Điều hòa trong taxi bật quá thấp, dường như còn sót lại mùi nước hoa của vị khách trước, không khó ngửi nhưng hơi ẩm vẫn khiến Giản Tranh choáng váng đầu óc. Thế nhưng hiện tại cậu không còn tâm trí đâu mà để ý đến điều đó nữa, trong đầu chỉ nghĩ xem nên nói gì với Thẩm Húc.
Chiếc xe dừng bên đường, tài xế bắt đầu sốt ruột bấm còi inh ỏi. Giản Tranh bất lực nhìn Thẩm Húc.
“Đưa em về.”
Giản Tranh gần như không tự chủ được mà lên xe.
Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa xối xả trên cửa kính khiến không gian trong xe tối mờ. Trên radio đang phát bài hát thịnh hành hiện nay. Nguyễn Tri Lạc gối đầu lên ngực cậu ngủ say sưa, Giản Tranh thử đổi tư thế nhưng sợ làm cậu bé thức giấc nên lại thôi.
Môi cậu gần như sắp bị chính mình cắn rách, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi: “Anh về nước khi nào vậy?”
“Tháng trước.” Ánh sáng từ bên ngoài xe hắt vào khuôn mặt Thẩm Húc, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.
Trong lòng Giản Tranh dâng lên một nỗi buồn khó tả, cậu khẽ “Ừm” một tiếng.
“Lau đi.”
“Hả?” Một lúc sau Giản Tranh mới nhận ra nước mưa trên mặt mình, tóc mái cũng bị ướt, cậu ngẩn người một lúc rồi nói: “Không cần đâu, em không mang giấy, lúc nãy…”
Thẩm Húc im lặng lắng nghe cậu nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Giản Tranh cúi đầu nhìn Nguyễn Tri Lạc: “Xin lỗi, lúc nãy ở cửa hàng tiện lợi không phải em mắng anh, là em mắng bạn anh, anh ta rất bất lịch sự.”
“Không sao, đó là cấp trên của anh.”
Giản Tranh ngừng một giây, sau đó “Ừm” một tiếng. Cậu không biết nên nói gì nữa, bỗng cảm giác cánh tay đang để trần của mình bị thứ gì đó chạm vào. Cậu quay đầu lại thì thấy một gói khăn giấy.
“Cầm lấy đi.”
Giản Tranh cố gắng nhìn rõ bàn tay của Thẩm Húc, nhưng ánh sáng quá mờ. Cậu đưa tay ra nhận lấy, vô tình chạm phải ngón tay Thẩm Húc, nóng rực như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
Bàn tay còn lại vì ôm Nguyễn Tri Lạc quá lâu nên đã tê cứng, vừa tê vừa đau, cậu đưa lên cao vung vẩy trong không khí.
Thẩm Húc dường như đang nhìn mình, Giản Tranh lúng túng giải thích: “Tay em bị tê.”“Đưa đây.”
Giản Tranh nghe thấy tiếng túi nilon bị xé toạc, Thẩm Húc đã chuyển sang ngồi cạnh, hai người kề vai sát cánh, những giọt nước trên cánh tay cậu được lau khô từng chút một.
“Cảm ơn.” Giản Tranh nói: “Anh… Hiện tại anh nói chuyện… Tốt hơn nhiều rồi.”
“Vẫn ổn.”
Đầu óc Giản Tranh trống rỗng, chẳng nghĩ ra được gì để nói. Đường phố về đêm đông nghịt, tài xế bấm còi vài lần rồi mới nhấn ga cho xe chạy. Đến khi Thẩm Húc tiến lại gần, Giản Tranh mới nhận ra mùi nước hoa thoang thoảng lúc nãy trên xe là từ người Thẩm Húc.
Từ bao giờ Thẩm Húc lại dùng nước hoa vậy?
Cậu đưa mũi lại gần muốn ngửi kỹ hơn, dù sao trời tối om thế này chắc Thẩm Húc cũng không nhìn thấy. Nhưng chưa kịp lại gần, tài xế đã phanh gấp khiến cậu suýt chút nữa đập đầu vào ghế trước, cậu chỉ sợ Nguyễn Tri Lạc bị thương nên vội vàng dùng thân mình che chắn cho cậu bé. Thẩm Húc ở bên cạnh cũng kéo cậu lại, may mà không có chuyện gì xảy ra.
Tài xế chửi thề một tiếng, Giản Tranh cũng chẳng buồn để tâm, Nguyễn Tri Lạc bị đánh thức, uất ức định khóc, Giản Tranh vỗ nhẹ vào mông cậu bé, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, nghe lời nào.”
Thẩm Húc vẫn ngồi rất gần, mùi hương càng thêm nồng nặc, đầu óc Giản Tranh choáng váng. Trán cậu tựa vào cằm Thẩm Húc, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ xương hàm và yết hầu của anh.
“Thẩm Húc…”
Cổ họng cậu nóng ran, cậu nhớ Thẩm Húc đến phát điên. Nguyễn Tri Lạc bắt đầu đạp chân, túm lấy áo cậu. Giản Tranh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé không cho động đậy. Mùi hương trên người Thẩm Húc khiến cậu mê muội, trong cơn choáng váng, cậu bất giác hướng về phía môi Thẩm Húc.
Thẩm Húc hơi nghiêng người về phía cậu, môi Giản Tranh vô tình lướt qua cằm anh. Cậu luống cuống cúi đầu xuống, tai nóng ran. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Húc: “Làm gì vậy?”
“Không… Không có gì.”
Nguyễn Tri Lạc đang nằm nhoài trên người cậu đột nhiên kêu lên: “Baba, baba!”
Giản Tranh hoảng hốt che miệng cậu bé: “Chau kêu cái gì đấy?”
“Ư ư ư… A…” Nguyễn Tri Lạc bất mãn cắn tay cậu, Giản Tranh ghét bỏ rụt tay về: “Bẩn chết đi được.”
Thẩm Húc đã sớm lùi về chỗ của mình. Giản Tranh đỏ mặt giải thích: “Đây là con trai của Minh Châu, em… em không phải ba nó…”
Thẩm Húc im lặng hồi lâu mới đáp: “Ừm.”
“Minh Châu và chồng đi hưởng tuần trăng mật, nhờ em chăm con giúp.” Giản Tranh ra sức giải thích: “Cậu bé tên Nguyễn Tri Lạc, là con của Nguyễn Thanh Chu và Tề Minh Châu.”
Hình như Thẩm Húc đang cười, Giản Tranh vừa xấu hổ vừa bực bội: “Thật đấy.”
“Biết rồi.”
Sau đó, hai người không ai nói gì thêm. Giản Tranh cắn môi, véo nhẹ vào mông Nguyễn Tri Lạc một cái, cậu bé òa khóc, dụi đầu vào ngực cậu.
Giản Tranh xoa trán cậu bé, lầm bầm: “Đụng đầu thành ngốc bây giờ, sau này thi toàn 0 điểm.”
…
Xe dừng trước cổng tiểu khu, xe lạ không được vào nên Giản Tranh đành phải xuống xe. Thế nhưng mưa quá to, một tay ôm trẻ, một tay cầm ô quả thực rất khó khăn, vì vậy Thẩm Húc đã đưa cậu về.
Cậu cố gắng hết sức không để Nguyễn Tri Lạc bị ướt, hơn nửa vai áo của Thẩm Húc đã ướt đẫm. Anh vẫn không quên dặn dò: “Bé cưng, về nhà nhớ uống thuốc, đề phòng cảm lạnh.”
Khi nghe thấy hai từ “bé cưng”, tai Giản Tranh đỏ bừng lên, sau đó mới nhận ra Thẩm Húc đang nói với Nguyễn Tri Lạc.
“Dạ, em đi mua đây.”
“Nhà không có sao?”
“Không có ạ.” Giản Tranh đáp: “Cũng không chắc nữa, có thể Minh Châu đã chuẩn bị rồi, em lên tìm xem.”
Thẩm Húc đưa cậu đến cửa thang máy, đứng ở mái hiên không vào trong. Giản Tranh do dự hồi lâu: “Anh có muốn lên nhà em ngồi chơi không? Người anh ướt hết rồi.”
Chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, phần vai áo ướt nặng nhất. Giản Tranh bế Nguyễn Tri Lạc lên cao hơn một chút: “Chờ em một lát, em đi tìm áo cho anh thay, đừng để bị cảm.”
“Không sao.” Thẩm Húc nói: “Em vào thay quần áo đi.”
“Em không sao đâu.”
Thẩm Húc có chút bất ngờ về khả năng chịu đựng của Giản Tranh lúc này: “Giản Tranh.”
“Sao thế ạ?” Lông mi Giản Tranh còn đọng nước, chớp chớp hai cái, đôi mắt sáng rực: “Anh đợi em chút, em đi lấy.”
Giản Tranh xoay người định đi thì bị Thẩm Húc nắm lấy cổ tay kéo lại. Cậu sợ Thẩm Húc sẽ lạnh lùng bỏ đi như hai năm trước, vẻ mặt cầu xin: “Anh đợi em một chút được không?”
Thực ra việc thay hay không thay quần áo đối với Thẩm Húc mà nói không hề quan trọng. Anh cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò trong lòng bàn tay mình, Giản Tranh cũng không phản kháng, chỉ nhìn anh với ánh mắt tha thiết.
“Thẩm Húc, hiện tại anh làm việc ở đâu? Anh có đổi số điện thoại và Wechat không? Em có thể nhắn tin gọi điện cho anh không?”
Đồng hồ điện tử trên tay Thẩm Húc khẽ rung lên. Anh cụp mắt xuống: “Anh còn phải làm việc.”
“Em sẽ không làm phiền anh làm việc đâu, em… Hiện tại em cũng đang đi làm, em chỉ là…”
Tình cảm của Giản Tranh như thủy triều dâng trào, cậu nghẹn ngào: “Em rất nhớ anh.”
Câu nói “nhớ anh” quá đỗi chân thành khiến Thẩm Húc sững sờ vài giây. Giản Tranh đưa tay kia nắm lấy mu bàn tay anh, muốn mười ngón tay đan vào nhau.
“Em vẫn chưa kể cho anh nghe về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Thẩm Húc nhất thời không hiểu ý của Giản Tranh, cho đến khi nghe cậu nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày 3 tháng 9.”
Không biết vì sao nước mắt Giản Tranh lại tuôn rơi, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt gầy gò càng khiến cậu thêm phần yếu đuối: “Đừng đi nữa, được không?”
Thẩm Húc không hỏi câu “đừng đi” của Giản Tranh là đang nói đến ngày hôm nay hay là tương lai.
Trong đầu anh chỉ hiện lên bản tin dự báo thời tiết lúc sáng xem, ngày 29 tháng 8, mưa to, thời tiết rất xấu. Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm 4 năm anh và Giản Tranh ly hôn.
Giản Tranh lặng lẽ khóc trước mặt anh, sợ anh sẽ bỏ đi như hai năm trước, những giọt nước mắt giống như cơn mưa rào ngoài kia, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt hồ yên ả, khiến trái tim Thẩm Húc dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả.