PHIÊN NGOẠI.
Tuyết đầu mùa năm nay rơi hơn mười ngày mới dừng, cả Nghiệp Dương thành phủ trong tuyết trắng, Khương Ninh nhờ được trị độc kịp thời mà thân thể không tổn hại nhiều nhưng vẫn bị Tống Cẩn bắt nằm trên giường nghỉ ngơi. Khương Ninh nằm đến nhàm chán, buổi chiều Phó Dung đến bắt mạch cho nàng.
Bắt mạch xong, Phó Dung lạnh như băng nói: “Thật ra thì hai ngày trước ngươi đã có thể xuống giường hoạt động rồi.”
Khương Ninh nhất thời thống khổ như bị dao đâm: “Ta thực sự không cần nằm trên giường nữa đúng không?”
Phó Dung nhất thời tức giận: “Ngươi nghi ngờ chuẩn đoán của ta?”
“Không phải!”
“Vậy ý ngươi là gì?”
“Có thể cho ta lý do tiếp tục nằm trên giường không?”
“Không thể!”
Khương Ninh nổi giận: “Thực ra ngươi nên nói với bệ hạ ta khỏe rồi, như vậy hắn sẽ không bắt nhốt ta lại trong phòng suốt nữa.”
Phó Dung cũng nổi giận: “Sao ngươi biết ta chưa nói?”
Khương Ninh im lặng.
Một lát sau nàng ý thức được vấn đề: “A Dung, ngươi có cảm thấy ta là người thích bị trói buộc không?”
Phó Dung lắc đầu, hiển nhiên cũng nghĩ ra ý nàng, nàng lại hỏi: “Vậy tại sao ta phải nghe lời bệ hạ đến vậy chứ?”
Phó Dung chau mày: “Ngươi hỏi ta?”
Hồi lâu, Khương Ninh à một tiếng: “Quả thật không nên hỏi ngươi, phải hỏi chính ta. Ta cảm thấy ta không nên nghe lời hắn như thế, ví dụ như lúc này ta nên mặc kệ hắn, tuân theo ý mình, đi ra ngoài một chút, ngắm cảnh tuyết rơi một chút, đúng không?”
Phó Dung mỉm cười: “Ta đi cùng ngươi.”
Khương Ninh: “Được lắm.”Phó Dung đứng ngoài cửa chờ, Khương Ninh tự bọc mình lại thật cẩn thận, đẩy cửa cùng Phó Dung đi ra ngoài: “Hắn đang làm việc?” Khương Ninh muốn biết xem Tống Cẩn ở đâu, tránh bị hắn thấy, Phó Dung đáp: “Đang ở thư phòng nghị sự.”
Khương Ninh gật đầu.
Lần phản loạn Tây Nam này còn dính líu đến nước láng giềng, ngày trước nghe Tống Cẩn nói đã moi được chút thông tin từ miệng mấy tên do thám chưa chết, dựa vào chút thông tin đó thì những chuyện khác cũng có thể rõ ràng. Vì Đại Chiêu xưa nay chỉ phòng thủ chứ không tấn công, những do thám nước láng giềng thời tiên đế vẫn còn sống, mà chuyện này lại không thể cùng nước đối chất với nước láng giềng.
Hơn nữa, Dương Lệ Thành đã chết, ai sẽ tiếp quản quân Tây Nam cũng là một vấn đề, còn có chuyện khen thưởng tướng sĩ có công dẹp loạn lần này, có chuyện nhỏ có chuyện lớn nhưng Tống Cẩn vẫn lấy thân phận của Tống Hoành tham gia, vẫn làm như hắn quyết định trước sau đó mới đến kinh cầu bệ hạ định đoạt.
Khương Ninh dậm chân.
Không biết lúc Tống Cẩn nghị sự sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ?
Có phải là nghiêm túc đững đạc hay không?
Nàng hiếu kỳ, muốn đi xem một chút, liền nói với Phó Dung: “Chúng ta đi thư phòng trước đi.”
Phó Dung hôm nay vô cùng dễ chịu: “Ngươi nói gì cũng được.” Sau đó cùng nàng đến thư phòng.
Khương Ninh đương nhiên không để Tống Cẩn nhìn thấy nàng, vì thế chỉ chọc thủng một lỗ trên cửa giấy, lén nhìn vào trong. Hôm nay Tống Cẩn mặc một bộ y phục sẫm màu, ngồi sau bàn, mang theo mặt nạ, luôn tỏa ra phong thái điềm tĩnh. Khương Nghĩa không dám nhìn nhiều, tướng lĩnh còn lại tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không có can đảm hỏi sao Hiến Vương điện hạ phải đeo mặt nạ, cũng dốc lòng trình bày quan điểm của mình, dẫu sao chuyện cũng liên quan đến tiền đồ tương lai, không thể qua loa lấy lệ được.
Tống Cẩn dựa vào ghế ngồi, chỉ nghe không nói, đợi chúng quan nói hết nơm nớp lo sợ chờ phản ứng của hắn, hắn mới mở miệng, cười một tiếng, tiếng cười này trực tiếp khiến Khương Ninh ở ngoài cửa sổ chạy mất dạng.
Khương Ninh vội vã chạy đến cửa phủ, Phó Dung đi theo đằng sau: “Hắn phát hiện ra ngươi?”
Khương Ninh mơ hồ ừ một tiếng, bước nhanh ra cửa phủ, nàng ngại không dám nói tiếng cười này của Tống Cẩn giống tiếng cười câu dẫn nàng hồi ở dược lư, nàng nhịn không được a.
Hai người đạp lên tuyết dầy trên phố lớn, trên đường có không ít trẻ con đang đùa bỡn, bên cạnh có người lớn canh chừng, Khương Ninh nhìn qua, trên mặt mang theo ý cười.
Phó Dung liền hỏi: “Ngươi thích trẻ con?”
Khương Ninh ừ một tiếng: “Dễ thương quá mà, sau này ta sẽ nuôi thật nhiều…” bỗng dừng lại cười: “Nuôi trẻ con, chuyện này vẫn là tùy duyên đi.”
Phó Dung biết nàng là đang nghĩ đến bệnh tình của Tống Cẩn, sợ Tống Cẩn vì chuyện của phụ hoàng mà chấn thương tâm lý, đổi đề tài: “Ta sẽ đi chơi xa với bạn, không về kinh cùng ngươi.”
“Khi nào?” Bước chân nàng dừng lại.
“Đợi tiễn ngươi về phủ, ta liền đi, bạn ta đang đợi.”
Khương Ninh cũng không biết nói gì mới phải, nàng cũng không cách nào đáp lại tình cảm của Phó Dung, nhưng là bạn tốt nhiều năm, nàng vẫn muốn tiễn hắn một đoạn: “Bạn ngươi ở đâu? Ta muốn tiễn ngươi qua đó.”
“Thật sự phải tiễn?”
Khương Ninh cười: “Đương nhiên.”
Phó Dung cũng cười.
Hai người tới trước quán rượu, mấy người bạn của Phó Dung quả nhiên đang ngồi chờ trong đó, thấy Phó Dung liền vẫy vẫy: “Phó huynh! Phó huynh!”
Phó Dung vốn muốn nói lời từ biệt lúc này, ai dè Khương Ninh trực tiếp tiến vào quán: “Không uống cùng ngươi chén rượu sao có thể gọi là tiễn chứ?”
Năm xưa, Khương Ninh rảnh rỗi cũng thường đi chơi với Phó Dung, trời nam đất bắc, cưỡi ngựa uống rượu, cuộc sống khoái hoạt, ngày sau sợ là nàng sẽ mãi ở trong cung, không còn cơ hội này nữa rồi.
Phó Dung nhìn nàng sảng khoái dốc cạn, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cũng chỉ là giơ ly lên dốc cạn.
Mấy người uống đến hoàng hôn, tửu lượng của Khương Ninh cũng không tệ, ước chừng đã có chút say, nằm mơ mơ màng màng trên bàn.
Tống Cẩn không hề báo trước bước vào quán rượu, đôi mắt dưới mặt nạ màu bạc không gợn sóng, Phó Dung chỉ chỉ Khương Ninh, Tống Cẩn cong người ôm nàng lên, hướng Phó Dung nhẹ gật đầu sau đó rời khỏi quán rượu.
Phó Dung nhìn mấy lần, uống thêm mấy hớp rượu sau đó cũng cùng bằng hữu lảo đảo ra khỏi quán.
Khương Ninh nằm trên lưng Tống Cẩn, đầu dụi dụi vào cổ Tống Cẩn, không ngoan ngoãn chút nào, nhưng mặc cho nàng nháo thế nào, bước chân Tống Cẩn vẫn rất an ổn: “Nàng không nghe lời ta.”
Khương Ninh choáng váng: “Tống Cẩn?”
“Là ta.”
Khương Ninh nhất thời ngượng ngùng: “Không phải là không nghe lời chàng, là ta không muốn nằm trên giường nữa.”
“Ta cũng có thể uống rượu với nàng.”
“Ta thấy chàng ở thư phòng.”
“Nàng nhìn lén ta?”
“Nói bậy!” Khương Ninh dùng sức đạp hai chân, huơ tay loạn xạ, vừa vặn đập trúng đầu Tống Cẩn: « ….. »
Tống Cẩn bị nàng làm trượt chân, ngã xuống nền tuyết, miệng ngậm một ngụm tuyết.
Khương Ninh ngồi dậy trên lưng hắn: « Nói bây, ta nhìn chàng xưa nay đều quang minh chính đại, ai thèm nhìn lén chứ! »
Trời đêm lên cao.
Tống Cẩn nằm trên tuyết: « Nàng dám nói cửa sổ không phải nàng đâm thủng? »
Khương Ninh: « ….. »
Nàng sợ rồi: « Chàng phát hiện? »
« Ừ. »
Khương Ninh im lặng, qua một lúc, nàng ngước mắt nhìn phải nhìn trái: ‘Chàng đâu rồi? »
« Muốn ngắm ta? »
« Đương nhiên, ta trước giờ ngắm chàng quang minh chính đại, chàng đừng có trốn! »
Khắc sau, Tống Cẩn cõng nàng lên, tiếp tục đi về phía trước: « Về nhà rồi ngắm? »
« Tại sao? »
« Trời đen kịt vậy, nàng ngắm không rõ đâu, đợi về nhà, ta châm đèn cho nàng ngắm. »
« Ừ. » Khương Ninh hài lòng cong cong mắt, ôm ghì cổ hắn: « Tống Cẩn, chàng thật tốt. »