Mối Quan Hệ

chương 128: phiên ngoại 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Alice

《 Mê trai bỏ bạn 》 ( hai )

Biết được người Thiệu Quân Lăng thích là anh nó, tam quan của Vi Hoành Tuấn lung lay trong gió: “Nhưng, nhưng hai người là anh em mà?”

Thiệu Quân Lăng: “Thì sao?”

“Đù! Anh em đó ba!!” Quan, quan hệ gì? Còn hỏi quan hệ gì!? Quan hệ lớn được không! Vi Hoành Tuấn rít gào, cũng không biết biểu đạt nội tâm khiếp sợ như thế nào.

Thiệu Quân Lăng nhìn hắn nói: “Einstein cưới chị họ, Darwin cưới em họ, Ellen cưới con gái nuôi của vợ…… Trong lịch sử có nhiều danh nhân cưới người thân của mình kìa, cho nên anh em thì sao? Là anh em nên không thể yêu nhau hả?”

Làm bạn thân kiêm bạn học của Thiệu Quân Lăng, Vi Hoành Tuấn thật sự không thể đem chuyện này trở thành chuyện đùa được, cũng không thể ngồi xem một thiên tài coi thường đạo đức…… Hắn, hắn cần thiết cứu vớt đối phương!

Vi Hoành Tuấn bắt mình bình tĩnh lại, nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, triển khai biện luận với Thiệu Quân Lăng: “Nhưng thời đại bất đồng rồi.”

Thiệu Quân Lăng: “Mày nói, thời đại bất đồng, cho nên chúng ta không nên bị những quy củ này trói buộc, huống chi, tao với anh tao không phải là anh em trên giấy tờ, tao được người đại diện nhận nuôi. Bọn tao không có cha mẹ, không có thân nhân gì khác, ở bên nhau cũng không có khả năng sinh tiểu hài tử, nếu bọn tao muốn yêu nhau, trừ bỏ chính bọn tao thì còn ai dám ngăn cản?”

Vi Hoành Tuấn không nghĩ tới bình thường Thiệu Quân Lăng là người trầm mặc ít nói, vậy mà đụng chuyện lại hùng hổ, nói lời sắc bén đến dọa người như vậy.

Vi Hoành Tuấn thần sắc phức tạp: “Từ khi nào mày có cảm tình với anh mày vậy hả? Có lầm lẫn gì không?”

Thiệu Quân Lăng thản nhiên nói: “Từ khi tao biết mộng tinh.”

Vi Hoành Tuấn: “……”

Người ta nói thiên tài chỉ cách kẻ điên một đường kẽ! Tiểu tử này biến thái quá đi!

Vi Hoành Tuấn lại nói: “Có lẽ cách mày yêu anh ấy khác với cách anh ấy yêu mày thì sao?…… Ý tao là, có nhiều cách yêu lắm, anh ấy là anh mày, có thể là tình anh em thì sao.”

Thiệu Quân Lăng: “Tao biết tình yêu phức tạp, sao hiểu lầm được? Anh ấy có thể xem tao là đứa con nít, là em trai, là người yêu…… Chỉ cần là anh ấy muốn, tao đều có thể cho ảnh, tao sẽ chậm rãi để ảnh tiếp thu tao, nhưng muốn để tao xem ảnh là anh trai thì tao làm không được.”

Vi Hoành Tuấn: “Ai dám khẳng định ảnh ở bên mày mới là cách tốt nhất?”

Thiệu Quân Lăng: “Trên đời này không có người nào hiểu ảnh hơn tao, bao gồm chính bản thân ảnh, cho nên cũng sẽ không có người nào yêu ảnh hơn tao.”

“Vậy mày có nghĩ tới, nếu anh mày biết mày yêu ảnh nhiều như vậy thì sẽ có biết bao nhiêu áp lực không?” Vi Hoành Tuấn nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thiệu Quân Lăng lúc trước, suy đoán Thiệu Quân Lăng đã bị cự tuyệt rồi.

Quả nhiên, Thiệu Quân Lăng nghe được lời này liền lộ vẻ mặt thống khổ.

Vi Hoành Tuấn lại thêm vào một câu: “Nếu anh mày không có tâm tư đó, thì đây sẽ là gánh nặng trong lòng ảnh.”

Thiệu Quân Lăng lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng quắc: “Không, tao biết ảnh cũng yêu tao, chỉ là không dám thừa nhận.”

Vi Hoành Tuấn: “……???” what the fuck!?

Thiệu Quân Lăng: “Nếu ảnh bị đạo đức trói buộc, thì khẳng định sẽ có áp lực, nhưng chờ ảnh buông bỏ được, thành thật đối mặt với nội tâm của mình, sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn trước kia.”

Vi Hoành Tuấn không nói lại đối phương, gấp đến độ mặt đỏ lên: “Lỡ như, lỡ như anh mày yêu người khác thì sao?”

Thiệu Quân Lăng cười khẽ một tiếng: “Tao ở bên cạnh ảnh tám năm rồi đó, tám năm qua ảnh làm gì có thời gian đi yêu người khác, sau này tao cũng không để ảnh yêu ai ngoài tao cả.”

Nó tỏ rõ thái độ quyết tâm không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua: “Vi Hoành Tuấn, tao biết mày muốn tốt cho tao, nhưng chuyện này tao suy nghĩ rất nhiều năm rồi, cũng lên kế hoạch rõ ràng, cho dù mày nói cái gì, tao cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của tao, cho nên đừng phí lời nữa.”

Thái độ quyết liệt của đối phương làm Vi Hoành Tuấn ngẩn ngơ, chờ phản ứng lại thì Thiệu Quân Lăng đã xoay người đi rồi.

Một lúc lâu sau, hắn mới không tiếng động mà ngửa đầu cảm khái —— Trời ơi! Mê trai bỏ bạn là vậy đó hả!!!

Cho dù Thiệu Quân Lăng có chém đinh chặt sắc quyết định phải đi con đường này, thì Vi Hoành Tuấn vẫn không ủng hộ nó.

Vì con đường này thật sự quá khó khăn.

Một người bình thường như hắn không thể nào tưởng tượng được có ngày Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng sẽ đến với nhau.

Cho nên hắn quyết định thờ ơ lạnh nhạt chờ Thiệu Quân Lăng thất bại, chờ đến một ngày thằng quỉ đó từ bỏ, thì mình sẽ chân thành an ủi nó.

Nhưng mà mọi chuyện không đi theo hướng hắn mong đợi.

Qua mấy ngày, Vi Hoành Tuấn đi học cùng Thiệu Quân Lăng, thấy đối phương đeo đồng hồ màu lam trên tay.

Ở trong ấn tượng của Vi Hoành Tuấn, Thiệu Quân Lăng ăn mặc rất giản dị, rất ít khi mang đồ vật xa xỉ như vậy, hắn hiếu kỳ nói: “Mua ở đâu đó?”

Thiệu Quân Lăng khoe với Vi Hoành Tuấn: “Quà sinh nhật của anh tao đó, đẹp không?”

Vi Hoành Tuấn gật gật đầu: “Đẹp, trên mặt nạm kim cương phải không?”

Thiệu Quân Lăng “Ừ” một tiếng, trả lời: “Hình như là đặt làm, có tên tao ở dưới nữa.”

Vi Hoành Tuấn hâm mộ: “Anh mày thật tốt.”

Thiệu Quân Lăng: “Tất nhiên.”

Vi Hoành Tuấn: “Hôm nay mày vui quá ha?”

Thiệu Quân Lăng cười mà không nói.

Vi Hoành Tuấn nhớ tới trước đó không lâu Thiệu Quân Lăng mới vừa mạnh miệng đòi theo đuổi anh nó, tâm nói chắc không phải là có tiến triển rồi chứ?

Đảo mắt tới cuối kỳ, Vi Hoành Tuấn vừa ôn tập vừa xem WeChat, phát hiện có người vừa add mình, tập trung nhìn vào, ghi chú là “Anh Doãn Sướng”, Vi Hoành Tuấn luống cuống chấp nhận, khẩn trương nói: “Chào đại ca!”

…… A! Sao anh của Thiệu Quân Lăng lại add Wechat mình nhỉ?

Vi Hoành Tuấn nhắn tin một hồi mới biết được, thì ra là chuyện mua vé máy bay về nước. Thiệu Quân Lăng vì tạo niềm vui cho anh nó, còn lừa ảnh nói là hai đứa cùng về!

Vì mặt mũi của bạn thân, Vi Hoành Tuấn nỗ lực nói dối giùm nó, nói xong còn đi đến phòng Thiệu Quân Lăng báo quân tình đòi công, kết quả bị quăng vào mặt một nồi cẩu lương……

Một người thay vé, đổi ngày cho đối phương, một người cảnh cáo không cho mình tìm anh nó nói chuyện phiếm…… Đù má! Hắn chỉ là một con cẩu ngồi chờ ăn lương thôi phải không?

Xem ra hai anh em này có tiến triển rồi nhỉ?

Đại ca Doãn Sướng mà biết Thiệu Quân Lăng lòng muông dạ thú như thế nào có còn dung túng với nó nữa không?

Vi Hoành Tuấn xúc động, nếu hắn là Doãn Sướng, biết có thằng em trai đại nghịch bất đạo như nó, không đánh gãy chân là không được đâu.

……

Nghỉ hè về nước, dự cảm của Vi Hoành Tuấn biến thành sự thật.

Nửa tháng sau buổi nói chuyện đó, Thiệu Quân Lăng báo tin vui: “Tao thành công rồi.”

Vi Hoành Tuấn: “???”

Thiệu Quân Lăng: “Anh tao đồng ý rồi đó.”

Vi Hoành Tuấn bị sét đánh ngang tai…… Ngọa tào!

Hơn nửa ngày hắn mới hồi phục tinh thần, khiếp sợ đánh chữ: “Thiệt hay giả? Đáp ứng dễ vậy hả?”

Thiệu Quân Lăng: “Tao nói rồi mà, ảnh cũng yêu tao.”

Vi Hoành Tuấn: “…………”

Thiệu Quân Lăng: “Chúc phúc tụi tao đi. [ mỉm cười ]”

Vi Hoành Tuấn: “Chúc mừng hai người……” Cùng nhau biến thái.

Trên máy bay về Mỹ, Vi Hoành Tuấn nhiều chuyện hỏi tiến triển tình cảm của hai anh em.

Thiệu Quân Lăng: “Chỉ chưa làm bước cuối cùng thôi à, anh ấy dịu dàng lắm, tao muốn làm gì cũng được hết.”

Vi Hoành Tuấn: “Phụt ——!” Mình thiệt là ngây thơ mà! Tự nhiên đi hỏi Thiệu Quân Lăng làm gì? Trời má, mình chỉ quan tâm tình cảm thuần khiết thôi á!

Vi Hoành Tuấn vừa bị phá hủy tam quan vừa nhịn không được bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn……

…… Đại ca Doãn Sướng thật sự cho Thiệu Quân Lăng muốn làm gì thì làm á? Hai người bọn họ ai nằm trên ha, cái thằng Thiệu Quân Lăng tay chân mạnh mẽ thế kia…… Chẳng lẽ đại ca Doãn Sướng chịu nằm dưới hả ta?……╭(°a°`)╮

Thiệu Quân Lăng nhấp miệng ly cà phê tiếp viên hàng không vừa đưa tới, mỹ mãn nói: “Hạnh phúc quả nhiên là phải dựa vào bản thân ha…… Chắc Giáng Sinh tao phải về thêm lần nữa, đến lúc đó lại dụ anh tao làm bước cuối cùng mới được.”

Vi Hoành Tuấn: “!!!” A a a đừng nói nữa! Cầu xin mày đó thằng quỉ!!!

Thiệu Quân Lăng chỉ kể cho Vi Hoành Tuấn nghe mối quan hệ của hai anh em, hai người mới vừa xác định quan hệ không lâu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, chỉ có thể tiếp tục quăng cẩu lương cho Vi Hoành Tuấn.

Thiệu Quân Lăng: “Mày biết không, anh tao còn học nấu cơm cho tao nữa đó.”

Vi Hoành Tuấn nghe Thiệu Quân Lăng kể về dì bảo mẫu nhà nó bị bệnh thế nào.

Thiệu Quân Lăng: “Ngày nào ảnh cũng nấu cơm cho tao, mày có thể tưởng tượng được cái người lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp mà lại xuống bếp vì tao không? Đồ ăn đặc biệt ngon nữa, để tao cho mày xem hình đồ ăn.”

Vi Hoành Tuấn: “Thôi miễn, tao thấy rồi.” Toang rồi, toang thật rồi……

“À, nhớ rồi, ảnh có kết bạn với mày.” Thiệu Quân Lăng nhớ tới, con mắt hình viên đạn nhìn Vi Hoành Tuấn, “Hai người không nói gì chứ?”

Vi Hoành Tuấn đỏ mặt nói: “Không có! Có chuyện gì đâu mà nói!”

Mẹ nó, thằng quỉ này là con ma luyến huynh, hay là vương giấm hả!

Một lát sau, Vi Hoành Tuấn lại lo lắng nói: “Anh mày là minh tinh đó, mày vẫn nên cẩn thận một chút, lỡ như bị paparazzi bắt được là không hay đâu.”

Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Thật ra tao không thích ảnh làm minh tinh đâu, ảnh có thích gì mấy. Tao nói với ảnh một lần rồi, để xem lần sau có cơ hội khuyên ảnh làm việc mình thích mới được.”

Vi Hoành Tuấn trợn trắng mắt: Thiệu Quân Lăng sao lại bạc bẽo như thế này? Còn muốn anh nó từ bỏ sự nghiệp bạc triệu thế kia!?

Về trường không được bao lâu, Thiệu Quân Lăng lại về nước, nghe nói dì bảo mẫu nhà họ qua đời. Nhưng có thể là nhờ vào tình yêu, Thiệu Quân Lăng sau khi trở về nhìn qua không có vẻ quá mỏi mệt, hơn nữa tinh thần sáng láng, còn thành thục hơn không ít.

Lễ Giáng Sinh tới nhanh, ngày đó bọn họ vừa xong tiết cuối cùng của học kì, Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên vội vàng chạy ra ngoài, nói anh nó tới.

Vi Hoành Tuấn còn tưởng rằng Thiệu Quân Lăng lại phải về nước đón Giáng Sinh, không nghĩ tới Doãn Sướng sẽ đến đây thăm nó. Doãn Sướng nổi tiếng như vậy, chắc là sẽ bị nhiều người vây xem lắm đúng không? Ôi, buồn ơi là sầu giùm cho hai anh em này mà……

Vi Hoành Tuấn đuổi theo Thiệu Quân Lăng, thấy Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng ôm nhau dưới đèn đường, làm cả người hắn không nhúc nhích nổi.

Hắn ngây ngốc đứng ở nơi xa, không dám tới gần, thậm chí không dám hô hấp.

Bởi vì hắn cảm giác hình ảnh trước mắt cư nhiên có chút lãng mạn……

Không lâu sau đó, lúc Vi Hoành Tuấn biết được Doãn Sướng vì Thiệu Quân Lăng mà rời khỏi giới showbiz để tới Los Angeles, thật sự hoàn toàn cạn lời.

Thiệu Quân Lăng làm hắn minh bạch một đạo lý —— Mê sắc đẹp không chỉ làm bạn quên đi bạn bè, mà còn làm người khác vỡ cả kế hoạch!

Truyện Chữ Hay