Thẩm Húc tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ sáng, không ngủ lại được, không biết có phải từ khi gặp lại Giản Tranh, hắn bắt đầu bị mất ngủ. Bạn cùng phòng trở mình trên giường, lầm bầm: “Mấy giờ rồi?”
“Xin lỗi.” Thẩm Húc mặc quần áo. “Cậu ngủ tiếp đi.”
“Không sao. Gần đây cậu làm sao thế? Sức khỏe không tốt à? Không ổn thì đi bệnh viện khám đi.” Bạn cùng phòng có quan hệ khá tốt với hắn, phần lớn là do tính tình Thẩm Húc dễ chịu.
Thẩm Húc gật đầu. “Ừm, cảm ơn.”
“Khách sáo cái gì.”
Thẩm Húc đi vào toilet rửa mặt, cố gắng giảm âm thanh xuống mức thấp nhất. Ra ngoài thì bạn cùng phòng đã ngủ lại. Hắn cầm một chai nước khoáng chưa mở và một bao thuốc lá rồi đi xuống lầu.
Sáu giờ rưỡi, trời đã sáng, Thẩm Húc mặc đồng phục, đội mũ bảo hộ, dựa vào cột đèn đường trước kí túc xá công nhân hút một điếu thuốc.
Hắn từng nói với Giản Tranh là hắn hút thuốc từ rất sớm, thật ra cũng không hẳn, ít nhất là chưa đến hai năm. Lần đầu tiên hắn hút thuốc là vào ngày ly hôn với Giản Tranh. Sau khi ra khỏi Cục Dân chính, hắn đi ngang qua một tiệm tạp hóa, định mua chai nước rồi đến trạm xe buýt. Lúc tính tiền, hắn bỗng bảo nhân viên bán hàng lấy thêm cho hắn một bao thuốc lá.
Giản Tranh chưa bao giờ thích bất kỳ mùi khó ngửi nào, đặc biệt là mùi thuốc lá. Lúc ở chung với Giản Tranh, hắn rất chú ý đến điều này, sợ cậu ấy khó chịu.
Ngày hôm đó, trên trạm xe buýt chỉ có một mình hắn. Hắn châm thuốc, hút một hơi, ngoài cảm giác sặc sụa ra thì không còn gì khác, thậm chí hắn chỉ hút được nửa điếu đã vứt đi.
Quả nhiên cậu ấy không thích. Đây là suy nghĩ trong đầu hắn.
Sau đó, từ Nam Ninh chuyển đến Bắc Châu, vào những đêm mất ngủ, hắn sẽ hút thuốc để giết thời gian.
Hắn thật sự không ngờ sẽ gặp lại Giản Tranh.
Hút xong điếu thuốc, hắn ném đầu lọc vào thùng rác, nhìn thời gian rồi đi đến nhà ăn của khu nhà máy. Ở đây bao ăn ba bữa, hắn cơ bản đều ăn ở nhà ăn, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn với bạn cùng phòng.
Hắn chỉ lấy hai quả trứng luộc, ngồi trong nhà ăn bóc vỏ, uống với nước khoáng.
Sau khi ly hôn, hắn hầu như không nấu ăn nữa. Trước kia, hắn phải nấu ăn cho Giản Tranh. Ban đầu cậu ấy không muốn ăn, dần dần mới chịu ăn. Sở thích của Giản Tranh rất dễ nắm bắt, không cần nói ra, Thẩm Húc cũng có thể nhìn thấu, thích ăn gì, ghét ăn gì.
Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay, sắp đến bảy giờ rưỡi, định ngồi thêm nửa tiếng nữa trong nhà ăn.
Từ trong túi lấy ra một chiếc tai nghe Bluetooth, đây là đồ cũ hắn mua trên mạng với giá rẻ. Lúc mới vào ở kí túc, hắn không quen, bạn cùng phòng ngáy quá to, hắn không ngủ được. Mua nút bịt tai cũng vô dụng, vì thế hắn mua một chiếc tai nghe để nghe nhạc. Nghe một lúc thì hắn ngủ quên.
Hắn đeo tai nghe vào, tùy ý chọn một danh sách nhạc, ngồi ở góc trong cùng của nhà ăn, đợi đến tám giờ.
Đến giờ làm việc, đầu tiên, hắn đến tìm quản lý bộ phận của mình, sau đó lại đến phòng nhân sự, cuối cùng cầm đơn xin nghỉ việc trở về bộ phận thiết bị.“Thật sự không làm nữa sao? Không phải trước giờ vẫn làm tốt sao?”
Thẩm Húc chỉ lắc đầu. “Nhà tôi có việc.”
“Vậy à.” Vị quản lý muốn giữ hắn lại, tuy Thẩm Húc ít nói nhưng kỹ thuật tốt, bằng cấp cũng được, giao tiếp không tốn sức, những công nhân bình thường không thể so sánh được. Hắn rời đi thì ông ấy cũng rất tiếc.
“Nhưng chúng tôi vẫn chưa tuyển được người mới, cậu đi ngay trong tuần này có phải hơi nhanh quá không?”
“Tôi vội.”
Vị quản lý cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ vỗ vai hắn.
Thẩm Húc ở trong phân xưởng một buổi sáng. Ăn trưa xong thì quay về kí túc, hắn dọn dẹp đồ đạc một cách đơn giản. Chiếc tủ đầu giường được hắn mở ra, bên trong có một chùm chìa khóa. Hắn kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen.
Hắn mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.
Năm đó kết hôn với Giản Tranh, hắn đã chuẩn bị nhẫn, tuy không phải quá đắt tiền, nhưng cũng tiêu tốn của hắn không ít.
Ngày đầu tiên đăng kí kết hôn, Giản Tranh không về nhà. Hắn cầm hai chiếc nhẫn nam này, cả đêm trằn trọc không ngủ, nghĩ đến việc phải tìm cơ hội tặng cho cậu ấy.
Chỉ là về sau, hắn quên mất. Giản Tranh càng không biết hắn từng mua nhẫn. Đôi khi hắn cũng thấy may mắn vì lúc trước không đưa cho cậu ấy, nếu không Giản Tranh chắc chắn sẽ chế giễu hắn.
Lời nói lạnh lùng, chế giễu của người khác, Thẩm Húc thường sẽ không để tâm. Chỉ là, những lời này từ miệng người hắn thích, ít nhiều cũng sẽ khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn đậy hộp nhẫn lại, nghĩ xem nên xử lý chúng như thế nào thì điện thoại reo.
Là tin nhắn của Hạ Miểu.
[ Trưa nay cậu ăn gì vậy? Tối cùng nhau ăn cơm không? Tớ mời. ]
Hạ Miểu là một người không tệ, nhưng Thẩm Húc không có cảm giác với cậu ta. Yêu đương là một chuyện rất tốn thời gian và công sức, hắn thật sự thấy có chút mệt rồi.
Hắn trả lời:
[ Không cần đâu, cảm ơn. ]
Thẩm Húc thuê một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách bên ngoài, tự mình ở vừa đủ. Ngày chính thức nghỉ việc, hắn kéo vali rời khỏi ký túc xá.
Hai chiếc nhẫn kia đã bị hắn ném vào thùng rác trong kí túc xá.
Trước đây hắn không ném, một là tiếc, hai là chưa buông bỏ được đoạn tình cảm với Giản Tranh.
Sự xuất hiện thường xuyên của Giản Tranh dạo gần đây khiến hắn không thể không bước tiếp.
Trong khu nhà máy chỉ có xe buýt của công ty. Hắn phải đi bộ mười mấy phút mới đến trạm xe buýt gần nhất.
Đến trạm, Thẩm Húc lại hút một điếu thuốc.
……
Sau khi khỏi bệnh, Giản Tranh trở về Nam Ninh một chuyến, chủ yếu là để mang một số thứ đến Bắc Châu. Phương Thiên Phàm lại liên lạc với cậu, lần này cậu không trả lời, nói là mình bận. Sau đó, những tin nhắn WeChat của Phương Thiên Phàm, cậu một tin cũng không xem.
Bố mẹ gọi cậu về ăn cơm, Giản Tranh viện cớ mấy hôm nay phải đi công tác, lần sau về.
Cậu mang rất nhiều đồ, dự định sẽ ở lại Bắc Châu một thời gian dài nên muốn gửi một số thứ trực tiếp đến đó.
Buổi chiều, nhân viên chuyển phát nhanh đến lấy hàng, cậu để lại số điện thoại của Tề Minh Châu. Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Giản Tranh dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, những việc này trước kia là Thẩm Húc làm, sau này cậu tự làm, chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người khác.
Gần bốn giờ, chuông cửa reo, cậu ra mở cửa thì thấy Phương Thiên Phàm đang đứng trước cửa.
Cậu không cho Phương Thiên Phàm vào nhà, có chút đề phòng. “Làm gì đấy?”
Phương Thiên Phàm thở dài. “Dạo này không gặp cậu, có chuyện gì à?”
“ Tôi có thể có chuyện gì chứ?”
Phương Thiên Phàm: “Sợ cậu giận. Tôi vẫn luôn nghĩ là cậu biết chuyện kia, xin lỗi, là tôi lắm lời.”
Giản Tranh cảm thấy Phương Thiên Phàm rất kỳ quái, cậu có giận hay không thì quan trọng sao? Phương Thiên Phàm của trước kia sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy.
“Cậu đừng nói nữa có được không?” Thực ra cậu vẫn không dám tin là mình sẽ hôn Phương Thiên Phàm, nhưng Thẩm Húc đã thừa nhận, nên cậu không muốn gặp lại Phương Thiên Phàm.
Khuôn mặt của người trước mắt hiện tại đối với cậu mà nói đã có chút xa lạ rồi.
Hơn nữa, Giản Tranh phát hiện, tình cảm dành cho Phương Thiên Phàm đã sớm trôi tuột đi theo thời gian không ngừng nghỉ.
“Giản Tranh.” Phương Thiên Phàm nhìn cậu đầy ẩn ý. “Cậu hỏi thăm về Thẩm Húc, là muốn tái hôn với hắn sao?”
Tay Giản Tranh vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, Phương Thiên Phàm nói: “Cậu thích hắn?”
Giản Tranh như bị chọc vào chỗ đau, mắt đỏ hoe. “Làm sao? Không được à?”
Trước kia, bất cứ ai nói những lời này, cậu đều phản bác, bởi vì người Giản Tranh cậu đây không thể nào thích chính là Thẩm Húc. Bạn bè xung quanh châm chọc Thẩm Húc, đặt biệt danh cho hắn, Giản Tranh cũng mặc kệ. Lúc cậu ghét Thẩm Húc nhất là lúc họ mới cưới, cậu hoàn toàn không quan tâm Thẩm Húc nghĩ gì, tất cả đều là lỗi của Thẩm Húc.
“Ừ nhỉ.” Phương Thiên Phàm mỉm cười. “Quả nhiên, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Không có gì, vậy tôi không làm phiền nữa. Chúc cậu tái hôn thành công.”
Giản Tranh gọi hắn lại sau khi hắn xoay người. “Phương Thiên Phàm.”
Phương Thiên Phàm quay đầu. “Sao thế?”
“Cậu quen Thẩm Húc bao lâu rồi?”
“Lúc hắn vừa vào đại học, tôi đã quen hắn rồi.”
Giản Tranh nói: “Vậy là cũng nhiều năm rồi.”
“Giản Tranh.” Phương Thiên Phàm mặt đối mặt với cậu, hai tay đút túi quần, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu. “Thời gian tôi quen hắn cũng bằng thời gian cậu quen hắn.”
“Cái…”
“Ngày đầu tiên đón tân sinh viên năm nhất, tôi ở bên cạnh cậu. Thẩm Húc là sinh viên đầu tiên chúng ta tiếp đón.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối tuần được nghỉ hai ngày
Bộ này sẽ không quá dài đâu, nhưng tôi không kiểm soát được số lượng chữ, xin lỗi mọi người
Về phần Giản Tranh, cậu ấy thực sự đã ý thức được bản thân có gì đó không ổn rồi. Nhưng mà, suy nghĩ trong khoảng thời gian chia xa với những gì cậu ấy làm khi thật sự gặp lại Thẩm Húc nhất định sẽ khác nhau. Cậu ấy sẽ học cách yêu người khác từ từ.
Dù sao thì ông xã của cậu ấy thực sự là một người rất tốt