Sau ngày hôm đó, cuộc vui của Liêu Tuệ Hân và Triệu Chí Nhan cũng tạm ngưng, vì muốn tiếp tục việc lừa dối Liêu Ngữ Tịch nên Triệu Chí Nhan đã quyết định đến thăm cô, nhưng đôi cẩu nam nữ này lại quyết định đi cùng nhau đến tỏ vẻ giả nhân giả nghĩa.
Nhìn thấy họ Liêu Ngữ Tịch vui mừng khôn xiết nhưng cô nào biết được em gái thân yêu lại lên giường với người bạn trai của mình đâu chứ, họ mang đến cho cô mấy món ngon, nhưng họ chỉ có thể tiếp xúc qua một khung kính dày dặn, Liêu Ngữ Tịch chỉ cần nhìn thấy Triệu Chí Nhan thôi là đủ rồi.
“Chí Nhan, em không có giết người, anh nói với họ thả em ra được không?”
Tiếng lòng của cô cũng được nói lên, cô trở nên yếu đuối khi thấy anh xuất hiện, hai người này ngoài mặt lo lắng nhưng tay họ lại đan vào nhau thể hiện tình cảm thắm thiết, cô ở sau lớp kính dày đó không thể tận mắt chứng kiến được cách bọn họ gian díu với nhau thế nào.
“Ngữ Tịch, anh cũng không có cách gì hết, anh thật vô dụng khi không bảo vệ được cho em.”
Liêu Tuệ Hân cất giọng nỉ non.
“Chị...!năm năm thôi sẽ qua mau lắm, em và anh Chí Nhan khi rảnh sẽ đến thăm chị mà.”
Liêu Ngữ Tịch giọng uất ức.
“Kẻ giết người chính là tên...!tên khốn kia...!không phải em!”
“Ngữ Tịch, người cũng đã chết rồi em cũng đã chịu cảnh này rồi, còn gì để nói nữa chứ, không sao anh sẽ đợi em mà.”
Cô biết là họ không tin cô nên mới nói ra những lời như vậy, mặc cho cô có giải thích đến đâu thì họ cũng nghĩ trong đầu rằng cô chính là kẻ giết người, những người mà cô có thể tin tưởng nhất thì bây giờ họ lại không tin tưởng cô.
“Hết giờ thăm rồi, mời hai người về cho.”
Cô còn chưa nhắn nhủ hết những gì trong lòng của mình mà đã hết thời gian rồi, Liêu Ngữ Tịch đập tay vào cửa kính khóc lớn.
“Khoan đã, hai người đừng đi mà.”
“Liêu Ngữ Tịch, đi vào trong!”
Cô không còn gì để nói nữa cũng đến lúc phải quay trở lại nơi ngục tù tăm tối đó, còn hai kẻ kia khi vừa ra khỏi nơi đó đã âu yếm nhau hôn hít mặn nồng, nếu Liêu Ngữ Tịch chứng kiến thấy cảnh này liệu cô có khi nào vượt ngục mà cho họ một trận hay không?
Lúc này tại Diệp gia, Diệp Khuynh Xuyên lúc này lại đang rất ung dung tự tại ì hành vi giết người của mình vừa rồi đã có người đứng ra chịu cảnh ngồi tù thay, đúng là ông trời giúp cho anh mà không cần phải dùng bất kỳ cách gì để giấu cái xác như dự kiến ban đầu, anh cầm trên tay cái máy ảnh của Liêu Ngữ Tịch gương mặt khoái chí.
Anh mở từng tấm ảnh trong cuộn phim lên xem, những tấm ảnh cưới được cô chụp lần trước vẫn còn chưa chỉnh sửa, không những thế trong cuộn phim còn có tấm ảnh của cô và Triệu Chí Nhan, ngón tay đang lướt xem ảnh của anh đột nhiên ngừng lại với tấm ảnh chụp cùng của hai người họ.
Nhìn nụ cười hạnh phúc ngập tràn của cô khi nắm tay Triệu Chí Nhan làm anh cũng mỉm cười theo, tiếp theo đó anh lại lạnh nhạt lướt sang tấm ảnh mà chính bản thân mình đã chụp cho cô lúc còn ở hiện trường, không ngờ rằng bản thân lại có thể chụp ra được một tấm ảnh đẹp xuất sắc như vậy, ánh mắt đó và cả hành động đó đúng là cái để cáo buộc tội danh của cô.
“Đẹp thật đấy, nếu trên người của cô ta nhuốm máu tươi nữa sẽ càng đẹp hơn.”
Trong lúc anh đang xem ảnh thì một người đàn ông xuất hiện trên người toàn là vết thương mang trên tay là một đứa nhỏ, tiếng đứa trẻ khóc vang lên làm bầu không khí yên bình trở nên u ám lạ kỳ.
“Thiếu gia...!giúp tôi với...”
Anh thấy người đàn ông đó liền nhíu mày đứng dậy lo lắng.
“Sao vậy? Thập Nhất...!rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Đám người đó đến quấy phá vợ chồng tôi, tôi...!và vợ phải chạy trốn...!thiếu gia thương tình...giúp tôi nuôi dạy thằng bé...!chúng tôi phải sang nước ngoài lẩn trốn...sẽ sớm quay về đón đứa bé.”
Thập Nhất giọng run run đưa đứa bé cho Diệp Khuynh Xuyên, cả đời này của anh không nghĩ rằng mình sẽ giữ một đứa trẻ con bên cạnh, nhưng Thập Nhất là người trung thành nhất của anh, anh biết mâu thuẫn giữa Thập Nhất và tên dại ca cũ của Thập Nhất, anh lại chẳng thể can thiệp vào được.
“Được, chạy đi! Đứa bé...!cứ giao cho tôi.”
“Cám ơn thiếu gia, cả đời này của tôi sẽ ghi nhớ ơn của thiếu gia, xin nhận tôi một lạy.”
Thập Nhất cố gắng quỳ xuống để cảm ơn anh, nhưng Diệp Khuynh Xuyên liền đỡ Thập Nhất đứng dậy ánh mắt nghiêm túc.
“Không cần làm vậy mau đi di!”
“Thiếu gia tôi đi đây, tạm biệt.”
Thập Nhất nói dứt lời liền dùng hết sức lực cong chân bỏ chạy, để lại Diệp Khuynh Xuyên cùng đứa trẻ đang khóc trên tay, anh cảm thấy có chút nhức đầu vì âm thanh ồn ào của đứa trẻ phiền phức này, anh nhìn nó với đôi mắt lạnh lùng, nhưng có vẻ như đứa trẻ nhìn thấy ánh mắt lườm sắc lạnh của anh lại im lặng, sau đó liền đưa tay ra muốn chạm vào mặt của anh.
“A..ơ...”
Đứa trẻ trong tay anh như muốn nói gì đó rồi cười khúc khích có vẻ rất vui, anh không hiểu nổi tâm trạng của con nít thích khóc thì khóc thích cười thì cười thế này.
“Nhóc đừng quậy nữa, dì Khả đâu?”
Anh vừa dỗ đứa trẻ gọi người giúp việc trong nhà.
“Dạ thiếu gia gọi tôi.”
“Từ hôm nay hãy chăm sóc đứa trẻ cẩn thận vào, bị sức mẻ gì tôi hỏi tội dì.”
Dì Khả nhận lấy đứa trẻ nghe lời đe dọa của anh cũng có chút run sợ, nhưng nhìn thấy đứa trẻ dì Khả liền vui vẻ mỉm cười, đúng là một đứa trẻ rất đáng yêu.
“Cứ giao cho tôi thưa thiếu gia.”
“Được rồi dỗ nó đi đừng để nó khóc, ồn ào nhức đầu lắm.”
Dì Khả vui vẻ bế đứa trẻ trên tay vừa định đi thì anh gọi lại.
“À đúng rồi sau này tên nó sẽ là Diệp Vân.”.