Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa mưa kéo dài đến tận Thanh Minh.

Tiết Thanh Minh năm nay là ngày thứ năm.

Gia đình Lôi Trấn Tử thật ra rất truyền thống, cho nên cứ nhất định bắt cậu ta trở về tảo mộ, chiều thứ tư đã vội vã về nhà.

Sáng hôm nay không có lớp, Tiểu Lâm tiếp tục nằm lỳ trong ký túc xá, an tâm sắm vai hủ nữ của mình.

Tiểu Mễ vẫn như ngày thường, buôn chuyện điện thoại với bạn trai.

Còn ta, vẫn đang ngủ.

Sau đó có người gõ cửa phòng, nói dưới lầu có người tìm ta.

Nhìn ánh mắt ta này, tràn ngập ước ao. Ta mặc cả áo ngủ chạy ra lan can nhìn xuống. Dưới một gốc cây đại thụ ngoài ký túc xá, Nghiêm Tử Tụng đứng đó, hai tay nhét túi, ánh mắt chẳng dừng lại nơi nào.

Nghe nói, những ai có thói quen nhét hai tay vào túi quần đều thường giấu kín trái tim rất sâu.

Người như vậy, luôn luôn không biểu lộ ra ngoài. Vương Đình Hiên đã thế, hắn cũng như thế.

Nhưng hai người bọn hắn, lại rất khác nhau.

Sáng sớm có sương mù, mưa bụi bay cực nhỏ cực mịn, tựa như những sợi lông ngựa. Ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy áo sơ mi tay dài màu đậm, măng – sét bị xắn lên, có một chút cô tịch, nhưng dáng vẻ vẫn rất tuấn tú, rất hào sảng.

Ta vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy nhanh xuống lầu.

Chiếc vòng trang sức trên cổ tay cọ sát vào da thịt. Mới vừa rồi rửa mặt đã bị dính nước, hơi lạnh một chút.

Sau khi lao xuống tới nơi, ta trực tiếp tặng cho Nghiêm Tử Tụng một cái ôm thắm thiết, sau đó nhìn hắn, cười như hoa xuân xán lạn.

Hắn nói: “Anh dẫn em đi gặp một người.”

Đi thôi đi thôi, cho dù anh có dẫn em đi gặp quỷ, em cũng không từ chối đâu!

Không nghĩ tới, ta đoán trúng rồi…

Bắt xe đi gần mấy giờ đồng hồ mới đến đích. Đó là một ngọn núi cao, đỉnh núi lãng đãng mây bay, có rất nhiều mộ phần.

Ta đi phía sau Nghiêm Tử Tụng, cứ đoán tới đoán lui xem hắn đến đây bái tế ai, tại sao ngay cả một bó hoa cũng không thèm mua.

Hôm nay ta rất ngoan, không ngắt trộm mấy đóa hoa dại ven đường.

Sau đó đi tới trước mộ bia, người chụp trong bức ảnh đen trắng gắn bên trên tuổi còn rất trẻ, đường nét khuôn mặt rất giống Nghiêm Tử Tụng. Ta nhìn dòng khắc tên họ, ta đoán, người này có thể là…

Nghiêm Tử Tụng đứng thẳng tắp trước mộ bia, sau đó, nhếch đôi môi gợi cảm lên nói, “Bố anh.”

Ồ, ta len lén đưa mắt nhìn… ngôi mộ bên cạnh: đồ cúng, hoa cúc, giấy tiền vàng bạc… Phát hiện hai tay chúng ta trống trơn…

Thật thẹn thùng…

Bác trai, lần đầu gặp mặt, xin thứ lỗi…

Ta đột nhiên có chút co quắp bất an. Lúc này Nghiêm Tử Tụng nhẹ nhàng kéo tay ta, sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi, “Sợ rồi à?”

Ta lắc đầu, cái này… cái cảm giác này rất phức tạp, nhất thời không nói rõ được.

Hắn trừng mắt nhìn, nói: “Anh chỉ muốn cho em gặp mặt ông…”

“Ừm,” Ta hơi gật đầu, “Em hiểu.”

Ta nghe Hoàng Quang Vinh nói, tình cảm giữa hai mẹ con Nghiêm Tử Tụng không được tốt.

Nhưng vì nguyên nhân gì thì ta lại không hỏi.

Ta tới gần hắn, sau đó kéo cánh tay hắn, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi, “Tiểu Tụng.”

Là một giọng nữ.

Ta quay đầu lại, hầu như ánh mắt đầu tiên đã có thể xác định được chủ nhân của giọng nói đo.

Quá đẹp, đẹp đến mức chỉ có loại gien đó mới có thể tổ hợp thành khuôn mặt của Nghiêm Tử Tụng.

Cảm giác được sự căng thẳng của Nghiêm Tử Tụng, thậm chí hắn còn không thèm quay đầu liếc mắt nhìn lại.

Ta suy nghĩ một chút, quyết định chào hỏi, vì vậy cười cười, “Chào bác gái!”

Nhưng ngay sau đó cũng nghe thấy Nghiêm Tử Tụng mở miệng, “Cút.”

Ta trực tiếp đập vào gáy Nghiêm Tử Tụng một cái, sau đó hướng về người phụ nữ xinh đẹp kia, tiếp tục cười cười. Quyết định dành cho người phụ nữ cầm bó hoa cúc trắng lặn lộn đến đỉnh núi hẻo lánh này để tảo mộ vào tiết thanh minh, có được một sự tôn trọng cơ bản nhất.

Nhất là, ánh mắt bà nhìn Nghiêm Tử Tụng, rõ ràng là tràn ngập nỗi nhớ.

Bác gái xinh đẹp nhìn ta, sau đó lại thâm sâu thâm địa nhìn thoáng qua Nghiêm Tử Tụng, đột nhiên lại đổi thành nét mặt nữ cường nhân công thức hóa, chăm chú quan sát ta một phen. Bà không nói một lời, trực tiếp ném ta và Nghiêm Tử Tụng sang một bên, tự động tự ý đặt hoa lên trước mộ bia.

Nghiêm Tử Tụng thấy bà không… rời đi theo như lời hắn nói… liền lập tức xoay người, sau đó lôi kéo cánh tay ta, bỏ về trước.

Ta quay đầu lại nhìn. Người phụ nữ kia… lẳng lặng đứng nhìn mộ bia, không hề ngẩng đầu, không nói gì, dáng vẻ cũng chẳng có vẻ gì là sầu não. Tất cả đều bình tĩnh đến mức giống như nỗi nhớ vừa ẩn hiện nơi đáy mắt kia chỉ là ảo giác của ta mà thôi.

Ta nghĩ, ta đại khái đã biết biểu tình có lúc thất lễ của Nghiêm Tử Tụng được xuất phát từ đâu rồi.

Bề ngoài, nét mặt, đôi mắt vô cùng xinh đẹp…

Không thể nào phủ nhận, theo như ta nhìn thấy, Nghiêm Tử Tụng và bà ta có rất nhiều điểm giống nhau.

Ta quay đầu nhìn Nghiêm Tử Tụng, quả nhiên…

Hắn cũng rất an tĩnh, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng ta phát hiện, hóa ra thực tế không giống như những gì ta nghĩ. Người con trai này, tâm tư của hắn, không ngờ ta đều hiểu rõ.

Rõ ràng là hắn để tâm, cho dù vẻ mặt của hắn được ngụy trang đến mức hoàn mỹ như vậy.

Đại đa số mọi người từng trải qua nỗi đau như vậy, vết thương sẽ tự động đóng vảy, không cần để ý đến nó, không cần tác động vào nó.

Cho nên có một số người đã tận lực gạt vết thương ấy sang một bên, mặc kệ nó đau nhức thế nào. Sau đó, cũng có một số vết thương sẽ thật sự không thuốc mà tự lành, nhưng trên thực tế cũng có một số sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn.

Ta phát hiện, ta quả thật là người như vậy, hết lần này đến lần khác chà đạp lên những vết thương vừa mới đóng vảy, cho đến khi nó xuất huyết trở lại. Nhưng sau này, lại luôn bị chuyện của hắn cướp đoạt lực chú ý, để rồi đến lúc quay đầu lại, vết thương đó đã khỏi hẳn từ bao giờ không biết.

Trời đổ lệ thành vũng, rồi bốc hơi không còn dấu vết.

Bị hắn lôi xuống núi, đi qua con đường nhỏ rậm rạp cỏ dại, cảm thụ không khí tươi mát hòa với một chút hương vị bùn lầy trong trời đất này, còn có… cảnh tưởng núi non càng lúc càng xa lạ (o_o) Ta nghĩ, chàng trai thân ái bên cạnh ta đây, hẳn là đã đi lạc đường rồi.

o(︶︿︶)o ai…

Nhún vai, lấy chồng theo chồng. Cho nên, cam tâm tình nguyện đi theo hắn.

Ta nghĩ, nếu trong lòng hắn có vết sẹo, có lẽ cũng được chôn rất sâu. Mặc dù được dấu rất sâu, nhưng vẫn luôn đau nhức. Cho nên để trị hết, hắn phải liều mạng từ bỏ nó, quên nó, không nhìn đến nó.

Nhưng càng cố gắng thì tình cảm và nỗi nhớ càng trở nên rõ ràng.

Con đường nhỏ dưới chân, vì mấy ngày nay mưa gió triền miên nên rất lầy lội. Bùn đất dính bết vào lòng bàn chân theo từng bước đi, chân bước càng lúc càng nặng… Mệt chết ta! Ta liền sải những bước lớn, tiến lên ôm hắn từ phía sau, cợt nhả nói, “Nghiêm Tử Tụng, anh cõng em đi!”

Nghiêm Tử Tụng dừng lại, không do dự chút nào đã ngồi xổm xuống. Ta vui mừng hớn hở nằm úp trên vai hắn, còn mặt dày nói: “Nghiêm Tử Tụng, em là trách nhiệm nặng nề mà ngọt ngào của anh.”

“…” Hắn không đáp lời, chỉ tiếp tục đi trên con đường nhỏ không biết đích đến, sau đó, nhẹ nhàng gật đầu.

Thừa nhận, ta là trách nhiệm của hắn.

Ta cười híp mắt, sau đó hít một hơi. Đã như vậy, ta nghĩ không ra lý do nào để mình tiếp tục giả vờ hào hiệp theo hắn nữa. Quyết định tung ma trảo túm lấy vết sẹo vẫn cư âm ỉ đau nhức qua thời gian của hắn, dùng thủ đoạn xúc tiến quá trình khép miệng vết thương.

Ta nói, “Nghiêm Tử Tụng, bác gái rất đẹp.”

Nghiêm Tử Tụng trầm mặc.

Quả đúng như dự liệu. Ta cũng không thèm để ý. Sau khi thở dài yếu ớt, giả vờ khoa trương, nói: “Ai nha nha, nguy rồi Nghiêm Tử Tụng. Bề ngoài của bác gái tiêu chuẩn cao như vậy, hại em lo lắng chết mất! Ừm, em nghĩ sau này anh sẽ ghét bỏ em! Chê em già chê em xấu, chê em nặng chê em mập. Sau đó, đá em đến nơi rừng thiêng nước độc, hiếp trước giết sau, hủy thi diệt tích!”

Nghiêm Tử Tụng dừng bước, có loại cảm giác vô lực muốn nói lại thôi. Nhưng hắn tựa hồ như ý thức được chân tình của ta, đột nhiên thả lỏng thân thể, vừa đi vừa chậm rãi trả lời.

“Anh sẽ không như vậy, sẽ không che em già.” Hắn đi một bước, “Chê em xấu.” Lại một bước, “Sẽ không chê em nặng, chê em mập…” Bước chân của hắn trầm ổn và có lực, giọng nói của hắn mang theo sự khẳng định làm say lòng người, “Sẽ không ném em đến nơi rừng thiêng nước độc, hủy thi diệt tích. Sẽ mãi cùng em.”

Cùng nhau đến già.

Trong đầu ta đột nhiên nhảy ra bốn chữ. “…” Bán cao! Ta bị shock nặng rồi! !

Dỗ ngon dỗ ngọt…

Gào khóc, đây chính là dỗ ngon dỗ ngọt trong truyền thuyết!

Một vòng lại một vòng, những lời nói ngọt ngào. Con bà nó, hắn còn dùng giọng điệu đặc biệt để che đậy những từ ngữ không hài hòa nữa chứ!

Ôi cái mặt của ta ~

Xấu hổ quá đi!

“Mua~!” Ta ra sức xoa nắn gương mặt hắn một chút, cười hắc hắc. Sau đó thoáng dừng, rồi quyết định quay về chủ đề chính, “Nghiêm Tử Tụng, mẹ anh đó à?”

Hắn không chịu trả lời, cứ lẳng lặng mà đi.

“Nghiêm Tử Tùng?” Gọi một tiếng.

Trầm mặc.

Gọi thấp hơn một chút, “Nghiêm Tử ~ Tủng?”

Vẫn trầm mặc.

Lên cao quãng tám, “Nghiêm Tử Tùng…” Âm thanh chấn động, “Yến ~ Tử ~ Tụng!!!”

Hắn đột nhiên trở bàn tay, vỗ mông ta một cái, sau đó dùng sức xốc người ta lên. Ngay vào lúc ta đang mải xấu hổ vì đòn vỗ mông ban nãy của hắn nên còn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hắn lại đột nhiên mở miệng, “Tất cả mọi người đều nói rằng, bà đã bức tử bố.”

“…” Ta nhất thời trầm mặc.

Ta cũng biết rằng, trước không có ai như bà, sau lại vừa hay có một người như hắn đang dò dẫm tiếp bước… Ta ghé vào lưng hắn, suy nghĩ một chút rồi nói, “Em không tin.”

“…” Hắn dừng bước, nhìn thẳng về phía trước xa xa, nhìn những dãy núi trùng điệp, nhìn những dãy núi vây quanh chúng ta dày đặc, nhìn những bụi cỏ dại um tùm… Hắn nói: “Nhưng anh tin.”

“Thật sao? Em không tin!” Ta nỗ lực ra vẻ ứng đối dễ dàng, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Hắn không thèm để ý đến ta nữa, tiếp tục bước đi.

Ta có nên hỏi hắn vì sao hay không đây?

Nhưng Nghiêm Tử Tụng dùng từ ‘Tin’ này, có thể chứng minh rằng đó cũng không phải là điều hắn tận mắt trông thấy, bởi vậy ta nghĩ, bất kể là vì lý do gì ta vẫn phải đứng ở phía đối lập với hắn.

Hôm nay có chút mệt mỏi, ừm, chỉ cần kiên trì đến cùng là có thể rời xa tảo tiết… Khụ, đột nhiên nhớ đến một quảng cáo lề đường của thuốc tráng dương: Tiểu bối gặt hái, tự hào tiết lộ “Pháp bảo bí mật của Victoria Thỏa mãn”.

囧囧 hữu thần.

Dù sao ta vẫn thấy hắn còn chưa gã gục, liền tiếp tục áp vào lưng hắn, tùy tiện chuyển trọng tâm câu chuyện, “Vậy xin hỏi Nghiêm tiên sinh, bây giờ ngài tính đi đâu ạ?”

“Nhờ xe.”

“Wow, thì ra con đường này phải đi nhờ xe mới ra được đường cái a!” Ta ra vẻ sùng bái.

“…” Hắn dừng một chút, đột nhiên có chút mờ mịt nhìn chung quanh. Sau đó suy nghĩ một chút rồi lẳng lặng xoay người.

Ta nhún nhún vai, “Nghiêm Tử Tụng, anh nói xem. Bây giờ chúng ta lạc đường rồi, bố anh có thể chỉ đường có chúng ta không?”

“…”

Ách…

“Chúng ta lạc đường rồi.”

“…” Hắn nói, “Ừm, tại anh không đeo mắt kính đó thôi…”

Mãi mới lên được xe trở về nhà. Trên xe, Nghiêm Tử Tụng làm như suy nghĩ gì đó rất lâu, đột nhiên mới nói, “Đừng nhắc đến bà ấy nữa.”

Biểu tình rất nghiêm túc và quá xa lạ đó, cũng không phải là những gì mà ta từng biết.

Sau đó, ta theo thói quen, cười cười, “Nếu em cứ nhắc thì sao?”

Hắn không trả lời ta. Có thể là vì người bán vé đã xen mồm vào làm hắn bỏ lỡ mắt thời cơ đáp trả, nhưng ta thật sự, thật sự cảm nhận được từ nét mặt của hắn: Hắn đột nhiên lại quay trở về dáng dấp của rất lâu, rất lâu trước kia, trở lại tâm tình bài xích ta lúc trước.

Trong đầu ta đột nhiên lướt qua một loạt hình ảnh, trong đó Nghiêm Tử Tụng luôn nói, “Cô cút sang một bên.”

Các chỗ trống trên xe đều đã được lấp đầy. Ta và hắn bị ép xa nhau, một người ngồi ở đầu xe, một người ngồi ở đuôi xe.

Con đường lắm ổ gà, xe chạy rất xóc, cứ lung lay lắc lắc. Ta bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Chẳng hiểu sao, trong đầu lại nhảy ra hình ảnh từng được chiếu trong một bộ phim:

– Nếu có một ngày em bỏ đi, anh có đi khắp nơi để tìm em không?

– Có.

– Vẫn luôn đi tìm em chứ?

– Vẫn luôn.

– Vẫn tìm cho đến chết ư?

– Vẫn tìm.

– Anh nói dối.

– …

Gối đầu lên cửa kính, ta mơ mơ màng màng tự hỏi. Nếu như một ngày nào đó, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên bỏ ta mà đi, ta có thể đi tìm hắn, tìm hắn đến già, tìm hắn đến chết hay không…

Sẽ như vậy…

Đúng không?

Đôi mắt ta đột nhiên cay xè đi. Bởi vì ta phát hiện, ta đang nói dối.

Khi xe đến trạm, mỗi người đều sẽ xuống xe.

Không ai ngoại lệ.

Ta đứng lên, nhìn đám người xa lạ đang dần dần rời đi, sau đó nhích người, nhìn thấy hắn đang ở trước cửa xe chờ ta, vẫn là dáng dấp thu hút ánh nhìn của người khác.

Chẳng hiểu sao, trông thấy hắn ta đột nhiên lại có chút sợ hãi.

Lúc trước ta luôn sợ bị hắn cự tuyệt, hôm nay lại sợ có một ngày, ta nhìn thấy hắn mà tim không còn loạn nhịp nữa.

Ta cứ tưởng mình sẽ luôn là một người tùy theo ý trời, thích khiến cho mọi người chú ý, thích nói lớn tiếng, thích cười ha hả, thích cuộc sống điên điên khùng khùng.

Nhưng ta bắt đầu trở thành người bình thường từ lúc nào rồi vậy?

Con người càng lớn lên, càng bị trói buộc bởi những mắt lưới vô hình. Không còn hứng sương đổ vào bình nước của bạn học nữa. Không còn chạy rong đi bắt sâu lông rồi bỏ vào hộp cho tụi nó bò ngang bò ngửa nữa. Không còn chơi dại chọc chó. Cũng chẳng còn trèo lên chỗ cao rồi tự thả người nhảy xuống nữa…

Nhưng thật ra, hẳn phải nói là “Không dám” mới đúng. Bởi vì bắt đầu nhận thức được rất nhiều thứ, biết sương sớm không sạch sẽ, biết sâu lông có độc, biết chó có sẵn tính công kích, biết bị té sẽ rất đau…

Biết…

Tình yêu quá nặng nề.

Từ trước đã biết, có những người nói sẽ vĩnh viễn không thể phân ly, nhưng cũng lả tả rơi vào thiên nhai từ lâu rồi.

Nhìn Nghiêm Tử Tụng, ta đột nhiên có một loại cảm khái: Hóa ra tình yêu, có thể thật sự biến mất…

Ta lại nhớ đến một khắc trước ta rõ ràng vẫn còn đang nằm trên vai hắn, nhớ đến những lúc hắn dịu dàng với ta, nghĩ đến thật ra đối với ta hắn vẫn còn có điều phòng bị, nghĩ ra có một số việc hắn vẫn không thể thẳng thắn với ta, nghĩ xem ta bây giờ có thật sự là người thân thiết nhất của hắn hay không.

Nghĩ nghĩ… ta phát hiện, ta vẫn như trước, vẫn rất thích cái gã này, những điều muốn làm cũng chưa từng thay đổi. Ta phải cùng hắn.

Nhún vai. Thật ra con gái cứ thích suy nghĩ lung tung, chẳng khác nào chó thích ăn phân, vậy mà cứ thích ngồi miên man cân tính.

‘Sống cho hiện tại’ – Rốt cuộc ta lại nhớ đến câu nói mà mình thích nhất này.

Vì vậy, ta tiến lên kéo tay hắn, sau đó dùng lực lắc lắc, dùng giọng nói thoải mái hỏi, “Nghiêm Tử Tụng, anh có yêu em không?”

Nghiêm Tử Tụng trầm mặc một lúc, nhìn về phía trước, ánh mắt sâu xa. Hắn nói, “Thế nào… mới được gọi là yêu em?”

Thế nào ư?

Ta khoa trương rùng mình một cái, phát hiện, cái từ ‘Yêu’ này quả nhiên rất buồn nôn. Sau đó nhún vai cười cười, “Không biết nữa, coi như em chưa hỏi gì đi!”

Nhưng ta vẫn nắm tay hắn, lắc lắc.

Nghiêm Tử Tụng, em nhất định sẽ cùng anh suốt đời không chia ly

Truyện Chữ Hay