Hai ngày nay ở Bắc Châu đều là trời đẹp. Đã sắp tháng Tư, nhiệt độ tăng cao. Giản Tranh không mang theo nhiều quần áo. Khi Tề Minh Châu tới đón, cậu chỉ khoác thêm một chiếc áo hoodie.
“Mặc thế này nóng lắm đấy. Hôm nay chắc phải hơn hai mươi độ rồi.”
Quầng thâm dưới mắt Giản Tranh càng thêm rõ ràng, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Rõ ràng là cậu lại mất ngủ. Cậu nhắm mắt lại ở ghế sau, gương mặt gầy gò hiện lên vẻ yếu ớt. “Không sao, tớ sợ lạnh.”
Nguyễn Thanh Chu liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không dám lên tiếng. Tề Minh Châu thì thở dài, nghĩ cách để thay đổi cảm xúc của cậu. “Tớ đưa cậu đi công viên đất ngập nước chơi nhé? Có thể cắm trại, chèo thuyền, còn có một ngọn núi nhỏ có thể leo. Bây giờ cậu không phải cũng đã ăn được đồ nướng rồi sao? Chúng ta tự nướng. Nguyễn Thanh Chu nướng đồ ăn ngon lắm đấy.”
Nguyễn Thanh Chu không đáp lời. Tề Minh Châu bực bội véo mình một cái, sao lại lỡ miệng nhắc đến đồ nướng chứ. Cô cẩn thận nhìn về phía Giản Tranh, quả nhiên thấy đôi mắt nhắm nghiền của cậu đã lặng lẽ mở ra. Đôi đồng tử đen láy không có chút ánh sáng nào, trông thật ảm đạm.
“Minh Châu.” Giản Tranh gọi.
“Hả? Sao thế?”
Giản Tranh mở miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, chỉ đưa lưỡi liếm môi khô khốc. “Thẩm Húc đang làm thợ sửa chữa ở nhà máy.”
Tề Minh Châu nhìn thấy hàng mi dài của Giản Tranh run lên.
“Sống trong ký túc xá của nhà máy.” Mí mắt Giản Tranh rất mỏng, chỉ cần hơi kích động là sẽ đỏ lên. “Anh ấy sống không tốt chút nào.”
Tề Minh Châu an ủi cậu: “Tớ nhớ chuyên ngành của Thẩm Húc là về cơ khí, mà nhà máy tốt thì lương rất cao. Ở ký túc xá chắc là vì tiện thôi.”
Giản Tranh chớp chớp mắt, không nói gì.
Đến nơi, Giản Tranh không có tâm trạng chơi, Tề Minh Châu đưa cậu đi chèo thuyền suýt chút nữa thì ngã xuống sông. May mà được Nguyễn Thanh Chu kéo lại, ba người kinh hồn bạt vía xuống thuyền. Không biết Giản Tranh bị dính bẩn ở đâu, dính nước cũng không chùi ra được, khiến cậu càng thêm bực bội. Mà nhà vệ sinh công cộng thì đông người, lại ồn ào, cuối cùng cậu đành bỏ cuộc.
“Xin lỗi cậu, Minh Châu.” Giản Tranh cố kìm nén sự khó chịu trong lòng. “Làm hỏng cuộc vui của cậu rồi.”
Tề Minh Châu ngẩn người, không ngờ Giản Tranh lại xin lỗi cô. Nguyễn Thanh Chu phản ứng nhanh hơn, vội vàng nói: “Chuyện nhỏ thôi mà. Dù sao chúng ta cũng không ở đây qua đêm. Vừa nãy Minh Châu còn than với tôi là trời nóng quá nữa kìa. Cậu không khỏe thì chúng ta về sớm một chút.”
Cuối cùng, mọi người thu dọn đồ đạc rồi lên xe về.
Giản Tranh cởi áo khoác hoodie ra, dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, để lộ hai cánh tay trắng nõn nhưng ẩn hiện những vết sẹo. Đó là những vết sẹo do cậu từng tự làm đau chính mình.
Ba giờ chiều, Giản Tranh về đến khách sạn. Tề Minh Châu dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì khác.
” Cậu còn ở đây mấy ngày nữa? Công việc xong rồi à?”
Giản Tranh đáp: ” Mình sắp được nghỉ phép rồi.”
Nguyễn Thanh Chu ở bên cạnh kinh ngạc: “Nhanh vậy? Năm nay mới bắt đầu mà?”
Tề Minh Châu làm sao không đoán được suy nghĩ của cậu, cũng không nói thêm gì. Dù sao thì Giản Tranh có suy tính riêng, nên cô chỉ trêu chọc: “Cũng tốt, cậu đi làm hay không cũng được. Dù sao thì Tranh Tranh nhà chúng ta cũng có tiền mà.”Giản Tranh mỉm cười, thần sắc vẫn còn chút mệt mỏi. Tề Minh Châu nói: “Vậy cậu định ở lại Bắc Châu à? Nếu vậy thì đến chỗ tớ ở đi, chắc chắn là thoải mái hơn khách sạn.”
“Bất tiện lắm.”
“Có gì mà bất tiện.”
Giản Tranh: “Chờ tớ quay lại rồi hẵng nói. Tớ nghỉ phép phải về công ty làm đơn xin nghỉ, lúc đó tớ qua.”
“Được rồi, vậy cậu nhớ báo cho tớ biết nhé. Tớ sẽ bảo Nguyễn Thanh Chu đến đón cậu.”
“Ừm.”
Giản Tranh về khách sạn tắm rửa, vừa sấy tóc vừa dùng điện thoại đặt vé máy bay. Cậu canh thời gian, thay quần áo sạch sẽ, đeo khẩu trang rồi ra ngoài trước 5 giờ.
Cậu bắt taxi đến nhà máy của nhà cung cấp. Đáng lẽ, lợi dụng chức vụ, cậu có thể ra vào đây một cách dễ dàng, nhưng bây giờ đã gần giờ tan tầm, cậu không tìm được lý do công việc nào để bảo người ta đưa vào, nhưng phải đợi đến ngày mai thì cậu không chờ được.
Vì vậy, Giản Tranh đã áp dụng biện pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất. Trước khi mọi người trong tòa nhà văn phòng tan sở, cậu đã bỏ ra một số tiền nhỏ để mua chuộc bảo vệ và đảm bảo sẽ ra ngoài nhanh chóng.
Bảo vệ hôm qua đã gặp qua cậu, được trưởng phòng của tòa nhà dẫn vào, nhìn không giống người xấu. Giản Tranh lại đẹp trai nên gã ta đã động lòng tham, cho cậu vào.
Giản Tranh men theo trí nhớ tìm đến khu ký túc xá dành cho công nhân của Thẩm Húc. Hành lang dài hun hút, chỉ có cửa phòng hắn là mở. Trước khi đi tới, Giản Tranh cố tình tháo khẩu trang xuống.
Trong phòng không một bóng người, Giản Tranh đi vào dạo quanh một vòng, nghe thấy tiếng động trong toilet, đoán là Thẩm Húc ở trong đó. Cậu vừa định đi tới gõ cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Thẩm Húc không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu trắng, mặt còn ướt, chắc là vừa rửa mặt xong chưa kịp lau khô, cũng không đeo kính. Hắn vô thức nheo mắt lại để xác nhận người trước mặt, đồng thời yết hầu chuyển động. Giản Tranh cảm giác nhịp tim mình đang tăng tốc.
Sau lưng có tiếng người khác ồn ào, Giản Tranh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Thẩm Húc kéo vào toilet, cửa “ầm” một tiếng đóng sập lại.
“Thẩm Húc, cậu ở trong đó à?” Người bạn cùng phòng quay lại hét lớn.
“Ừ, tôi đang tắm.”
Trong toilet dù mở cửa sổ vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng, mà Giản Tranh lại đứng rất gần Thẩm Húc. Cậu thấp hơn Thẩm Húc một chút, hơi ngước mắt nhìn yết hầu chuyển động khi nói chuyện của hắn, xương quai hàm rõ ràng với đường nét góc cạnh, trên đó vẫn còn đọng nước.
Giản Tranh đã rất lâu rồi không được quan sát Thẩm Húc ở cự ly gần như vậy, hay nói đúng hơn là cậu chưa bao giờ kiên nhẫn để ý đến hắn.
Mọi người đều nói Thẩm Húc bình thường, nhưng thực ra không phải vậy. Thẩm Húc không đeo kính rất đẹp trai.
Nước tí tách khiến chiếc áo trước ngực Thẩm Húc ướt sũng. Giản Tranh cắn môi, đưa tay lau cho hắn.
Thẩm Húc lập tức nắm chặt cổ tay cậu, kinh ngạc nhìn cậu. Giản Tranh tiến lên hai bước, hai người gần như dính chặt lấy nhau. Giản Tranh có thể nghe thấy nhịp tim mãnh liệt và nóng bỏng của cả hai.
“Đau.” Giản Tranh rưng rưng nước mắt, nói khẽ. “Là em.”
Thẩm Húc buông tay cậu ra, lùi về sau, không trả lời.
Bạn cùng phòng ở ngoài hỏi: “Cậu xong chưa? Đi chung không? Hay là tôi xuống trước?”
Thẩm Húc cau mày. Hắn không nhìn rõ nên có thói quen nheo mắt, trông không còn xa cách như trước nữa. Giản Tranh bỗng dưng muốn được ôm, nhưng Thẩm Húc kháng cự quá rõ ràng.
“Cậu đi trước đi, tôi… ra ngay.”
“Ừ.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Húc mới bước qua người Giản Tranh, định mở cửa toilet.
“Chờ một chút.” Giản Tranh ngăn cản hắn, nhưng sàn nhà quá trơn, cậu không đứng vững, ngã về phía trước. May mà Thẩm Húc đỡ cậu dậy, cậu liền nhân cơ hội nắm chặt lấy tay hắn, nhất quyết không cho hắn đi.
“Anh muốn đi đâu? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Húc không chút do dự gỡ tay Giản Tranh ra khỏi da thịt mình. Giản Tranh còn muốn tiến lên, Thẩm Húc quay người mở cửa, lập tức bước ra ngoài.
Giản Tranh ngây người đứng đó, tay vẫn còn cứng đờ. “Tại sao…”
Thẩm Húc quay lưng về phía cậu. “Bẩn.”
Mặt Giản Tranh lập tức trắng bệch. Cậu siết chặt nắm tay, đầu ngón tay run rẩy.
“Bây giờ em… đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Giản Tranh.” Thẩm Húc mặc lại đồng phục, dùng khăn lau khô mặt, đeo kính, giọng nói rất nhạt nhẽo. “Về đi.”
Giản Tranh cảm thấy axit trong dạ dày không ngừng trào lên cổ họng, cậu không có cách nào giữ Thẩm Húc lại, ý nghĩ đó khiến tim cậu đau nhói. Lý trí mách bảo cậu phải nói gì đó, không thể để Thẩm Húc cứ thế mà đi mất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu khô khốc: “Tại sao lại ly hôn?”
Câu hỏi này đã đeo bám cậu quá lâu. Có phải vì Thẩm Húc cuối cùng cũng không chịu đựng nổi cậu nữa?
Sau khi ly hôn, trong mỗi đêm trằn trọc không ngủ được, cậu chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Cậu tính tình không tốt, hở ra là nổi nóng, ai cũng không xem ra gì, nhất là với Thẩm Húc, cậu đã mang theo thành kiến khi ở bên hắn, nhưng lại ỷ vào đó mà hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp của hắn.
Cậu nghĩ, đây đều là những việc Thẩm Húc nên làm, Thẩm Húc nguyện ý thì ai mà quản được? Ai bảo Thẩm Húc có lỗi với cậu?
Nhưng mà cậu quên mất, cho dù là chuộc tội, cũng nên có thời hạn, Thẩm Húc không có lý do gì phải chịu đựng mãi.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, không khí dường như ngưng đọng. Thẩm Húc im lặng đứng bên cạnh giường, hai tay buông thõng bên hông, hắn dường như đang cố nắm chặt lấy thứ gì đó, nhưng lại thất bại.
Con ngươi sau cặp kính trở nên ảm đạm, Giản Tranh không nhìn rõ, biểu cảm của Thẩm Húc có chút hoảng hốt, lại có chút thất vọng.
“Thẩm Húc.”
“Tôi đi đây.”
Thẩm Húc không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái, lướt qua người cậu mà đi.
Giản Tranh không biết sau khi tan ca hắn còn phải đi đâu, liền bám theo hắn, giữ khoảng cách hai mét.
Cổng nhà máy bày rất nhiều gian hàng thức ăn vỉa hè, rất nhiều công nhân ngồi ăn. Thẩm Húc cũng ở trong số đó.
Hắn thành thạo tìm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh là những người mặc đồng phục công nhân giống hắn.
Trên bàn nhựa thấp đã bày sẵn vài xiên thịt nướng, còn có hai phần mì xào. Thẩm Húc cầm đũa lên ăn, người bên cạnh nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng hắn cười một tiếng, gật đầu, cũng không chen lời, yên lặng lắng nghe người ta nói.
Trong không khí tràn ngập mùi dầu mỡ khó chịu, Giản Tranh không quen ngửi, nhưng cũng không muốn bỏ đi, cậu chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Húc, nhìn phần mì xào được bọc trong túi ni lông trong bát của hắn, có lẽ món mặn duy nhất trong đó là trứng.
Giản Tranh cay cay sống mũi, cậu cố gắng nuốt nước bọt xuống, người bên cạnh Thẩm Húc phát hiện ra cậu, hỏi: “Tìm ai vậy? Thẩm Húc?”
Thẩm Húc sững người, không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cơm.
Giản Tranh cũng không lên tiếng, người bạn cùng phòng ngượng ngùng nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Giản Tranh nhìn thế nào cũng không giống người làm việc trong xưởng, gã ta không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi Thẩm Húc: “Bạn cậu à?”
Giản Tranh nghe thấy, trong lòng chấn động, lại nghe Thẩm Húc nói: “Không quen.”
“À vậy à.” Lòng bát quái của người bạn cùng phòng bị dập tắt, cho rằng Giản Tranh muốn ghép bàn nhưng ngại không dám nói, liền đưa cho cậu một chiếc ghế nhựa. “Nè, ngồi đi, chúng tôi ăn xong rồi đi ngay.”
Trên ghế có vết bẩn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Giản Tranh cắn răng, khóe mắt đỏ hoe, Thẩm Húc vẫn cúi đầu ăn cơm.
Mùi dầu mỡ từ chảo chiên đồ ăn cứ len lỏi bám vào quần áo Giản Tranh, như muốn thấm sâu vào da thịt cậu.
Cậu bỗng dưng nổi nóng, Thẩm Húc dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy? Cũng chỉ là ly hôn, cần gì phải làm như kẻ thù không đội trời chung vậy?
Là cậu đối xử với Thẩm Húc không tốt, nhưng chẳng phải đều là do Thẩm Húc tự nguyện sao? Bây giờ còn muốn cho cậu bẽ mặt, cậu làm vậy vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Vương bát đản.” Giản Tranh nói: “Thẩm Húc, đồ khốn.”