Mai Hoán Chi nhanh chóng đuổi kịp Giang Lam Tuyết, đặt tay của mình lên vai nàng: “Bọn ngươi… Người Tây Bắc… quá… dũng mãnh, khỏe mạnh.”
Mai gia ở Sùng Châu, là bình nguyên địa hình bằng phẳng, không có núi thế nên hắn cũng chưa bao giờ leo núi. Mai Hoán Chi lại là công tử được nuông chiều từ bé, niềm vui của việc leo núi, từ bé đến giờ hắn chắc chắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Giang Lam Tuyết tránh sang một bên, bỏ tay của Mai Hoán Chi xuống: “Là do ngươi ít tập luyện. Nếu như ngày nào ngươi cũng leo như này thì có thể được giống như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mai Hoán Chi trực tiếp lắc đầu: “Ta biết ngay Lục Trường Thanh không có ý tốt mà, mồm nói là dẫn ta ra ngoài chơi, thế nhưng chính là muốn ta mệt chết mới đúng.”
Giang Lam Tuyết không kiên nhẫn lắc đầu, nhặt một cành cây trên đường đưa cho Mai Hoán Chi: “Ngươi cầm cái này đi.”
Mai Hoán Chi không chắc chắn nói: “Ta không phải ông già.”
Giang Lam Tuyết nhìn thấy hắn không cần gậy bèn vất sang một bên nói: “Vậy ngươi đừng có dựa dẫm vào người của ta nữa.”
Chưa đi được bao xa Mai Hoán Chi lại bắt đầu đi chậm lại. Lục Trường Thanh đã đi cách bọn họ rất xa rồi, Giang Lam Tuyết đi mấy bước, Mai Hoán Chi ở đằng sau lại kêu ca, nàng bị hắn kêu gào đến nhức cả tai, chỉ có thể dừng lại đợi hắn. Hắn có thể kêu được như vậy, cũng có chút dũng mãnh đấy chứ.
Giang Lam Tuyết lại quay đầu lại, không biết từ lúc nào Mai Hoán Chi đã nhặt cành cây lên làm gậy rồi.
Mai Hoán Chi hì hục đi tới chỗ của Giang Lam Tuyết, thở hổn hển hỏi Giang Lam Tuyết: “Còn bao xa nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn xa lắm.” Giang Lam Tuyết cảm thấy tên Mai Hoán Chi này thật sự là một tên có chút vô dụng. Nàng là nữ nhân mà còn khỏe hơn hắn. Kiếp trước nàng từng nghe Mai Cửu Nương nhắc đến Mai Hoán Chi. Mai Cửu Nương nói hắn là một người đơn thuần lương thiện nhất, đen trắng phân minh, thiện ác đều thể hiện hết trên mặt. Mai Hoán Chi ở Lục gia một vài hôm, Giang Lam Tuyết cảm thấy những gì Mai Cửu Nương đã nói là sự thật, thế nên bọn họ sống với nhau vẫn được tính là hòa thuận.
Cố Doãn Tu và Hứa Thính Tùng ở phía trên đợi một lúc lâu mới thấy Giang Lam Tuyết cùng với một công tử trẻ tuổi đi lên, hai người cười cười nói nói trông rất vui vẻ.
Vẫn còn cách nhau cả một đoạn nhưng Hứa Thính Tùng đã vẫy vẫy tay gọi Giang Lam Tuyết: “Giang công tử…”
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Thính Tùng, cũng vẫy tay lại với hắn.
“Ơ, ngươi gặp bạn sao?” Mai Hoán Chi hỏi.
“Đúng, chúng ta nhanh một chút.” Giang Lam Tuyết vừa nói vừa sải dài bước chân. Mai Hoán Chi lặng lẽ vứt cành cây đi, tự cổ vũ bản thân, đuổi theo sau.
Lúc nãy Giang Lam Tuyết nhìn lên, tầm nhìn của nàng bị tán cây che mất nên không nhìn thấy Cố Doãn Tu, đến gần nhìn thấy hắn có chút sững lại rồi mới chào hỏi: “Thế tử gia, Hứa công tử.”
Cố Doãn Tu không nói gì, nhìn chàng trai trẻ tuổi đi cùng Giang Lam Tuyết. Vừa nhìn hắn đã biết nam tử kia không phải là người Tây Bắc, da trắng như vậy, gầy gầy yếu ớt, mới leo núi có một chút mà đã thở không ra hơi như thế kia.
“Vị này là Mai Hoán Chi - Mai công tử, là đại tài tử của Sùng Châu.” Giang Lam Tuyết giới thiệu Mai Hoán Chi với bọn họ.
Mai Hoán Chi vội nói: “Không dám không dám.”
Giang Lam Tuyết lại giới thiệu với Mai Hoán Chi: “Đây là Cố thế tử của Trấn Viễn Hầu Ngân Châu, còn đây là đại tài tử của Ngân Châu ta, Hứa Thính Tùng.”
Người khác đều là tài tử, chỉ có ta là thế tử, rõ ràng mình cũng có tài mà. Cố Doãn Tu nghĩ thầm trong lòng.
“Hân hạnh hân hạnh!” Mai Hoán Chi chắp tay làm lễ với hai người.
Hứa Thính Tùng cũng đáp lại còn Cố Doãn Tu chỉ gật gật đầu.
Một nhóm bốn người tiếp tục leo lên. Cố Doãn Tu và Hứa Thính Tùng đi rất nhanh, Giang Lam Tuyết cho rằng Mai Hoán Chi không thể theo kịp bọn họ hoặc là lại kêu gào, không ngờ mặc dù hắn đi chậm hơn bọn họ nhưng vẫn được coi là theo kịp. Do đó, Cố Doãn Tu và Hứa Thính Tùng đi đằng trước, Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi bước theo sau, luôn luôn giữ ở khoảng cách một trượng.
“Có vẻ như người càng ngày càng có tinh thần!” Giang Lam Tuyết trêu chọc Mai Hoán Chi.
Mai Hoán Chi sáp lại gần Giang Lam Tuyết phía trước nói: “Ngươi nói ta là tài tử của Sùng Châu vì vậy ta không thể bị người ta xem thường được. Ta chính là bộ mặt của tất cả tài tử Ngân Châu.”
Giang Lam Tuyêt cười nhẹ một tiếng: “Biết như thế lúc vừa mới leo ta đã nói với mọi người rằng ngươi là đại tài tử của Sùng Châu rồi, như thế có khi giờ ngươi đã leo lên đến đỉnh từ lúc nào rồi.”
Mai Hoán Chi nghe xong, nhỏ giọng cười ha ha: “Như thế khác gì muốn mạng của ta, đợi ta về nhà ta nằm liền luôn ba ngày, khiến Lục Trường Thanh đến hầu hạ ta, bảo y đến bưng trà rót nước, rửa chân bóp chân cho ta.”
Giang Lam Tuyết lại cười phá lên, Mai Hoán Chi đúng là có chút đáng yêu.
Tiếng cười sảng khoái của Giang Lam Tuyết đã truyền đến tai của Cố Doãn Tu, trong lòng hắn tự dưng có một cảm giác kì lạ, hóa ra nữ nhân này cũng có lúc cười sảng khoái như thế nào. Đó là một nụ cười tự nhiên, vui vẻ của một thiếu nữ. Hắn còn cho rằng nàng chỉ có thể hoặc là giả cười hoặc là cười lạnh lùng.
Không biết tên mặt trắng Sùng Châu kia pha trò gì mà khiến nàng vui vẻ đến thế. Cố Doãn Tu bước chậm lại muốn nghe xem hai người bọn họ đang nói gì.
Nhìn thấy Cố Doãn Tu đi chậm lại, Hứa Thính Tùng nói: “Thế tử mệt sao? Đằng trước có một cái đình nghỉ chân, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Cố Doãn Tu chỉ ừ một tiếng. Tên Hứa Thính Tùng này thật sự rất ngốc!
Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, nghe thấy lời của Hứa Thính Tùng, Mai Hoán Chi lại gần Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Ngươi xem, tài tử Ngân Châu đang muốn nghỉ ngơi kìa.”
Giang Lam Tuyết cũng nhỏ giọng cười: “Vậy tài tử Sùng Châu có muốn nhân cơ hội này vượt mặt tài tử Ngần Châu không?”
Mai Hoán Chi cười hi hi: “Không được không được, như thế là không hay. Tài tử Sùng Châu bọn ra không phải là người luôn thích vượt qua, lấn át người khác trong mọi việc.”
Giang Lam Tuyết lại cười, cái tên Mai Hoán Chi này!
Cố Doãn Tu chỉ nghe thấy Giang Lam Tuyết hai người bọn họ nhẹ giọng cười còn bọn họ nói gì hoàn toàn không nghe thấy.
Hứa Thính Tùng nhìn thấy hai người bọn họ đã bắt kịp, nói: “Phía trước là lưng chừng núi rồi, trên đó có một cái đình, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”
Giang Lam Tuyết gật đầu, Mai Hoán Chi cũng đồng ý.
Đi chưa bao xa đã nhìn thấy cái đình. Người trong đình cũng không nhiều, còn có cả ghế nghỉ. Mai Hoán Chi vẫn còn muốn giữ thể diện cho tài tử Sùng Châu, nhìn thấy ba người bọn họ ngồi rồi mới ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết.
Trong đình cũng có bán trà với điểm tâm, Hứa Thính Tùng mua một ấm trà và hai đĩa điểm tâm.
Giang Lam Tuyết ăn uống một ngụm, vị của trà không quá tệ. Ngược lại Mai Hoán Chi cũng nhấp một ngụm, lập tức cau mày, Giang Lam Tuyết thấy hắn nhìn nhìn mình, lại nhìn Hứa Thính Tùng hai người bọn họ, biểu cảm hoài nghi “bọn họ có hiểu gì về trà không thế”.
Giang Lam tuyết nhỏ giọng: “Ở bên ngoài chỉ có như vậy thế, đợi đến lúc về nhà sư phụ sẽ tự tay pha cho ngươi.”
Bản thân cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi, Mai Hoán Chi lại cười: “Ngươi nói đúng.”
Cố Doãn Tu luôn chú ý đến cử động của cả hai người, hắn cũng không biết tại sao, dù sao hắn không cố ý quan tâm nhưng lại không nhịn được nhìn một cái.
“Mai công tử ở tại Lục gia sao? Lục tiên sinh là gì của công tử?” Cố Doãn Tu hỏi.
Giang Lam Tuyết vừa nghĩ định nói là họ hàng, Mai Hoàn Chi lại phẫn nộ nói: “Kẻ thù.”
Nghe xong cả Cố Doãn Tu lẫn Hứa Thính Tùng đều sững sờ, làm gì có ai lại ở nhà của kẻ thù của mình cơ chứ. Nhìn Giang công tử và hắn cười cười nói nói vui vẻ như thế, như thế nào cũng không giống.
Giang Lam Tuyết liền bổ sung: “Là họ hàng, chỉ là có chút hiểu nhầm thôi.”
Mai Hoán Chi lẩm bẩm: “Ai thèm làm họ hàng của hắn.”
“Thế Mai công tử định ở Ngân Châu bao lâu, hiếm khi có tài tử ở Sùng Châu đến, bọn ta cũng phải tỏ lòng mến khách của mình, dẫn công tử đến những chỗ vui chơi chơi một chuyến.” Cố Doãn Tu nói.
Có vẻ Mai Hoán Chi vẫn chưa nghĩ đến những chuyện này bè nói: “Hiện giờ thì cũng chưa biết, ở đã rồi tính.” Báo được thù rồi nói, hoặc là ít nhất cũng phải làm cho đệ tử này của Lục Trường Thanh bỏ đi, khiến y cô đơn suốt đời.
Hứa Thính Tùng nói tiếp: “Nếu đã vậy thi xã() mấy ngày tới Mai công tử cũng đến đi? Giang công tử cũng đến đi!”
“Thi xã?” Mai Hoán Chi có vẻ thích thú.
“Đúng, khi nào về nhà ta sẽ cho người mang thiệp mời đến chỗ Lục tiên sinh, hai người cùng đến đi.” Hứa Thính Tùng nói.
“Ta không đi đâu… Ta cũng không biết làm thơ…” Giang Lam Tuyết nói.
“Không biết làm thơ nhưng ngươi biết pha trà! Đi cùng đi.” Mai Hoán Chi nói xong, cầm tay Giang Lam Tuyết oán giận nói.
Cố Doãn Tu nhìn thấy, cau mày, Giang tam nàng thật sự đã coi bản thân là nam nhân rồi? Sao lại có thể không… không giữ gìn nữ tắc như thế! Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết với ánh mắt sắc lạnh. Giang Lam Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, có chút không hiểu gì, người này sao lại nhìn nàng với ánh mắt sắc như dao găm thế kia.
“Nếu đã đồng ý, đến lúc đó Mai công tử và Giang công tử cùng đến đi.” Hứa Thính Tùng cười nói.
Mai Hoán Chi thay Giang Lam Tuyết đáp lời: “Được, chúng ta đều đi.”
Giang Lam Tuyết cũng không nói gì, chung quy thì nàng cũng muốn làm quen thêm một số người, ngoài hậu trạch ra nàng cũng muốn biết người và những chuyện khác, nếu không nàng cũng không cần phải giả nam, hà cớ gì mà phải bái Lục Trường Thanh làm sư phụ.
Thời gian bốn người nghỉ ngơi rơi vào khoảng một nén hương. Bọn họ nghỉ ngơi xong lại tiếp tục leo núi. Trước đó Mai Hóan Chi cũng cổ vũ mình hết sức mới miễn cưỡng theo kịp bọn họ, lần này được nghỉ ngơi một chút, cũng nhụt chí rồi. Thể lực của Giang Lam Tuyết có chút không chống đỡ được, hai người bọn họ ở phía sau càng ngày càng chậm lại, dần dần cách Cố Doãn Tu và Hứa Thính Tùng cả một đoạn dài.
Vốn dĩ Cố Doãn Tu vẫn đang chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ, Hứa Thính Tùng liên tục nói chuyện với hắn, hắn lại trở nên lơ là, đợi đến khi hắn quay lại nhìn thì đã không thấy bóng dáng của Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi nữa rồi.
Lúc này hắn chỉ nghe thấy một tiếng ồn ào bị bóp nghẹt, sau đó hắn nghe thấy ai đó kêu gào, láng máng nghe thấy hình như là giọng của Mai Hoán Chi.
Lòng của Cố Doãn Tu liền chùng xuống, cắm đầu về phía trước. Hứa Thính Tùng thấy thế cũng chạy theo hắn.
Cố Doãn Tu hai người đi đến chỗ gặp nạn. Thấy trên đường núi có nhiều tảng đá lớn nhỏ, chất thành đống cao gần bằng một người. Hắn nhìn một vòng, quan sát trong đám người không thấy Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi.
Cố Doãn Tu hỏi nam tử ở bên cạnh hắn: “Có người bị thương không?”
“Ở dưới đống đá hình như có hai người.” Nam tử đó trả lời.
Cố Doãn Tu đứng lên chỗ cao nhìn xuống dưới, vẫn không thấy Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi. Lòng hắn bất chợt trở nên sốt ruột: “Vậy còn đứng ngây ở đấy ra làm gì, mau di chuyển mấy cái khối đá này ra chỗ khác.”
Cố Doãn Tu nói xong liền tự tay bê đống đá, Hứa Thính Tùng cũng đi lên giúp đỡ hắn. Những người khác lại chi muốn xem kịch, tỏ ý không muốn giúp đỡ, còn có người nói phong nói gió, gì mà chắc chắn sẽ bị đè chết.
“Thế tử gia, cẩn thận tay ngài.” Hứa Thính Tùng nói.
Một đám người vừa nghe thấy ba chữ thế tử gia, mặt tái lại, đều đi lên giúp đỡ hai người bọn họ di chuyển mấy khối đá.
Cố Doãn Tu nhìn nhìn Hứa Thính Tùng, hiếm khi người này lại thông minh như thế nào. Nếu như hắn không nói câu này thì hắn đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ rồi.
Cố Doãn Tu càng di chuyển mấy khối đá lòng càng hoảng sợ, không phải thật sự là Giang tam chứ… Không thể nào, nữ nhân này đời trước sống đến tận tuổi, phúc lớn mệnh lớn, khẳng định không phải là nàng, không thể là nàng.
Hứa Thính Tùng thấy Cố Doãn Tu điên cuồng bê đống đá đi, muốn khuyên hắn mấy câu nhưng cuối cùng cũng không nói được, chỉ có thể cùng dốc sức di chuyển, hắn cũng lo lắng hai người phía dưới đống đá kia chính là Giang công tử và Mai công tử.
Cố Doãn Tu bê một khối đá lên, ở dưới lộ ra góc quần áo màu xanh đen, Giang Lam Tuyết hôm nay cũng mặc màu này, Cố Doãn Tu tim như bị ai đó dùng búa đập vào một cái, hét to: “Nhanh lên cho bổn thế tử!”
Đám người thấy Thế tử gia tức giận, lại nhìn thấy có một góc quần áo ở dưới, lập tức gia tăng tốc độ.
Cố Doãn Tu cũng không dừng lại, tay hắn run run, không phải là do đau mà là do hoảng sợ.
Mọi người cùng nhau đào mấy khối đá lên, một tấm lưng lộ ra, Cố Doãn Tu liếc nhìn bóng lưng của người đó, trong lòng hoảng sợ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, không phải là Giang tam.