Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

46: án binh bất động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

45: Người Cha Tốt

Ngày hôm sau, Diệp Khuynh Xuyên vì chỗ là nên dậy khá sớm, trong khi đó thì Liêu Ngữ Tịch vẫn còn ngủ rất ngon, anh đứng dậy đi tới ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến câu nói ngày hôm qua mà Liêu Ngữ Tịch đã nói với mình, anh chợt thấy có chút tội lỗi vì đã gây hại đến một cô gái vô tội như cô, nhưng ngay lập tức anh liền phản bác lại ý nghĩ vừa rồi.

“Gì chứ, mình cũng có ngày này à, cô ta nên cảm ơn mình mới phải, nhờ vào đó mà không còn bản tính thỏ đế nữa chẳng phải tốt hơn sao.

Anh cong môi cười lạnh một cái, vẫn thói quen châm thuốc hút mỗi khi suy nghĩ nhiều.

Mùi thuốc lá xộc lên cánh mũi mùi hương cũng không quá hắc nhưng nó đem lại cảm giác thoải mái cho trí óc của anh, lúc này đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Diệp Khuynh Xuyên liền gạt tàn thuốc rồi với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.

“Con nghe.

Bên kia vang lên giọng nói ríu rít của Diệp Vân.

“Ba ơi, con và ông nội đang ở Mỹ, ba và chị đến đây đi!”

Lúc này ông Diệp cũng cất giọng, ông định nói với Diệp Khuynh Xuyên nhưng lại bị cậu nhóc này nhanh tay giật lấy điện thoại, cậu cứ đòi đi mãi ông lại nhức đầu nên quyết định đặt vé đi trong hôm qua vừa đáp máy bay tới nơi là ông liền gọi cho Diệp Khuynh Xuyên.

“Đúng rồi ba và Diệp Vân vừa đáp xuống sân bay, hai đứa cũng nhanh di chuyển đến đây đi, mà nè đêm qua có ổn không? dịch vụ ở đó tốt chứ?”

Ông cũng có chút tò mò về chuyện tuần trăng mật của hai người, mặc dù chỉ có một ngày ở đây nhưng ông rất muốn biết con trai của mình có nhanh cái tay lẹ cái chân hay không thôi, vì ông nóng lòng có cháu lắm rồi, mặc dù có Diệp Vân cũng được nhưng ông vẫn muốn đứa cháu trai ruột hơn, ông muốn đứa cháu đó phải do chính Diệp Khuynh Xuyên và tình yêu của anh tạo ra, tuy vậy ông không phải là không hương Diệp Vân nhưng máu mủ vẫn tốt hơn một chút.“Dịch vụ ổn, nhưng mà chẳng có làm ăn gì, mà ba yên tâm lần trước cũng xong xuôi rồi, mà không biết có bách phát bách trúng hay không là một chuyện.

Ông Diệp thở dài.

“Con nghĩ dễ vậy à? đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả.

“Con biết rồi, lần sau sẽ tiến triển mà.

“Rồi rồi hai đứa nhanh nhanh giúp ba, này Diệp Vân à đợi ông với đừng chạy!”

Tiếng kêu của ông Diệp vang lên khiến Diệp Khuynh Xuyên vô cùng lo lắng, sợ rằng hai ông cháu nhà này sẽ nương tựa nhau mà gây họa, với lại Diệp Vân sẽ không an toàn nếu không có anh bên cạnh,và anh cảm thấy bất an nếu để Diệp Vân tự do ra ngoài nếu để bị phát hiện nhất định sẽ có chuyện không hay, nhưng ông Diệp từng là một ông trùm nhưng đã rửa tay gác kiếm, ông đã lâu không khua tay múa chân gân cốt cũng co lại rồi, bây giờ anh lại lo lắng nhân đôi.

Sau khi bên kia ngắt máy, Diệp Khuynh Xuyên liền nhanh chóng đi vào trong dọn dẹp hành lý rồi đánh thức Liêu Ngữ Tịch dậy, cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ và đang mộng đẹp lại bị giọng nói của anh làm cho giật mình tỉnh dậy, cô lười biếng vươn vai ngáp dài một hơi rồi đưa tay dụi mắt.

“Gì vậy? sao dậy sớm thế?”

“Mau dậy chuẩn bị đi thôi.

Diệp Khuynh Xuyên đi tới quăng bộ quần áo lên người của cô.

“Đi đâu giờ này?”

Cô vẫn chưa nhận thức được vì chỉ mới tỉnh dậy chưa gì đã bắt thay quần áo để đi mà chẳng biết là phải đi đâu.

“Đi Mỹ.

“Hả?”

Cô còn chưa kịp định hình thì anh đã kéo cô đứng dậy rồi đẩy cô vào phòng tắm, cô bất lực làm theo lời của anh rồi nhanh chóng đến sân bay để khỏi hành đến Mỹ, do vẫn còn buồn ngủ vì ngủ không đủ giấc nên suốt chuyến hành trình đó, Liêu Ngữ Tịch đã ngủ suốt cũng nhờ vậy mà thời gian trôi qua nhanh hơn, đầu của cô vì mất thăng bằng ngã nhẹ lên vai của Diệp Khuynh Xuyên, anh nhíu mày vì đây là lần thứ bao nhiêu rồi không biết, cô liên tục ngã lên vai rồi còn chảy cả nước bọt.

“Đừng có dựa nữa.

Anh đưa tay đẩy đầu của cô qua một bên nhưng có lẽ do anh đẩy mạnh quá nên đầu của cô va phải cửa sổ, Liêu Ngữ Tịch liền mở mắt ra nhìn giáo dát xung quanh rồi quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay vò nhẹ chỗ bị đụng lúc nãy rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Chuyến bay cũng hạ cánh an toàn, cả hai nhanh chóng xuất phát đến địa điểm mà ông cháu Diệp Vân đang ở, anh là người gấp hơn ai khác vì lo lắng cho sự an toàn của hai người họ và đặc biệt là Diệp Vân.

“Ba, tụi con đang đến, hai người đang ở đâu vậy?”

“Khách sạn B đường XX.

Liêu Ngữ Tịch thấy được sự sốt sắng của anh liền nói.

“Anh quả là người cha tốt nhỉ? Mặc dù anh không thể hiện tình yêu thương bên ngoài nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho Diệp Vân cả.

“Cô mới nhận ra sao?”

Cô bĩu môi.

“Tôi chỉ khen vậy thôi, đối với con anh thì anh phải tốt rồi, tôi vẫn không quên tên chó chết nào đó đã đẩy tôi vào tù đâu, sớm muộn cũng tới anh thôi.

Diệp Khuynh Xuyên nhếch môi cười khích với cô.

“Tôi cũng muốn xem cô sẽ làm cách nào để đẩy tôi vào tù, có khi cô lại vào đấy lần nữa không chừng.

“Anh! anh có bản lĩnh đó sao? tôi không thua đâu.”

Lúc này anh không muốn cãi nhau với cô nữa, không khí trùng xuống hẳn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Năm năm trong tù cực khổ lắm đúng chứ?”

Liêu Ngữ Tịch nhởn nhơ đáp.

“Vào đấy cũng sung sướng lắm, ăn với ngủ thôi, tôi còn lên tận mấy chục cân.

Vẻ mặt vô tư vô lo của cô nếu như không nghe được những lời nói thật lòng hôm qua thì anh cũng nghĩ rằng cô thực sự được thoải mái và sung sướng, nhưng nụ cười đó và lời nói dối đó chỉ là đang cố chịu đựng không muốn anh nhìn thấy và chê cười mình.

“Vậy sao? vậy thì tốt rồi, tôi cũng muốn đi thử một chuyến lắm.

Cô nhếch môi phì một cái mắng anh.

“Thằng điên.

”.

46: Án Binh Bất Động

Đến khách sạn, Liêu Ngữ Tịch đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Diệp Vân chạy đến, cậu nhìn thấy cô mừng rỡ vô cùng, vì cậu lo sợ rằng cô sẽ rời đi và sẽ bỏ cậu.

“Mẹ...”

Tiếng gọi đầu tiên khi họ gặp lại nhau sau một ngày là tiếng gọi mẹ thân thương của Diệp Vân, cô còn ngạc nhiên vì cách gọi này của cậu, cậu rõ ràng không muốn gọi mẹ nhưng bây giờ đã thay đổi nhanh chóng như vậy, Diệp Khuynh Xuyên đi phía sau cũng kinh ngạc.

“Mẹ ơi, mẹ đừng có bỏ Diệp Vân nữa đấy!”

Cậu mếu máo lao vào ôm chầm lấy cô òa khóc nức nở, Liêu Ngữ Tịch cảm thấy rất khó xử, một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao cô có thể đành lòng mà bỏ đi được chứ, cô nhẹ nhàng bế cậu lên rồi hôn khẽ lên má của cậu, mùi thơm sữa dịu nhẹ làm cho cô có cảm giác mình thực sự là mẹ của cậu, giống như có một sợi dây liên kết nào đó gắn kết tình mẹ con của họ vậy.

“Sao em lại gọi chị là mẹ rồi? Chị không phải mẹ của em đâu.”

“Mẹ gả cho ba rồi nên phải gọi là mẹ, với lại ông bảo con phải đổi cách xưng hô, con muốn giữ mẹ bên cạnh không muốn mẹ đi.”

“Được rồi, Diệp Vân muốn gọi sao cũng được nhưng mẹ sẽ không đi được chứ? Mẹ sẽ luôn bên cạnh Diệp Vân chịu không?”

Diệp Vân gật đầu lia lịa, cậu ngã đầu vào lòng của cô bám lấy không buông, cô quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên, vẻ mặt của anh không mấy quan tâm nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên sự vui vẻ vì Diệp Vân có thể chấp nhận gọi cô là mẹ, như vậy mối quan hệ của họ sẽ trở nên gắn kết hơn trước rồi.

“Hai đứa đến rồi thì mau đi lên phòng nghỉ ngơi, Diệp Vân sang đây với ông để ba mẹ nghỉ ngơi chút nào!”

Diệp Vân nhất quyết không buông Liêu Ngữ Tịch ra.

“Không, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở với mẹ.”

Cô quay sang nói với Diệp lão gia.

“Được rồi, vậy ba về nghỉ ngơi đi con đưa Diệp Vân ra ngoài một chút sẽ về ngay.”

Nhưng ngay lập tức Diệp Khuynh Xuyên liền phản bác.

“Em định đi một mình à?”

“Anh muốn đi theo thì đi.”

Cô định khó chịu với anh thì chợt nhận ra Diệp lão gia vẫn còn ở đây nên nhỏ giọng lại, Diệp Khuynh Xuyên có hơi nhức đầu vì phải di chuyển nhiều lần, trong khi cả chuyến bay anh không ngủ được nên người có hơi nặng trĩu, có cô là khỏe vì cả chặng đường ngủ suốt nên làm gì mà biết mệt mỏi, anh lại không an tâm để cô và Diệp Vân ra ngoài nếu để xảy ra chuyện anh sợ không thể xuất hiện kịp lúc mà giúp đỡ.

“Ở nhà đi, chiều anh đưa mọi người cùng đi, em cũng còn mệt mà.”

Anh cố dùng giọng nhẹ nhàng kéo tay của cô lại, Diệp lão gia thấy cũng đúng, ông cũng không an tâm khi để hai mẹ con cô ra ngoài như vậy.

“Khuynh Xuyên nói đúng đấy, hai đứa ở nhà đi!”

Diệp Vân cứ níu lấy vạt áo của cô mè nheo, Liêu Ngữ Tịch thì nghĩ hai người họ nghĩ nhiều dù gì cũng chỉ đi ra ngoài vòng vòng siêu thị gần đấy ngắm cảnh thôi chứ đâu đi xa mà sao họ lại lo lắng như thế?

“Con có đem theo máy ảnh, mẹ... con muốn chụp ảnh.”

Diệp Vân được cô thả xuống liền đi tới vali lấy ra chiếc máy ảnh của cô để quên ở nhà, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy chiếc máy ảnh thì vui mừng như lân gặp pháo, vì món bảo vật luôn gắn liền với cô chỉ có chiếc máy ảnh này thôi, đi du lịch mà không mang theo quả là sự sai sót nặng nề.

“Vậy chúng ta đợi mọi người đi luôn nhé Diệp Vân.”

“Vâng... cũng được ạ.”

Có lẽ Diệp Khuynh Xuyên đã rã rời sức lực, anh liền lên giường và ngã xuống đấy để ngủ, nhắm nghiền đôi mắt lại các cơ đều được thả lỏng, nhìn sắc mặt của anh cũng đủ biết, Liêu Ngữ Tịch đi tới bên giường quan sát anh, đây là lúc anh yếu nhất nếu như không có Diệp lão gia hay Diệp Vân, có lẽ chính là thời cơ mà cô ra tay, nhưng sao bây giờ cô lại nhát tay như vậy không phải vì hai người kia, ngay từ đầu trong ý nghĩ của cô nếu gặp lại anh nhất định sẽ tiễn anh xuống địa ngục, nhưng liệu cái chết có lẽ quá nhân nhượng với anh không? so với những gì cô đã chịu đựng thì cái chết dành cho anh quá là dễ dàng rồi, cô muốn anh phải chịu đựng những gì mà mình từng trải qua.

Ngay lúc này thì Liêu Ngữ Tịch nhận được tin nhắn của Tố Hảo, cô cập nhật tình hình hiện tại ở Liêu gia.

[Tiểu thư, dạo này Triệu Chí Nhan cũng thường hay đến Liêu gia, hắn ta từ lúc nào mà phất lên bây giờ danh tiếng cũng lớn ở các sòng bạc lắm, chị hay tin đó chưa?]

Cô mỉm cười và thấy vô cùng bất ngờ, đúng là chỉ có trời cho nhưng ông trời có mắt lắm sớm muộn gì thì cũng bị lấy lại mà thôi.

[Còn mẹ con Liêu Tuệ Hân thì sao?]

[Vẫn chưa có động tĩnh gì, vả lại mẹ con bà ta bàn tính rất kĩ em không nghe được gì từ họ cả,nhưng chị à cũng sắp đến ngày giỗ của lão gia chị có về cũng hết sức cẩn thận nhé em lo mẹ con họ sẽ gây chuyện.]

Cô nhíu mày rồi đặt điện thoại xuống, mới đó mà sắp đến ngày giỗ của ông Liêu, bất giác trong lòng của cô quặn thắt, dù đi chơi nhưng tâm trạng của cô chẳng có gì là vui hay thoải mái, vẫn nghĩ đến chuyện trả thù, chỉ cần ngày nào chưa giải quyết xong nội bộ trong nhà thì ngày đó cô sẽ không thể yên lòng được.

[Được, em cũng vậy đừng để phát hiện, nếu không chị sẽ khó mà cứu được em lúc này, Tố Hảo chỉ cần gặp nguy phải báo chị liền dù chỉ là một dấu hiệu gì cũng được.]

Tố Hảo vẫn còn ở trong căn nhà đó, cũng là điều khiến cô lo ngại, mẹ con nhà đó sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì để giải quyết Tố Hảo, lần trước cô giả vờ gây hiềm khích với Tố Hảo cũng là vì muốn cho bà ta thấy rằng cô và Tố Hảo không hề thân thiết như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn còn rất lo lắng không hiểu sao nổi lo đó cứ bám theo mãi không dứt.

Truyện Chữ Hay