“Hì hì.” Cố Doãn Tu nhận lấy cái gối, ôm ở trong tay, bò tới bên cạnh Giang Lam Tuyết, đầu gối lên gối, “Lam Tuyết, nàng chịu khổ rồi.”
Giang Lam Tuyết thấy mắt hắn hồng hồng, bị tầng sương mù che phủ, trong lòng mềm nhũn nói: “Được được, nói cái này làm gì, còn không mau đi tắm rồi đi ngủ, cả người toàn mùi rượu, thối quá đi.”
“Ta muốn ngắm nàng một chút.” Cố Doãn Tu nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn bao nhiêu năm rồi.” Giang Lam Tuyết nói, người dịch vào bên trong, Cố Doãn Tu cũng dịch người theo nàng, kéo gối gần vào, còn tựa vào gối nhìn nàng.
“Ừ, nhìn nhiều năm như vậy rồi giờ vẫn muốn nhìn, trước kia ta đúng là một tên khốn nạn.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ngươi say rồi, lúc say nói nhiều thế.”
“Ta không say, ta vẫn đang tỉnh. Kiếp này nàng lại phải gả cho ta, ủy khuất nàng rồi.” Cố Doãn Tu nói.
“Ồ, ngươi biết ta ủy khuất?” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Kiếp trước ta cũng không biết ta bị cái gì làm cho mê muội, cảm thấy trong lòng nàng không có ta… Lúc ấy ta cũng không rõ vì sao nàng lại đối xử lãnh đạm với ta như vậy. Kiếp trước ta là người như thế nào nàng cũng biết rồi đấy, tình cảm của nàng với ta nồng nhiệt như thế nhưng ta lại lạnh lùng với nàng. Đến lúc tuổi lớn một chút, cũng không yêu đương gì. Kiếp này nàng không muốn gả cho ta, lúc đầu ta cũng không muốn cưới nàng. Ta muốn cưới một người tâm đầu ý hợp, biết nóng biết lạnh, không phải lúc nào cũng khách khí, buồn tẻ, nhưng nhìn thấy nàng ở cùng với Mai Hoán Chi hay Hứa Thính Tùng, ta lại cảm thấy không thoải mái. Còn có biểu ca của nàng, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ biểu cảm đêm đó của nàng, khỏi nhắc đến lòng ta nữa…”
Câu gốc: 热脸贴冷屁股: ý chỉ bạn yêu đối phương nồng nhiệt nhưng đối phương chỉ lạnh lùng với bạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.” Giang Lam Tuyết than, “Ngươi say rồi, đã nói bao nhiêu lần rồi.”
“Vậy nàng tin ta đời này sẽ đối xử tốt với nàng không?” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Tin.”
Lúc này Cố Doãn Tu mới vừa lòng mà cười cười: “Ta cũng tin! Vậy nàng để ta hôn một cái.”
“Không được, ngươi quá hôi. Mau đi rửa mặt tắm rửa đi.” Giang Lam Tuyết đẩy đẩy hắn.
Cố Doãn Tu nói: “Vậy ta tắm rửa thơm tho rồi nàng sẽ cho hôn sao?”
“Ngươi nhanh lên đi! Thải Cúc, Vân Thi, đi vào hầu hạ thế tử tắm rửa.” Giang Lam Tuyết gọi.
“Hì hì, ta coi như nàng đồng ý rồi.” Cố Doãn Tu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường thở dài. Cố Doãn Tu thật đáng ghét, còn đáng ghét hơn kiếp trước!
Cố Doãn Tu vẫn ở phòng tắm rửa mặt, Thải Liên ở cửa cầu kiến.
“Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì?” Giang Lam Tuyết cách môn hỏi.
“Thưa thế tử phu nhân, lão phu nhân cho người tới đưa canh giải rượu cho thế tử gia.” Thải Liên nói.
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng, thật đúng là thương tôn tử, sao không bảo hắn uống ít đi!
“Bưng vào đi.” Giang Lam Tuyết nói.
Thải Liên đẩy cửa đi vào, đi vào cùng là nha hoàn bên người của lão phu nhân, trên tay bưng một chén canh giải rượu.
Giang Lam Tuyết vẫn nhớ rõ nha hoàn này, tên là Hồng Ngọc, là nha hoàn đắc lực nhất của lão phu nhân, bắt tay với tên bất hiếu của Thẩm gia lừa bạc của lão phu nhân, cuối cùng bị lão phu nhân đánh chết.
Giang Lam Tuyết nằm ở trên giường, nhàn nhạt nói: “Đặt xuống đi.”
Hồng Ngọc đặt canh giải rượu xuống nhưng vẫn đứng yên đấy không đi.
“Ngươi còn có việc?” Giang Lam Tuyết có chút không vui hỏi.
“Lão phu nhân nói ta phải nhìn thế tử uống xong canh giải rượu mới được quay về.” Hồng Ngọc cười nói.
“Lão phu nhân thật là có tâm.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng thốt.
Thải Liên liếc mắt nhìn Hồng Ngọc, cũng biết lấy lão phu nhân đang ép người.
Giang Lam Tuyết nghĩ lúc này Cố Doãn Tu đang tắm, lúc quay lại nếu cánh tay vẫn tốt bị Hồng Ngọc nhìn thấy thì không tốt, bèn nói: “Thế tử đang tắm, cũng không biết khi nào mới tắm xong. Canh giải rượu ta sẽ trông chừng thế tử uống, ngươi đi về trước đi.”
“Như thế sao được, đây là chuyện mà lão phu nhân giao cho ta…” Hồng Ngọc hiển nhiên không đem để Giang Lam Tuyết vào mắt.
“Như thế nào, ngươi là chê ta thế tử phu nhân, làm không xong việc của ngươi?” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
“Nô tỳ không dám.” Hồng Ngọc vội nói, “Chỉ là…”
“Cũng chỉ một chén canh giải rượu, chỉ cần thế tử uống xong đi là được, ngươi đi xuống đi. Thải Liên, mang nàng đi ra ngoài.” Giang Lam Tuyết không khách khí nói.
Hồng Ngọc tuy không để Giang Lam Tuyết vào mắt, cũng không dám công khai đối nghịch với nàng, chỉ có thể đi theo Thải Liên đi ra ngoài.
Giang Lam Tuyết nhìn canh giải rượu ở xa, trong lòng nghĩ, không biết bọn họ thả cái gì ở bên trong nữa, có thể hạ dược cháu ruột của mình, cả cái triều Đại Lương này chắc chỉ được vài người!
Thải Liên đưa Hồng Ngọc đi, quay về nói: “Thế tử phu nhân, Hồng Ngọc kia lúc đi hình như rất tức giận, còn nói phải nói cho lão phu nhân.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: “Nàng ta muốn nói gì thì nói, thêm một việc cũng không sao.”
Thải Liên hiểu rõ ý của Giang Lam Tuyết, lão phu nhân không thích thế tử phu nhân, cho dù thế tử phu nhân làm như thế nào, đều sẽ không thích.
“Thật là không hiểu được lão phu nhân, vì sao cứ thiên vị người ngoài.” Thải Liên nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Người ngoài cái gì chứ, ở trong mắt bà, người của Thẩm gia mới là người trong nhà. Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, lần sau gặp người như vậy, không cần cho vào.”
Thải Liên vội dạ vâng, lui ra ngoài.
Cố Doãn Tu tắm rửa xong về trong phòng, thấy canh giải rượu trên bàn liền hỏi: “Ơ, đây là cái gì? Đen xì xì, mùi lạ nữa.”
“Ngươi tổ mẫu đưa thuốc bổ tới cho ngươi, nhân lúc còn nóng ngươi mau uống đi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu vừa nghe là dược tổ mẫu hắn đưa tới, lập tức lùi lại: “Ôi, vậy còn lâu ta mới uống, không biết bên trong bỏ những gì nữa.”
Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới chuyện kiếp trước lão phu nhân thật sự đã từng động tay chân đồ ăn bọn họ, liền nói: “Cố Doãn Tu, ngươi rượu tỉnh chưa, ta có việc nói với ngươi.”
“Ta không say, nàng nói đi.” Cố Doãn Tu đi đến giường nằm xuống, nhìn Giang Lam Tuyết.
“Từ ngày mai bắt đầu, lúc ngươi ăn cơm ăn ít thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Làm gì! Hiện tại ta không béo!” Cố Doãn Tu bất mãn nói.
“Đồ ngốc! Nghe ta nói xong đã, chúng ta tự mình xây một phòng bếp nhỏ, không cần ăn chung một nồi với bà nữa.” Giang Lam Tuyết nói.
“Được đấy.” Cố Doãn Tu gật đầu, “Ta cũng sợ bà rồi, vậy ta phải làm như thế nào? Mẫu thân cũng không ở đây, chỉ có chúng ta thì được không?”
“Bắt đầu từ ngày mai ngươi ăn ít đi, nếu bà hỏi ngươi vì sao thì ngươi không nói. Chờ thêm mấy ngày, nhất định bà vẫn sẽ hỏi ngươi, đến lúc đó ngươi liền nói ngươi ăn không quen đồ ăn ở Kinh thành, muốn ăn đồ ăn Ngân Châu.” Giang Lam Tuyết nói.
“Như thế có được không? Nếu bà nói làm cho một mình ta ăn thì sao?” Cố Doãn Tu nói.
“Đơn giải, ngươi nói muốn ăn đồ hiếm lạ, quý, bảo phòng bếp không làm được, cho dù làm ra được thì cũng rất tốn kém, ngươi không muốn ăn. Quản bếp chính là nữ tì của tổ mẫu ngươi, cũng là người Thẩm gia, sao có thể chịu đưa đồ tốt cho ngươi, chắc chắn sẽ nói với bà, ngươi cứ ngày nào cũng nhắc bọn họ, chắc chắn bà sẽ đồng ý.” Giang Lam Tuyết nói.
Nguyên văn 陪房: chỉ những nữ tỳ mà mang từ nhà đi lúc gả chồng
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết: “Nàng đúng là đấu với tổ mẫu nhiều, giờ kinh nghiệm đầy mình!”
Giang Lam Tuyết liếc hắn: “Như thế này đã là gì, ta cũng chỉ là phòng xảy ra chuyện gì bất trắc mà thôi.”
Câu gốc : 防患于未然罢, Xuất phát từ câu trong“君子以思患而豫防之” của “Châu Dị - Ký Tế” , nghĩa là quân tử nên thường xuyên nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra, đồng thời nghĩ cách tránh những nguy hiểm đó phát sinh.
Cố Doãn Tu gật đầu: “Được rồi, ta đã biết, ta sẽ làm như nàng nói. Chuyện đã nói xong, ta có thể hôn nàng không?”
“Hay nhỉ, sao đầu của ngươi toàn chứa mấy thứ này thế!” Giang Lam Tuyết tức giận.
Cố Doãn Tu nghe xong cảm thấy ủy khuất: “Lâu như vậy rồi, ta nghẹn sắp chết luôn, hôn một cái cũng không được sao?”
Thấy dáng vẻ đáng thương của Cố Doãn Tu, hơn nữa lúc nãy hắn cũng thổ lộ với nàng, Giang Lam Tuyết miễn cưỡng nói: “Vậy một cái…”
Giang Lam Tuyết còn chưa dứt lời, Cố Doãn Tu đã xoay người đè lên trên người Giang Lam Tuyết, môi hắn đã bao trùm lên môi Giang Lam Tuyết.
“Ưm…” Giang Lam Tuyết ưm một tiếng, đầu lưỡi cảm nhận được mùi rượu trong miệng Cố Doãn Tu, nàng đẩy hắn, hắn lại ôm nàng càng chặt, hôn càng sâu.
Có lẽ là rượu trong miệng Cố Doãn Tu làm nàng cũng hơi say, tay nàng để lên vai hắn.
Cố Doãn Tu như được cổ vũ, môi hắn du ngoạn trên mặt nàng Giang Lam Tuyết, hôn lên vành tai nàng.
Giang Lam Tuyết run rẩy, rượu cũng tỉnh, dùng sức đẩy hắn ra: “Chỉ là hôn một chút.”
Cố Doãn Tu kêu: “Tiên Tiên, ta thật sự rất muốn, nàng đồng ý đi.”
Tiếng của Cố Doãn Tu khàn khàn mị hoặc, Giang Lam Tuyết cơ hồ muốn chống đỡ không được, nhưng lý trí nói cho nàng rằng, hiện tại không phải là thời điểm tốt.
“Ngươi mau đứng lên, ngươi đè lên ngừii ta rồi. Đã nói một chút là một chút, nếu không lần sau hôn ta cũng không cho hôn.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu kêu một tiếng, cắn vành tai Giang Lam Tuyết một cái rồi mới xoay người nằm xuống: “Tiên Tiên, nàng đúng là quá nhẫn tâm.”
Giang Lam Tuyết cố ý bĩu môi nói: “Mới nói cảm thấy ta chịu khổ, mới nói sẽ đối xử tốt với ta. Ta chỉ là cảm thấy chúng ta hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất, ngươi không nhịn nổi à? Hơn nữa, lúc nãy đã nói rõ ràng là chỉ hôn một chút.”
Cố Doãn Tu làm sao mà chịu được Giang Lam Tuyết như vậy, trong lòng giống như lửa đốt, hắn rất muốn nàng.
“Vậy ngươi nói, khi nào mới là thời điểm tốt nhất?” Cố Doãn Tu nói không thành tiếng.
“Chắc chắn không phải là bây giờ…” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu thở dài: “Được, ta đã biết, mau ngủ đi.”
Cố Doãn Tu trở lại chăn của mình, đầu quay sang một bên.
Giang Lam Tuyết nhìn gáy của hắn, nàng không thể nhanh đáp ứng hắn như vậy. Nàng bắt buộc phải cũng phải thử hắn cho đủ, giày vò hắn đủ rồi mới được. Hiện giờ mới đến Kinh thành, bên ngoài dụ hoặc lớn như thế, ai biết hắn có thể vượt qua hay không!
Giang Lam Tuyết vốn nghĩ hắn sẽ tức giận, không ngờ buổi sáng hôm sau hắn vẫn dính với nàng như trước, có vẻ như không để chuyện tối qua vào bụng. Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, tạm tính cho ngươi qua cửa này, nếu dám tức giận, nàng sẽ không để yên cho hắn.
Hai người ở trên giường náo loạn một lúc, vẫn còn chưa gọi người vào hầu hạ đã nghe thấy Thải Cúc ở bên ngoài nói: “Thế tử gia, thế tử phu nhân, Hồng Ngọc ở chỗ lão phu nhân tới.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đúng là sớm thật sự, đoán chừng là lão phu nhân hận không thể ngủ trên giường chúng ta nhìn chúng ta.”
“Nàng đừng nóng giận, hôm nay nếu nàng vui vẻ thì ra ngoài, không thì ở trong viện đợi, đừng động vào bọn họ.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Hôm nay chính là thọ thần của lão phu nhân, ta chính là bò cũng phải bò đi! Nếu không sao có thể mừng thọ lão phu nhân được?”
Cố Doãn Tu nhéo mũi nàng : “Xem ra hôm nay nàng muốn cho bà cảm nhận được chút ít ngột ngạt rồi.”
“Đúng rồi, hôm qua còn có một chuyện quên nói cho ngươi. Tổ mẫu ngươi muốn làm một việc giống với kiếp trước, đoán chừng dược đều chuẩn bị hết rồi chỉ trực chờ ngươi cắn câu xong việc với Thẩm Hàm Kiều!” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nghe xong lập tức nhăn mặt: “Sao bà lại như vậy!”
“Bà vốn dĩ chính là như vậy! Ta và nương ngươi đều nể tình cha ngươi với ngươi mới không làm việc tàn nhẫn với bà, nói câu khó nghe, nếu là nhà người khác ở Kinh thành, bà đã sớm mất mạng.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu im lặng thật lâu mới nói: “Nàng cùng nương đều là người lương thiện.”
“Cho nên mới bị bà khi dễ!” Giang Lam Tuyết nói, “Thế nhưng đời này bà đừng có mơ, bà bắt nạt ta, ta sẽ nổi điên với bà, đến lúc đó ta làm ra gì rồi thì bà đừng trách ta nhẫn tâm!”
“Được được, gọi đám Thải Cúc vào hầu hạ đi. Không ai dám trách nàng.” Cố Doãn Tu nói xong lại hôn nàng một cái.
Cố Doãn Tu nghĩ kỹ rồi, hắn muốn từ từ, từng bước một, một chút trêu chọc, chậm rãi dỗ dành, sớm muộn gì cũng khiến Tiên Tiên chủ động cầu hoan với hắn
“Thải Tinh, Thải Nguyệt, Vân Thi vào đi.” Giang Lam Tuyết gọi.
Thải Cúc ở cửa nghe xong liền hiểu rõ, thế tử phu nhân bảo nàng giữ cửa.
Mấy người bị gọi ngay lập tức vào phòng, Thải Cúc ở một bên nhìn Hồng Ngọc.
Hôm nay Hồng Ngọc đi vào Trường Hoa viện cũng là không dễ dàng, vừa vào viện đã được báo cho thế tử cùng thế tử phu nhân vẫn chưa dậy, cũng không nhìn không người đâu. Mãi mới vào được viện, đi đến chính đường cũng là một phen chối từ. Vào tới chính đường lại có Thải Cúc đang đứng giữ, nàng không vào được trong phòng. Sắc mặt Hồng Ngọc có chút khó coi, hôm qua thế tử phu nhân cũng không hòa nhã gì với nàng, hôm nay lại như thế này, đây là không coi lão phu nhân ra gì! Để xem lát nữa nàng tới trước mặt lão phu nhân rồi còn kiêu ngạo như thế được không.
Hồng Ngọc đợi rất lâu không thấy người bên trong đi ra bèn nói: “Hôm nay chính là thọ thần của lão phu nhân, thế tử và thế tử phu nhân thế này cũng là đến muộn rồi.”
Thải Cúc nhìn Hồng Ngọc: “Chung quy tỷ tỷ cũng là người bên cạnh lão phu nhân, dám bắt lỗi của thế tử và thế tử phu nhân, nhưng chúng ta không dám, lát nữa nhìn thấy thế tử gia, phiền tỷ tỷ nhắc lại lời này lần nữa.”
Hồng Ngọc bị Thải Cúc đốp chát vài câu, cuối cùng không lời gì để nói, trong lòng bực bội, lần tới không bao giờ đến Trường Hoa viện này nữa! Trong viện này không có ai là đơn giản cả!
Giang Lam Tuyết vẫn đang ở bên trong trang điểm tỉ mỉ. Hôm nay chính là lần đầu tiên nàng lộ mặt, cho dù không phải nổi bật nhất giữa đám đông, cũng phải khiến cho người ta lác mắt. Nàng của kiếp trước, tuy đã được Hầu phu nhân dạy dỗ thế nhưng vẫn có chút luống cuống, kiếp này bản thân nàng không còn như thế nữa.
Cố Doãn Tu ở một bên nhìn Giang Lam Tuyết thay quần áo, chải đầu, trang điểm, cho đến nàng trang điểm xong.
Giang Lam Tuyết đứng dậy xoay một vòng: “Thế nào?”
“Còn phải nói sao! Nhất định nổi danh khắp Kinh thành!” Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết cười cười, đi đến trước mặt hắn nói nhẹ giọng nói: “Ta không cần nổi khắp Kinh thành đâu, ta chỉ cần ngươi rung động là được.”
Cố Doãn Tu nghe xong lời Giang Lam Tuyết nói, trong lòng rung động, đôi tay vịn lên vai Giang Lam Tuyết: “Ta đối với Tiên Tiên đâu chỉ là rung động…”
Trong phòng đám Vân Thi thấy bọn họ như vậy đều quay đi không xem, chỉ nhìn nhau cười trộm.
Lúc này lão phu nhân đang ở Tồn Hậu Đường của bà chờ Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết, vẻ mặt rất lạnh đạm.
Thẩm Hàm Kiều vẫn là ở bên cạnh hầu hạ, cố ý nói: “Sao biểu ca vẫn chưa tới.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Chắc là nó bị tức phụ quấn lấy rồi, vừa nhìn đã khiến ta đây không bớt lo!”
“Con cũng cảm thấy như vậy, biểu ca hiếu thuận nhất…” Thẩm Hàm Kiều nói.
Vu Hoan Tình cùng Cố Bội Phượng cũng đang ở đó, hai người đã gặp qua Giang Lam Tuyết, lại nghe Vu Thường Minh nói như vậy, đối với việc gả vào Hầu phủ đã không còn hy vọng, ngược lại thái độ xem kịch.
Cố Bội Phượng cũng không hài lòng với lão phu nhân, rõ ràng nàng là con gái duy nhất của lão phu nhân, lão phu nhân lại không thân thiết với bà như Thẩm Hàm Kiều. Bà thầm hy vọng trong lòng rằng Giang Lam Tuyết có thể đấu một trận với lão phu nhân.
Cuối cùng Giang Lam Tuyết cùng Cố Doãn Tu cũng tới. Cố Doãn Tu vẫn đang bó tay, Giang Lam Tuyết còn đang bó chân. Này hai người vốn là một đôi trai tài gái sắc, lúc này nhìn lại khiến mọi đau lòng.
Đặc biệt là Giang Lam Tuyết, hôm nay trang điểm vô cùng đẹp, cả thân diện màu đọ, nguyên bộ trang sức vàng nạm hồng ngọc, trang điểm giống hệt tân hôn ngày thứ nhất. Vốn là minh diễm vô cùng, trên đường đi có chút khập khiễng, khiến người khác nhìn vào trong lòng có chút đau lòng.
Thấy Giang Lam Tuyết khập khiễng, lão phu nhân càng tức giận: “Thê tử của Doãn Tu chân cẳng không nhanh nhẹn thì không cần tới.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Sao có thể như thế được ạ, hôm nay là thọ thần của lão phu nhân, ngày mừng thọ này người làm cháu dâu như con sao có thể không đến.”
“Khiến cô tổ mẫu đợi cả ngày, còn không biết xấu hổ nói như vậy!” Thẩm Hàm Kiều lạnh lùng nói.
Thẩm Hàm Kiều thất lễ như vậy, lão phu nhân cũng không nói gì, có thể thấy được bà yêu thích cháu gái như thế nào.
“Tất nhiên là so không được Thẩm cô nương, tấm lòng của Thẩm cô nương đối với lão phu nhân chính là trời đất chứng giám…” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Còn cần ngươi nói sao!” Thẩm Hàm Kiều đắc ý nói.
“Thẩm cô nương đối cô tổ mẫu có thể như thế, vậy càng thêm hiếu thuận với tổ mẫu ruột của mình nhỉ.” Giang Lam Tuyết lại nói.
Vừa rồi Thẩm Hàm Kiều còn đắc ý, lúc này liền đỏ bừng mặt. Nàng hàng năm ở tại Hầu phủ, có khi nào hiếu thuận với tổ mẫu của mình.
Cố Bội Phượng ở một bên suýt nữa phì cười, thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra lý do từ cãi! Thế tử phu nhân thật là thú vị.
Lão phu nhân càng không vui: “Ngươi so đo gì với một đứa bé!”
Giang Lam Tuyết vẻ mặt khó hiểu: “Không phải con đang khen nàng sao, sao lại là là so đo? Chắc là phong tục ở Kinh thành khác với Ngân Châu, ở chỗ chúng ta nói người hiếu thuận chính là khen người. Thẩm cô nương đừng trách móc!”
Thẩm Hàm Kiều ủy khuất cúi đầu không gì, trong lòng hận chết Giang Lam Tuyết, đoạt thế tử biểu ca của nàng, lại còn châm chọc nàng.
Lão phu nhân bị lời này của Giang Lam Tuyết chọc tức, nhưng cũng không có cách nào nói ra lời trách cứ Giang Lam Tuyết, bèn không để ý tới Giang Lam Tuyết ngược lại quay sang nói chuyện với Cố Doãn Tu: “Hôm qua ta cho người đưa canh giải rượu cho con con có uống không?”
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu vẫn đang đứng. Vốn dĩ hắn đợi lão phu nhân bảo bọn hắn ngồi, thấy lão phu nhân không nói gì liền kéo Giang Lam Tuyết ngồi xuống.
“Canh giải rượu con đã uống, tổ mẫu ngài nhìn thấy tôn nhi và cháu dâu vui vẻ như thế cũng quên luôn chuyện bảo chúng con ngồi xuống. Trên người chúng con có thương tích, thất lễ rồi.” Cố Doãn Tu cười nói.
Lão phu nhân nhìn Cố Doãn Tu: “Ngươi đúng là thương thê tử.”
“Đây chính là thê tử mà Hoàng thượng ban hôn, lại hoàn hảo như vậy, còn đa tài đa nghệ, sao có thể không thương! Ha ha ha…” Cố Doãn Tu cười nói.
Nói rất đúng! Giang Lam Tuyết ở trong lòng vỗ tay cho hắn.
Lão phu nhân nghe Cố Doãn Tu nói như vậy, tức giận đến suýt nữa ngất đi, trừng mắt nhìn hắn: “Giống y hệt cha ngươi!”
“Có thể là do Cố gia nhà chúng ta truyền lại đi, tổ phụ không phải cũng đối với tổ mẫu như vậy sao!” Cố Doãn Tu cười nói.
Giang Lam Tuyết liếc nhìn hắn, này liền qua a. Người khác không biết, bọn họ thì biết, năm đó tổ phụ Cố Doãn Tu có mấy người thiếp cùng với con thiếp, có một lần ông ở trên chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị mất liên lạc, lão phu nhân coi như ông đã chết, bán hết thị thiếp cùng con của bọn họ đi. Lúc lão Hầu gia thoát hiểm trở về, thấy thiếp và con mình bị bán đi, lập tức đánh lão phu nhân một trận, cả đời về sau cũng không nói chuyện với bà, hơn nữa bởi vì thương tâm quá độ mà mất sớm.
Quả nhiên lão phu nhân mặt đen còn hơn đít nồi, ý vị không rõ mà nhìn Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu cũng rất nhanh nhẹn, nói xong cảm thấy mình nói hơi quá, lại cười nói: “Tổ mẫu, đừng nói những chuyện này nữa, mau đến xem thọ lễ mà cha và tôn nhi đặc biệt tìm cho người, người xem xem là thích của cha hay của con.” Cố Doãn Tu nói xong xoay người ra phía ngoài nói, “Mau đi bê thọ lễ mà ta chuẩn bị cho tổ mẫu lại đây.”
Sắc mặt lão phu nhân lúc này mới có chút chuyển biến, thế nhưng cũng không thấy vui mừng.
Lúc hạ nhân bưng thọ lễ đi đến, mở hộp ra, lão phu nhân trên mặt mới lộ ra một tia cười: “Coi như là hai cha con ngươi có lòng.”
Lão phu nhân tin Phật, Cố Doãn Tu tặng Ngọc Quan Âm cao bằng nửa người, vừa thấy liền biết đắt tiền. Trấn Viễn Hầu tặng lão phu nhân một bức Quan Âm đồ do một họa sĩ của tiền triều vẽ. Hai thứ đồ này dường như là quá hợp ý lão phu nhân.
Cố Doãn Tu cười nói: “Con và cha đều ở trước mặt Bồ Tát cầu người phù hộ cho tổ mẫu sống lâu trăm tuổi!”
Lão phu nhân nghe xong lời này là thật sự vui vẻ, vất hết chuyện không vui ra khỏi đầu, nghĩ hắn dù sao cũng là hài tử, chuyện quá khứ chắc cũng không biết.
“Sống lâu trăm tuổi thì không cần đâu chỉ cần sớm một chút bế được chắt trai thì tốt!” Lão phu nhân cười nói.
“Con và Lam Tuyết chắc chắn sẽ nỗ lực!” Cố Doãn Tu cười nói.
Lão phu nhân gật gật đầu không nói gì, chuyển chủ đề sang chuyện khác. Cho dù Cố Doãn Tu nhắc tới Giang Lam Tuyết như thế nào đi nữa, lão phu nhân đều không nói một câu với Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết cũng không quan tâm, nàng sợ chính mình vừa mở miệng đã khiến lão phu nhân tức giận. Hiện tại nàng mới đến Kinh thành, nếu dính vào vào tội danh làm tức tổ mẫu chết đúng là không dễ nghe.
Giang Lam Tuyết đang thẫn thờ, lão phu nhân đột nhiên nói: “Nếu chân thê tử của Doãn Tu không thuận tiện, có thể đi về nghỉ trước.”
Đây chính là không muốn nàng gặp người, nhốt nàng ở Trường Hoa viện?
Giang Lam Tuyết cười cười: “Dù sao con cũng ngồi, không ngại, nghe ngài cùng thế tử nói chuyện hắn lúc còn bé cũng rất thú vị.”
Mặc kệ nàng muốn làm gì, bà chính là không thích nàng.
Ánh mắt của Giang Lam Tuyết chuyển đến Thầm Hàm Kiều đang trừng mắt nhìn nàng, Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, đang vội vã muốn hạ dược sao? Hình như sớm hơn so với kiếp trước, vội đến không nhịn nổi rồi sao?
Lão phu nhân nhìn Giang Lam Tuyết liếc mắt một cái: “Vậy tùy ngươi, đừng nói ta làm tổ mẫu mà không chăm sóc cho ngươi là được.”
“Sao có thể như thế được, tổ mẫu lo lắng cho cháu dâu như thế, cháu dâu càng không thể rời đi được.” Giang Lam Tuyết nói.
Lão phu nhân không để ý Giang Lam Tuyết nữa.
“Lão phu nhân, ba vị phu nhân cùng mấy vị tiểu thư Thẩm gia tới.” Một nha hoàn đi vào từ bên ngoài nói.
“Mời các nàng vào đi.” Lão phu nhân nói.
Rất nhanh sau đó một đám người đông đúc đi vào, ầm ầm, lão phu nhân cũng không ghét ồn ào nhưng Giang Lam Tuyết lại ghét ồn ào.
“Doãn Tu, con ra phía trước tìm mấy biểu huynh biểu đệ đi, một lúc nữa là khách khứa tới rồi.” Lão phu nhân nói.
Cố Doãn Tu cười nói: “Con tình nguyện ở đây với tổ mẫu thế nhưng lúc này đúng thật không tiện, tôn nhi xin cáo lui.”
“Đi đi.” Lão phu nhân yêu thương nói.
Cố Doãn Tu xoay người nói với Giang Lam Tuyết: “Lam Tuyết, ta đến tiền viện, nếu chân nàng cảm thấy không thoải mái cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ không trách ngươi.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Được. Thế tử mau đi đi.”
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ hai người này ân ái ngọt ngào thì cảm thấy chướng mắt. Thẩm Hàm Kiều ghen ghét đến mức mắt muốn bắn máu đến nơi.