Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay là chủ nhật, Trân Châu không có chương trình học ở trường, nên dưới sự thỉnh cầu của bé Lưu Triệt quyết định cùng Bách Du trốn việc đưa bé đi chơi. Bách Du suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, từ lúc chuyển vào ở cùng cậu hầu như đều là Lưu Triệt chăm sóc bé. Cậu cũng muốn bù đắp tình cảm cho cháu mình, hơn nữa việc đi chơi như vậy nhìn thế nào cũng giống một nhà ba người. Bách Du nhìn bé con chạy lăng xăng phía trước ngó đông ngó tây, sau đó lại lén nhìn Lưu Triệt đang đi bên cạnh mình trong lòng có chút ngọt ngào.
Đáng ngạc nhiên là Triệu Huyền lần này không ăn vạ hành vi đùn việc cho cô mà trốn việc. Không những thế còn rất tích cực chọn địa điểm để cho bọn họ đi chơi. Cô thấy những ngày qua cả ba người bọn họ đều trải qua những chuyện không tốt, nên đi ra ngoài chơi cho thư thái cũng tốt. Dứt điểm một lần rũ bỏ muộn phiền, còn hơn là thi thoảng lại trốn việc nói là xả nỗi ưu tư (ノ゚Д゚) còn mạnh dạn cho bọn họ nghỉ tận ba ngày.
Lưu Triệt nhướng mày, suy nghĩ không biết có phải Triệu Huyền nhìn ra cái gì rồi hay không. Nếu không tại sao lại tích cực giúp đỡ mình như vậy, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt cô thì liền phủ nhận suy nghĩ đó. Rất đơn giản đôi mắt đó không có sự bát quái và không có ý trêu đùa. Trải qua thời gian quen biết cũng không tính là ngắn, Lưu Triệt cũng có nhận thức nhất định về người này. Cái nhìn của anh chắc là không sai, mà thôi mặc kệ miễn là đạt được múc đích là được rồi.
Vì được nghỉ tận ba ngày, dính liền với hai ngày nghỉ lễ là - và - nên Lưu Triệt quyết định đi chỗ nào đó du lịch một chút. Đắn đo một hồi Lưu Triệt quyết định chọn Bà Nà Hills làm điểm đến của ba người. Đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trân Châu sau khi nghe được đi du lịch ở Bà Nà Hills thì vui mừng hò reo.
Ngay trong ngày ba người liền lên máy bay ra Đà Nẵng để thực hiện chuyến du lịch của mình. Lưu Triệt hết sức săn sóc, biết Trân Châu lần đầu được đi máy bay liền nhường vị trí của mình ở cạnh cửa sổ, để con bé có thể nhìn ngắm xung quanh. Không có Trân Châu ngồi giữa, Lưu Triệt nghiễm nhiên có thể ngồi cạnh Bách Du.
Mười phút sau Bách Du giật mình vì vai bỗng nhiên nhiều thêm một cái đầu tựa vào. Lưu Triệt không biết từ lúc nào đã dựa vào vai cậu ngủ, Bách Du căng cứng người cả chuyến bay đều không dám chuyển tư thế. Tuy là như vậy thì hơi khó chịu một chút, nhưng cậu rất vui vẻ, cũng rất nguyện ý.
Trân Châu hiện đang há to miệng, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa sổ, đám mây kia to quá nhìn gần như vậy thích quá. Vì hứng khởi do được đi máy bay, bé đã vô tình bỏ qua cảnh tượng mà mình luôn muốn thấy. Ở một góc nhìn mà hai cậu cháu không thấy được, Lưu Triệt khẽ mỉm cười
(´ ▽`).。o♡
Bà Nà Hills là điểm du lịch đầy hấp dẫn của thành phố Đà Nẵng
Đoạn đường từ Đà Nẵng đến Bà Nà Hills cũng không tính là gần sau khi ngồi cáp treo tới nơi thì ba người cũng đã mệt lả. Nhất là Trân Châu, còn bê nên đã ngủ gục trên tay cậu mình từ lúc nào. Con bé cũng lạ đi máy bay thì rất thích, nhưng đi cáp treo lại la sợ bám cậu mình suốt rồi ngủ mất. Cũng may là con bé chịu ngủ nếu không hai người lớn dỗ dành nó cũng mệt nghỉ.
Vì đã mệt mỏi nên nhận phòng ở khách sạn xong ba người liền đi nghỉ, vừa đặt lưng xuống một cái là ngủ li bì. Phòng Lưu Triệt đặt là phòng đôi có hai giường, rất rộng rãi. Bách Du và Trân Châu ngủ một giường, mình anh ngủ một giường. Giữa đêm Lưu Triệt tỉnh giấc, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, nhìn hai cậu cháu đang ôm nhau ngủ say. Ánh mắt anh tối lại, tối còn hơn màn đêm ngoài kia, khi nào thì mình mới không phải ngủ một mình một giường nữa?
Chợt nghĩ ra cái gì đó, anh nhoẻn miệng cười, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường tiếp tục giấc ngủ của mình. Sáng hôm sau Bách Du tỉnh lại, cản thấy người mình nặng trĩu, buồn cười gỡ cái chân ngắn ngủn của Trân Châu trên người mình xuống. Bách Du định là sẽ xuống giường để đánh răng rửa mặt. Ý, kì lạ sao lại không ngồi dậy được, lật cái chăn đang đắp trên người mình ra. Bách Du giật mình khi thấy trên eo mình là một cánh tay rắn chắc đang vắt qua.
Sau đó cậu thực sự giật mình, đến nỗi đánh thức cả Trân Châu và Lưu Triệt. Nhìn người đang lồm cồm ngồi dậy, lấy tay xoa xoa mái tóc hơi rối của mình, ánh mắt còn mơ màng nhìn cậu hỏi : " Chuyện gì vậy? "
Trân Châu cũng dụi đôi mắt của mình, khó hiểu vì cậu của mình mới sáng sớm tự nhiên la toáng lên. Không lẽ trên giường có chuột sao?
Đúng là trên giường có chuột, hơn nữa còn là một con chuột to bằng người trưởng thành. Bách Du cảm thấy đầu mình ong ong, còn hỏi có chuyện gì hả? Câu này phải là cậu hỏi mới đúng, làm sao mà Lưu Triệt lại ngủ ở giường bên này....lại còn, lại còn ôm mình ngủ như thế?