Edit: Phong Lữ
Cùng ngày hôm đó, Cao Hiên Thần ở lại trên núi Nhạc Hoa.
Những vị gia chủ họp bàn phải làm sao với chuyện này tới tận khuya. Ngược lại Cao Hiên Thần có một buổi tối thoải mái, ăn uống no nê xong thì ra hóng gió, hoàn toàn không có chút cảm giác căng thẳng khi ở trong địa bàn kẻ thù.
Thiên Ninh giáo tuy là ma giáo, nhưng thiện hay ác đều là do cá nhân mỗi người. Thiên Ninh giáo chưa bao giờ có quy định là thân là ma giáo đồ thì phải không đội trời chung với võ lâm chính đạo. Cuối cùng, Thiên Ninh giáo mặc dù bị coi là ma giáo, đều vì bọn họ làm việc tùy ý, làm bậy tùy tâm sở dục, không tuân thủ quy củ giang hồ. Cao Hiên Thần thân là giáo chủ, càng là người không theo lẽ thường. Lúc trước hắn đang yên đang lành ở Xuất Tụ sơn không chịu, nhất định phải chạy đến Thiên hạ luận võ đường quấy đảo thị phi. Bây giờ hắn đang yên đang lành làm giáo chủ cũng không làm, muốn đích thân đến tra án, còn chọn cách để lộ thân phận nguy hiểm nhất.
Lựa chọn phương pháp này vì có hai cái nguyên nhân. Một là nhân cơ hội này chiêu cáo thiên hạ, hắn muốn điều tra vụ án này. Để các đại môn phái đồng loạt làm chứng, ai cũng đừng mong cản trở hắn; thứ hai là thừa cơ hội này, xem một chút phản ứng chân thật nhất của những người trong võ lâm. Nếu ai phản đối kịch liệt nhất, thì nghĩa là cũng chột dạ nhất, cũng là đối tượng trọng điểm cho hắn về sau điều tra.
Vô duyên vô cớ ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, Cao Hiên Thần cũng không phải người có thể nuốt giận vào bụng, dù cho đánh cược tính mạng, hắn cũng nhất định phải điều tra cho ra chân tướng.
Cao Hiên Thần vốn là tự mình đến, sự tình chưa được giải quyết thì hắn sẽ không trốn mất. Bởi vậy nhóm võ lâm chính đạo không đưa cao thủ gì đến trông chừng hắn, không biết từ nơi nào đưa tới hai người võ công bình thường đến canh cửa phòng hắn. Cao Hiên Thần dễ như ăn cháo mà qua mặt hai người gác cửa, tự chạy lên núi hóng gió đêm.
Nhạc Hoa sơn thế núi không cao, phía sau núi có một mảnh rừng đào, là một nơi có thể ngắm hoàng hôn rất tuyệt. Lúc này là mùa hoa đào nở rộ, ánh nắng chiều cộng với cánh hoa rụng thật rực rỡ, sơn cảnh đẹp không sao tả xiết.
Cao Hiên Thần mang theo một bình rượu nhỏ, ngồi ở trên ngọn cây vừa uống chút rượu vừa thưởng thức tà dương, đang rất đắc ý, chợt nghe cách đó không xa tiếng có bước chân truyền đến, hẳn là có người đến.
Nhã hứng bị người phá hoại, Cao Hiên Thần không vui ‘hừ’ một tiếng, đầu bị cành hoa rậm rạp khuất tầm mắt, không nhìn ra được rốt cuộc là kẻ nào nào không thức thời quấy rối sự thanh tịnh của hắn. Sau đó hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch.
Thấy Kỷ Thanh Trạch trong tay còn đang cầm kiếm, Cao Hiên Thần sợ đến nỗi vội vã rụt đầu về sau cành hoa nhỏ, giọng nói phiền muộn xuyên qua cành lá rậm rạp truyền tới: “Ta có thể không đánh với ngươi không, nếu ngươi dám bắt nạt ta, ta liền trở về bắt nạt mười hai hài tử kia!”
Kỷ Thanh Trạch: “…” chưa nói y không phải đến động thủ, cho dù y có ý định đó, hai người cao thủ so kiếm thì sao có thể gọi là bắt nạt?
Sau một chốc, Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi xuống đây.”
“Ngươi đánh ta! Ta không xuống!” Ngữ khí vô cùng oan ức.
Kỷ Thanh Trạch: “…” Lúc trước tại đại hội y bị Cao Hiên Thần chỉ dùng một chiêu áp chế gắt gao. Cao Hiên Thần võ công rõ ràng không kém y, lúc này lại vẫn ra vẻ láu cá.
“Ta không động thủ.”
“Không động thủ thì ngươi gọi ta xuống làm gì? Có lời gì ngươi cứ nói đi.”
Kỷ Thanh Trạch ngẩng đầu lên, đón ánh hoàng hôn xuyên qua bóng cây loang lổ, hắn nhìn thấy cái người kia trốn sau cành hoa nhỏ. Bóng người màu đen khảm trong cánh hoa đào hồng nhạt, chói mắt đến bất ngờ, lời mắng mang nét vui cười, vừa có tức giận theo bóng râm phủ xuống, cũng trở nên vô cùng giảo trá.
Y quên mất mình vốn muốn hỏi gì, bật thốt lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người trên cây im lặng trong giây lát, chợt nói: “Danh môn chính đạo các người trên cổ chứa cái gì thế hả? Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thiên Ninh giáo giáo chủ Cao Hiên Thần, ta đã nói qua rất nhiều lần rồi.”
Kỷ Thanh Trạch nhíu chặt mày: “Tại sao?”
“Tại sao? Tại sao cái gì? Tại sao ta là Thiên Ninh giáo giáo chủ?”
“Ngươi tại sao muốn điều tra nguyên do bọn họ chết? Trên đời này nhiều chuyện như vậy, nhiều người như vậy, tại sao… Tại sao phải là bọn họ?”
Cái vấn đề này ở trên đại hội võ lâm Kỷ Thanh Trạch đã hỏi một lần, lúc đó Cao Hiên Thần nói với y “Vì bổn giáo chủ cao hứng”. Mà lí do này hiển nhiên không thể khiến người khác tin, thậm chí là một cái cớ cực kì qua loa. Lúc đó Kỷ Thanh Trạch không tra hỏi tiếp, chỉ vì tình cảnh lúc đó quá hỗn loạn, mà Cao Hiên Thần hiển nhiên cũng không muốn nói rõ trước toàn bộ võ lâm.
Trên ngọn cây an tĩnh trong phút chốc, rốt cục giọng nói bình tĩnh của Cao Hiên Thần vang lên: “Báo thù cho cố nhân.”
“Cố nhân?” Kỷ Thanh Trạch khẩn cấp hỏi, “Trong hai người họ, ai là cố nhân của ngươi?!”
“Ngươi đoán xem?”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Người dưới tàng cây không lên tiếng, Cao Hiên Thần hơi có chút buồn bực, liền thò đầu ra xem, nhưng mà thứ hắn nhìn thấy là một đạo hàn quang hướng tới hắn—— Kỷ Thanh Trạch một lời không hợp dĩ nhiên liền động thủ, một kiếm bổ về phía cành đào hắn ẩn thân!
Cao Hiên Thần sợ hết hồn, hơi chật vật từ trên cây nhảy xuống, hắn chưa đứng vững, ánh kiếm lại đến! Cao Hiên Thần đang định rút kiếm chống đỡ, tay tại ngừng trên chuôi kiếm nửa khắc, lại không rút kiếm ra.
Kiếm Kỷ Thanh Trạch dừng cách ngực hắn mấy tấc, mặt của y như bị mây đen bao phủ, trên trán đậm nét âu sầu, có lẽ còn có chút gì khác. Y lạnh giọng nói: “Nói! Cố nhân của ngươi rốt cuộc là ai! Là Tạ ân sư hay là…” Cái tên kia dường như hắn không nói ra được.
Cao Hiên Thần cúi đầu liếc nhìn kiếm ở trước ngực mình, lại cười. Hắn châm chọc nói: “Cố nhân của ta là ai thì thế nào? Đáng để ngươi tức giận như vậy? Nói không động thủ lại lật lọng?”
Còn không chờ Kỷ Thanh Trạch hỏi, hắn đã nói tiếp: “Ồ ta hiểu rồi, Tạ Lê và Hàn Dục Trừng, một là sư phụ của ngươi, một là bạn tốt của ngươi. Nhưng nếu bọn họ có dính líu quan hệ với ma giáo yêu nhân là ta, thì bọn họ sẽ không xứng làm sư phụ tốt, huynh đệ tốt của ngươi nữa?”
Kỷ Thanh Trạch sắc mặt trắng nhợt: “Ta… Ta không phải có ý đó!”
Cao Hiên Thần nói: “Ngươi chớ quan tâm cố nhân của ta là ai! Ta đây là tới tra án. Nếu ngươi cảm thấy, giả như bọn họ có quan hệ với Thiên Ninh giáo ta, chết rồi cũng đáng, vụ án này không điều tra cũng được! Nghĩ vậy thì cứ đưa kiếm lên vài tấc nữa đi!”
Kỷ Thanh Trạch cắn răng, một lát sau lại chậm rãi thu hồi kiếm. Y nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi nhờ vào cố nhân của ngươi, biết chuyện trong võ lâm, biết người trong võ lâm?”
“Hả?” Cao Hiên Thần buồn bực suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra Kỷ Thanh Trạch nói cái gì. Lúc trước tại đại hội võ lâm, hắn điểm tên giễu cợt mấy người mưu toan cản trở hắn, Thập Tam tông tông chủ Lục Mã, Huỳnh Dị giáo Hoàng chưởng môn vân vân. Hắn tuổi còn trẻ, nếu là tiểu giáo chủ Thiên Ninh giáo vẫn luôn vùi đầu trên núi, sẽ không thể gọi tên nhiều người như vậy. Nhưng mà sau một khắc Cao Hiên Thần lại khôi phục điệu bộ cợt nhả, liếc mắt đưa tình với Kỷ Thanh Trạch: “Ngươi chớ xem thường Thiên Ninh giáo bọn ta nha. Thiên Ninh giáo bọn ta cơ sở ngầm trải rộng khắp thiên hạ, nói không chừng trong Nam Long Kỷ gia các ngươi có người của ta đấy.”
Kỷ Thanh Trạch nhận cái liếc mắt của hắn liền nhanh chóng đỏ mặt, xoay mặt đi chỗ khác.
Cao Hiên Thần trong lúc hoảng hốt mém quên mất thân phận mình bây giờ, quen thói trêu đùa. Kỷ Thanh Trạch là một tên da mặt rất mỏng nên rất dễ đỏ mặt. Hắn trêu đùa hai câu, quàng vai, ôm eo một cái, có lúc chỉ là ánh mắt giao nhau, đều có thể nhìn thấy gương mặt trắng noãn kia nhanh chóng đỏ hồng lên. Chỉ có điều lúc này không giống hồi đó, Kỷ Thanh Trạch nhíu mày, trong ánh mắt đầy sự chán ghét.
Cao Hiên Thần biết, Kỷ Thanh Trạch từ trước đến giờ căm hận ma giáo nhất. Mặt của y hồng là do tức giận.
“Ui!” Cao Hiên Thần nói, “Ngươi cũng đừng quản cố nhân rốt cuộc là ai, nói chung ngươi cứ tin tưởng ta. Hàn Dục Trừng và Tạ Lê tuyệt đối không phải là do người Thiên Ninh giáo bọn ta hại. Ta còn muốn báo thù cho bọn họ hơn ngươi!”
Kỷ Thanh Trạch môi run run một chút: “Không thể nào.”
“Không thể? Cái gì không thể?” Cao Hiên Thần mờ mịt nhìn hắn. Mặt trời đã lặn, hai người bắt đầu quay đầu đi về, Cao Hiên Thần truy hỏi, “Ngươi rốt cuộc có tin ta hay không?”
Kỷ Thanh Trạch tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, dễ thấy y ôm địch ý lớn lao đối với người bên cạnh. Y nói: “Ta nếu không tin, ngươi đã chết lâu rồi.”
Cao Hiên Thần: “…” Ai ya, một năm không gặp, Đoan Phương kiếm đã học được cách ăn nói dữ dằn rồi kìa.
“Mấy trưởng bối các ngươi kia thảo luận nửa ngày cuối cùng thế nào? Vụ án này muốn phái ai cùng ta điều tra?”
“Ta không biết.” Kỷ Thanh Trạch lạnh lùng nói: “Mà nhất định có ta.”
Cao Hiên Thần nhíu mày. Đại khái vì cái mị nhãn lúc nãy, Kỷ Thanh Trạch đã không muốn nhìn thẳng hắn. Bất quá hắn phát hiện Kỷ Thanh Trạch đang dùng ánh sáng phản chiếu quan sát phản ứng của hắn, vì vậy hắn nhếch môi nở nụ cười: “Ồ —— cầu cũng không được!”
Trở về phòng nghỉ ngơi một đêm, đến sáng sớm hôm sau, Cao Hiên Thần mới vừa ăn xong điểm tâm đã có người tới mời, nói là muốn hắn qua nói chuyện.
Cao Hiên Thần vừa nhìn đến trong đại sảnh, người của mấy đại tông tộc môn phái có thế lực nhất trong võ lâm đều đến, các gia chủ cùng đệ tử trẻ tuổi đứng đầy đại sảnh. Bất quá so với mấy trăm người trong đại hội ngày hôm qua, người nơi này đã ít đi rất nhiều.
Từ Quế Cư đi ra từ trong đám người, đưa cho Cao Hiên Thần một chiếc lọ: “Trong này chính là Sóc Vọng Đoạn Tràng đan. Ăn loại độc này vào, mỗi một tháng âm lịch nhất định phải uống thuốc giải một lần. Lúc cần giải độc, dùng bảy đại kim châm bảy đại huyệt, ngâm thảo dược giải độc ba ngày, là có thể triệt để giải loại độc này.”
Cao Hiên Thần tiếp nhận chiếc lọ, phát hiện tất cả mọi người nhìn hắn chằm chằm, không vội uống thuốc độc, bắt đầu xoay xoay bình thuốc. Hắn xoay một vòng, con ngươi mọi người cũng xoay một vòng, rất là thú vị. Hắn nói: “Các ngươi chọn xong chưa, ai đồng thời tra án với ta?”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra từ trong đám người, nam chính là Kỷ Thanh Trạch, nữ lại là cô gái mặc áo tím hôm qua cũng lên đài—— truyền nhân của Phượng Dực đao Bắc Phượng – Tưởng Như Tinh.
Cũng có một hai người trẻ tuổi lục đục muốn đi ra, lại bị trưởng bối bên cạnh gắt gao kéo về. Tất cả đầu lọt vào mắt Cao Hiên Thần, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đối với danh môn chính đạo mà nói, Cao Hiên Thần chính là củ khoai nóng bỏng tay. Hắn muốn tra án, chính đạo muốn phái người theo dõi hắn, hơn nữa muốn phái phải phái người đáng tin, không thể tùy tiện phái từ môn phái nào đó ra vài tiểu đồ để làm cơ sở ngầm, nói không chừng phải phái trưởng tôn. Như vậy ai lại muốn phái? Nhưng không tính trong lòng có quỷ hay không, có nhà nào lại không muốn biết trước tin tức đâu? Vừa muốn vừa không muốn phái. Nếu hắn chỉ là sứ giả Thiên Ninh giáo thì cũng dễ thôi, nhưng hắn là ma giáo giáo chủ, là đại ma đầu chính đạo phải trừ diệt, một khi có gì liên luỵ cùng hắn là phiền phức to.
Còn nữa, trên giang hồ người muốn giết hắn nhiều vô số kể, mặc dù hầu hết gia tộc ở bên ngoài đáp ứng thời điểm hắn tra án sẽ không động thủ, nhưng ai biết được có lén lút phái ít nhiều sát thủ theo mai phục hắn hay không. Đi theo bên cạnh hắn quá nguy hiểm, rất có thể sơ ý một chút đã phải chôn cùng hắn rồi.
Tranh giành ầm ĩ xong, cuối cùng Nam Long phái ra Kỷ Thanh Trạch, Bắc Phượng phái ra Tưởng Như Tinh, vừa đến từ hai thế lực lớn trên giang hồ, vừa là hai đệ tử kiệt xuất. Nam Long và Bắc Phượng không hợp nhau lắm, kiềm chế lẫn nhau, lại rất vừa ý.
Hơn nữa Cao Hiên Thần còn biết, Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh tất nhiên đều là chủ động chờ lệnh. Vì hai người bọn họ rất nóng lòng muốn tìm ra hung thủ sát hại “Hàn Dục Trừng” và Tạ Lê.
Từ Quế Cư giới thiệu: “Vị này chính là Nam Long Kỷ gia, trưởng tử Kỷ Thanh Trạch, vị này chính là Bắc Phượng Tưởng gia, trưởng nữ Tưởng Như Tinh. Hai người này dù luận phẩm hạnh, võ công đều có thể xưng tụng là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người).”
Cao Hiên Thần thầm nghĩ đều là bạn cũ từng chung tổ chung chuồng, còn cần ngươi giới thiệu làm gì? Ngoài mặt lại không thể hiện ý gì, chỉ gật đầu.
“Trong tay bọn họ mỗi người có một viên thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan, ngươi mỗi tháng uống thuốc giải một lần, có thể chịu trong hai tháng. Số thuốc giải còn lại được phân ra giấu trong tay mấy vị môn chủ. Mỗi tháng bọn họ có thể đi tìm người đòi viên giải dược mới cho người. Ngươi tốt nhất đừng có ý gì với họ, một khi bọn họ có chuyện bất trắc, thuốc giải của ngươi cũng sẽ bị ngắt mất.”
Cao Hiên Thần ha ha cười lạnh. Nghe cách này tưởng như là để bảo đảm sự an toàn của Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh, nhưng e rằng thực ra chỉ là kết quả tranh đấu của mấy đại môn phái. Buộc bọn họ đúng hạn phải tìm người giữ giải dược báo cáo tiến triển điều tra một lần.
Có điều hắn cũng không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần có thể để cho hắn thoải mái tra án, hắn không sợ đặt mình vào nguy hiểm. Vì vậy hắn liền rút ra nút lọ thuốc, đổ ra Sóc Vọng Đoạn Tràng đan, một hơi nuốt vào.
Ban đầu hắn vẫn còn không có cảm giác gì, ước chừng qua thời gian một chén trà, hắn chợt thấy trong bụng sôi trào, ruột gan đều quấy lên, đau đến sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh. Hắn lại không chịu rên ra tiếng, trấn định ra vẻ tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, nhắm mắt cố nén thống khổ.
Một trận lại một trận đau nhức làm cho hắn hoàn toàn hiểu được thế nào gọi ruột gan đứt từng khúc. Y phục trên người bị mồ hôi làm ướt hết từ lúc nào không hay không biết, móng tay hắn cào vào ghế gỗ gãy hết, rõ ràng tay đứt ruột xót, nhưng vì nỗi đau đó so với nỗi đau khác hắn đang chịu thì chẳng là gì.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt.
Cao Hiên Thần thở ra một hơi thật dài, lau mồ hôi trên mặt, lúc đứng lên liền nở nụ cười.
“Cao giáo chủ chịu đựng thật tốt.” Từ Quế Cư nhàn nhạt khen một câu.
“Đâu có đâu có.” Cao Hiên Thần nói: “Thế này được chưa, ta có thể đi tra án rồi chứ?”
Thập Tam tông tông chủ Lục Mã nói: “Ngươi chuẩn bị điều tra thế nào?”
Cao Hiên Thần cười lạnh châm chọc: “Điều kiện các người ra, ta đều đáp ứng tất cả rồi. Các ngươi tuyển ra ‘nhân trung long phượng’, ta cũng đều nhận. Thế mà giờ ta muốn tra án thế nào còn phải nói cho các ngươi? Sau đó để cho mấy chục người các ngươi tạo thành một cái đại hội, thảo luận mấy ngày mấy đêm xem có được hay không? Nhỡ như hung thủ nằm trong các người ở đây, ta lại nói kế hoạch cho các ngươi, rồi để cho hung thủ chuẩn bị kĩ lưỡng quấy rối ta à?”
Lục Mã bị hắn chọc tức đến đỏ mặt tía tai: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi ngậm máu phun người! Chúng ta ở đây đều là nhân vật có máu mặt trên giang hồ! Ta…”
“Được rồi.” Từ Quế Cư trầm giọng nói, “Hôm qua chúng ta đã nói rất rõ ràng, nếu là người của thiên hạ luận võ đường ta xảy ra chuyện, vậy thì để ta làm chủ, xảy ra chuyện cũng do ta chịu trách nhiệm. Các ngươi đừng quơ tay múa chân nữa. Cao giáo chủ, Thanh Trạch, Như Tinh, các ngươi đi đi.”
“Từ đường chủ, ngươi làm sao có thể…”
Trận ầm ĩ này không kéo dài tới tối là không xong, Cao Hiên Thần lười nghe tiếp, trực tiếp quay người ra cửa. Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh yên lặng đi theo ra ngoài. Sau đó liền có mấy người trẻ tuổi chạy theo tới cửa, đều là bạn học tốt lúc trước ở luận võ đường, bọn họ kêu tên Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh. Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh hiểu rõ sự trông cậy của bọn họ, yên lặng gật đầu ra hiệu với họ, để bọn họ yên tâm.
Cao Hiên Thần thấy cảnh này, trong lòng khó nói là cảm giác gì. Ngày trước lúc ở Thiên hạ luận võ đường, hắn ghét nhất là vị đường chủ Từ Quế Cư này. Tới cả cái tên cũng có “Quy củ”, có thể tưởng tượng được người này làm đường chủ cứng nhắc ra sao. Nhưng bây giờ, chính Từ Quế Cư là người ra sức dẹp nghị luận của mọi người, để cho bọn họ tra án. Còn các đồng học này, trong năm năm đó cãi nhau, va chạm nhiều không đếm xuể. Nhưng bây giờ, những người trẻ tuổi này lại chẳng ai tính kế hay có âm mưu gì, trong mắt chỉ lấp lánh nhiệt tình và kỳ vọng. Chỉ có bọn họ là thực sự muốn trả cho lão sư và đồng học của mình một công đạo.
Cao Hiên Thần yên lặng thở dài, không đành lòng nhìn những ánh mắt khiến hắn thấy mình thật tội lỗi, quay người nhanh chân rời đi.
Xuống giữa sườn núi, bỏ lại hết đám người phía sau rồi, Tưởng Như Tinh rốt cuộc mới mở miệng: “Điều tra thế nào đây? Trước tiên điều tra Lục Mã à?” Người có mắt người đều nhìn ra, từ đại hội hôm qua tới hôm nay, trong một thời gian ngắn, Thập Tam tông tông chủ Lục Mã là người phản đối đến kịch liệt chuyện tra án nhất, biểu hiện rất chột dạ.
“Trước mắt không vội.” Cao Hiên Thần nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ tra tới hắn. Còn chuyện đầu tiên ta muốn làm là —— mở quan tài khám nghiệm thi thể!”
Gió cuốn lá rụng và cát vàng tại trên núi rít gào bay qua, trong khoảnh khắc, giữa ba người chỉ còn lại tiếng gió.
Thế nhưng khi khoảnh khắc ngắn ngủi này qua đi, Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh gần như đồng thời lớn giọng phản đối: “Không được!!!”