Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh kéo khăn tắm, ngửa mặt nằm ở trên giường, tự giác tách ra hai chân. Nhìn dáng hình trần trụi của người đàn ông đang hướng về phía mình, cảm giác da đầu tê dại như chạm vào điện, như vạn con kiến bò qua. Rất không thoải mái.
Cậu lui về phía sau, mãi đến tận khi phía sau lưng đụng phải thành giường, không thể lui được nữa.
Ngu Trọng Dạ bắt được mắt cá chân của Hình Minh, đem hai chân dài nhấc lên cao rồi mở rộng hơn. Hắn luồn ngón tay dính đầy dịch bôi trơn ra phía sau, ngón tay giữa chặn ngay động khẩu Hình Minh, tựa như mài mực mà nhẹ nhàng di chuyển.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên, nhưng loại tiếp xúc kỳ dị này vẫn khiến cơ thịt nơi bắp đùi Hình Minh co rút lại, toàn thân nổi da gà.
“Đừng sợ.” Ngu Trọng Dạ nhấc cao mông Hình Minh, ngón tay giữa thăm dò vào trong động khẩu, nhẹ nhàng xoay tròn, “Sẽ thoải mái thôi.”
Ngu Trọng Dạ đỡ tính khí, dùng phần đầu thô to phía trước mở đường, tiến vào ba phần lại lui ra hai phần, từng chút từng chút đi vào thân thể Hình Minh.
Phía bên trong vách kịch liệt co rút như muốn chống lại sự xâm nhập, Hình Minh đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, hai đùi căng cứng như bị chuột rút. Cho dù đã bôi trơn đầy đủ, nhưng phía bên trong vách ruột vẫn như trước khô khốc, đây là bản năng của cơ thể sinh ra sau dư âm của việc trị liệu sốc điện để chống cự phản ứng.
Ngu Trọng Dạ lần thứ hai kiên nhẫn rút ra, kiên nhẫn đợi tới khi miệng huyệt thả lỏng hết cỡ mới tiếp tục đi vào, từ từ tiến vào bên trong.
Thái độ của đối phương khác thường cũng khiến cho cả người Hình Minh không dễ chịu gì, cậu vừa ngượng ngùng lại vừa ngạc nhiên, biết là lão hồ ly này bình thường thâm trầm uy nghiêm lại còn nho nhã lễ độ, nhưng khi ở trên giường chưa bao giờ săn sóc quan tâm quá như vậy, nếu như không phải chơi đùa như vậy thì chắc hẳn bây giờ trên lưng cậu đã chằng chịt dấu vết, cho dù là mèo có chín cái mạng, sau khi bị hắn dày vò qua, mạng nhỏ cũng chăng còn dư lại được bao nhiêu.
“Có đau hay không?” Ngu Trọng Dạ hơi nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, nhưng bên trong sự nghiêm túc này lại cảm nhận thấy được mấy phần ôn nhu, càng nhìn càng thấy vô cùng xa lạ.
Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm khiến hai gò má không hiểu sao bỗng nhiên nóng lên, nhất thời quên mất phía dưới mình đang bị va chạm đến đau rát, Hình Minh quay mặt đi, tận lực tránh khỏi việc tiếp xúc với ánh mắt của đối phương.
Ngu Trọng Dạ nắm lấy khuôn mặt đang muốn tránh né, cưỡng bách tên ngốc này đối diện cùng với mình.
Nâng mặt của cậu, hôn lên trán cậu, mi tâm, hai mắt, chóp mũi, đôi môi, Ngu Trọng Dạ nói, nhìn tôi, nhìn tôi.
Hình Minh dưới những cái hôn tỉ mỉ ấm áp dần dần thả lỏng, thân thể không kịch liệt phản kháng như trước nữa, tính khí trong huyệt cuối cùng cũng coi như có thể đi vào hơn nửa. Ngu Trọng Dạ thẳng lưng đánh đưa hai lần, dừng lại hỏi, thích không.
Điểm nhạy cảm lúc trước khiến cậu dục tiên dục tử bỗng biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một loại cảm giác đau đớn khô khốc, Hình Minh nói không ra lời, chỉ dùng sức lắc đầu đáp lại.
Cơ thể Ngu Trọng Dạ hơi lui về phía sau, khiến cho phân thân trượt ra một ít, sau đó thoáng nghiêng phần eo, dùng quy đầu nhiều lần sát ma sát vào phía trong vách, hỏi, như vậy, thích không.
Một người nghiêm túc hỏi, một người nghiêm túc trả lời, dường như hai người không cảm thấy được sự thú vị trên chiếc giường lớn này, ngược lại giống như một hội nghị thương thảo về chính trị dân chủ hoặc là nghiên cứu thảo luận về học thuật, Hình Minh vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa cảm thấy buồn cười, cậu im lặng nhìn thẳng vào mắt Ngu Trọng Dạ, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Ngu Trọng Dạ dừng lại động tác, cúi người sờ sờ mặt Hình Minh: “Cười cái gì?”
Hình Minh nhịn cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Ngu Trọng Dạ khóe miệng nhếch lên: “Xem ra là được rồi.”
Hắn đem Hình Minh từ trên giường kéo lên, ôm cậu ngồi ở trên chân mình, không tiếp tục chậm trễ nữa, mà dùng lực từ dưới mạnh mẽ đâm lên.
Thân thể của cậu lần thứ hai tiếp nhận tính khí của người đàn ông này, bên trong ướt át, kết hợp với gel bôi trơn, khiến cho mỗi lần đưa đẩy đều phát ra tiếng động đầy dâm mỹ. Hai người vừa triền miên hôn môi, vừa đưa đẩy hoạt động phía bên dưới, dư vị quen thuộc lúc trước mất đi nay đã lấy lại được. Hình Minh dùng hai chân khóa chặt lấy vòng eo Ngu Trọng Dạ, hai tay thì quấn lấy cổ hắn, dùng hết khí lực toàn thân leo lên người đối phương. Hai viên bi của cậu co rút lại, dương vt rung động, linh khẩu trướng đến vừa bóng vừa tròn, nhìn qua như muốn bắn.
Ngu Trọng Dạ đột nhiên nắm lấy quy đầu của cậu, dùng ngón tay che lại lỗ nhỏ ẩm ướt. Dục vọng không được phát tiết, sắc mặt Hình Minh trở nên thống khổ, mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ.
“Minh Minh,” Ngu Trọng Dạ dán môi lên tai Hình Minh, gọi nhũ danh của cậu, nhẹ giọng dỗ dành, “Cùng ra, có được hay không.”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống đất, lại một trận tiến công tiếp theo, Ngu Trọng Dạ nghiền nát thời gian trì hoãn, đánh xuyên thời gian gấp gáp, vật cứng ở trong động khẩu liên tục rút ra đâm vào, ngón tay buông ra. Trong nháy mắt lỗ nhỏ trên quy đầu được thả ra, Hình Minh bỗng thấy cả người như bị ném lên không trung, cậu cảm nhận rõ ràng tính khí trong huyệt khẽ giật một cái, sau đó là tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Đến rồi.”
Hình Minh bắn ở trên bụng Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ thì lại bắn trong cơ thể của cậu, hàng trữ nhiều ngày nương theo khoái cảm nóng bỏng tiết ra, tứ chi hai người quấn quýt ngã xuống.
Thông thường Hình Minh bắn khá sớm, chưa bao giờ được cùng nam nhân này trải nghiệm dư vị đạt đến cao trào. Không thể không nói, loại khoái cảm này vừa mới mẻ lại mãnh liệt, còn kèm theo một loại cảm giác thân mật khó mà diễn tả bằng lời. Trong huyệt tính khí đã mềm hơn, nhưng dư vị cao trào vẫn còn, Hình Minh hoàn toàn kiệt sức, nằm ở trên người Ngu Trọng Dạ. Hai thân thể trần trụi chặt chẽ dính lấy nhau, dòng chất lỏng màu trắng từ mông chảy dọc xuống, toàn thân cậu thoải mái đến run rẩy, gần mười phút sau vẫn không ngừng được.
Ngu Trọng Dạ một tay ôm lấy tấm lưng ẩm ướt của Hình Minh, một tay lau đi nước bọt chảy bên môi Hình Minh chưa kịp nuốt, hắn cúi ngừoi hôn một cái lên đầu cậu , cười hỏi: “Thoải mái như vậy?”
Cười đến chọc người tức giận, hiển nhiên cũng rất thỏa mãn.
Hình Minh không chút khí lực đáp lời, mềm nhũn “vâng” một tiếng.
Ngu Trọng Dạ tách ra, từ bên trong tủ đầu giường lấy ra một chiếc đồng hồ, đưa cho Hình Minh.
Một chiếc đồng hồ Longines đã cũ, mạ vàng K, mặt ngoài làm bằng thủy tinh, dây đeo đồng hồ cùng mặt ngoài trải qua sự mài giũa của thời gian khó tránh khỏi lưu lại một vài dấu vết.
Hình Minh từ trên giường ngồi dậy, chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ, mỗi vết xước trên chiếc đồng hồ này đều có liên quan đến một chuyện xưa nào đấy, từ lâu đã khắc lên nơi sâu xa của ký ức. Đây là đồng hồ của cha cậu.
Hình Minh nhận chiếc đồng hồ từ tay Ngu Trọng Dạ, hai mắt đột nhiên hoa lên, ngẩng mặt lên nhìn Ngu Trọng Dạ, hình dáng người đàn ông ấy lúc này đã bị lồng trong màn sương mù.
Ngu Trọng Dạ giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng Hình Minh, ôm cậu vào trong lồng ngực, an ủi nói, đứa ngốc, tại sao khóc.
Hình Minh nắm thật chắc đồng hồ của cha mình, úp mặt vào lồng ngực Ngu Trọng Dạ, lẳng lặng rơi lệ. Tâm tình bình tĩnh một chút, cậu chuyển động đôi mắt, liền nhìn thấy trên tủ đầu giường còn có một chiếc đồng hồ khác.
Là đồng hồ A. Lange & Sohne của Đức, kiểu dáng tao nhã khiêm tốn, tuy nhiên bên trong lại ẩn chứa dáng vẻ bất cần, lơ là nhưng cũng thẳng thắn thô bạo, so với những loại đồng hồ có dáng vẻ cổ điển, tao nhã, hiển nhiên tôn lên khí chất đàn ông hơn.
Ngu Trọng Dạ nói, việc khẩn cấp sắp xếp cho Lạc Ưu dẫn chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ là do an bài của đạo diễn Lục, so với người bình thường chỉ làm việc ở trường quay trước màn ảnh và chuẩn bị công tác bên trong hậu trường, cậu ta cũng thường xuyên cùng các thành viên trong tổ đi dò xét thông tin ở bên ngoài, đào được chủ đề nóng cho chương trình của mình, vừa có sự mới mẻ, cũng có ý nghĩa.
“Cậu ta so với em có kinh nghiệm hơn, cũng biết tiết chế hơn.”
Hình Minh biết, hai tiếng ‘cậu ta’ trong miệng Ngu Trọng Dạ là chỉ Lạc Ưu.
“Nhưng người được hoan nghênh hôm này, là em.” Chương trình lần đầu phát sóng trực tiếp lại bị người khác ngồi mát ăn bát vàng, Hình Minh không thể giả mù sa mưa được, cũng đặc biệt chịu không nổi phê bình, mình rốt cuộc không bằng Lạc Ưu chỗ nào?
Bàn tay Ngu Trọng Dạ mơn trớn trượt theo sống lưng Hình Minh, dừng lại phía trên mông của cậu. Hắn sờ sờ phần xương cụt, cười hỏi: “Đuôi đã vểnh lên trời rồi?”
Cũng không nhìn xem bản thân có giá trị mấy trăm ngàn, Hình Minh tự biên tự diễn mà đem chiếc đồng hồ Lạc Ưu tháo xuống vất trên mặt đất, sau đó đem lấy chiếc đồng hồ mà Hình Hoành để lại đeo vào cho Ngu Trọng Dạ. Chính cậu cũng từng đeo qua chiếc đồng hồ này, nhưng cổ tay có hơi nhỏ và da lại quá trắng, nên khó tránh khỏi thiếu đi cảm giác không có sức sống.
Hình Minh nhìn chằm chằm tay Ngu Trọng Dạ một lúc lâu, sau đó kề sát mặt xuống, nhẹ nhàng cọ sát vào mu bàn tay Ngu Trọng Dạ. Khuôn mặt hiện ra vẻ hết sức hài lòng, vừa có xương cốt vừa có bắp thịt như vậy quả thực rất mị lực, xứng với chiếc đồng hồ này.
Ngu Trọng Dạ vẫn nhìn cậu, một đôi mắt sâu thẳm như biển xanh.
Hình Minh không chú ý tới ánh mắt ấy, cậu nắm chặt lấy cánh tay mang đồng hồ, tham lam thân cận. Khí tức trên người Ngu Trọng Dạ làm cậu trở nên hoảng hốt, mùi nước hoa cao cấp, cùng với mùi khó nói sau trận vật lộn vừa trải qua, dường như còn có một loại mùi vị cô đơn mà chỉ người đàn ông này mới có, tất cả mùi vị đó khiến cho đầu lưỡi cậu có một cảm giác thơm ngon ngọt ngào, giống như vị của rượu vang đỏ.
Hắn như một cơn gió độc, chỉ vô tình tiến vào là có hàng tá những chiếc bẫy ngọt ngào bủa vây, khiến đầu óc choáng váng, ý loạn tình mê.
Như có như không ma sát phía bên dưới, sau đó bị đẩy ngã ở trên giường. Ngu Trọng Dạ mở ra chân Hình Minh, động thân mà vào. Hai người lại làm thên một lần, cáo già ở trên giường trí tưởng tượng quả thật rất phong phú, có thể nghĩ ra đủ trò mà giày vò cậu, dằn vặt rất lâu.
Một hồi cận chiến, thay đổi ba tư thế, nhưng lại không hôn một cái nào.
Hạ thân tiếp nhận sự xâm nhập thô bạo, càng khát khao hôn môi ngọt ngào. Hình Minh hoài niệm khoang miệng ẩm ướt ấm nóng của Ngu Trọng Dạ, ngóng trông một cái hôn ướt át. Nhưng mỗi khi cậu ngửa đầu muốn hôn, đều sẽ bị Ngu Trọng Dạ nhấn xuống, như dập tàn thuốc, dập tắt khát vọng của cậu. Một lần lại một lần.
Một lần nữa trở lại trên giường đài trưởng Ngu, loại bỏ nhân tính trở về thú tính, chốc chốc tàn nhẫn đẩy hạ thân xuống Hình Minh, đồng thời đem mặt của cậu gắt gao nhấn bên trong hai chân.
Hình Minh suýt chút nữa nghẹt thở, không nhúc nhích được cũng gọi không ra hơi, nước mắt nước miếng không kiềm chế được chảy xuống. Khiến gối nằm ướt một mảng lớn.
Lần thứ hai bắn tinh, Ngu Trọng Dạ ngồi ở trên giường, phủ thêm áo ngủ, buộc thắt lưng. Hắn nhìn từ trên cao mà nhìn xuống.
Hình Minh thở hồng hộc, nửa sống nửa chết nằm phục ở trên giường, hai chân giữ một tư thế quá lâu nên không đóng lại được, miệng huyệt tựa miệng trẻ nhỏ hơi mấp máy, từ từ đẩy ra chất lỏng trắng đục bên trong.
Phía sau tấm lưng trắng nõn, con ngựa kia đã bị mờ đi hơn nửa, mực màu loang lổ, không chỉ không mỹ quan, còn có chút khiếp người.
“Mặc quần áo vào.” Ngu Trọng Dạ lấy một cái áo sơmi, quay người ném qua Hình Minh, giống như lần đầu tiên ngủ tại nơi đây, cất tiếng nói, “Em đã mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hình Minh chống đỡ thân người, hơi sững sờ, chợt nghe hiểu. Ngu Trọng Dạ biểu đạt đơn giản lại rõ ràng, chính là muốn đuổi cậu ra ngoài.
Biên tập viên Hình từ trước đến nay không phải dạng người dựa dẫm người khác, huống chi cậu cũng không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà khóc lóc van nài, nhanh chóng từ trên giường bò lên, đưa lưng về phía Ngu Trọng Dạ mặc quần áo, sau đó đi đến trước mặt Ngu Trọng Dạ, cười nói ngủ ngon, thoải mái bước ra cửa phòng.
Ba giờ sáng, đêm đã khuya. Căn biệt thự ở rất xa trung tâm thành phố, sừng sững như pháo đài yên tĩnh. Đi ra khỏi khu nhà dành cho người giàu, mùi lá cây hỗi hợp với mùi thơm của hoa hòa quyện, bị từng trận gió lạnh thổi, phất qua mặt Hình Minh. Cậu giơ tay phủi đi cánh hoa rơi trên đầu, tiện tay thăm dò trên trán, hình như là có chút sốt nhẹ.
Hình Minh gọi điện thoại cho Lão Lâm, Lão Lâm ngay lập tức xuất hiện, dường như đối với việc ra về của cậu buổi tối hôm nay sớm có dự liệu.
Ngồi trên xe, Hình Minh một đường trầm mặt, không cùng Lão Lâm tiếp lời. Lão Lâm cũng không ngại hơn nửa đêm bị người đánh thức, vẫn một bên lái xe, một bên nhàn nhã ngâm làn điệu Hỗ kịch dân gian, cái gì “Hối hận không nên nhầm lẫn nối giáo cho giặc”, cái gì mà “đáng tiếc một bầu máu nóng của ta đã gửi gió bay về phía đông”.
Kịch tên là ‘Nơi nào tiếng đàn gặp dòng nước’, kể về chuyện Thái Ngạc trốn tránh Viên Thế Khải, Hình Minh càng nghe càng cảm thấy được không thoải mái, cũng không nói lên được tại sao không thoải mái. Cậu cảm thấy tất cả đều sai rồi, nhưng lại giống như tất cả đều không sai, có lẽ quá mức tập trung vào một vở kịch, bản thân liền không cao minh lắm.
Cậu cứ như vậy mà suy nghĩ miên man, rốt cục khi gần đến chỗ ở, mới nặng nề dựa vào ghế xe mà ngủ.