Hẹn được Bách Du, đúng giờ hai người có mặt ở nhà hàng, Lưu Triệt đặt riêng một bàn cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Bách Du đã mở mang kiến thức cho Lưu Triệt rất nhiều, : " Du giỏi thật đấy, sao không làm luật sư riêng của công ty tôi vậy thì tôi đỡ khổ rồi"
Bách Du cười, không nói gì về vấn đề này, cậu vẫn luôn biết bạn bè muốn giúp mình. Nhưng cậu không muốn nhận sự giúp đỡ này, dù sao hoàn cảnh của bọn họ khác biệt cậu không muốn vấn đề tiền bạc làm rạn nứt tình bạn giữa bọn họ.
Lưu Triệt nhìn đôi mắt không gợn sóng, lạnh nhạt của Bách Du, mở miệng nói : " Hôm qua ông già nhà tôi nói tôi mau kiếm người yêu, gần tuổi rồi mà cứ lông bông"
Bách Du nghe vậy liền ngạc nhiên, vui vẻ nhìn Lưu Triệt : " Vậy thì tốt rồi, Triệt cậu may mắn thật bố mẹ cậu cuối cùng cũng chịu thấu hiểu cậu"
Nói xong lại có chút buồn bã, cậu cũng hi vọng bố mẹ mình có thể nhìn nhận bản thân mình. Đang suy nghĩ bỗng nhiễn giữ trán bị nhu nhu, Bách Du giật mình nhìn ngón tay còn chưa kịp rút lại của Lưu Triệt. Trên trán vẫn còn hơi ấm đọng lại, người đối diện cười nói : " Suốt ngày nhăn nhó coi chừng thành ông già"
Bách Du bật cười, biết Lưu Triệt lo lắng cho mình nên không buồn bã nữa vui vẻ ăn tôm chiên. Lưu Triệt nhận thấy đũa của Bách Du hướng nhiều về mấy món có tôm, đặc biệt là tôm tẩm bột rán. Trên đĩa còn hai con, Bách Du ngượng ngùng không gắp nữa, thật là nãy giờ mình mình ăn gần hết đĩa tôm, Bách Du cũng giật mình vì sự thất thố của mình.
Đang định nói mình nó rồi, thì trong bát nhiều thêm ba con tôm, hai con là tôm còn lại trên đĩa, một con hiển nhiên là bay từ bát của người còn lại trên bàn ăn sang. Bách Du ngượng chín mặt, Lưu Triệt nói : " Ăn đi, ngượng gì quen biết nhau bao lâu rồi còn ngại. Lần này tôi được gia đình chấp nhận công rất lớn của Du đó, sau khi nói chuyện với cậu tôi suy nghĩ thoáng ra không ít. Nhờ vậy mà mới hòa hảo được với người nhà, bảo tôi mua hết tôm ở nhà hàng này cho cậu tôi cũng chịu nữa"
Bách Du lúc này mới cười hì hì vươn tay ăn tôm, đã nói đến thế cậu còn không ăn thì mới đúng là không có lễ độ. Lưu Triệt cảm thấy mình nên thân với Bách Du hơn một chút, đám bạn của nguyên chủ quá phóng khoáng. Một cổ nhân như cậu thích nghi với bọn họ có chút khó khăn, Bách Du thì khác cậu ta luôn đem lại cho Lưu Triệt cảm giác dễ chịu. Cảm thấy nói chuyện với Bách Du cũng dễ dàng hơn với những người khác.
Những người khác trong nhóm, Lưu Triệt thấy khó mà thân cận, khó khăn nhất không ngờ lại là Triệu Huyền. Tính cô hào sảng thoải mái, nhưng cô ta quá thân với nguyên chủ, hiểu nguyên chủ quá rõ, nói cô là mẹ của nguyên chủ có khi Lưu Triệt cũng tin. Quả thực là gà mẹ Huyền giang cánh bảo vệ con khiến Lưu Triệt đau đầu.
Vì quyết định thân với Bách Du hơn, Lưu Triệt cũng hình thành thói quen nhắn tin với cậu mỗi ngày, hay like ảnh facebook cậu. Những người xung quanh đều mơ hồ nhận ra Lưu Triệt đã dần hòa nhập lại với bọn họ, đặc biệt là thân với Bách Du còn hơn cả trước đây.
Lưu Triệt thường xuyên đẩy việc cho Triệu Huyền rồi rủ Bách Du đi ăn hay đi chơi đâu đó với lí do muốn Bách Du vui vẻ trở lại. Triệu Huyền ôm đầu tỏ vẻ, mình lôi Lưu Triệt về lại công ty rồi sao lượng việc vẫn không giảm đi nhỉ?
Quen thân với Bách Du hơn, Lưu Triệt cũng dần hiểu hơn về con người cậu. Bách Du bề ngoài có vẻ là một người lãnh đạm, nhưng thực ra là người rất hay cười, tính khí có một chút trẻ con hoàn toàn không khó gần như ấn tượng ban đầu thấy cậu. Hoặc có thể do hiện tại hai người là bạn thân nên cậu có thể cư xử thoải mái với mình?
Bách Du cũng rất thoải mái tiếp nhận sự thân cận của Lưu Triệt. Đối với cậu Lưu Triệt là một người bạn lâu năm, nhưng vì bị mất trí nhớ tính cách lại có chút khác với trước đây khiến khoảng cách của hai người bị kéo dãn ra không ít. Cậu vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì trước đây có một khoảng thời gian đã cảm thấy Lưu Triệt như một người xa lạ, mà đối xử khách sáo với y.
Lưu Triệt có một điểm đó là trước đây hay bây giờ cậu ta vẫn luôn rất dịu dàng quan tâm đối với những người cậu ta yêu quý. Bách Du cảm thấy vì lần trước lúc mở tiệc cho Lưu Triệt lộ ra vụ mình chia tay bạn trai nên dạo này Lưu Triệt đặc biệt quan tâm đến mình. Cũng làm nỗi buồn của cậu vơi đi không ít, đối với chuyện này thực ra ngay từ đầu Bách Du đã có chuẩn bị.
Cậu có vài mối tình rồi, nhưng lần nào cũng chia tay, lí do có lúc là họ chán nhau nhưng hầu như đều là do đối phương chọn lựa kết hôn với phụ nữ và sống như người bình thường. Cũng có người khuyên cậu nên như thế, nhưng cậu chỉ cười lắc đầu. Người ta nói cậu sống thì phải cho ra sống chứ? Cậu cũng muốn tặng lại câu đó cho bọn họ.