Edit & Beta: Direct Kill
Mì thịt được đặt ở trên bàn, mùi hương chua cay hòa lẫn với mùi thịt phả vào không khí, Hình Minh nằm gục trên chiếc bàn nhựa không tính là sạch sẽ lắm, thật ra cậu không ngủ. Có người đẩy cậu, có người gọi cậu, cậu đều có thể nghe thấy, cũng đều cảm nhận được.
Không ngủ, nhưng không muốn tỉnh.
Thời niên thiếu ngông cuồng, lúc nào cũng giành được thắng lợi, trải qua cảm giác từ một người đứng trên tiếng tung hô của mọi người mà đi đến khi gần như chết chìm trong tiếng phỉ nhổ của người khác, nếu như còn giữ cho mình dáng vẻ “Mọi người đều say mình ta tỉnh”, chẳng phải quá ngu ngốc không biết trời cao đất rộng là gì hay sao.
Không hối tiếc việc mình làm, cũng không khoe khoang tự phát, Hình Minh hiếm khi muốn thả lỏng trái tim luôn cứng rắn, chỉ muốn lười biếng một chút. Nhắm mắt lại, xung quanh mông lung, bỗng nhiên cảm thấy có người bế mình lên, còn cực kỳ nhẹ nhàng nhẫn nại ôm cậu vào lòng, như đối xử với trẻ con, với nữ sinh. Cậu một người cao mét tám lăm, thể trạng cân xứng, ngực và bụng cũng coi như có chút bắp thịt, có thể đem cậu nhẹ nhàng mà ôm vào trong ngực như vậy, người này chắc hẳn phải có cánh tay mạnh mẽ, vóc dáng cao to, đôi vai cường tráng.
Hình Minh cảm thấy chưa bao giờ thả lỏng cùng an ổn như lúc này, càng không muốn mở mắt ra, cậu hơi cuộn mình, ở trong ngực đối phương tìm một tư thế thật thoải mái, lần này ngủ thật.
Kỳ quái là, rõ ràng mệt đến cực điểm, nhưng khi đầu vừa đụng vào gối, cậu liền tỉnh lại. Hình Minh mở mắt ra, thấy Ngu Trọng Dạ ở bên giường đứng dậy muốn đi.
Theo bản năng mà giơ tay giữ lại, kéo ống tay áo đối phương, bốn mắt nhìn nhau, không nói câu nào.
Người bên ngoài thường cho là cậu tâm địa sắt đá lạnh lùng tàn nhẫn, không chỉ lạnh lẽo cứng rắn, còn có vẻ thành thục già dặn hơn tuổi, thật ra trong một số thời điểm, thành thục chỉ là giả bộ thành thục, cường hãn là giả vờ cường hãn, thí dụ như động cơ của cậu vào lúc này đặc biệt ấu trĩ: Tuyệt không thể để cho lão Trần cùng Lạc Ưu đắc ý.
Lão Lâm còn ở bên ngoài chờ, Ngu Trọng Dạ cũng không định lưu lại, lông mày hắn hơi phiền chán mà nhíu lại, giơ tay đẩy Hình Minh, Hình Minh vẫn kiên nhẫn mà nắm chặt, nắm lấy bàn tay Ngu Trọng Dạ, đem ngón tay hắn đưa vào trong miệng. Say sưa liếm mút, còn dùng đầu lưỡi, liếm từ đầu ngón tay đến tận kẽ, đem ngón tay của hắn từng tấc từng tấc liếm ẩm ướt, ngay cả vết chai ở lòng bàn tay cũng không để sót.
Đốt ngón tay Ngu Trọng Dạ thon dài, lòng bàn tay cùng ngón tay che đi một tầng hơi lạnh từ vết chai nơi bàn tay, nhưng da trên mu bàn tay lại nhẵn nhụi như tơ nhung. Hình Minh quả thực mê muội bàn tay này, nó giống với Ngu Trọng Dạ, trải qua sự đẽo gọt của năm tháng càng lâu, vẻ đẹp càng thành thục.
Sắc mặt Ngu Trọng Dạ vẫn như cũ, lần thứ hai đẩy Hình Minh ra. Hình Minh như muốn trả thù tàn nhẫn cắn lên, dùng hàm răng cắn ngón trỏ và ngón giữa, chống đỡ hàm dưới của mình, dùng khoang miệng ấm áp ướt át bao lấy chúng.
Ngu Trọng Dạ ngón tay đè lên lưỡi Hình Minh, đầu ngón tay để tại nơi sâu xa trong cổ họng cậu. Có lẽ là cảm thấy thú vị, ngón tay của hắn bắt đầu hoạt động, ở trong khoang miệng Hình Minh xen vào lại rút ra, dùng hành động khiến người dễ dàng liên tưởng đến hoạt động khác va chạm với hàm dưới cậu, quấy rối đầu lưỡi.
Nướt bọt dính khắp tay, đài trưởng Ngu rốt cục động tình.
“Thầy, ” Hình Minh được voi đòi tiên, “Em muốn.”
Ngu Trọng Dạ không nói lời nào, như là ngầm đồng ý, Hình Minh đang định dạng chân ngồi lên, Ngu Trọng Dạ lại nói: “Quay lưng lại.”
Mừng rỡ không phải ngồi đối diện cùng lão hồ ly này, Hình Minh nghe lời mà xoay người, ngồi xổm trên bắp đùi của hắn.
Bức họa trên lưng không tẩy được lộ ra, đầu ngựa dũng mãnh, hai chân tinh kiện, thật sự sống động.
Hình Minh tự mở rộng cho mình, ngón tay không nặng không nhẹ mà đâm vào, gel bôi trơn cho hơi nhiều, dọc theo đáy chậu cùng cánh mông chảy xuống, giữa hai chân lưu lại một mảng ẩm ướt, lấp lánh ngấn nước. Sau khi làm xong công tác mở rộng, cậu đỡ vật cứng của Ngu Trọng Dạ, để quy đầu đang trướng đỏ ngay giữa động khẩu. Hít sâu một hơi, cực kỳ thận trọng mà ngồi xuống ——
Vật cứng cứ thế tiến vào, phần thịt trên lưng trong nháy mắt đau đớn đến vặn vẹo, từ từ tiến vào, con ngựa trên lưng như đang tung vó, vô cùng sống động.
Hành lang gặp phải vật cứng xâm lấn, không cách nào khống chế mà co rút lại, Hình Minh đau đến lập tức thanh tỉnh, bản năng phản ứng muốn chạy trốn.
Nhưng cậu chạy không được. Ngu Trọng Dạ hai tay vững vàng giữ lấy eo, nhấn cậu ngồi hẳn xuống ——
“Đau quá…” Hình Minh thất thanh kêu lên, vẫn còn muốn giãy dụa, Ngu Trọng Dạ đã ngồi dậy, lực cánh tay của hắn thật kinh người, cầm lấy hai mông Hình Minh, để cậu trên người vận động. Hắn dùng lồng ngực nóng bỏng dính sát phía sau lưng lạnh lẽo của Hình Minh, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Ngoan một chút, lập tức thoải mái.”
Ngu Trọng Dạ nắm hai mông Hình Minh, đem cậu nâng lên lại thả xuống, dương vt vừa rời khỏi, lại lần nữa xen vào. Hình Minh ban nãy toàn thân còn cứng ngắc, mà bị làm như thế này chưa tới mấy lần liền mềm nhũn, bên trong đũng đạo ấm áp chất lỏng chậm rãi phân bố, tính khí vốn đang chôn ở bên trong giờ có thể tiến lùi dễ dàng. Ngu Trọng Dạ liền để cậu động.
Hình Minh đứng dậy, ngồi xuống, một bên thủ dâm, một bên ra sức biểu hiện, cao trào đến trước khiến cậu kìm lòng không đặng khẽ rên, hai vai rung động, phần thịt trên lưng phút chốc căng thẳng, sau đó ưu mỹ mà mở ra.
Ngựa trên lưng tựa như đang sống. Ngu Trọng Dạ vẫn nhìn.
Hai người không nói chỉ làm, im lặng vật lộn, trong lúc đó điện thoại di động Ngu Trọng Dạ vang lên nhiều lần, vẫn cứ kêu, kêu mãi, đến tận khi đầu dây bên kia xác nhận không có người nghe, mới hoàn toàn dừng lại.
Thời điểm Ngu Trọng Dạ phóng thích Hình Minh từ lâu đã sức cùng lực kiệt, nghĩ sinh nhật Lạc Ưu chắc cũng sắp kết thúc, mới cho phép chính mình xụi lơ ngã xuống. Ngu Trọng Dạ ôm lấy Hình Minh thấm mồ hôi phía sau lưng, để cậu nằm ở trên người mình, gò má Hình Minh liền dựa vào lồng ngực Ngu Trọng Dạ, dùng ngón tay dính tinh dịch của mình, phác hoạ đường viền ngực hắn.
Trong không khí mùi mồ hôi và mùi tinh dịch trộn lẫn, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt sâu tối nhất, sau đó ẩm ướt hôn môi, chỉ là vẫn không nói lời nào.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, cuối cùng là Ngu Trọng Dạ mở miệng trước: “Hôm nay ở phòng tổng biên tập lại náo loạn?”
“Ừm.” Hình Minh gật đầu, âm mưu ấu trĩ của cậu đã thực hiện được, cảm thấy cũng lừa không được đôi mắt cáo già, chuyện khác nói sau đi.
“Sao lại hiếu chiến như vậy.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, trong lời nói nghe không ra ý trách cứ, “Có chuyện gì sao?”
“Không có.” Hình Minh chống người lên, quyết đoán mà lắc đầu, nhưng đối đầu với đôi mắt Ngu Trọng Dạ, liền đổi giọng, “Có một chút.”
Có thể vừa mới được hầu hạ thoải mái, ánh mắt Ngu Trọng Dạ bao dung mà lười biếng, hiển nhiên khá là thoả mãn. Loại ánh mắt này ở khía cạnh nào đó như khích lệ Hình Minh, cậu quyết định không thèm đến xỉa một lần, ăn ngay nói thật, “Có rất nhiều.”
“Muốn cái gì?” Ngu Trọng Dạ lau cái trán đầy mồ của Hình Minh, bóp bóp cằm cậu, xem ra là muốn cho cậu một phần lễ vật, hoặc là nói một sự bồi thường.
Câu nói này Hình Minh đợi cả buổi tối.
“Lão Lâm … có một chiếc đồng hồ.” Cậu đã cố không đắc tội với tâm phúc của đài trưởng, một lòng chỉ muốn được trả lại di vật của cha mình, “Đó là ba em… ba em…”
Tiếng nói im bặt đi, Hình Minh đột nhiên nghẹn ngào, đây là nơi nào, cậu đang là bộ dạng gì, cậu vừa nãy còn ngồi trên dương vt của một người đàn ông dùng hết sức lấy lòng. Cậu thực sự không nên đề cập đến Hình Hoành vào lúc này.
“Thôi.” Con ngươi mất đi ánh sáng, ánh mắt mất đi sự tập trung, Hình Minh cúi đầu ủ rũ. Mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ giống như đã thông suốt gật gật đầu, nói, tôi biết rồi.
Hình Minh đầu tiên là kinh ngạc, tiện đà cảm kích, suýt chút nữa chảy nước mắt: “Thầy…”
Ngu Trọng Dạ không tiếp lời, chỉ nâng lên chân Hình Minh, ôm lấy bờ vai cậu, bọn họ nằm nghiêng mặt đối mặt, tư thế này với Hình Minh mà nói rất ngại ngùng khó xử, mà với Ngu Trọng Dạ lại rất thuận tiện đi vào.
Huyệt động nóng bỏng ướt át, lập tức chặt chẽ bao lấy hấp thụ. Ngu Trọng Dạ cũng không thẳng lưng đánh đưa, ngược lại ôm Hình Minh vào trong ngực, cúi đầu hôn trán, sống mũi cùng đôi môi… Lúc đầu nụ hôn còn nhẹ nhàng, nhưng khi công hãm tới đôi môi đối phương, lại gần như thô bạo mà mút vào cắn xé.
Hai môi quấn quít dây dưa, Ngu Trọng Dạ xoa xoa cánh môi bị cắn nát của Hình Minh: “Sau này tính khí nên sửa một chút.”
“Vâng.” Dư vị cao trào vẫn còn, lúc nói chuyện tính khí trong huỵêt cũng rung động theo, như vuốt nhẹ vách ruột, loại cảm giác vừa ngứa ngáy vừa khó chịu này làm đầu óc người choáng váng, vô cùng thỏa mãn. Hình Minh hai mí mắt đã muốn đánh nhau, chỉ có thể liên tiếp gật đầu, bỗng đôi mắt đang mê man lại trợn tròn lên, không yên tâm xác nhận, “Nhưng em cảm thấy mình không sửa được —— nếu như em không đổi được thì sao?”
Ngu Trọng Dạ khẽ cau mày, nhìn như hoàn toàn nghiêm túc suy tư một chút, “Không đổi được thì không đổi.” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm eo Hình Minh, làm cho hai người sít xao dây dưa, nơi kết hợp càng chặt chẽ. Hắn để Hình Minh, ngậm lấy nơi đó đi ngủ.
Sự thả lòng cùng an ổn đã trở lại. Hình Minh lần thứ hai tiến vào giấc ngủ.