Bạch Dương lúng túng đưa mắt nhìn về phía Lục Ninh, dẫu sao tuy cậu còn trẻ nhưng vẫn là người có địa vị, nếu như Lục Ninh không muốn ông cũng không có cách nào. Đạo diễn cũng không đoán ra được Lục Ninh có suy nghĩ ra sao, nhưng ngược lại trong mắt ông xem ra, cậu quả thực là người phù hợp nhất.
An Đông ở bên cạnh vô cùng im lặng, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt cậu ta nhìn Lục Ninh chằm chằm có hơi phức tạp, dường như có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra được.
Sắc mặt của Lục Ninh cũng không dễ nhìn cho lắm, thế nhưng hiện tại cậu chỉ muốn yên yên ổn ổn quay cho xong bộ phim này, không ngờ được là sẽ gặp phải trở ngại như vậy, những chuyện nhỏ nhặt thì còn có thể nhẫn nhịn huống chi đạo diễn Bạch cũng rất tôn trọng cậu, bây giờ lại nhìn thấy tình cảnh ông bị gây khó dễ thế này, sau đó cậu bèn nhìn quanh một lượt phim trường xác thực không còn ai thích hợp hơn nữa. Lục Ninh đoán rằng có máy quay trước mặt, Từ Châu Phàm chắc cũng sẽ không dám làm gì.
Thật ra những việc này đối với phần lớn đám con trai cũng không có gì, đánh lộn ầm ĩ một hồi là quay xong thôi, giống như đùa sương sương vậy đó, trước đây quay chương trình giải trí cũng không phải là chưa từng mặc đồ nữ. Nếu như còn không chịu nữa thì lại khó tránh khỏi bị người khác nói là ra vẻ.
Nhưng mà cảnh này lại có cả Từ Châu Phàm, cho nên tất cả đều không giống như thế nữa.
Những người khác lại không hay biết về những khúc mắc giữa hai người bọn họ, Trình Tuyết ở bên cạnh còn làm bộ như không có chút toan tính nào, vỗ tay nói, “Lục Ninh thực sự là rất thích hợp.”
Sau đó cậu đi cùng một chuyên gia trang điểm bước vào phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, vừa hóa trang cho cậu vừa nói, “Da anh đẹp thật đấy, chẳng trách đạo diễn lại bảo anh đóng thay một lát.”
Cậu cười cười. Bình thường khi Lục Ninh quay phim luôn rất ít trang điểm, lúc này cũng không cần phải tẩy trang, cô gái kia chỉ cần trang điểm lại theo kiểu cho nữ là được, thật ra ở cảnh này Lục Ninh chính là một thế thân, cho nên không cần xuất hiện trên ống kính, nhưng mà chuyên gia trang điểm tâm huyết lại trào dâng, cậu cũng chỉ đành nở nụ cười khoan dung. Tính tình cậu vẫn hiền lành như vậy đấy, nhưng không biết tại sao truyền ra bên ngoài lại thành thế nọ thế kia, cô gái kia đến tận lần này mới biết được những lời đồn đại kia là hoàn toàn sai trái.
Đợi đến khi trang điểm xong, trong ánh mắt của chuyên gia trang điểm đều lấp lánh ánh sao, đường nét trên khuôn mặt Đường Ninh tương đối nhu hòa, cô chỉ cần kẻ gọn lại hai hàng lông mày anh khí thành dáng lông manh mảnh dài, đuôi mắt xinh đẹp thường ngày bị lông mày che mất lúc này cũng hoàn toàn lộ ra, cô ấy kẻ đuôi mắt cậu dài hơn một chút lại càng tôn nên nét quyến rũ. Viền môi cũng vẽ nhạt đi mấy phần, chỉ cần nhìn thấy gương mặt này thôi cũng thấy hệt như từ trong tranh cổ bước ra rồi, xinh đẹp vô cùng. Chuyên gia trang điểm cảm thán nếu như tạo hình này của Lục Ninh mà truyền ra ngoài, thì còn có để cho ngôi sao nữ có đường mà sống nữa không.
Cô ấy đưa bộ quần áo giống như của Trình Tuyết cho cậu, bình thường Lục Ninh cũng hay quay cổ trang, cách mặc trang phục của nam nữ giống nhau thế nên không cần người giúp đỡ.
Đợi đến khi cậu thay quần áo xong đi ra ngoài, cả trường quay hiếm khi thấy được cảnh bỗng nhiên lại trở nên yên lặng như tờ như thế này, Bạch Dương đột nhiên nhổ điếu thuốc đang còn ngậm trong miệng ra, đầy bất ngờ đứng lên nhìn Lục Ninh chằm chằm, sau đó còn chà chà hai tiếng nói: “Anh Tiểu Lục ơi là anh Tiểu Lục, tạo hình này đúng là…”
Trong mắt Bạch Dương tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp kia.
Chưa từng có một chàng trai nào mặc quần áo cũng như trang điểm theo kiểu nữ lại không thấy có gì không hợp như Lục Ninh, không có bất cứ cảm giác gượng ép nào, thậm chí có thể trực tiếp đổi thành vai nữ chính cũng không có vấn đề gì, dù là ai cũng không thể nhìn ra được. Những lời đồn trên mạng Bạch Dương đều biết cả, huống chi bộ phim này vì có Lục Ninh tham gia nên cậu Cận mới đầu tư thêm vào ba mươi triệu. Trong lòng ông ấy nghĩ rằng, chẳng trách Lục Ninh có thế khiến cho vị đại gia kia u mê đến mức ném tiền ra ngoài như thế này.
Lục Ninh cũng không hề biết rằng đạo diễn cậu tôn kính trong nội tâm lại vì những lời đồn đại mà nghĩ về cậu như thế, nếu như biết được đã chẳng tự làm khổ mình đến thế. Nói đến cái giới này người sống hai mặt đúng là nhiều vô kể, như Bạch Dương cũng đã được coi là chính trực lắm rồi, còn những người khác thì sao? Có một số việc nếu nói ra, cho dù nói là bịa đó thì cũng chẳng ai tin.
Bạch Vi Vi không biết từ nơi nào chạy đến giật tóc giả của Lục Ninh một cái, cậu theo bản năng vội vàng che chắn, cô ấy thấy vậy bèn cười nói: “Anh đẹp thật đấy!”
Bạch Dương nghe thấy bèn lườm Bạch Vi Vi một cái rồi ra hiệu gọi Lục Ninh đến bắt đầu quay.
Bạch Vi Vi chỉ đành lè lưỡi ra.
Trình Tuyết ở bên cạnh, nở một nụ cười lạnh lùng chờ xem trò vui.
Ánh mắt của Từ Châu Phàm từ lúc Lục Ninh bước ra đã bắt đầu không hề rời khỏi người cậu, ánh mắt đó so với lúc trước lại càng thêm sâu sắc bao hàm ý tứ xâm lược cùng chiếm hữu, cậu ta nhẹ nhàng, liếm môi một cái.
Từ Châu Phàm đặt Lục Ninh , phía sau đều là ống kính nhưng cậu lại cảm thấy có hơi sợ hãi vô cớ, nỗi sợ hãi từ tứ chi lan ra toàn thân, không biết ký ức từ bao lâu trước đó lại hiện lên trong đầu.
Cũng là như thế này, Từ Châu Phàm giống như dã thú theo dõi cậu, giống như rắn độc cuốn lấy cậu, ngay cả hô hấp cũng không thể, Lục Ninh đột nhiên vùng vẫy nhưng cậu ta sức lớn, lại gắt gao đè lên khiến cậu không thể động đậy, sau đó bèn duỗi tay xuống bắt đầu xé lớp váy trong của Lục Ninh, giống như là đang chơi đùa với món đồ chơi đã đến tay, mãi đến tận khi đôi chân thon dài của cậu lộ ra trước ống kính, Từ Châu Phàm mới bỗng nhiên có hơi hối hận.
Lục Ninh từ khi sinh ra đã có một đôi chân rất đẹp, giống như là chân của con gái ấy, vừa nhỏ nhắn lại thon dài, hình như lúc khẽ nắm lấy cổ chân của cậu như thế này là có thể làm tất cả những chuyện mà cậu không thể chối từ.
Một Lục Ninh xinh đẹp như vậy, sao có thể để cho những người kia cũng thấy được.
Sắc mặt của Từ Châu Phàm dần trở nên âm u.
Lục Ninh cảm thấy bàn tay người kia tựa như con rắn đang thưởng thức đôi chân của cậu, cảm xúc lạnh lẽo đến dọa người nay đã trở lại, ánh mắt của cậu càng trợn tròn hơn, toàn thân đều rịn một tầng mồ hôi mỏng manh. Sau đó cậu nghe thấy âm thanh cut của đạo diễn, rốt cuộc cũng nằm bẹp luôn trên giường.
Có người lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên trán cậu.
Lục Ninh nghe thấy một giọng nói: “Đàn anh Lục, quay xong, tôi cũng hối hận rồi.”
Cậu nhìn chằm chằm vào Từ Châu Phàm, lại tung một nắm đấm ra nhưng lần này đã bị Từ Châu Phàm nắm chặt lấy, cậu ta còn cười một cái.
“Sao lại sợ tôi như thế?”
Đôi môi của Lục Ninh không khỏi run lên.
“Từ Châu Phàm, mày đừng quên trong tay tao còn có nhược điểm của mày đó.”
Nhưng Từ Châu Phàm chỉ đáp lại nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi rằng, “Anh có thể tự mình nhìn xem đoạn clip đó có còn hay không? Về phần đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra, anh có thể đi hỏi cậu trợ lý của mình.”
“Con mie nó mày mau cút đi.” Lục Ninh đứng lên trừng mắt với Từ Châu Phàm, cậu nói, “Tao sẽ không tin bất kỳ lời nào từ trong cái miệng của mày nói ra, một chữ cũng không.”
“Từ những món đồ mà cậu trợ lý của anh mua về, đã tiêu mất bao nhiêu tiền của tôi đó, nếu không anh cho rằng cậu ta lấy đâu ra tiền kết hôn rồi đi du lịch cả nước như thế hả.”
Hóa ra.. đã từ lâu rồi sao…
Đoạn clip đó trước nay vẫn luôn là Lục Ninh tự mình bảo quản, cậu cũng không nói với bất cứ ai.
Chỉ có điều An Đông là trợ lý của cậu, tài khoản, điện thoại, máy vi tính của Lục Ninh… muốn động đến đúng là thật sự quá dễ dàng.
Chẳng trách… An Đông bỗng nhiên lại có tiền như thế.
Từ Châu Phàm nở nụ cười lạnh.
“Đàn anh Lục, đừng nên dùng ánh mắt này nhìn tôi, anh vẫn còn ngây thơ như thế cơ à?”
“Trên thế giới này có thứ gì cho dù dùng tiền cũng không mua được không?
Bước chân Lục Ninh loạng quạng, cậu quay đầu lại nói với Từ Châu Phàm rằng, “Đúng trên đời này không có thứ gì là không mua được bằng tiền, nhưng người như mày cũng chỉ là một món đồ mà thôi.”
Sắc mặt Từ Châu Phàm bỗng trở nên nặng nề.
Lục Ninh thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu ta thêm một cái.