Bách Du giấc ngủ này ngủ được rất ngon, mấy hôm nay bị bám đuôi khiến cậu căng thẳng không yên. Đúng giờ, đồng hồ sinh học ngay ngắn đánh thức cậu, vươn tay, ngáp một cái : " Ngủ ngon quá"
Bách Du như mọi khi đưa chân qua bên phải để xuống giường, kì quái sao vẫn là giường? Dụi mắt, Bách Du giật mình nhìn căn phòng xa lạ, lúc này mới nhớ ra là hôm qua mình ngủ ké lại nhà bạn. Rõ ràng hôm qua đã an ổn ở trên ghế, chắc là lúc dậy đi vệ sinh lại mơ mơ màng màng mò vào phòng ngủ.
Bách Du nhìn xung quanh, không thấy Lưu Triệt đâu nhẹ nhàng thở phào. Tướng ngủ của cậu rất xấu, bình thường đều là lăn từ đầu giường đến đuôi giường, lại còn có thói quen hay gác chân lung tung. Chắc chắn là hôm qua đã chiếm giường của người ta rồi. Lén lút đi ra bên ngoài, không ngờ vừa mở cửa phòng ra liền ngửi được mùi đồ ăn, cáu bụng không tiền đồ liền réo lên.
Lưu Triệt bận rộn trong bếp, vừa bê hai đĩa bánh sandwich quay lại đã thấy Bách Du đang đứng ở cửa. Đặt đĩa bánh trên bàn, nói : " Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, vất vả mấy hôm nay rồi"
Bách Du ngây ngốc gật đầu rồi đi vào trong đánh răng, Lưu Triệt cười lắc đầu người này làm gì còn bộ dáng lạnh nhạt mọi khi. Mới ngủ dậy, lại không đeo kính trông lại trẻ hơn tận vài tuổi, nhìn sao cũng ra một con sóc ngốc nghếch.
Rửa mặt xong, Bách Du nhanh chóng ngồi xuống ghế để ăn sáng, tay nghề nấu nướng của Lưu Triệt rất tốt. Vì nghe nói muốn chinh phục đàn ông phải đi qua đường dạ dày nên Lưu Triệt học qua mấy khóa nấu ăn để kiếm bạn trai. Cuối cùng bạn trai thì không có, mấy người bọn cậu lại hưởng lợi thi thoảng được ăn ngon.
Bách Du vui vẻ ngồi xuống, cuối cùng là vui quá hóa buồn,...mông cậu mát lạnh...giờ mới nhớ ra là cậu bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần tam giác. Ý thức được vấn đề, người nào đó di chuyển chậm chạp hẳn. Lưu Triệt cũng đoán được lý do Bách Du di chuyển chậm như con rùa. Nhất là mỗi khi đứng lên ngồi xuống, đành chi kỉ để tương qua cho cậu dễ lấy. Bách Du cảm kích nhìn Lưu Triệt, sau đó to miệng ăn bánh ,cậu thích ăn trứng nhất mà bánh này Lưu Triệt cho cậu tận hai quả trứng ốp la.
Đợi Bách Du ăn xong, rồi uống ly nước cam đã để sẵn bên cạnh xong, Lưu Triệt liền nói : " Du, hôm qua tôi đã suy nghĩ về chuyện của cậu, tôi nghĩ cậu không nên về nhà nữa. Tên kia biết chỗ ở của cậu, khu cậu ở an ninh cũng không cao chẳng may đêm hôm hắn đột nhập vào nhà rồi mình cậu xoay sở thế nào? "
Bách Du gật đầu : " Tôi cũng tính thế, hôm nay sẽ kiếm chỗ khác để thuê ở"
Lưu Triệt gõ bàn nói : " Thế này đi, không bằng cậu dọn đến đây ở. Dù sao tôi cũng ở một mình, nhà lại còn phòng trống để không, dọn dẹp một chút là có thể ở được. Khu này an ninh cũng tốt nữa, ở hai người cũng an toàn hơn"
Bách Du xua tay nói : " Vậy đâu có được, bây giờ tìm nhà thuê cũng không khó lắm"
Lưu Triệt nghe xong liền nhíu mày nói : " Du, cậu lại khách sáo, không lẽ cậu không xem tôi là bạn sao? "
Có trí nhớ của nguyên chủ đối với Lưu Triệt mà nói quả thực là cái lợi lớn, mà cái lợi đang hiện ra trước mắt đó là anh có thể hiểu rõ người đang ngồi trước mặt mình. Quả nhiên nói xong Bách Du liền im lặng không dám từ chối nữa. Thực sự thì cậu không phải là khách sáo, mà chỉ là không muốn chiếm lợi bạn bè của mình mà thôi. Kinh tế của cậu có kém hơn mấy người bạn, nhưng để mua hay thuê một căn nhà tốt thì vẫn có thể tri trả nổi.
Lưu Triệt thấy Bách Du đã dịu xuống liền nói : " Tôi cũng đâu nói là để cậu ở không, cậu xem tôi bình thường đi làm bận nhà cửa không dọn dẹp được. Nhà sạch được như vậy là tốn một mớ tiền thuê người dọn đó, cậu ở đây rồi dọn dẹp nhà cửa coi như là tiền phòng"
Bách Du nghe xong quả nhiên lung lay, nói thực thì nếu ở chung với Lưu Triệt đối với cậu mà nó là trăm lợi vô hại. Mà cái lợi đầu tiên trong đó là an toàn, khu chung cư này rất an toàn muốn vào trong phải có thẻ không thì phải có người dẫn vào. Cho dù tên bạn trai cũ có cao siêu lủi vào được thì đụng phải Lưu Triệt cũng chỉ có nước bại lui.
Tuy cùng là với nhau, nhưng Lưu Triệt rất mạnh mẽ đủ đánh tên kia răng rơi đầy đất. Hơn nữa Lưu Triệt nấu ăn rất ngon a, ở đây ít nhất một tuần cũng được ăn vài bữa tự nấu chứ nhỉ? Thấy Bách Du lung lay, Lưu Triệt lại tung chiêu bài cuối : " Du, không lẽ cậu không xem tôi là bạn sao? "
Bách Du lúc này triệt để đầu hàng, lúc cậu đi lấy quần áo đã khô của mình để mặc thì Lưu Triệt gọi điện cho người đến nhà cậu đem hết đồ đạc đi. Tên bạn trai cũ tập kích ở cửa nhà Bách Du nguyên một đêm chỉ đợi được một đám người áo đen rầm rầm chuyển đồ trong nhà đi. Chỉ đành căm tức quay trở về nghĩ cách khác, không hề biết bản thân bị theo dõi ngược lại cũng như ba đời tổ tông bị đào lên điều tra.