Cho một thìa cháo vào miệng Lưu Triệt mới biết là mình nghĩ nhiều rồi, cháo này là cháo bào ngư. Nhìn lại góc phòng nơi Triệu Huyền đang đứng, vậy là khí chất giàu có từ y mà mình cảm nhận được là thật. Không lẽ ở đây thịnh hành việc người giàu mặc đồ như ăn mày?
Đợi đến khi Triệu Huyền thấy ổn hơn quay lại thì thấy bạn tốt của mình đang bình tĩnh ăn cháo. Triệu Huyền thở dài kéo cái ghế, một lần nữa ngồi xuống cạnh giường bệnh nói : " Ngon không? "
Lưu Triệt gật đầu, phải nói là so với canh gà hầm nhân sâm các thứ mà mẹ mang đến món này hợp khẩu vị của cậu hơn nhiều. Điều này làm Lưu Triệt khá ngạc nhiên, trước đây cậu thích ăn gà nhất nhưng giờ lại cảm thấy không ngon bằng món này. Có lẽ là do trước đây không được ăn ngon nên cảm thấy gà là rất ngon rồi, bây giờ được ăn nhiều món nên phát hiện cái khác ngon hơn. Hoặc là do ảnh hưởng từ khẩu vị của cơ thể này...?
Triệu Huyền tựa ghế nói : " Mày luôn thích ăn mấy món hải sản mà, thực ra ban đầu định chế biến kiểu khác nhưng mẹ tao bảo người bệnh nên ăn cháo nên nấu vậy, ăn tạm đi biết mày không thích ăn cháo nhưng ráng mà ăn. Không thì vớt hết mớ bào ngư trong đó ăn hết đi vậy cũng có chút chất"
Lưu Triệt có chút cảm động, người này rất hiểu nguyên chủ a có lẽ là người thân thật rồi. Bởi vậy nói : " Cảm ơn đã nấu cho tôi,...ừm cậu là người thân của tôi? Vậy là... "
Lưu Triệt nói đến đây liền ngập ngừng nói chuyện với người này một lúc rồi cậu vẫn không biết y là nam nhân hay nữ nhân. Xét về hình dạng bên ngoài thì người này hẳn phải là một nam nhân, cao như vậy còn soái như vậy. Nhưng giọng nói của y...rõ ràng là một nữ nhân không lẫn đi đâu được, giờ mà hỏi người ta là nam hay nữ liệu có bị đánh không?
Triệu Huyền nhìn Lưu Triệt một lúc rồi nói : " aiz đúng là bị mất trí, đang tụ tập vui như thế, khi không đi ra ngoài làm gì để bị xe đâm. Nghe này, trong đám chúng ta chỉ có mỗi mình mày biết nấu ăn thôi, tao làm gì có biết nấu ăn mà nấu. Cái này là tao hi sinh cao cả dùng cả tính mạng về nhà nhờ mẹ tao nấu đó. Oa mỗi lần về nhà là bị mắng cho muốn rụng luôn hai cái tai"
Cũng không trách bị mẹ mắng, Triệu Huyền bằng tuổi Lưu Triệt đã tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai. Con nhà người ta đã một nách hai con rồi, con nhà mình thì cứ lông bông, trông lại như thằng con trai hai cụ lo lắng cũng phải. Lưu Triệt lắng nghe đối phương nói phát hiện mẹ mà Triệu Huyền nói chắc là không phải mẹ của nguyên chủ. Vậy người này không phải là anh em một nhà với mình?
Triệu Huyền phàn nàn một hồi về việc mình bị mẹ mắng cả buổi khó khăn ra sao mới đem được cháo đến, còn không quên đòi Lưu Triệt sau khi khỏe phải khao mình ăn để bồi thường cho những hi sinh của mình. Lưu Triệt khóe miệng giật giật cười cho qua, không biết nên nói gì với cái người đang nói luyên thuyên kia.
Triệu Huyền than khổ một lúc rồi nói : " Nãy giờ mày có vẻ muốn hỏi tao là ai, vậy thì giới thiệu lại một lần phải nhớ cho kĩ đó. Tao là Triệu Huyền, giới tính nữ, năm nay tuổi, là người đã học chung với mày từ thời trung học tính ra chúng ta quen nhau đã hơn năm. So với Lưu Tuyết hay Lưu Ngọc Dung tao còn giống anh em ruột của mày hơn"
Lưu Tuyết mà Lưu Ngọc Dung là chị và em gái của nguyên chủ, cái này Lưu Triệt đã nghe Trần Ngọc Trân nói qua. Với lời của Triệu Huyền y không có nghi ngờ, vì y thực sự có cảm giác rất thân cận với người đang ngồi trước mặt, giống như người này là anh em ruột của mình vậy. Triệu Huyền cười hề hề một lúc, hoàn toàn không có bộ dạng của một cô gái. Biết ngay là hàng này thắc mắc mình là nam hay nữ mà.
Triệu Huyền nhìn xung quanh phòng bệnh rồi nói : " Tao có đến thăm mày mấy lần nhưng mày đều đang bất tỉnh, có đụng người nhà mày mấy lần. Cha mẹ mày...mấy hôm nay có nói gì với mày không? "
Lưu Triệt để ý thấy khi Triệu Huyền hỏi vấn đề này thì đặc biệt cẩn thận. Đây cũng là điều cậu thắc mắc mấy ngày nay, thái độ của người nhà rất kì lạ. Mấy hôm nay cậu nằm viện nhưng hay đến thăm nhất đó chính là mẹ, thái độ của bà khiến Lưu Triệt cảm thấy rất lạ. Bà rất thương con trai điều này có thể cảm nhận dễ dàng nhưng lại có vẻ không thân cận với cậu lắm. Khi làm gì có vẻ đặc biệt cẩn thận, lúng túng nếu không phải là đôi mắt tràn ngập tình thương và lo lắng kia không phải giả vờ. Lưu Triệt còn đang băn khoăn có phải là mình đang bị lừa không.
Lưu Triệt nói : " Bà nói xin lỗi tôi, nói rằng sau này tôi thích ai cũng được rất nhiều lần...đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Triệu Huyền nghe vậy liền ngồi thẳng dậy hỏi : " Cả khi nhận được kết quả mày bị mất trí vẫn nói vậy? "
Lưu Triệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói : " Ừm còn vừa khóc rất lớn vừa nói"
Triệu Huyền thở ra nói : " Vậy là tốt, tao chỉ sợ bên đó lợi dụng mày mất trí lừa dối mày gì đó"
Nói xong nhìn Lưu Triệt đang không hiểu ra sao nói : " Mày luôn rất đang quý, mày thích ai đó là quyền của mày không phạm pháp không ai có quyền chê trách mày cả"