Lưu Triệt đi mua nước lạnh, hai cậu cháu nhà Bách Du đi thêm một vòng đu quay nữa. Trân Châu hôm qua còn mệt hôm nay đã đầy ắp năng lượng chạy khắp nơi. Hai người lớn là anh và Bách Du chạy theo con bé tới chỗ này chỗ kia cũng đủ mệt. Tự mở chai trà xanh ra, uống một hơi hết nửa chai. Khi anh đang uống nước thì có một người nước ngoài đến hỏi thăm đường.
Trân Châu đang chơi đu quay rất vui vẻ, bé vẫy tay muốn chào Lưu Triệt, không ngờ lại thấy đứng cạnh Lưu Triệt lúc này là một chú người nước ngoài rất đẹp trai. Con bé liền nôn nóng đòi xuống đu quay cho bằng được, còn đứng lên thực sự muốn đk xuống. Dọa Bách Du một phen hú hồn, vội vàng giữ bé lại : " Trân Châu, phải đợi hết vòng đã, như vậy rất nguy hiểm"
Trân Châu nhìn Lưu Triệt và chú kia nói chuyện vui vẻ, càng lúc càng gấp, vòng quay vừa dừng con bé liền trèo xuống bất kể sự ngăn cản của Bách Du. Cặp chân ngắn chạy như bay về phía Lưu Triệt vừa chạy vừa gọi : " Bố ơi"
Dòng người đông đúc, bé con chạy nhanh quả nhiên va vào nha khác rồi ngã. Lưu Triệt và Bách Du đều xanh mặt vội vàng chạy về phía con bé, Lưu Triệt vừa chạy đến bé con liền bám lấy anh không buông. Người nước ngoài kia cũng bị sự việc bất ngờ làm cho giật mình, bèn đi lại phía họ hỏi : " Con bé không sao chứ? "
Nghe câu hỏi cả ba người đều giật mình, người này nói tiếng Việt ,hơn nữa còn nói rất chuẩn. Cũng không trách họ giật mình, bộ dạng người phương tây nói tiếng Việt chuẩn như vậy rất là khó gặp. Phải biết là không phải tự nhiên mà có câu " phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam".
Ngạc nhiên nhất là Lưu Triệt, người này ban nãy còn dùng tiếng Anh để hỏi đường anh đấy, ra là biết tiếng Việt à. Chứng kiến ba người mắt to mắt nhỏ nhìn mình, Peter đành gãi mũi cười trừ. Ban nãy anh thấy Lưu Triệt đứng một mình ở kia, cảm thấy người này rất hợp gu mình bèn giả vờ kiếm chuyện để bắt chuyện thôi. Ai ngờ người ta đã có gia đình rồi, con gái cũng lớn như vậy.
Lén nhìn qua Bách Du, thôi vậy nếu là hoa đã có chủ thì không dây dưa thêm nữa. Peter xách balo lên nói : " Nếu bé con không sao, vậy tôi đi đây, cảm ơn đã chỉ đường"
Lưu Triệt bèn nói : " Không có gì"
Trân Châu nắm chặt áo Lưu Triệt, tận tới khi người nước ngoài kia đã đi xa mới buông lỏng ra một chút. Bé còn chưa kịp thả lỏng thì giọng Bách Du vang lên : " Trân Châu, cháu làm sao vậy hả? Cháu làm như vậy là rất hư có biết không? "
Trân Châu ủy khuất cúi đầu, những ngày qua sống cùng Bách Du và Lưu Triệt bé rất vui. Nhưng bé cũng rất lo lắng, bé biết cậu và chú Lưu Triệt chỉ là bạn bè. Chú chưa phải bạn trai của cậu mình, vậy thì sẽ có ngày bé sẽ phải rời đi, bé không muốn như vậy chút nào hết. Ban nãy thấy hai người nói chuyện với nhau nỗi bất an trong lòng bé lại lớn lên, bé sợ sẽ phải chuyển đi. Sợ sẽ không được cả hai người chăm sóc mình nữa.
Thấy con bé cứng đầu không nhận sai, Bách Du lại càng tức. Cậu hiểu vì sao con bé lại làm như vậy, chính vì hiểu nên cậu mới bực mình. Bách Du hiểu, Trân Châu cũng là lo nghĩ cho mình, cậu luôn biết con bé luôn mong Lưu Triệt sẽ là bạn trai của mình. Cậu cũng biết hai chú cháu thường xuyên đùa nhau gọi nhau là bố con.
Bách Du luôn nghĩ đó chỉ là trò đùa của hai người, hai chú cháu chỉ vì quý nhau nên mới gọi vậy. Nhưng hôm nay cậu phát hiện ra mình đã sai rồi. Vừa rồi Trân Châu gọi bố, là muốn mọi người nghĩ con bé là con của Lưu Triệt như vậy người ta sẽ không dám tiếp cận anh nữa.
Cậu thừa nhận, mình có tình cảm với Lưu Triệt, muốn được cùng anh và Trân Châu sống như vậy đến hết đời. Bách Du và Lưu Triệt đều là gay, Bách Du có tình cảm với Lưu Triệt nhưng không có nghĩa là Lưu Triệt sẽ thích Bách Du. Điều này cậu hiểu rất rõ, tất nhiên cậu muốn cố gắng vì tình cảm của mình, nhưng cậu không muốn Trân Châu làm như vậy.
Quan trọng là vừa rồi vòng đu quay đang quay như vậy, thế mà Trân Châu muốn trèo xuống. Nếu không phải cậu giữ kịp thì chắc chắn con bé đã nhảy xuống, nó có biết hậu quả của việc đó không? Dù đu quay quay rất chậm thì vẫn có thể làm con bé bị thương, thậm chí là bị thương rất nặng. Hôm nay cậu phải cho con bé hiểu rằng nó không thể như vậy nữa. Những tháng ngày qua cậu đã quá nuông chiều con bé rồi.
Bách Du tức giận hậu quả rất nghiêm trọng : " Sao cháu không nói gì, cháu định bướng phải không? "
Thấy hai chú cháu to tiếng, Trân Châu sắp khóc tới nơi Lưu Triệt vội hòa giải : " Du, bình tĩnh đã có chuyện gì từ từ nói "
Bách Du nói : " Cậu không biết đâu vừa rồi con bé định nhảy khỏi vòng đu quay. Tôi mà không giữ lại nhanh có khi giờ này chúng ta phải vào bệnh viện thăm nó rồi"
Trân Châu càng nghe càng ủy khuất, nước mắt ngắn dài chạy đi : " Cậu ngốc lắm, cháu không chơi với cậu nữa"
Thấy con bé chạy đi, Bách Du và Lưu Triệt đều giật mình:
" Trân Châu x "