Giang Lam Tuyết nghỉ ngơi hai ngày mới khôi phục. Trong hai ngày này ngày nào các cô nương Bùi gia đều đến phòng nàng tìm nàng nói chuyện. Các nàng không ngại phiền mà muốn nghe chuyện Giang Lam Tuyết đấu với tên bắt cóc, Giang Lam Tuyết nghĩ lại trong lòng vẫn thấy sợ. Nghe người trong Bùi gia nói, người nàng bắt được hôm ấy là tên thủ lĩnh của đám cường đạo chiếm cứ ở biên giới Dương Châu. Ngày đó gặp được bọn họ chỉ là trùng hợp, theo lời của Mai Hoán Chi bọn họ chính là giao trứng cho ác. Bắt được tên thủ lĩnh đám cường đạo, quan phủ Dương Châu liền bắt được hết đám cường đạo kia, Giang Lam Tuyết lại lập được công lớn. Lúc này Giang Lam Tuyết cảm thấy mình lập công bằng bản lĩnh của chính mình, yên tâm thoải mái nhận khen thưởng của quan phủ Dương Châu: Ba trăm lượng bạc.
Lục Trường Thanh không dám để Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi một mình đi ra ngoài, mặc dù hắn không đi theo nhưng phái người đi theo. Bọn họ dừng ở Dương Châu khoảng hai mươi ngày mới rời đi, trước khi rời khỏi Dương Châu một ngày, Giang Lam Tuyết lại cho gia đình một bức thư, kể hết chuyện những ngày ở Dương Châu cho người nhà nghe. Tất nhiên là không đề cập đến việc nàng bắt cướp.
Nhưng việc viết thư cho Cố Doãn Tu lại khiến Giang Lam Tuyết có chút khó khăn, nàng lại gửi cho hắn một bức vẽ, thật ra là do nàng không biết phải nói gì với hắn. Đang lúc Giang Lam Tuyết đang khó xử, nha hoàn Bùi gia dâng điểm tâm cho Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết nhớ đến Cố Doãn Tu thích ăn điểm tâm, điểm tâm Bùi gia làm tinh xảo vô cùng, không kém gì với điểm tâm mà Hầu phủ làm. Giang Lam Tuyết hỏi người Bùi gia công thức làm điểm tâm, người Bùi gia thoải mái mà đưa công thức cho Giang Lam Tuyết. Bức thư thứ hai mà Giang Lam Tuyết viết cho Cố Doãn Tu viết ba công thức làm điểm tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Cố Doãn Tu nhận được bức thư thứ nhất mà Giang Lam Tuyết gửi, Giang Lam Tuyết đã rời khỏi Dương Châu. Hắn vui vẻ mà mở phong thư ra, thấy bên trong chỉ có một bức họa, trong lòng khó nén mất mát. Cố Doãn Tu lấy bức vẽ ra mang đi bồi lại, treo ở doanh trướng của mình, ngày ngày xem, trong lòng nghĩ tương lai nhất định phải cùng nàng quay trở lại nơi mà nàng vẽ trên bức họa.
Mấy ngày sau Cố Doãn Tu lại nhận được bức thư khác. Đọc xong, thư khiến hắn hận không thể lập tức đến chỗ nàng đem nàng trở về.
Thì ra Cố Doãn Tu vẫn không yên tâm Giang Lam Tuyết bèn cho người đi theo bọn họ từ xa. Người của Cố Doãn Tu đã nói chuyện Giang Lam Tuyết gặp ở Dương Châu cho hắn nghe. Hắn lo lắng không chịu được, rất muốn tự mình đuổi theo. Tiếc là hắn không đi được, cũng không muốn làm hỏng tâm tình du ngoạn của Giang Lam Tuyết, chỉ có thể cho vài người ám vệ đi bảo vệ nàng.
Tất nhiên là Giang Lam Tuyết không biết gì về chuyện này. Lúc này bọn họ đã rời khỏi Dương Châu đi đến Huy Châu.
Lúc bọn họ đến Huy Châu đã là tháng Tư. Ngày nào đi, ngày nào đến, ở bao lâu, mùa nào đến chỗ nào cũng được Lục Trường Thanh tính toán kỹ lưỡng.
Tháng Tư ở Huy Châu mưa nhiều, trong màn mưa phùn , đi bộ trên con đường lát đá xanh trong phố lớn ngõ nhỏ ở Huy Châu, làm Giang Lam Tuyết cảm nhận được bình yên an nhàn mà nàng chưa từng cảm nhận được từ trước đến nay.
Lục Trường Thanh nổi tiếng bên ngoài, bạn bè cũng nhiều, ở Huy Châu, bọn họ cũng ở lại nhà của bạn y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ ở Huy Châu hơn một tháng mới mới đi. Trước khi đi Giang Lam Tuyết cũng viết cho gia đình một bức thư như thường lệ, chỉ là lúc viết cho Cố Doãn Tu nàng vẫn có chút khó khăn. Nàng vẫn không biết phải nói gì với hắn, Giang Lam Tuyết ngồi ở cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn phát ngốc. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Giang Lam Tuyết ngắm mưa một lát, đột nhiên nghĩ ra, nàng lấy một bình nhỏ chuyên đựng thuốc hứng một ít nước mưa, lại lấy nút lọ bịt chặt lại, đó là phong thư thứ ba mà nàng gửi cho Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu nhận được phong thư thứ hai rất vui mừng, trong lòng nghĩ khó có cơ hội được nàng đi ra ngoài chơi còn nhớ mình thích ăn điểm tâm, lập tức gửi công thức về cho hầu phủ, cho người mỗi loại làm một đống lớn, đưa tới quân doanh để hắn ăn. Cố Doãn Tu cũng nhận được tin của người hắn phái đi theo nàng, biết được nàng vẫn rất mạnh khỏe. Hắn cũng mong chờ nhận được bức thư thứ ba của nàng, ít nàng nhất cũng phải nói vài lời với hắn chứ? Khi Cố Doãn Tu nhận được cái bình kia, hắn hoàn toàn không hiểu ý của Giang Lam Tuyết là gì, cũng không biết có cái gì bên trong bình nhưng ngày nào hắn cũng mang cái bình ở bên người, lúc rảnh rỗi thường mang ra ngắm nhìn. Cố Doãn Tu thường xuyên vuốt ve cái bình nhỏ, ăn điểm tâm, ngắm nhìn bức họa nàng vẽ, nghĩ ngợi không biết lần sau nàng lại gửi gì cho mình, rồi hắn lại tính toán ngày tháng, từ giờ đến lúc nàng về còn khoảng thời gian dài nữa!
Giang Lam Tuyết rời khỏi Huy Châu, điểm đến tiếp theo là Hồ Châu. Trên đường đến Hồ Châu, Lục Trường Thanh bàn với Giang Lam Tuyết chỗ muốn đi tiếp theo là ở đâu. Bọn họ ở Hồ Châu đến hết mùa hè, rồi đi Tiền Đường, ở Tiền Đường xem thủy triều Tiền Đường, lại hướng về phía Nam đi đến Tuyền Châu, ở Tuyền Châu một mùa đông, là hết một năm. Giang Lam Tuyết cảm thấy cực kỳ vừa lòng với hành trình như thế này, cứ chậm rãi đi như vậy, có thể lãnh hội cảnh đẹp, thiên nhiên, con người, văn hóa của địa phương mà nàng đến, cho dù như thế nào nàng cũng không thấy mệt mỏi.
Thời gian bọn họ ở Hồ Châu tương đối dài, Lục Trường Thanh thuê một căn nhà ở ngoại thành Hồ Châu. Mùa hè ở Hồ Châu thoải mái vô cùng, đến mức Giang Lam Tuyết không muốn quay về Tây Bắc nữa, thậm chí còn muốn đón cha mẹ đến Hồ Châu sống.
Mùa hè ở Tây Bắc, nóng đến mức người Đại Lương và người Tây Lăng đều đạt được nhận thức chung ngừng chiến.
Giữa tháng Năm, Cố Doãn Tu trở về đến Hầu phủ.
Cố Doãn Tu về Hầu phủ được mấy ngày liền nhận được thư của người hắn phái đi theo Giang Lam Tuyết, trong thư nói nói Giang Lam Tuyết sẽ ở Hồ Châu cho đến cuối hè.
Cố Doãn Tu chợt có suy nghĩ đi gặp nàng. Ngày hè nóng nực, hắn càng muốn trong lòng càng bực bội, ăn bao nhiêu đồ lạnh cũng không đè nén xuống được. Ở trong nhà hai ngày, Cố Doãn Tu liền thu thập hành lý, mang theo Bảo Khánh đi Hồ Châu. Cố Doãn Tu sợ trên đường đến muộn hoặc xảy ra biến cố, ra roi thúc ngựa đi thẳng một đường, số lần nghỉ ngơi rất ít. Trên đường nắng gió khó khăn, xóc nảy gập ghềnh khiến Cố Doãn Tu vừa đen vừa gầy. Khi hắn đứng ở trước mặt Giang Lam Tuyết, nàng suýt nữa không nhận ra hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giang Lam Tuyết nghịch nước ở khe suối bên vườn về, nhìn thấy hắn vừa đen vừa gầy, liền giật mình.
“Ta đến nhìn nàng.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Sao ngươi biết ta ở đây?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Hỏi cha nương nàng, biết nàng muốn ở Hồ Châu mấy ngày, ta bèn phi ngựa đến đây.” Cố Doãn Tu nói dối.
Giang Lam Tuyết thấy được sự mệt mỏi trên mặt của hắn, liền nói: “Ngươi… Nghỉ ngơi trước đi đã.”
Lúc đầu Cố Doãn Tu đang vô cùng mệt mỏi nhưng hắn vừa nhìn thấy Giang Lam Tuyết đã không cảm thấy mệt gì nữa. Thế nhưng hắn thật sự muốn tắm rửa một cái cho sạch sẽ.
Cố Doãn Tu rửa mặt chải đầu sạch sẽ xong liền cảm thấy buồn ngủ, lên giường ngủ một mạch đến chạng vạng mới tỉnh.
Giang Lam Tuyết cảm thấy không tự nhiên cho lắm với việc Cố Doãn Tu đến đây. Ngược lại Lục Trường Thanh với Mai Hoán Chi lại rất hoan nghênh hắn, có lẽ là do hai người ở trong vườn này quá buồn tẻ.
Buổi tối bọn họ ăn cá mà Mai Hoán Chi bắt được ở khe suối bên vườn, cá ở khe suối không có mùi tanh, tươi ngon vô cùng. Cố Doãn Tu uống liên tiếp hai bát canh to.
Mai Hoán CHi cười nói: “Thế tử gia, ngày mai chúng ta lại vào trong núi bắt cá đi.”
Từ trước đến nay Cố Doãn Tu chưa từng đi bắt cá, liền vui vẻ đồng ý.
Ăn bữa tối xong, Cố Doãn Tu mới có cơ hội nói với chuyện Giang Lam Tuyết.
Hai người ngồi trong đình ở trong vườn, trên góc mái của đình treo đèn lồng, tiếng ếch kêu ở phía xa xa, tiếng côn trùng kêu vang ở đâu đó, hai người yên lặng ngồi, gió thổi mát mẻ, không cảm thấy nóng nực chút nào.
“Nơi này thật tốt, khó trách nàng và hai người bọn họ muốn ở đến hết hè. Tây Bắc quá nóng.” Cố Doãn Tu thấp giọng nói.
Giang Lam Tuyết ừ một tiếng, nàng vẫn không cảm thấy hài lòng với việc hắn đến đây.
“Nàng tức giận phải không?” Thấy Giang Lam Tuyết không nói gì, Cố Doãn Tu cẩn thận hỏi.
“Ta tức cái gì, không có.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
“Nếu đúng không tức giận thì tốt. Nàng không biết ta nhớ nàng như thế nào đâu.” Cố Doãn Tu cười nói, “Thư nàng gửi cho ta thật đặc biệt. Một chữ cũng không có.”
“Hừm, ngươi không thích thư của ta, về sau ta không gửi nữa.” Giang Lam Tuyết nói.
“Thích. Ta rất thích.” Cố Doãn Tu vội vàng nói. Nói xong hắn lại lôi cái bình nhỏ mà nàng gửi cho hắn lúc trước từ trong ngực ra: “Bên trong cái bình là gì vậy? Ta mở ra nhìn xem thế nhưng bên trong toàn là nước, cũng không biết là nước gì, cảm thấy gần đây mùi vị có chút thay đổi.”
Giang Lam Tuyết thấy Cố Doãn Tu còn mang theo bình nhỏ kia, nhịn không được bật cười, sau đó lại nghiêm túc nói: “Đây là dương chi cam lộ của bình Ngọc Tịnh của Quan Âm nương nương, ngươi cứ cầm đi.”
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết cười, cũng cười nói: “Nàng lại lừa ta. Rốt cuộc là cái gì, mau nói cho ta nghe.”
Giang Lam Tuyết không muốn nói, vì nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại có chút kỳ lạ.
Cố Doãn Tu cũng không chịu bỏ qua cho nàng: “Nàng nói nhanh lên, nếu không ta sẽ luôn đi theo nàng, một bước không rời.”
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu: “Là nước mà thôi.”
“Nước gì?” Cố Doãn Tu tiếp tục hỏi.
“Nước mưa ở Huy Châu. Hôm viết thư cho ngươi, ta không biết phải viết cái gì, đúng lúc ấy trời đổ mưa, ta cầm cái bình này hứng chút nước mưa mà thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu nghe xong trong lòng lại vui mừng: “Nàng thật có lòng, ta không thể cùng nàng đi Huy Châu, nàng liền tặng nước mưa ở Huy Châu cho ta.”
“Ngươi đúng thật biết tưởng tượng, chẳng qua ta không biết phải viết gì cho ngươi, tùy tiện hứng chút nước mưa mà thôi. Hoàn toàn không có ý giống như ngươi tưởng tượng.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cười cười, nhét bình nước vào trong lòng ngực.
“Vậy lần này nàng định gửi gì cho ta?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Lần này ngươi đã đến rồi, ta không gửi nữa. Lúc ngươi trở về ta sẽ đi tiễn.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vậy ta ở đây lâu chút nữa. Cuối hè ta mới về được không?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Ngươi cũng không quản chuyện ở quân doanh nữa sao ? Áo giáp lạnh làm ra chưa? Cung Thần Tí nữa?” Giang Lam Tuyết hỏi liên tiếp mấy câu.
Cố Doãn Tu cười hắc hắc: “Trời nóng như vậy, các tướng sĩ đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, việc rèn sắt cũng dừng lại rồi.”
Giang Lam Tuyết không nói gì, hắn đến cũng đã đến rồi, giờ có muốn đuổi đi cũng không đuổi được.
“Nàng đừng chê ta làm phiền, về sau chúng ta còn ở với nhau cả đời mà.” Cố Doãn Tu lại nói.
Giang Lam Tuyết liếc hắn một cái: “Chính là phải ở với ngươi cả đời, ta mới trốn đi, thế nhưng ngươi lại đuổi theo ta đến tận đây.”
“Ai nha, thật đau lòng.” Cố Doãn Tu ôm ngực, còn cười khanh khách, “Lần này trở về, ta sẽ không đuổi theo nàng lần nào nữa, được chưa?”
“Được hay không thì ngươi cũng đã đến đây rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu hài lòng cười cười, nàng bên ngoài thì mạnh miệng nhưng bên trong lại mềm lòng.
Hai người ngồi một lát thì ở nhìn thấy bên cạnh tường có mấy chùm sáng bay lên.
“A, đó là cái gì, là đom đóm sao?” Cố Doãn Tu hiếu kỳ hỏi.
“Là đom đóm.” Giang Lam Tuyết nói. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng cũng cảm thấy rất mới lạ. Tây Bắc là một nơi khô hạn, rất ít mưa nên không bao giờ thấy đom đóm.
“Đẹp thật.” Cố Doãn Tu thở dài.
“Trời cũng không còn sớm, nên về ngủ rồi.” Giang Lam Tuyết đứng lên.
Cố Doãn Tu cũng đứng lên: “Ta có thể đi bắt hai con đom đóm không?”
Giang Lam Tuyết tức giận nói: “Chúng nó đang bay tự do như thế, ngươi bắt làm cái gì.”
“Được được, không bắt thì không bắt. Ta chỉ muốn nhìn chúng nó phát sáng như thế nào thôi mà.” Cố Doãn Tu ủy khuất nói.
Giang Lam Tuyết không nói cái gì nữa, hai người liền trở về phòng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau Cố Doãn Tu đã bị Mai Hoán Chi gọi dậy.
“Thế tử gia, mau thay quần áo đi, chúng ta đi bắt cá.” Mai Hoán Chi mặc áo ngắn, ống quần cuốn đến đầu gối, giống như một người ở trong núi.
Mai Hóa Chi cũng chuẩn bị cho Cố Doãn Tu một bộ. Hắn mặc vào ngược lại cảm thấy thoải mái hơn là mặc tơ lụa.
Trước khi đi Mai Hoán Chi lại lấy hai cái nón ra, hai người ăn mặc như vậy, trên tay lại cầm sọt cá, không còn dáng vẻ gì của công tử lúc trước.
Giang Lam Tuyết nhìn hai người bật cười.
Cố Doãn Tu cười nói: “Ta giống ngư ông không?”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Giống.”
Cố Doãn Tu nhớ tới lời mà nương hắn nói lúc trước, nếu cha hắn là người đánh cá, bà cũng nguyện ý gả cho ông. Không biết Giang Lam Tuyết nghĩ như thế nào? Chỉ sợ cho dù hắn có làm gì, nàng cũng không muốn gả cho mình.
Hai người đi bắt cá, Giang Lam Tuyết đi theo bọn họ đi chơi.
Khe suốt cách vườn không xa, đi khoảng một nén hương là tới.
Nước chảy từ nơi ở xa trên núi chảy xuống. Trên núi có thác nước, Giang Lam Tuyết chưa được nhìn thấy lần nào. Dân địa phương nói phải đến cuối tháng Sáu, mưa mấy trận đã, lúc đấy thác nước mới hùng vĩ nhất.
Ba người tới bên hồ, Mai Hoán Chi nhảy xuống nước một cái, làm cho lũ cá giật mình nhảy hết lên mặt nước.
Cố Doãn Tu cũng xuống nước theo hắn, nước mát lạnh, trong vắt, nhìn thấy cả đáy, cũng có thể nhìn rõ cá. Thấy được cá là một chuyện, nhưng bắt được hay không lại là chuyện khác. Thật sự không thể bắt được, cứ nắm được là lại trượt tay trôi tuột đi, vô cùng trơn.
“Thế tử gia, ngươi không được rồi, ngươi xem ta bắt được vài con rồi này.” Mai Hoán Chi ở bên ồn ào.
Cố Doãn Tu bị Mai Hoán Chi nói như vậy, càng cảm thấy sốt ruột, lại càng không bắt được. Vất vả lắm mới bắt được một con, thế nhưng dưới chân trơn trượt, cả người té ngã ở trong nước, chọc cho Giang Lam Tuyết trên bờ cười ha ha. Thấy Giang Lam Tuyết cười, Cố Doãn Tu cảm thấy bị ngã như thế cũng xứng đáng.
Cố Doãn Tu đứng dậy, cả người ướt sũng, cũng may bây giờ đang là mùa hè.
Cố Doãn Tu tay chân luống cuống, mãi không bắt được cá, đã thế lại còn bị ngã hai lần, Giang Lam Tuyết cười đau cả bụng, chỉ về phía Cố Doãn Tu nói: “Ngươi phải làm như thế này này, ngón tay cái phải cầm như thế này nó mới không trơn tuột!”
“Ai nha, ngươi đừng dạy hắn, nhìn hắn ngã mới thú vị!” Mai Hoán Chi ở bên kêu.
Cố Doãn Tu hất nước suối vào người Mai Hoán Chi, làm hắn cũng ướt sũng cả người.
Dùng cách mà Giang Lam Tuyết bày cho hắn, quả nhiên cuối cùng Cố Doãn Tu cũng bắt được cá.
Giang Lam Tuyết ở trên bờ nhìn một lát rồi đi dọc theo khe suối nhặt ốc. Lúc Giang Lam Tuyết nhặt một rổ nhỏ ốc trở về, Cố Doãn Tu và Mai Hoán Chi cũng đã ở chỗ khá xa.
Giang Lam Tuyết đứng ở trên bờ gọi bọn hắn: “Được rồi, các ngươi mau quay về thôi.”
Cố Doãn Tu nghe thấy Giang Lam Tuyết gọi hắn, xoay người vẫy tay với nàng. Trong lòng nghĩ, nếu đây là những ngày tháng mà nàng muốn, bản thân mình cũng có thể cho nàng. Chờ áo giáp rèn nguội cùng Cung Thần Tí được làm ra, không cần phải sợ Tây Lăng nữa rồi.
Cố Doãn Tu cùng Mai Hoán Chi về đến chỗ của Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết nhìn sọt cá của hai người, của Mai Hoán Chi nhiều hơn hẳn so với Cố Doãn Tu.
“Ngày mai chúng ta thi lại.” Cố Doãn Tu không phục nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Các ngươi buông tha cho lũ cá đó đi, hôm nay bị hai người các ngươi dọa như vậy có khi mai cũng không dám bơi đến nữa đâu.”
Mai Hoán Chi ở bên cười nói: “Đúng thế, Thế tử gia dùng thân mình bắt cá, làm chúng nó sợ thật rồi.”
Ba người trên đường cười nói vui vẻ đi nhà.
Ngày tiếp theo, ba trận mưa to liên tiếp, đang là lúc tốt nhất để ngắm thác nước Giang Lam Tuyết nhớ tới.
Lần này Lục Trường Thanh cũng đi theo lên núi, vừa hay y cùng Mai Hoán Chi đi cùng nhau, Giang Lam Tuyết đi cùng Cố Doãn Tu.
Vừa đi vừa nghỉ, hai tiếng sau bọn họ mới nghe thấy tiếng thác nước.
“Chắc là ở phía trước rồi, nàng có mệt không?” Cố Doãn Tu hỏi Giang Lam Tuyết.
“Không mệt. Có gì đâu mà mệt chứ.” Giang Lam Tuyết nói. Bởi vì ở ngoài vận động nhiều, Giang Lam Tuyết cảm thấy mình cũng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, hình như còn cao hơn nữa.
Quả nhiên cách đấy không xa là một thác nước treo trên núi, thật cao, nhìn qua có khi phải cao hơn một trăm thước .
Bọn họ tìm một vài tảng đá cách thác nước không xa ngồi xuống. Lục Trường Thanh lấy ra một vò rượu, bốn người chia nhau mỗi người một chén.
“Thế tử ở đây có quen không?” Lục Trường Thanh hỏi Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết rồi nói: “Quá quen đi. Ta đang không muốn trở về đây.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Đáng tiếc, ngươi không phải là chúng ta, trên người người còn mang theo trọng trách. Nếu như không có Hầu gia và các binh sĩ thủ ở biên quan làm gì có những ngày mà chúng ta có thể ung dung tự tại như thế này.”
Nghe Lục Trường Thanh nói thế, Cố Doãn Tu cũng tự mình cảm thấy vinh hạnh: “Phụ thân yêu Đại Lương, nếu như nghe thấy những lời mà tiên sinh nói, nhất định sẽ cảm thấy được an ủi.”
“Lúc ta ở Ngân Châu cũng thường xuyên nói với cha ngươi như vậy.”
Giang Lam Tuyết ở bên nghe thấy thế trong lòng cũng cảm thán. Nàng cũng muốn sống những ngày ung dung tự tại, cũng muốn sống ổn định ở biên quan, bốn bề thái bình. Nhớ kiếp trước lúc nàng tuổi đã cao, thực lực của Đại Lương suy yếu, Tây Lăng nhiều lần xâm phạm, những ngày đó không còn được tốt đẹp nhưng lúc nàng còn trẻ nữa. Hầu phủ nhà nàng còn như vậy nữa nói gì là dân thường.”
“Hiện giờ thế tử đã ở trong ở quân doanh, tương lai chắc chắn cũng sẽ như Hầu gia.” Lục Trường Thanh lại nói.
Cố Doãn Tu có chút xấu hổ: “Ta làm sao có thể bằng phụ thân ta, ta có lòng nhưng không có năng lực. Một năm nay ta chăm chỉ đọc binh thư, cũng ở trong quân doanh, phát hiện ra bản thân mình còn kém phụ thân rất nhiều.”
“Thế tử không cần tự khinh thường bản thân, ngươi vừa mới vào quân doanh, rèn luyện nhiều là được, không phải ai vừa sinh ra đã là đại tướng.” Lục Trường Thanh cười nói.
Cố Doãn Tu liên tiếp gật đầu, thảo nào phụ thân và Giang Lam Tuyết đều thích ở cùng Lục Trường Thanh. Y không chỉ là một người thầy giỏi mà còn là một người bạn tốt nữa.
Giang Lam Tuyết nhìn nhìn Cố Doãn Tu, kiếp trước hắn cả một đời làm Hầu gia ung dung tự tại, kiếp này đúng là hắn đã có lí tưởng vĩ đại của mình rồi.
Bốn người ngồi dưới thác nước khoảng nửa buổi chiều, Cố Doãn Tu có ý muốn nghe chuyện của bọn họ trên đường đi. Mai Hoán Chi nhanh nhảu kể hết chuyện ở Dương Châu ra cho Cố Doãn Tu nghe.
Mặc dù hắn đã biết hết mọi chuyện nhưng lần này nghe Mai Hoán Chi kể lại lần nữa, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hãi, ánh mắt đầy sự tự trách với đau lòng nhìn Giang Lam Tuyết.
“Ha ha… Vẫn chưa cảm ơn ngươi đã đưa ta con dao găm…” Giang Lam Tuyết ngượng ngùng nói.
“Nàng không có việc gì mới là may mắn. Về sau nàng vẫn nên cẩn thận hơn.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
Lúc này Mai Hoán Chi mới phát hiện ra bản thân mình đã lỡ lời, nhanh chóng đổi chủ đề sang chuyện ở Huy Châu.
Những ngày nhàn hạ trôi đi rất nhanh chóng, chưa gì đến giữa tháng Bảy, Cố Doãn Tu ở Hồ Châu cũng được một khoảng thời gian. Mặc dù Giang Lam Tuyết đối xử với hắn vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng hắn cảm thấy nàng không còn bài xích hắn như trước nữa. Có lúc hắn gọi nàng cùng vào núi đi dạo, nàng cũng đồng ý đi. Thật không uổng công hắn mò đến tận đây.
Chỉ đến khi không thể ở thêm được ngày nào nữa hắn mới quay về Ngân Châu.
Cố Doãn Tu nghe lời của Lục Trường Thanh, trong lòng thắp lên lý tưởng vĩ đại, song trong lòng hắn vẫn muốn cùng Giang Lam Tuyết quy ẩn trong núi rừng, đi ngắm núi sông. Hiện giờ trong lòng hắn rất mâu thuẫn.
Đêm trước khi hắn quay về Ngần Châu, hai người ngồi nói chuyện với nhau ở trong đình.
Một tháng qua đi, thời tiết ở Hồ Châu đã bắt đầu chuyển lạnh.
“Mai ta phải trở về rồi.” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói.
“Ừm, trên đường nhớ bảo trọng.” Giang Lam Tuyết nói.
“Ta thật sự không muốn về.” Hắn thở dài nói.
Giang Lam Tuyết không nói gì. Những gì mà Cố Doãn Tu thể hiện nàng đều thấy được, chỉ là trong lòng nàng vẫn không hiểu sự thay đổi của hắn. Không biết là hắn nhất thời hứng lên hay là hắn đang đối xử thật tâm với mình.
“Lam Tuyết, ta vừa muốn kiến công lập nghiệp, kế thừa sự nghiệp của cha ta, vừa muốn cùng nàng quy ẩn, làm ngư dân, ta phải làm gì bây giờ?” Cố Doãn Tu nhìn nàng, chậm rãi nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ngươi làm ngư ông chỉ vui vẻ trong chốc lát. Bảo ngươi cả đời làm ngư dân lại là chuyện khác. Đừng có nói lời ngu ngốc.”
“Không phải là nàng thích như thế sao?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Thích cũng phải là thích có điều kiện. Nếu như ta sinh ra trong một gia đình nghèo khó, xem ta còn có ý muốn như vậy không, ngày nào cũng phải suy nghĩ làm như thế nào để ăn no mặc ấm. Hưởng qua vinh hoa phú quý mới nghĩ rằng đó chính là cái lồng nhốt.” Mấy tháng vừa qua nàng nhìn thấy rất nhiều người dân nghèo khổ, vì kế sinh nhai mà đi bôn ba khắp nơi, cảm thấy rất xúc động.
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Nàng nói đúng.” Trong lòng hắn nghĩ, kiếp trước ta cũng có được những nữ nhân kia, giờ mới cảm thấy tri kỷ mới là tốt nhất. Tại sao con người sống cả đời rồi mới nhận ra đạo lí này? Hắn thật sự hi vọng những người không thể trùng sinh kia có thể sớm nhìn rõ bản thân mình, biết được mình nên quý trọng cái gì.
“Ngươi sinh ra đã là thế tử của Trấn Viễn Hầu nên tiếp quản trọng trách quản lý quân Trấn Viễn.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu thở dài: “Thế nhưng ta cũng muốn làm một phu quân tốt, cho nàng sự vui vẻ, cho nàng sống những ngày mà nàng mơ ước.”
Giang Lam Tuyết không ngờ rằng hắn có thể nói ra được những lời này, có chút sửng sốt: “Vậy thì mỗi năm ngươi cho ta ra ngoài một hai tháng là được rồi.”
“Ta thì có thể, thế nhưng nương ta thì không.” Cố Doãn Tu cười nói, “Hay là nàng mang bà đi cùng.”
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn, ở nhà hầu hạ mẹ chồng thì thôi, lại còn mang bà ra ngoài để hầu hạ nữa.”
“Ngươi làm tốt chuyện hiện tại đi, tận tâm tận lực là được, đừng có nghĩ nhiều đến những chuyện khác. Trước tiên ngươi cứ làm tốt vị trí thế tử Trấn Viễn Hầu đi đã, còn muốn là phu quân tốt, còn phải xem bản thân ngươi. Hiện giờ ta nghĩ ngươi cứ cách ta ba thước, đừng có đến làm phiền ta chính là phu quân tốt rồi.”
Cố Doãn Tu bĩu môi: “... Giờ nàng đừng có cứng miệng, khi ta ra ngoài rồi, đừng có lo lắng đến nỗi không ngủ nổi!”
“Hừ, không biết lúc đó là năm nào nữa.” Giang Lam Tuyết nói.
Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh đến, Cố Doãn Tu nói: “Trời lạnh rồi, chúng ta về thôi. Còn thư nàng viết cho nhạc phụ nhạc mẫu, để ta mang về cho.”
“Phiền ngươi rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Còn thư của ta thì sao?” Cố Doãn Tu nói.
“Ngươi ở đây lâu như vậy, còn cần thư làm gì?” Cứ nhắc đến chuyện thư của Cố Doãn Tu là nàng lại đau đầu.
“Ta không cần biết, ta vẫn muốn.” Cố Doãn Tu làm nũng.
Giang Lam Tuyết thuận tay ngắt một cái lá bên đình đưa cho Cố Doãn Tu: “Đây, của ngươi đây.”
“Qua quýt như vậy sao?” Cố Doãn Tu nhận lấy chiếc lá, không vui nói.
“Sao, qua quýt cái gì? Ngươi phải nghĩ như thế này. Đây là chiếc lá ở bên cái đình mà ta ngồi hàng ngày ở Hồ Châu. Nếu ngươi nghĩ như vậy cái lá này không phải trân quý như cái bình nước mưa sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.
Cố Doãn Tu cảm thấy lúc Giang Lam Tuyết gian trá nàng thật đáng yêu, không nhịn được thơm lên mặt nàng một cái.