Cuối cùng Lưu Triệt vẫn là đến công ty một chuyến, nếu mà không đến e rằng Triệu Huyền sẽ oanh tạc tới tận nhà. Qua gần một tháng, anh cũng có thể hiểu biết kha khá về con người này, việc đến tận cửa lôi mình đến công ty là hoàn toàn có thể xảy ra.
Sau khi bị Triệu Huyền văng nước miếng đầy mặt, Lưu Triệt nhận mệnh ở công ty tới chiều. Sau tối hôm qua, nói chuyện với Bách Du, biết được hoàn cảnh của cậu. Ngoài những suy nghĩ về Bách Du, Lưu Triệt cũng suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh của mình hiện tại. Việc đả thông tư tưởng, truyền bá mình không phải gay e rằng không thể nào. Bản thân mình dạo gần đây thay đổi nhiều đã làm người khác nghi ngờ rồi, đột nhiên thay đổi tính hướng nữa vậy thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Vì để tránh bị bại lộ việc mình mượn xác hoàn hồn, oan khuất này coi như nhảy sông Hồng cũng chỉ mắc công bị nước cuốn chứ không rửa sạch được tội.
Quan trọng là việc người nhà của Bách Du ngăn cấm, lạnh nhạt với cậu ta chỉ vì cậu ta thích đàn ông đã làm Lưu Triệt có nhận thức mới về vấn đề này. Chuyện nam phong ở thế giới này có vẻ nặng nề hơn cả bản thân anh nghĩ. Vậy có thể hiểu được cảm giác nặng nề lúc trở về nhà lần trước, nguyên nhân có lẽ cũng là do người nhà ngăn cấm nguyên chủ mà ra.
Ngẫm lại những lời mà Bách Du tâm sự ngày hôm qua, Lưu Triệt đứng lên lấy áo khoác lên xe đi về nhà bố mẹ. Đứng trước cửa nhà, Lưu Triệt vươn tay bấm chuông cửa, mở cửa là người đàn ông đã luống tuổi sau khi thấy đứng ở trước cửa là ai thì vui mừng nói : " Cậu chủ "
Sau đó nhanh chóng tránh đường để Lưu Triệt vào trong nhà, thái độ rất nhiệt tình. Lưu Triệt ngượng ngùng cười, đối với thái độ nhiệt tình của người này không biết phải làm sao. Người đàn ông nhìn Lưu Triệt vào nhà vui vẻ gạt lệ, cậu chủ chịu về nhà rồi vậy là quan hệ giữa ông bà chủ và cậu chủ có lẽ sẽ chuyển biến tốt hơn.
Người đàn ông này là Trần Văn Nam, là người làm trong nhà họ Lưu cũng mấy chục năm rồi. Bố Lưu có ơn cứu mạng nhà ông nên ông rất cảm kích và trung thành. Từ khi Lưu Triệt còn nhỏ đã được ông chăm sóc, nói thì có vẻ quá phận nhưng ông thực sự thương Lưu Triệt như con mình vậy. Hơn mười năm nay Lưu Triệt cãi nhau với người nhà, nhưng thỉnh thoảng vẫn thông qua ông để hỏi han sức khỏe cha mẹ mình.
Quan hệ giữa ông và Lưu Triệt vẫn luôn tốt, những năm này ông cũng rất đau đầu về việc nguyên chủ. Nay thấy Lưu Triệt trở về, ông cũng có chút vui vẻ. Chỉ là ban nãy Lưu Triệt nhìn ông như nhìn một người lạ khiên ông có chút chạnh lòng. Thầm than, mình cìn buồn như vậy, ông bà chủ chắc chắn cũng rất buồn hi vọng cậu chủ có thể hòa hợp lại với người nhà.
Trí nhớ có lại hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cậu chủ khỏe mạnh là tốt rồi. Lưu Triệt về nhà khiến cho người trong nhà đều rất vui vẻ. Trần Ngọc Trân trức tiếp chạy ra cửa ôm con trai, Lưu Văn Hùng thì đứng ngồi không yên thi thoảng lại liếc mắt lại chỗ hai mẹ con đang đứng. Đến khi Lưu Triệt nhìn qua thì lại làm bộ quay đi, lúc lén nhìn thấy Lưu Triệt không nhìn mình nữa thì thấy trong lòng chua chua, hối hận vô cùng.
Cái tính sĩ diện mãi không chừa, đành ngồi một bên để cho hai mẹ con nói chuyện ríu rít với nhau. Bố Lưu tự làm khó mình, hậm hực suốt nửa ngày vì không được con trai để ý. Trần Ngọc Trân ngỏ ý muốn Lưu Triệt hôm nay ở lại. Sau khi được con trai đồng ý thì vui vẻ rạo rực, nói : " Vậy mẹ đi nấu cơm, hay là con lên phòng con xem một chút đi. Cũng lâu rồi không về nhà, lại còn mất trí nhớ nữa biết đâu gặp chỗ quen thuộc ngày trước lại nhớ ra gì đó"
Căn phòng Lưu Triệt ở từ trước đến nay vẫn giữ nguyên như cũ, còn cho người dọn dẹp thường xuyên. Ban đầu là vì nghĩ là Lưu Triệt sớm muộn gì cũng không chịu được mà mò về nhà. Sau đó là hi vọng Lưu Triệt sẽ đổi ý về nhà, cuối cùng là giữ nguyên để cho cảm giác như Lưu Triệt vẫn luôn ở đó. Một căn phòng lại mang nhiều ý nghĩa như vậy.
Thực ra trong chuyện gây nhau giữa người nhà và Lưu Triệt thì không thể phân rõ ai đúng ai sai được. Tuy bố mẹ Lưu có hành sử quá đáng quá mức làm tổn thương con trai nhưng không thể phủ nhận tình thương của họ được. Trong trận chiến gia đình bên nào thương đối phương nhiều hơn thì đã chú định là người thua cuộc. Bởi vậy hầu như là bố mẹ chịu thua con cái, lúc này cũng vậy bố mẹ Lưu đã chịu thua, chấp nhận tính hướng của con mình.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh Lưu Triệt thực sự may mắn hơn Bách Du. Bố mẹ Lưu còn trẻ, hơn nữa là doanh nhân, luôn phải tiếp xúc với cái mới, thời gian có thể làm họ hiểu chuyện không nghiêm trọng như mình đã nghĩ. Rồi chấp nhận, rồi bỏ qua, rồi đón nhận.
Còn bố mẹ Bách, có lẽ do lớn tuổi rồi, có nói thể nào họ cũng không hiểu. Hoặc có lẽ vẫn giữ tư tưởng con trai trưởng là trời, lâu nay Bách Liên ( chị gái đã mất của Du) và Bách Du luôn không được xem trọng bằng Bách Nhân ( anh cả)