Lúc trở về chung cư sông Hoài đã hơn giờ.
Phòng khách còn sáng đèn, đồ ăn trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn một đĩa mì xào Dương Na làm cho hắn, nhưng hắn trở về quá muộn nên cũng đã lạnh.
Dương Na nghe tiếng từ phòng ngủ ra ngoài, thì thào hỏi: “Tiểu Sướng, con đi đâu đó?”
Doãn Sướng cả người đầy khí lạnh, im lặng không muốn nói gì hết.
Dương Na đến gần mới ngửi được mùi rượu trên người hắn, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Ăn gì chưa con? Muốn dì làm đồ ăn cho con không?”
“Con không đói bụng,” Doãn Sướng lắc đầu, hắn không có hứng thú ăn uống vào lúc này, “…… Nhóc kia đâu?”
“Vất vả lắm dì mới dỗ được đi ngủ……” Dương Na cũng không biết khuyên hắn thế nào, lo lắng sốt ruột nói, “Nghe lời dì đừng cãi nhau nữa, dì khuyên thằng bé rồi, thằng bé kia sau khi con bỏ đi vẫn luôn khóc đó.”
Doãn Sướng: “……” Tên nhóc đó còn biết khóc à?
Thấy Doãn Sướng lộ vẻ mặt mệt mỏi, Dương Na lại nói: “Không muốn ăn thì đi nghỉ trước đi, sáng mai dì nấu cháo cho con.”
Doãn Sướng “Dạ” một tiếng, phất tay bảo Dương Na cũng đi nghỉ ngơi, sau đó loạng choạng bước chân đi về phòng ngủ chính.
Chờ vào phòng ngủ, Doãn Sướng muốn bật đèn lên rồi lại sợ ánh đèn sẽ ảnh hưởng đến Thiệu Quân Lăng đang ngủ, ngơ ngác đứng trong bóng đêm một hồi lâu.
Trong nháy mắt, hắn lại nghĩ đến việc dọn ra ngoài……Nhưng ý thức trách nhiệm lấn áp luôn cả ý nghĩ trốn tránh hắn đang có.
Doãn Sướng nhận mệnh mà khẽ thở dài, chờ đôi mắt thích ứng với bóng đêm rồi đi rửa mặt, hắn xoay người lại thì thấy Thiệu Quân Lăng ôm đầu gối ngồi ở trên giường nhỏ, lặng im không lên tiếng nhìn mình.
Doãn Sướng thở dài một hơi, qua vài giây mới khàn khàn hỏi: “Nhóc còn chưa ngủ?”
Thiệu Quân Lăng chớp chớp đôi mắt, không thấy rõ vẻ mặt của thằng nhóc trong bóng đêm.
Nhưng ánh mắt của nó lúc này lại có vẻ vô tội cùng ủy khuất.
Doãn Sướng uống đến say khướt, không còn tức giận như lúc mình bỏ đi, cũng có lẽ là do ánh mắt đáng thương của Thiệu Quân Lăng đã làm hắn mủi lòng.
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của thằng bé—— tuy rằng đã qua giờ —— mặc kệ như thế nào thì vẫn nên nói câu “Chúc mừng sinh nhật” với nó đã.
…… Dù sao cũng phải có người chịu thua trước, đúng không?
Doãn Sướng lê bước chân đi đến trước giường Thiệu Quân Lăng, chậm rãi ngồi xổm xuống, tâm tình phức tạp mà nhìn thằng bé.
Thằng bé nhỏ xíu co ro ôm gối giống như chú chó con bị người ta vứt bỏ……
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, sợ hãi mà gọi một tiếng: “Anh ơi.”
Đây là lần thứ hai…… Từ lúc gặp mặt ở Viện Phúc Lợi, đây là lần thứ hai Thiệu Quân Lăng gọi hắn là anh.
Sau đó, thằng bé lí nhí trong miệng: “Em xin lỗi.”
Doãn Sướng lập tức mềm lòng, kỳ thật hắn không đòi hỏi gì nhiều, chỉ với ba từ này tức khắc cơn tức giận trong lòng hắn đã bị xóa bỏ.
Hắn thậm chí nhận ra sai lầm của bản thân lúc nãy, như là lúc Thiệu Quân Lăng khoe với hắn thành tích trò đùa dai của mình, hắn phải bình tĩnh khuyên bảo, rốt cuộc đứa nhỏ này làm như vậy cũng là vì “Báo thù” cho hắn.
Bất quá nhìn một màn ở nhà Tiết Tử Vấn vẫn làm Doãn Sướng có chút canh cánh trong lòng.
Hắn thấp giọng hỏi Thiệu Quân Lăng: “Người ta có ba, có mẹ, còn có cậu…… Nhóc hâm mộ sao?”
Thiệu Quân Lăng sửng sốt, lắc đầu.
Bởi vì không còn tức giận nên Doãn Sướng thả lỏng cả người, hơi rượu dâng lên làm hắn nói năng hơi chậm một chút, lại hỏi: “Vì sao không hâm mộ? Nhóc chỉ có…… Một mình anh thôi.”
Thiệu Quân Lăng rũ đôi mắt, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói hai chữ: “Đủ rồi.”
Đủ rồi.
Nó nói đủ rồi.
Doãn Sướng cười, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Thiệu Quân Lăng, nhẹ giọng nói: “Thiệu Quân Lăng, sinh nhật vui vẻ……”
Hắn còn muốn nói với Thiệu Quân Lăng: Anh giờ cũng chỉ có mình nhóc thôi đó cho nên sau này nhóc nghe lời anh được không?
Nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, thân mình cũng càng ngày càng nặng nề.
Hắn thấy Thiệu Quân Lăng há miệng thở dốc, nói: “Em, em về sau……”
Nhưng không đợi được Thiệu Quân Lăng nói hết câu thì Doãn Sướng đã say ngã vào mép giường.
Thiệu Quân Lăng bắt lấy tay Doãn Sướng, dùng giọng trẻ con nỉ non nói: “Em về sau, vẫn luôn, chăm sóc anh.”
……
Ngày hôm sau, Doãn Sướng tỉnh lại trên giường em trai.
Thiệu Quân Lăng khiêng hắn không nổi thì kéo hắn vài cái, hắn cảm thấy phiền phức liền mơ mơ màng màng bò lên trên giường ngủ tiếp.
Say rượu rồi hắn còn vô tình đoạt chăn của Thiệu Quân Lăng, quấn mình thành một cuộn, làm cho Thiệu Quân Lăng chân tay luống cuống phải dựa sát vào hắn để ngủ.
Đương nhiên, chuyện gì đã xảy ra hắn không biết.
Doãn Sướng ngồi dậy, thấy bên mép giường đặt đầy đồ vật, có pudding thạch trái cây, chocolate, hoa giấy thủ công…… Hắn khó hiểu, tùy tay nhặt lên đóa hoa màu xanh lam để xem, thấy dưới đáy là một hàng chữ siêu siêu vẹo vẹo: “Thiệu Quân Lăng sinh nhật vui vẻ!”
Đây là…… Quà sinh nhật Thiệu Quân Lăng nhận được ngày hôm qua đây sao?
Nhóc con đem quà sinh nhật về nhà à? Mà sao lại đặt ở đây?
Doãn Sướng đem những món quà đó đặt lên đầu giường, hốt hoảng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Hắn chỉ nhớ rõ hình như Thiệu Quân Lăng có nói “Em xin lỗi” với mình thì phải.
Một câu xin lỗi thôi cũng đủ an ủi Doãn Sướng.
Nhưng vì sao hắn lại nằm ngủ trên giường này? Chẳng lẽ mình ngủ gật khi đang nói chuyện với thằng nhóc đó?
…… Chậc, chẳng có hình tượng gì hết.
Doãn Sướng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Dương Na liền hỏi: “Thiệu Quân Lăng đâu dì?”
“Con dậy rồi à?” Dương Na vội đi tới nhà bếp hâm nóng đồ ăn đã chuẩn bị cho hắn, “Thằng bé đi học rồi con.”
“À?” Doãn Sướng nhìn thời gian, đã quá giờ.
“Dì gọi xe chở đến trường Đức Âm. Hôm nay là thứ sáu, nó nói muốn đi học,” Dương Na làm luôn tay luôn miệng, “Tối hôm qua nó có xin lỗi con không? Sau khi con bỏ đi dì có nói với nó, quăng đồ là không tốt. Dì còn nói, tới nhà người ta thì phải lễ phép, đổ mật ong vào giày người ta cũng sai, cho nên con mới nổi giận sau khi nghe……”
Dương Na bưng tô cháo và trứng ráng đi ra, lại nói: “Kỳ thật đứa nhỏ rất hiểu chuyện đó con, chỉ cần con nói chuyện nhẹ nhàng…… Sau này nó có làm gì không đúng, nếu con nói không được thì nói với dì, để dì dạy nó.”
Doãn Sướng: “Dạ……”
Thì ra Thiệu Quân Lăng xin lỗi mình là nhờ Dương Na dạy, bảo sao nó lại nhún nhường như thế. Cũng nhờ có câu nói của Dương Na làm áp lực trong lòng Doãn Sướng giảm đi không ít.
Dương Na: “Tâm trạng bữa nay của nó cũng khá lắm, con tha thứ cho nó rồi à?”
Doãn Sướng gật gật đầu, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không tha thứ cho nó thì phải làm sao?
Dương Na lại khuyên hắn: “Tối hôm qua con uống nhiều rượu lắm phải không, tuy rằng con đã thành niên, nhưng về sau…… Có thể không uống thì đừng uống, đừng ỷ còn trẻ mà làm bậy.”
Doãn Sướng trả lời cho có lệ, hắn nói thầm trong lòng người ta không vui mới tìm rượu giải sầu chứ ai ngày thường không có việc thì tìm đến rượu làm gì…… Bất quá, tối hôm qua tìm người uống rựơu xong, Thiệu Quân Lăng đã gọi hắn là anh, còn nói xin lỗi với hắn, làm cho những bực tức trước đó nguôi đi phần nào.
Hơn nữa tối hôm qua thấy hắn uống rượu khá nhiều nên Bách Tiếu Tri gọi tài xế chở hắn về nhà, còn Bách Tiếu Tri kéo Giả Tư Tề về ký túc xá, phỏng chừng hơn nửa đêm mới về tới nơi.
Doãn Sướng vừa uống cháo vừa tìm di động nhắn tin cho đối phương: “Cảm ơn chuyện tối qua.”
Bách Tiếu Tri chắc còn đang ngủ, không trả lời.
Doãn Sướng nhìn thấy hộp đồ chuyển phát nhanh ở bên cạnh, đoán là quà sinh nhật hắn nhờ Diêu Mạn Hòe đặt hàng giùm.
Bởi vì tối hôm qua ra ngoài ngoài ý muốn nên hắn vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho thằng bé, Doãn Sướng mở hộp ra thì thấy bên trong là một bộ mô hình đồ chơi. Thùng đồ chơi Doãn Sướng gửi về từ nước ngoài đủ để Thiệu Quân Lăng chơi đến mấy năm, thành ra món quà này không có gì đặc biệt.
Doãn Sướng nghĩ nghĩ, nhắn tin cho cô Lâm, hỏi Thiệu Quân Lăng đến trường học chưa, cô Lâm trả lời là tới rồi. Đi học bữa nay thôi là đến kì nghỉ Tết Nguyên Đán. Doãn Sướng nhờ cô Lâm nhắn với Thiệu Quân Lăng tối nay mình sẽ đón thằng bé, rồi sau đó lại hỏi: “Học sinh Đức Âm có mang theo di động được không ạ?”
Cô Lâm: “Có thể chứ, nhưng quy định là vào giờ học phải nộp điện thoại cho giáo viên, tan học mới trả lại, nếu không mấy bạn nhỏ dễ bị phân tâm.”
Doãn Sướng: “Được ạ.”
Sau khi ăn xong hắn đến công ty tập luyện, thuận tiện nhờ Lục Linh Quyên hỏi thăm nhãn hiệu và số giày mà Vương Thần mang tối hôm qua.
Trong lúc đó hắn nhận được trả lời từ Bách Tiếu Tri, Bách Tiếu Tri hỏi hắn: “Ông khỏe hơn chưa?”
Doãn Sướng: “Khá hơn nhiều, đang tập nhảy nè.” Nói xong còn chụp ảnh trong phòng tập gửi cho đối phương.
Bách Tiếu Tri: “……???” Đệch, mình thì đau đầu còn Doãn Sướng luyện nhảy? Tên kia có thể chất người ngoài hành tinh á!
Đến chạng vạng Lục Linh Quyên tìm hắn, nghe nói giày của Vương Thần là hàng limited từ Hàn Quốc, số , giá trên mười ngàn.
Doãn Sướng nói thầm trong lòng tên nhóc tiểu quỷ kia nếu biết được cái giá phải trả cho trò đùa dại của nó còn đắt hơn quà sinh nhật mà nó nhận được, không biết sẽ có phản ứng gì.
…… Chắc không có phản ứng gì đâu, dù sao người ra tiền không phải là nó.
Doãn Sướng hỏi Lục Linh Quyên: “Giày này có bán ở trong nước không chị?”
Lục Linh Quyên: “Trong nước không có, làm sao vậy, em thích đôi đó à?”
Doãn Sướng: “Không thích.”
Lục Linh Quyên: “……”
Doãn Sướng: “Không có việc gì đâu.”
Doãn Sướng tìm đặt mua đôi giày kia trên mạng cho Vương Thần.
Luyện tập xong Doãn Sướng đến trường Đức Âm đón Thiệu Quân Lăng, chờ tiểu gia hỏa lên xe, hắn liền khom lưng lấy di động mới mua ném cho thằng bé: “Cho nhóc, quà sinh nhật.”
Thiệu Quân Lăng tò mò lật qua lật lại hộp đựng di động.
Doãn Sướng giải thích: “Có cái này rồi thì sau này nhóc ở trường sẽ tiện liên lạc với anh hơn, nếu anh có kế hoạch gì sẽ nói cho nhóc biết trước, không được nói dối anh nữa đâu đấy.”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu.
Doãn Sướng liếc mắt nhìn thằng bé biết nó thích món quà này, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi: “Nên nói cái gì?”
Thiệu Quân Lăng: “…… Cảm ơn.”
Doãn Sướng: “Cảm ơn ai?”
Vành tai Thiệu Quân Lăng đỏ lựng: “Cảm…… Cảm ơn anh hai.”
Hai người không ai lên tiếng về chuyện xảy ra tối qua, Doãn Sướng cũng không hỏi Thiệu Quân Lăng tại sao mình ngủ trên giường của nó, rốt cuộc hắn là người lớn, người lớn thì có tự tôn của người lớn, cứ so đo chuyện nhỏ nhặt thì…… Ngẫm lại còn rất mất mặt.
Về đến nhà, Doãn Sướng dạy Thiệu Quân Lăng cách dùng di động mới, download app Wechat, tạo tài khoản, thêm mình vào danh sách bạn tốt cho Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng chọc avatar trên WeChat của Doãn Sướng, hiếu kỳ nói: “Cái này có thể, có thể, nhìn thấy anh sao?”
“Nhìn thấy anh? Có ý gì?” Doãn Sướng buồn bực.
“Thì, giống cái lớn kia, giống nhau.” Thiệu Quân Lăng dùng ngón tay vẽ Ipad trên không trung.
Doãn Sướng bừng tỉnh, Thiệu Quân Lăng nói chính là facetime, hắn chỉ cho Thiệu Quân Lăng: “Cái này cũng có, nhấn bên này, trò chuyện video …… Đúng rồi, chuyển được là có thể nhìn thấy anh.”
Thiệu Quân Lăng thử làm một lần, Doãn Sướng ở bên cạnh tiếp, đầu của hai đứa liền xuất hiện ở trên màn hình của nhau.
“Ha ha……” Thiệu Quân Lăng ngắm di động, ngây ngốc mà cười một tiếng.
Doãn Sướng nhìn Thiệu Quân Lăng trong màn hình đang nâng khóe miệng thì ngẩn người, nhưng chờ hắn nghiêng đầu nhìn lên thì tên kia đã khôi phục vẻ mặt vô biểu tình rồi.
“Ăn cơm được rồi!” Dương Na đi ra từ phòng bếp, thấy Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng cụng đầu ngồi ở trên ghế sô pha, trong lòng cũng vui mừng lắm…… Anh em chính là anh em mà, hôm nay giận, ngày mai làm lành, cảm giác cuộc sống ở đây có vài phần ấm áp hơn ở nước ngoài nhiều.
Đêm giao thừa hôm đó, Doãn Sướng nhận được hai vé VIP dự tiệc tối. Hắn lười đi, nhưng thấy Thiệu Quân Lăng đang chơi mô hình một mình thì nghĩ đến kể từ khi đem thằng bé về nhà, hình như chưa có cơ hội dẫn thằng bé ra ngoài chơi, vì thế hỏi nó có muốn đi dự tiệc tối với mình không.
Thiệu Quân Lăng ngửa đầu hỏi: “Anh muốn, đi sao?”
Doãn Sướng ngẩn ra: “Đi chứ.” Thiệu Quân Lăng nói muốn đi thì sao hắn có thể không đi.
Thiệu Quân Lăng nghe vậy liền thu dọn đống đồ chơi mô hình, bò dậy từ trên mặt đất, chờ chỉ thị tiếp theo của Doãn Sướng.
Doãn Sướng thấy bộ dáng không chờ mong cũng không hưng phấn của tiểu gia hỏa, ngốc hai giây, mới kêu thằng bé đi thay quần áo mới.
Tham gia tiệc tối phải mặc lễ phục, chỗ bọn họ ngồi lại là khu vực VIP rất có thể bị chụp ảnh.
Trước khi Thiệu Quân Lăng nhập học, Doãn Sướng đã mua một đống quần áo mới cho nó, hắn nhớ rõ có hai bộ lễ phục dành cho hè và đông, chuẩn bị cho những trường hợp đặc biệt.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng mặc lễ phục, khi bị nhét vào áo vest, thằng bé chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, tay chân không biết cử động ra sao. Doãn Sướng nhìn thằng bé mặc đồ xong thì đi lắc lư như chim cánh cụt, nhịn không được cười lớn.
Thiệu Quân Lăng đứng ở tại chỗ xấu hổ buồn bực mà trừng mắt với hắn, khổ nói không nên lời, bộ dáng giận dỗi nhưng không làm gì được.
“Được rồi được rồi, mặc thêm vài lần sẽ quen thôi.” Doãn Sướng cười đi qua đó, một bên dỗ thằng bé, một bên khom lưng giúp nó chỉnh cổ áo.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mình khi còn nhỏ, Doãn Đông cũng giúp mình chỉnh cổ áo, khuôn mặt từ ái của ba như hiện lên trước mắt. Trên mặt Doãn Sướng bỗng dưng hiện lên một tia đau thương, động tác trên tay cũng run run không ít ……
Dương Na đi ra thấy hình ảnh một lớn một nhỏ trước mắt làm bà nhớ lại chuyện đã từng xảy ra, hốc mắt bà liền có chút ướt át.
Dương Na lau khóe mắt, đứng ở bên cạnh nói: “Ai nha, Quân Lăng mặc đồ rất là đẹp trai đó nha!”
Thiệu Quân Lăng nghe vậy gương mặt lại đỏ hồng, nhưng đôi mắt lại thẳng băng nhìn chằm chằm Doãn Sướng.
Đài truyền hình người nhiều, tuy rằng khách VIP đi vào cổng chuyên dụng, nhưng Doãn Sướng cũng sợ Thiệu Quân Lăng đi lạc, vì thế trên đường lặp đi lặp lại dặn dò thằng bé đến lúc đó theo sát mình, còn bắt thằng bé phải để ý đến di động, lỡ như có tách ra thì phải gọi điện thoại.
Tới nơi thì có nhân viên công tác dẫn đường cho Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng tới phòng nghỉ.
Doãn Sướng tới căn phòng đã có vài người ngồi chờ, có một người thấy hắn liền nói: “Ai, đây là con trai Doãn Đông nè.”
Lời nói này hấp dẫn tất cả mọi người, trong đó có hai người Doãn Sướng cảm giác có chút quen mặt, cẩn thận nhìn kĩ thì đây là những người đã đến lễ truy điệu của Doãn Đông.
Hắn là hậu bối, theo lý nên chủ động chào hỏi, vì thế mang theo Thiệu Quân Lăng vấn an mọi người.
Người đang ngồi không phải có quan hệ cá nhân với Doãn Đông mà là fans hâm mộ phim điện ảnh, lúc này đây đều vây quanh hai anh em bọn họ.
Doãn Sướng cảm giác được ánh mắt tò mò của bọn họ nhìn Thiệu Quân Lăng, tuy rằng Diêu Mạn Hòe bác bỏ tin đồn hai người không có quan hệ anh em, nhưng diện mạo của Thiệu Quân Lăng không khỏi khiến người ta bàn tán.
Cũng có người hỏi thăm tình hình gần đây của Doãn Sướng, cười nói: “Tiểu Doãn, cháu gần đây nhân khí rất cao nhá.”
Một người khác nghe ông mở đầu, lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, tháng trước con gái của chú còn cầm quyển tạp chí có cháu làm người mẫu, hỏi chú có quen cháu không. Con bé còn nói mấy đứa trong lớp nó rất thích cháu, còn nhờ chú xin chữ ký……”
“Ha ha, vậy thì hôm nay vừa lúc, nhanh chóng kêu Doãn Sướng ký cho ông hai tờ đi, lấy về làm quà cho con gái ông.”
“Thanh niên bây giờ là thật lợi hại, tiểu hoa đán tiểu thịt tươi gì đó, hai ba năm đổi một lần, tôi không theo kịp trào lưu của bọn chúng.”
“Không có biện pháp đâu, thời đại khác nhau mà, trên mạng có câu nói thế nào nhỉ, giá trị nhan sắc quyết định tất thảy.”
“Ha ha, tiểu Doãn có thể nổi tiếng cũng không kỳ quái.”
“Nhan sắc không thì sao mà đủ? Còn phải có chỗ dựa sau lưng nữa kìa. Người đại diện thời trẻ của Doãn Đông là ai nhỉ? A, cái cô họ Diêu phải không, nữ nhân đầy thủ đoạn, tài nguyên sau lưng cũng nhiều, tiểu Doãn đang theo cô ta đúng không? Vậy thì khẳng định là không thành vấn đề.”
……
Mấy người ông một câu tôi một câu, làm như Doãn Sướng không tồn tại, tuy rằng bọn họ nói thật, nhưng Doãn Sướng nghe cũng cảm thấy hụt hẫng.
Ở trong miệng bọn họ, mình không giống một con người, mà chỉ là một bưu kiện có giá trị.
Chỉ cần hắn ra giá là có thể làm cho người tiêu thụ không cần nghĩ ngợi nhiều, bọn họ mặc sức tranh giành……
Nhưng giới giải trí là một nơi rất thực tiễn, bọn họ tám nhảm xong rồi còn xin phương thức liên hệ của Doãn Sướng. Doãn Sướng nhìn thấy danh hiệu của từng người, có diễn viên thâm niên, có biên kịch nổi danh, còn có đạo diễn phim truyền hình…… Tất cả đều là nhân vật vang danh lừng lẫy.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác liền tới dẫn bọn họ ngồi vào vị trí.
Doãn Sướng để Thiệu Quân Lăng ngồi bên tay phải mình, bên trái là một nhà sản xuất phim của đài Tinh Diệu.
Chỗ ngồi của khách VIP có hơi cao, Thiệu Quân Lăng ngồi lên thì hai chân còn cách mặt đất một khúc, không an phận mà đong đưa, Doãn Sướng vội vàng nhắc nhở thằng bé: “Ngồi yên, đừng lắc chân.”
Tiệc tối được phát sóng trực tiếp, mở màn trước nửa tiếng so với khi chiếu trên TV, đầu tiên là lời chào hỏi lê thê của người chủ trì, sau đó là phần biểu diễn các ca khúc truyền thống, Thiệu Quân Lăng tựa hồ không có hứng thú, lại bắt đầu nhìn chung quanh.
Doãn Sướng nhịn không được bắt lấy tay thằng bé, quay đầu nhỏ giọng nói: “Đừng lộn xộn, có camera, quay đến nhóc đấy.”
Một màn này vừa lúc bị camera bắt được, bộ dáng Doãn Sướng ôn tồn dạy dỗ em trai nhỏ hấp dẫn đạo diễn, hắn cầm lấy bộ đàm nói: “Camera số , chú ý tới số ghế và .”
Doãn Sướng nhắc nhở xong cũng không buông tay Thiệu Quân Lăng ra, một khi nhận thấy tiểu gia hỏa này không yên phận, liền xoa bóp tay nó.
Bất quá làm hắn vui mừng chính là sau đó Thiệu Quân Lăng nghe lời ngồi an phận.
Tiệc tối giằng co suốt một giờ, ca hát khiêu vũ, tiểu phẩm kịch nói đầy xuất sắc. Nhưng với đứa trẻ mười tuổi mà nói những tiết mục này còn không hấp dẫn bằng một bộ phim hoạt hình buồn chán.
Chương trình kết thúc, từng người từng người rời khỏi thính phòng, chờ tới lượt bọn họ thì nhà sản xuất ngồi bên phải Doãn Sướng gọi hắn lại: “Doãn Sướng, xin hãy dừng bước.”
Doãn Sướng: “?”
Nữ nhân kia cười cười nhìn hai anh em, chính thức tự giới thiệu xong mới nói: “Đài chúng tôi đang có kế hoạch làm một gameshow mới, chủ yếu muốn con cháu của giới nghệ sĩ hay là gia đình nghệ sĩ tham gia. Bởi vì là kỳ đầu tiên nên chúng ta mời các thành viên có tên tuổi, trước mắt đã có hai đôi xác nhận sẽ đến…… Chị thấy hai đứa bọn em rất thích hợp với gameshow này, em có hứng thú suy xét một chút không?”
Doãn Sướng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn cự tuyệt, bởi vì hắn cũng chỉ là chân ướt chân ráo bước vào giới showbiz.
Nửa năm trước, thân phận của Thiệu Quân Lăng gây ra sóng to gió lớn ở trên mạng, nếu giờ hắn mang đứa nhỏ này tham gia gameshow thì trên mạng còn dùng những lời lẽ khó nghe nào nữa?
Lại nói, đừng nhìn thấy hiện giờ Thiệu Quân Lăng mặc lễ phục chỉnh tề thì lầm, vạn nhất lúc thằng bé tham gia gameshow, không giấu được khuyết điểm trên người, đến lúc đó truyền ra ngoài không bị mọi người phun tào mới là chuyện lạ.
Doãn Sướng vội nhanh tìm lấy cái cớ cự tuyệt nói: “Xin lỗi, em trai em hiện tại vẫn còn đang đi học, chỉ sợ không tiện cho lắm.”
Không nghĩ tới nhà sản xuất nói lời nhân đạo: “Cái này hoàn toàn không thành vấn đề, tiết mục này ghi hình vào mùa hè năm sau, trước mắt đã xác nhận mời được hai đôi, trong đó cũng có hai đứa nhỏ còn đi học, tuổi cũng cỡ cỡ với em trai em, chị nghĩ đến lúc đó mấy đứa sẽ có chung đề tài nói chuyện đó.”
Cô vừa nói vừa nháy mắt với Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng thấy lấy cớ không có hiệu lực, chỉ có thể lúng túng nói: “Chờ em về hỏi người đại diện rồi trả lời chị sau.”
Nhà sản xuất cười nói: “Được, chờ kế hoạch cụ thể thành hình thì chị sẽ đưa cho Diêu tổng xem trước.”
【 chuyện bên lề 】
( một )
Đêm Doãn Sướng say rượu, Thiệu Quân Lăng đem quà sinh nhật đặt đầy bên người anh trai.
Cái này cho anh……
Cái này cho anh……
Tất cả đều cho anh……
Há há há……
( hai )
Doãn Sướng: “Muốn dự tiệc tối không?”
Thiệu Quân Lăng: “Anh muốn đi à?”
Doãn Sướng: “Đi chứ.”
Thiệu Quân Lăng (bò dậy từ trên mặt đất): “Được rồi, anh muốn đi thì em đi.”
Doãn Sướng: “???”