Mối Quan Hệ Mềm Mại

chương 17: bittersweet symphony

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bittersweet: ngọt đắng, vui buồn lẫn lộn; Symphony: khúc giao hưởng.

“Hạ Quân Trì, mày mắc cái chứng gì vậy. Gọi tao vòng về còn mày thì cứ chăm chăm nhìn cái điện thoại là sao?” Kỳ Minh mở cửa xe, nhảy xuống.

Đêm nay cậu ta lái một chiếc Jeep vô cùng huênh hoang ngổ ngáo, nằm giữa bãi đậu xe ngầm trông cực kỳ bắt mắt.

Quán bar trên tầng thượng khách sạn phía Đông là không gian tương đối độc lập, cũng là nơi rất thích hợp để làm vài ly rồi tán gẫu chuyện trò. Trước đây Kỳ Minh đã dẫn Hạ Quân Trì đến đây một lần, nhưng không ngờ sẽ đến đây lần thứ hai.

“Lần trước mày chia tay với Nhiễm Văn ở đây đúng không.” Kỳ Minh trêu ghẹo.

Hạ Quân Trì không quan tâm, vẫn cứ cắm đầu nhìn điện thoại, cứ vài giây lại mở Wechat lên. Nhưng màn hình vẫn trống rỗng, cũng không có thông báo mới nào.

Nửa tiếng trước, Kỳ Minh ra khỏi nhà Hạ Quân Trì chưa đến mười phút đã bị cuộc gọi của hắn kéo trở về. Cậu ta lái xe vòng lại, Hạ Quân Trì đã khoác thêm chiếc áo gió màu xám, mặt mũi còn khó coi hơn, vừa lên xe đã muốn đến quán bar.

“Đừng kiềm chế.” Trước khi đi Kỳ Minh đã đặt bàn xong xuôi, vừa vào cửa đã dẫn Hạ Quân Trì đến ghế sofa ngoài trời, “Mày có biết là bây giờ nhìn cái mặt mày giống thẳng vừa bị bồ đá lắm không?”

Câu nói này như đâm trúng chỗ đau của Hạ Quân Trì, hắn lập tức thả điện thoại xuống ngồi lại ngay ngắn nghiêm chỉnh, bày vẻ khiêm tốn chờ được chỉ dạy nhìn Kỳ Minh.

“… Gọi ly rượu cái đã.” Kỳ Minh cảm thán trước khả năng phán đoán của mình, thật sự tin rằng thằng bạn chí cốt của mình gặp phải trục trặc chuyện tình cảm.

Hạ Quân Trì qua loa lướt xem thực đơn, gọi một ly cocktail: “Cái này.”

Kỳ Minh gọi một ly Tullamor như mọi lần, chờ phục vụ rời khỏi mới bĩu môi: “Bittersweet Symphony? Gọi rượu nghe cái tên còn đau khổ vì tình thế à.”

Cậu ta dứt lời thì liếc mắt sang nhìn Hạ Quân Trì, cảm thấy lúc này còn chọc ngoáy nhau coi bộ không ổn lắm: “Này, mấy câu mày nói với tao lúc ở nhà có ý gì?”

“Vì Nhiễm Văn? Hồi trước tao vừa thấy người ta đăng bài nói vừa về nước. Tụi mày gặp nhau rồi?”

“Không phải.” Hạ Quân Trì nhanh chóng phủ nhận.

“Bớt đi.” Kỳ Minh hiểu nhầm ý, tưởng hắn bày đặt giữ mặt mũi, “Mấy cô nàng trong trường nói mày nhìn giống học sinh à?”

Thấy Hạ Quân Trì sầm mặt không nói lời nào, Kỳ Minh bất mãn: “Có chuyện thì đừng giữ trong lòng được không? Ê này, lần này tao về thấy mày hơi kỳ kỳ rồi đó.”

Hạ Quân Trì hỏi: “Kỳ chỗ nào?”

“Cứ nhão nhoẹt ra kiểu gì ấy.” Kỳ Minh nói, “Trước đây mày đâu có thế, hồi chia tay với Nhiễm Văn không nghe kỹ còn tưởng mày đang nói chuyện hôm qua làm hỏng thí nghiệm.”

Hai ly rượu được phục vụ đến, Kỳ Minh vừa uống vừa nghiền ngẫm kiếm từ ngữ phù hợp trong đầu: “Không phải anh em nói mày chứ, mày lập dị đến độ có hơi…”

Hạ Quân Trì khoanh tay lại, nhìn về phía bể bơi không người bên kia, không biết là cố tình hay vô ý nói tiếp: “Giống đồng tính luyến ái?”

Kỳ Minh sặc rượu Whisky lên đến não, đột ngột ho khan mấy lần: “Gì cơ?”

“Lần trước lúc uống rượu mày tự nói.” Hạ Quân Trì đưa khăn giấy cho cậu ta, bình tĩnh nói.

“Đệt mợ, lần đấy không phải tao nóng đầu à, lập dị thì liên quan rắm gì đến xu tướng tính dục.” Kỳ Minh uống một hớp nước đá, nói: “Chuyện này đừng có nói vớ nói vẩn.”

Kỳ Minh nhìn Hạ Quân Trì, vẫn còn thấy hãi trong lòng, bất chợt căng thẳng: “Đừng nói tay hàng xóm kia làm phiền mày đấy?”

Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai: “Hôm nay mày ở nhà người ta làm gì?”

Hạ Quân Trì nhớ lại sự việc thật khách quan, cảm thấy nếu có người làm phiền thì đó cũng không phải Trần Nam Nhất, hắn thản nhiên đáp: “Không. Tao sang giúp anh ấy một chuyện.”

“Vậy đêm nay rốt cuộc mày làm sao?” Kỳ Minh vốn không muốn hỏi kỹ quá làm gì, nhưng bây giờ lại muốn hỏi đến cùng mới thôi.

Hạ Quân Trì im lặng một lúc, uống một hớp cocktail lớn: “Không có gì.”

“Xả ra ngay.” Kỳ Minh lườm hắn một cái, khuyên nhủ tận tình: “Hạ Quân Trì, nếu mày không theo đuổi được cô nào tao còn nghĩ cách giúp mày được, chứ nếu mà mày thích đàn ông —— Hôm nay mày comeout, ngày mai mày sẽ bị dì Hạ tống cổ ra khỏi nhà.”

Cậu ta suy nghĩ một lúc, quyết định gửi cho Hạ Quân Trì vài trang web: “Muốn thử xem mình còn cứng được không?”

Hạ Quân Trì: “…”

Vấn đề hắn muốn giải quyết thì không được giải quyết, trái lại còn kéo ra thêm một tên cứ liến thoắng lải nhải cố gắng ngăn hắn đi lầm đường. Hạ Quân Trì không nói gì, chỉ ngồi uống rượu với Kỳ Minh.

Uống hết một ly cocktail và nửa chai Macallan Whisky, đầu óc Hạ Quân Trì đã bắt đầu đờ đẫn mơ màng, tựa người trên lan can hóng gió. Kỳ Minh châm một điếu thuốc, chán chường nhìn xung quanh, tính nhờ một người bạn đưa Hạ Quân Trì về.

Tìm người hợp ý mình không ra, Kỳ Minh lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác. Cậu ta dụi tàn thuôc, không thèm hỏi Hạ Quân Trì đã đứng dậy gọi cô gái vừa đến: “Nhiễm Văn!”

Hạ Quân Trì phản ứng chậm hơn bình thường nhiều, mãi đến khi Nhiễm Văn đến trước mặt rồi mới lên tiếng chào hỏi.

Khách sạn này nằm khá gần sân bay, Nhiễm Văn đặt trước vé bay buổi sáng nên đêm nay nghỉ chân ở khách sạn này. Cô vốn chỉ lên đây giải sầu, không ngờ còn gặp được hai người. Thấy Hạ Quân Trì đã uống say, Nhiễm Văn giật mình hỏi nhỏ Kỳ Minh: “Cậu ấy uống rượu à?”

Kỳ Minh gật đầu, đảo mắt, lòng nói không thể bỏ qua cơ hội tốt này được, lập tức đẩy Hạ Quân Trì về phía cô: “Đúng lúc tôi có chút việc gấp cần đi liền, đang lo không biết có ai đưa cậu ta về giúp không. Khéo thật, phiền cậu giúp tôi đưa người về được không?”

Nhiễm Văn hơi khó hiểu nhìn người vừa được đẩy sang bên cạnh mình, cảm thấy không tiện từ chối cho lắm, chỉ đành gật đầu đáp: “Được.”

Kỳ Minh diễn trò đến cuối, ném Hạ Quân Trì cho Nhiễm Văn rồi làm bộ cầm áo khoác trả tiền.

Nhiễm Văn đứng trước khách sạn gọi xe, Hạ Quân Trì đi giữa đường nôn một trận, lúc về nhà mới xem như hơi tỉnh táo. Hắn bắt đầu không hiểu được vì sao Nhiễm Văn lại là người đưa mình về.

“Cậu uống nhiều rồi.” Nhiễm Văn thật sự rất lười tranh luận với người say mèm, kể lại chuyện ban nãy với Kỳ Minh. Cô rót cho hắn một ly nước ấm, bắt hắn uống hết: “Có khó chịu ở đâu không?”

Dạ dày Hạ Quân Trì nhộn nhạo khó chịu, hắn tháo mắt kính, ôm bụng dựa vào sofa nghỉ ngơi, nhạt nhẽo đáp: “Không sao.”

“Không sao là thế nào, đau dạ dày rồi phải không?” Nhiễm Văn vắt khăn đưa hắn, kiếm trong tủ nhưng không thấy thuốc dạ dày. Cô đành vỗ vỗ người đang mơ màng không tỉnh táo kia, nói: “Mình đi mua thuốc giúp cậu, đừng ngủ.”

Cô vừa mở cửa, Hạ Quân Trì đã trầm giọng gọi: “Nhiễm Văn, không cần.”

“Không cần cái gì mà không cần, đau dạ dày rồi còn không chịu uống thuốc.” Nhiễm Văn đi giày xong, dặn dò, “Cậu đừng ngủ, cậu ngủ thì không có ai mở cửa.”

Hạ Quân Trì không bị đau dạ dày, chỉ là để bụng rỗng uống nhiều rượu quá nên mới hơi khó chịu. Hắn lắc lắc đầu, cứng rắn gượng dậy ngăn lại: “Tôi không sao, cậu về đi.”

“Nằm xuống đã.” Nhiễm Văn đẩy hắn vào nhà, “Mình về nhanh thôi.”

Hạ Quân Trì còn muốn khuyên cô đừng lầm chuyện ầm ĩ lên, nhưng giữa lúc mơ màng lại như lờ mờ nghe thấy tiếng thang máy thông báo đến tầng. Hắn khựng lại, mắt lướt nhìn cô gái đứng cạnh cửa, sau đó lại nhìn ra ngoài.

Hắn không nghe lầm. Thang máy mở ra, Trần Nam Nhất bước tới, nhìn thấy hắn.

Trần Nam Nhất phát hiện Hạ Quân Trì thay quần áo rồi, rất xứng đôi với cô gái đứng bên.

Anh vô cùng không muốn thừa nhận sự thật ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau trong bức hình nọ, anh có thể vội vàng lướt qua thật nhanh. Nhưng giờ phút này, mỗi một cảnh tưởng xuất hiện đều là sự thật xảy ra trước mắt, anh như đánh mất quyền được “lướt qua mau” vậy.

Hạ Quân Trì nơi lỏng tay giữ lấy ống tay áo Nhiễm Văn, hạ thấp giọng nói với cô: “Cậu về trước đi. Nhà hàng xóm tôi có thuốc.”

Giọng điệu của hắn kiên quyến đến kỳ lạ, Nhiễm Văn khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn người đàn ông đứng cạnh thang máy, chần chừ nói: “Cậu chắc chứ?”

Hạ Quân Trì gật đầu, tiễn cô đến thang máy rồi nói: “Đi đường cẩn thận.”

Trần Nam Nhất không muốn nhìn nhiều, nhanh chân bước đến cửa nhà quét mật mã. Nhưng vừa định đóng cửa lại, Hạ Quân Trì đã đi trước một lướt chắn tay bên hông cửa: “Trần Nam Nhất, tôi uống rượu.”

Hắn gằn từng chữ một: “Tôi đau dạ dày.”

Truyện Chữ Hay