Thẩm Húc còn tưởng “váy” trong miệng Giản Tranh là váy liền, ai ngờ đâu lại là một chiếc chân váy ngắn kẻ caro màu xanh đậm. Có lẽ bởi vì chân cậu quá dài nên chiếc váy trông càng thêm ngắn, phần hông căng tròn tạo nên một đường cong đầy khiêu khích. Phía dưới là đôi chân trắng nõn thon dài.
Phần trên là một chiếc áo thủy thủ ngắn bó sát, để lộ phần eo thon gọn săn chắc.
Mặt Giản Tranh đỏ bừng, đầu óc trống rỗng. Cậu không dám nhìn vào mắt Thẩm Húc, hai chân khép chặt, rướn người muốn hôn hắn, chiếc lưỡi quấn lấy lưỡi hắn, muốn dâng hiến tất cả cho hắn.
“Anh… anh có… có phải không thích không?” Giản Tranh bất an hỏi. Bộ đồ này cậu đã chọn rất lâu, từ đống váy áo khiêu gợi kia mới chọn ra được một bộ không quá khó chấp nhận. Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Thẩm Húc, cậu lại nghĩ có khi nào mình đã chọn sai rồi? Hay là nên chọn một bộ hở hang táo bạo hơn?
“Không có.”
Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Húc phả vào tai cậu như ngọn gió nồm ẩm ướt của ngày hè. Giản Tranh hơi đứng không vững, nắm tay Thẩm Húc đặt lên mông mình.
Cách lớp vải mỏng manh của chiếc váy ngắn, Thẩm Húc dùng sức bóp lấy mông cậu. Giản Tranh mềm nhũn trong lòng hắn, rên rỉ mấy tiếng.
“Không mặc sao?” Tay Thẩm Húc luồn vào mép váy, dễ dàng chạm vào làn da nóng rực vì ngại ngùng của cậu.
Giản Tranh ngước mắt nhìn, ngây ngô hỏi: “Cần mặc sao?”
Mặc loại đồ khiêu gợi này vào thì bên trong có cần mặc gì nữa đâu? Hay là cần phải mặc quần lót?
Mà thôi kệ đi, cho dù có mặc thì lát nữa cũng phải cởi ra.
Cậu ngồi xổm xuống, ngậm lấy dv của Thẩm Húc.
Đây là lần thứ hai cậu làm chuyện này. Lần đầu tiên làm không tốt, để lại ấn tượng không đẹp cho Thẩm Húc. Lần này, cậu tự nhủ phải làm cho tốt.
Vừa mới ngậm vào một chút, Giản Tranh đã cảm thấy hơi khó chịu. Đầu lưỡi liếm láp quanh quy đầu căng tròn một cách tỉ mỉ, nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy vì căng thẳng. Trên đỉnh đầu là tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Húc, cậu ngậm sâu hơn một chút rồi chủ động đặt tay Thẩm Húc lên đầu mình.
Lớn quá, ngậm đến mức miệng cậu ê ẩm.
Ngón tay Thẩm Húc luồn vào mái tóc ẩm ướt của cậu: “Nhanh lên một chút.”
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tăng nhanh tốc độ, cố gắng không để răng chạm vào, dv to dài thỉnh thoảng lại chọc vào cổ họng cậu khiến cậu buồn nôn, cậu cố gắng kìm nén, nhíu mày nuốt xuống dv trong miệng. Một tay nắm lấy hông Thẩm Húc, một tay đan chặt vào tay hắn.
“Lên đi.” Thẩm Húc đè nén giọng nói ra lệnh.
Giản Tranh không nghe lời, cứ muốn tiếp tục ngậm dương v*t cho hắn, ở góc độ này, Thẩm Húc có thể nhìn thấy đầu mũi cậu lấm tấm mồ hôi, xương quai xanh lõm xuống, cùng với hình xăm chìm trong dục vọng dưới cổ.
Bộ ngực phập phồng theo động tác ngậm dương v*t của cậu, cùng với âm thanh ướt át và tiếng nước bọt, tất cả đều kích thích thần kinh của Thẩm Húc.
“Giản Tranh.”
Thẩm Húc dùng sức nắm lấy tóc cậu, dương v*t bị cậu nhả ra, bao phủ bởi nước bọt bóng loáng.
Cậu bị hắn bế thốc lên, kẹp giữa bức tường và lồng ngực rắn chắc của hắn.
“Sao anh… sao anh lại gọi tên em?” Môi cậu đỏ mọng, ấm ức mím chặt môi: “Anh giận sao? Em… em làm không tốt sao?”
Thẩm Húc không hiểu tại sao cậu lại nghĩ như vậy: “Không có.”“Vậy sao anh không gọi em là Tranh Tranh nữa?” Khóe mắt Giản Tranh tràn đầy xuân tình, ôm lấy cổ Thẩm Húc. Bên dưới lớp váy ướt át, vạt váy theo động tác của cậu mà xộc xệch, dễ dàng để lộ cặp mông trắng nõn.
Yết hầu Thẩm Húc trượt lên xuống: “Muốn nghe?”
“Muốn.” Giản Tranh rất thành thật, phơi bày tất cả bản thân cho hắn.
Thẩm Húc ôm cậu quỳ xuống giường. Chiếc váy ngắn bị tốc lên, để lộ hoàn toàn lỗ nhỏ đỏ hồng đang không ngừng co rút lại vì hồi hộp.
Vì cậu quá căng thẳng, Thẩm Húc bóp thêm gel bôi trơn rồi từ từ khuếch trương cho cậu. Mới cho vào ba ngón tay, Giản Tranh đã run rẩy không chịu được, vầng trán cọ xát vào gối, siết chặt ga giường, mồ hôi trên lưng cậu dưới ánh đèn kích thích Thẩm Húc. Cả người cậu cong lên đầy dâm mị.
“A…”
Tay Thẩm Húc dính đầy chất lỏng trong suốt, không biết là gel bôi trơn hay là dịch thể từ cơ thể Giản Tranh tiết ra.
“Nâng cao một chút.”
Thẩm Húc hiếm khi ra lệnh cho cậu trên giường như vậy. Giản Tranh ngẩn người mất một lúc rồi mới mím chặt môi, nâng mông lên cao hơn. Tai cậu đỏ như nhỏ máu, nhỏ giọng gọi tên Thẩm Húc.
Khoảnh khắc dương v*t tiến vào hoàn toàn không báo trước khiến cậu giật mình, thứ kia quá lớn, lấp đầy cậu. Cậu cắn chặt khớp ngón tay mới ngăn được bản thân không bật ra tiếng kêu dâm đãng.
Thẩm Húc đâm quá sâu, tốc độ cũng rất nhanh. Hai chân Giản Tranh run rẩy, cả người nằm vật xuống giường.
“Thẩm… Thẩm Húc… Chậm… chậm một chút…”
Nhanh quá, cậu sợ mình sẽ bắn ra mất. Cậu không muốn nhanh như vậy. dương v*t liên tục va chạm vào váy, dính đầy dịch thể sáng bóng, trông bẩn thỉu vô cùng.
“Sâu… a…” Giản Tranh chống tay muốn ngồi dậy, lại bị một cú thúc mạnh mẽ đè trở lại.
Cậu cảm thấy Thẩm Húc đang bắt nạt mình, cố ý mà.
Chiếc váy ngắn bị vén lên đến eo, nhàu nát thành một đống.
Chiếc áo thủy thủ cũng vậy, dồn lại dưới cằm cậu. Hai đầu v* hồng hào bị Thẩm Húc véo đến đỏ bừng, rất đau nhưng cậu cũng chẳng nói gì. Đầu ngực cương cứng, đáng thương chờ đợi Thẩm Húc ban phát sự yêu thương.
Thế nhưng Thẩm Húc lại như cố tình không chạm vào những nơi cậu muốn, kể cả dương v*t của cậu.
dương v*t trong hậu huyệt như sắp nổ tung, Giản Tranh kẹp chặt quá, Thẩm Húc nắm lấy eo cậu, ra sức luật động. Cảm giác tê dại chạy thẳng lên đỉnh đầu, đó là cảm giác sắp lên đỉnh. Giản Tranh đưa tay muốn tự an ủi nhưng Thẩm Húc lại đột ngột rút ra.
“Sao… sao vậy?” Giản Tranh ngẩn người nhìn hắn, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.
Thẩm Húc lật người cậu lại, tách hai chân cậu ra, hoa huy*t ướt át, vừa đâm vào đã phát ra âm thanh dâm mị.
“A—” Giản Tranh ngửa cổ rên rỉ, lồng ngực phập phồng: “Em… em muốn…”
Thế nhưng Thẩm Húc lại đè tay cậu xuống, con ngươi đen láy nhìn cậu: “Không được.”
“Tại sao?” Giản Tranh sắp khóc đến nơi. Cậu bị cắt ngang khoái cảm, hai chân bất lực đá lung tung, lấy lòng cọ cọ vào người Thẩm Húc: “Thẩm Húc…”
Thẩm Húc lại nói: “Cầu xin anh.”
Giản Tranh cảm giác như có gì đó trong đầu cậu vỡ vụn, cậu biết hôm nay Thẩm Húc cố ý bắt nạt mình.
“Cầu xin anh.” Giản Tranh bị dục vọng làm cho mờ mắt, lắc lư hông, nức nở cầu xin hắn: “ Chồng ơi…”
Đầu ngón tay Thẩm Húc thô ráp cọ xát vào đầu v* và quầng vú của Giản Tranh, dương v*t to lớn không ngừng ra vào cơ thể cậu. Động tác quá mãnh liệt, mỗi một cú thúc đều khiến Giản Tranh run rẩy.
Giản Tranh cắn ngón tay, khóe miệng đỏ ửng, cậu không biết mình đang nói gì nữa.
“ Chồng ơi, ôm em, nhanh… nhanh quá, a…”
Lần đầu tiên Thẩm Húc cảm thấy Giản Tranh dâm đãng như vậy, cậu mặc chiếc váy xinh đẹp, như một món ăn ngon bị hắn ăn sạch sẽ.
Lúc bắn, bao cao su bị rách. Đến lúc rút ra, Thẩm Húc mới phát hiện tinh dịch trắng đục từ trong lỗ nhỏ sưng đỏ của Giản Tranh chảy ra. dương v*t Thẩm Húc gần như ngay lập tức lại cứng lên, hắn đè lên eo cậu, đâm vào một lần nữa.
“A…” Giản Tranh bị Thẩm Húc ôm lấy, có chút sợ hãi vì hành động thô lỗ của hắn. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn. Áo thủy thủ bị cởi ra, chiếc váy ngắn vẫn còn treo ở thắt lưng, cả người cậu nhạy cảm đến mức không thể diễn tả bằng lời. Giản Tranh vươn đầu lưỡi liếm cằm Thẩm Húc: “Thoải mái… thoải mái quá… Vừa nãy… Có phải… bắn vào trong rồi không?”
Thẩm Húc vừa luật động vừa cắn môi cậu, trao đổi nụ hôn nóng bỏng: “Ừ, không đeo bao.”
Tiếng thở dốc trầm thấp khiến Giản Tranh cảm thấy Thẩm Húc cũng rất sướng. Cậu nhắm mắt cười: “Không sao, về sau không cần đeo nữa, bắn hết vào trong.”
Ngón tay Thẩm Húc khẽ vuốt ve hình xăm của Giản Tranh. Vừa luật động, hắn vừa nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu: “Mẹ anh… với em… đã nói gì?”
“Hả?” Giản Tranh rên rỉ, nâng mông lên phối hợp: “Không… không có gì… Em… em nói với dì ấy là… em thích… thích anh.”
Một câu nói bị ngắt quãng bởi động tác mãnh liệt của Thẩm Húc. Giản Tranh rên rỉ, hai chân run rẩy: “ Dì ấy… dì ấy hình như… không thích em lắm…”
Đôi mắt ươn ướt của Giản Tranh nhìn không rõ ràng cho lắm, con ngươi đen láy chớp chớp: “Thẩm Húc, anh đừng bỏ rơi em… Em sẽ không…”
“Sẽ không cái gì?”
Lời Giản Tranh muốn nói bị một cú thúc đột ngột chặn lại. Hai chân duỗi thẳng tắp, khớp xương run lên.
Cả người cậu đều đỏ ửng, tay Thẩm Húc từ eo trượt xuống bụng dưới hơi phồng lên của cậu, bên trong đều là thứ của hắn, điều này khiến hắn có cảm giác an tâm khó tả.
Dường như đến lúc này, Giản Tranh mới thật sự thuộc về hắn.
“Sao lại… giống như có thai vậy.” Giọng nói của Thẩm Húc rất trầm. Giản Tranh cho rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Thẩm Húc ghé vào tai cậu hỏi lại một lần nữa: “Bảo bối mang thai sao?”
Cậu mới bừng tỉnh, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao anh…” Cậu cảm thấy hơi ấm ức, Thẩm Húc học thói xấu rồi.
Thẩm Húc nâng mông cậu, tiếp tục luật động. Giản Tranh rên rỉ đến mức mất tiếng, cơ thể bị lấp đầy, đầu óc cũng vậy.
Lúc lên đỉnh lần thứ n, cậu ôm lấy Thẩm Húc, nói: “Em… em không thể nào mang thai được… Em không sinh con được…”
Cậu muốn hỏi xem Thẩm Húc có thất vọng hay không. Dù sao cậu cũng là con trai, chẳng lẽ Thẩm Húc không biết.
Lại nghe Thẩm Húc hỏi: “Bảo bối… là đang gọi anh sao?”
Lần này tỉnh lại là vì nóng. Giản Tranh được Thẩm Húc bế từ phòng tắm ra, người được quấn trong chiếc khăn tắm mềm mại. Mí mắt cậu nặng trĩu, mơ màng sắp ngủ thiếp đi nhưng vẫn muốn nói chuyện với Thẩm Húc thêm một lúc nữa.
Thẩm Húc không biết đang cầm tay cậu nghịch gì đó.
“Ngủ đi.”
“Ừ.”
“Thẩm Húc?”
Giản Tranh mở mắt, nhìn thấy một vật gì đó được đeo trên ngón áp út của mình, cậu nheo mắt nhìn rồi đột nhiên bừng tỉnh. Chiếc khăn tắm từ trên người tuột xuống, để lộ những dấu vết ái muội, cậu cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm.
“Nhẫn của em.” Giản Tranh rút tay về, nhìn chiếc nhẫn thất lạc được tìm thấy, hốc mắt đỏ ửng lên, xác nhận đi xác nhận lại: “Là của em… không bị mất.” Thẩm Húc cong môi cười: “Còn muốn không?”
“Muốn.”
Cậu theo bản năng sờ soạng chiếc nhẫn còn lại trên cổ, ngẩn người: “Mất rồi.”
“Ở chỗ anh.”
Thẩm Húc chìa tay ra. Chiếc nhẫn bạch kim trơn bóng trông đặc biệt đẹp mắt trên bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn.
Giản Tranh có chút không vui, giật lấy tay hắn, tháo chiếc nhẫn xuống. Thẩm Húc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy Giản Tranh đeo lại nhẫn cho hắn, giọng nói khàn khàn: “Phải để em đeo… sao anh lại tự đeo?”
Ngước mắt lên trước, Giản Tranh len lén đưa tay lau nước mắt, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy là… chúng ta… làm lành rồi sao?”
Thẩm Húc nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu hỏi này lắm: “Chứ không thì sao?”
Giản Tranh bỗng nhiên nhớ tới mẹ Thẩm Húc, cậu buồn bã nói: “Mẹ anh… dì ấy nói… chúng ta… trong vòng hai năm… không được tái hôn.”
Thẩm Húc gật đầu, không có ý kiến gì về lời nói của mẹ: “Bà ấy chỉ là… lo lắng cho anh thôi.”
Giản Tranh nắm chặt tay Thẩm Húc: “Em sẽ không như trước nữa, anh tin em.”
Bàn tay nắm lấy tay hắn rất trắng, khớp xương hơi ửng hồng. Thẩm Húc trầm mặc một lúc, sau đó nắm chặt tay Giản Tranh.
Hắn nói: “Anh biết rồi.”
Giản Tranh không kìm được nữa, òa khóc trước mặt Thẩm Húc. Nước mắt làm ướt khuôn mặt cậu, có lau cũng không hết. Cậu được Thẩm Húc ôm trong lòng, hệt như mỗi ngày trước khi ly hôn, Thẩm Húc dịu dàng dỗ dành cậu.
“Đừng khóc nữa.”
“Tranh Tranh.”
Vượt qua mùa mưa ẩm ướt của Bắc Châu, vào một ngày hè tháng Chín, bốn năm sau khi ly hôn với Thẩm Húc, cuối cùng họ cũng đã trở về bên nhau.