Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

chương 51: “nghệ thuật ẩm thực”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chờ đợi ở biệt thực của Tích Bạch Thần hai ngày, Mễ Lạp vẫn chưa có dấu hiệu quay trở lại, nhưng ý thức vẫn sẽ bị nhập vào các đồ vật khác nhau mỗi khi ngủ, chỉ có điều bây giờ cô đã có mức độ tự chủ nhất định, có thể chọn mục tiêu nhập vào thích hợp.

Cô còn phát hiện ra một quy luật, đó là mục tiêu chiếm hữu của cô càng gần Tích Bạch Thần thì tỉ lệ thành công càng cao. Bất kể anh ở đâu, cô đều có thể tìm thấy anh. Chẳng trách lúc trước mỗi lần xuyên qua cô đều xuất hiện gần anh.

Mễ Lạp cảm thấy rất tò mò với điều này, dường như giữa cô và Tích Bạch Thần tồn tại một từ trường nào đó, luôn tạo ra lực hấp dẫn lẫn nhau. Chỉ có điều Tích Bạch Thần là thiết bị định vị, còn cô là thiết bị di động.

“Đang làm gì thế?” Tích Bạch Thần bưng dĩa trái cây tới, thấy Mễ Lạp ngồi trên sô pha, cầm notebook ngẩn người.

“Em đang xem website của anh.” Trên màn hình máy tính của Mễ Lạp đang hiện trang truyền thông sách mới của Tích Bạch Thần – “Nghệ thuật ẩm thực”.

Với sự nổi tiếng của bộ phim “Mèo cầu phúc”, tiểu thuyết của Tích Bạch Thần cũng rất được yêu thích, những độc giả ban đầu chỉ sưu tầm theo trào lưu, sau khi đọc xong một vài tác phẩm thì phần lớn đã trở thành fan trung thành của anh.

“Nghệ thuật ẩm thực” – ấn bản mới nhất cũng đạt được danh tiếng và đề cử không tồi, nhưng nguyên nhân thực sự giúp nó được chú ý chính là nhờ video của một blogger ẩm thực.

Các công thức được sử dụng trong “Nghệ thuật ẩm thực” cơ bản đều là bộ sưu tập và những món mà Mễ Lạp sáng tạo ra, có rất nhiều kĩ thuật nhỏ khéo léo, hương vị cũng rất độc đáo.

Thông thường, với các độc giả bình thường thì sẽ không nghĩ về tính xác thực của những công thức nấu ăn này, nhưng blogger này thích tìm hiểu cái mới, một ngày nọ tâm huyết dâng trào, bèn làm thử một món theo công thức trong sách, không ngờ hương vị lại ngon vô cùng!

Cô nàng đăng phát hiện của mình lên internet, hơn nữa còn cam kết sẽ tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp để thử nghiệm từng công thức nấu ăn còn lại.

Blogger này có nhân khí rất cao với hơn một triệu người hâm mộ, cho nên khi tin tức nổ ra đã ngay lập tức thu hút rất nhiều cư dân mạng.

Món ăn được đề cập trong “Nghệ thuật ẩm thực” có không dưới loại, trong đó một nửa là có thể phân tích rõ phương pháp thực hiện cụ thể, nửa còn lại thì tương đối phức tạp, rất nhiều nội dung mấu chốt đều đã trả qua khâu chế biến nghệ thuật, làm người ta khó lòng giác ngộ.

Nhưng trước mắt, hai mươi mấy món ăn được lọc ra đều đã được food blogger kia khôi phục lại, hương vị vô cùng tuyệt vời và được đánh giá rất cao. Nhiều cư dân mạng đã lao vào làm theo, còn đem kinh nghiệm và cảm tưởng của mình chia sẻ với mọi người.

Điều khiến những người yêu ẩm thực cảm thấy hứng thú nhất chính là những món ăn khó phục hồi trong sách, đặc biệt là món Phật liên nghìn tay đã làm nên tên tuổi của nhân vật chính. Nó được miêu tả là một món kì diệu và điêu luyện, ngay cả một số đầu bếp cũng không nhịn được mà háo hức muốn thử.

Đáng tiếc, những món ngon quý là lạ đó cho đến nay vẫn chưa có ai có thể tái tạo được. Nhiều người bắt đầu nghi ngờ những món ăn đó chỉ là do tác giả tưởng tượng ra, nửa thật nửa giả, hoàn toàn không thể làm được.

“Lão Bạch, có phải fan của anh đều là dân sành ăn không?” Mễ Lạp thích thú nhìn những bình luận của cư dân mạng.

Tích Bạch Thần ngồi bên cạnh cô, xiên một miếng trái cây đút tới tận miệng, thấy cô ăn với vẻ mặt thỏa mãn, anh không khỏi nở nụ cười: “Chẳng lẽ em không phải?”

“Hừm.” Mễ Lạp không thể phản bác, chỉ vào bình luận hot hàng đầu, nói: “Nhóm fan hâm mộ của anh đều muốn thấy anh tự tay nấu một bữa, anh có muốn xuất thủ vài chiêu không?”

Tích Bạch Thần đong đưa cho cô một ánh mắt: “Anh có được mấy chiêu, em còn không biết sao?”

Mễ Lạp: “…” Vách đá cheo leo này, một câu hai nghĩa sao?

“Hầu hết các món trong bản công thức kia anh đều chưa được ăn, khi nào thì em mới làm cho anh ăn đây?” Trong giọng nói bình tĩnh của Tích Bạch Thần mơ hồ lộ ra vài phần ủy khuất.

“Anh muốn ăn gì?” Người đàn ông của mình thì phải cưng chiều cho tốt, Mễ Lạp vô cùng vui vẻ đáp ứng yêu cầu của anh.

“Phật liên nghìn tay.” Tích Bạch Thần không chút khách khí chọn ngay món ngon đã mơ ước từ lâu.

“Không thành vấn đề. Món này hơi phức tạp, em phải đi chuẩn bị trước một chút.” Mễ Lạp lấy giấy bút, viết ra nguyên liệu, gia vị và dụng cụ làm bếp cần có.

Mễ Lạp từng được học làm vài món với một vị sư phụ già, nhưng không chính thức bái sư, chỉ học vì thấy hợp. Sau đó, cô đã thêm những sáng tạo của riêng mình vào những món ăn này. Phật liên nghìn tay chính là một trong những món ăn đã thành công.

Mất một ngày để chuẩn bị, trước khi Mễ Lạp bắt tay vào làm, cô bỗng nói với Tích Bạch Thần: “Chúng ta quay video đi.”

Tích Bạch Thần: “Để làm gì?”

“Trên mạng không phải có người nghi ngờ tính xác thực của món ăn này sao?” Mễ Lạp cười nói, “Nên chúng ta làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.”

Tích Bạch Thần rất nổi tiếng, người yêu thích rất nhiều, dĩ nhiên người bôi đen anh cũng không ít, những món ăn xuất hiện trong “Nghệ thuật ẩm thưc” càng bị bôi đen kịch liệt hơn.

Food blogger kia còn bị nhóm người đó hắc nước bẩn, nói là đoàn đội do Tích Bạch Thần bỏ tiền tới tâng bốc, vô duyên vô cớ bị vu khống. Tuy những nhận xét kiểu này chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng khó tránh khỏi việc vẫn có người tin.

Đặc biệt là trong sách có rất nhiều món ăn phức tạp không thể phục hồi, càng làm nhóm anti này thêm kiêu căng hống hách hơn, ngày nào cũng có mấy thành phần rảnh rỗi chạy tới WB của Tích Đại để lại vài bình luận nhảm.

Tích Bạch Thần không thèm để ý, nhưng Mễ Lạp lại rất tức giận.

Người đàn ông của cô há đến lượt người khác ức hiếp!

“Không cần.” Tích Bạch Thần trấn an cô, “Đây là thủ nghệ của em, để người khác học lỏm mất không phải là thiệt thòi sao?”

“Đừng lo, Phật liên nghìn tay không phải chỉ nhìn là có thể làm được.” Mễ Lạp bày biện từng nguyên liệu một xong thì bật máy quay, bắt đầu chế tác.

Phật liên nghìn tay là một món ăn rất tốt cho sức khỏe, quy trình chế biến phức tạp, sau khi hoàn thành, có thể cho người khác một hưởng thụ tuyệt hảo về hình dáng, màu sắc, hương thơm và mùi vị.

Thần sắc của Mễ Lạp chăm chú, động tác điêu luyện, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui của việc sáng tác.

Tích Bạch Thần đứng bên cạnh, lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của cô.

Cắt, gọt, nghiền, nặn, khắc, … Ngón tay di chuyển linh hoạt, xử lí từng nguyên liệu nấu ăn một cách gọn gàng trật tự.

Bình thường Mễ Lạp như một cô bé vô lo vô nghĩ thích trêu chọc người khác, nhưng ngay lúc này, cô giống như một nhạc trưởng điềm đạm bình tĩnh, cả người toát lên phong thái quyến rũ.

Tích Bạch Thần không khỏi ngây người, trong đôi mắt trong vắt chỉ còn lại một bóng người.

Không biết qua bao lâu, một mùi hương nồng đậm truyền vào mũi, Tích Bạch Thần mới khôi phục lại sau trạng thái ngây ngốc.

“Được rồi, đại công cáo thành!” Mễ Lạp đặt Phật liên nghìn tay mà mình vừa làm ra lại gần camera, làn khói mờ lượn lờ trước ống kính, hơn mười giây sau hình ảnh mới dần trở nên rõ ràng.

Chỉ thấy trong chiếc đĩa sứ màu ngọc bích, có một đóa sen trắng trong suốt đang nở rộ trên mặt nước, nhụy hoa làm từ thịt gà, nấm hương, miến, sò điệp và các loại nguyên liệu khác, xung quanh là màu xanh và đỏ đan xen, dưới ánh đèn, nhìn thoáng qua trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật.

Tích Bạch Thần nhìn ngẩn người, chợt cảm giác lời văn của mình hoàn toàn không phản ánh hết được nét tinh túy của món cao lương mỹ vị này.

“Nếm thử xem.” Mễ Lạp múc một thìa nước súp đưa tới miệng anh.

Anh cầm lấy tay cô nhấp một ngụm, bất thình lình có cảm giác toàn bộ vị giác đều được mở ra. Nước súp đặc sệt mà không béo, hậu vị vô cùng thơm ngon, nước trông rất nhạt nhưng hương vị lại rất đậm đà.

Một người từ trước đến nay chưa bao giờ chú trọng đến việc ăn uống như anh, lại lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của mỹ thực. Tuy Tích Bạch Thần sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mẹ anh mắc chứng trầm cảm sau sinh, còn người cha trên danh nghĩa của anh cơ bản chỉ có trách nhiệm giám hộ. Ba bữa ăn mỗi ngày của anh đều do bảo mẫu phụ trách, đối với nhu cầu ăn uống, anh chỉ cần lấp đầy bụng chứ chưa bao giờ theo đuổi khẩu vị nào. Vì vậy dù có ăn đồ takeaway hay mì gói thì anh thấy cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay, anh bỗng cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trước đây.

Mễ Lạp gắp một miếng thịt gà đút cho anh, thấy anh tinh tế thưởng thức, mặt mày đều hiện lên vẻ hạnh phúc, cô cũng cảm thấy vui lây.

“Ngon không anh?”

Tích Bạch Thần thành thật gật đầu, mau chóng bắt đầu ăn.

Mễ Lạp chuyển video vừa quay vào máy tính, chỉnh sửa biên tập một chút rồi dùng danh nghĩa của Tích Đại đăng lên.

Phật liên nghìn tay – video hương vị chân thực ——- Tiêu đề ngắn gọn, nhưng đã thu hút rất nhiều cư dân mạng.

Đệt, thực sự có Phật liên nghìn tay sao?

A a a, tuy không thấy mặt, nhưng mà đôi bàn tay này đẹp quá, yêu yêu.

Kĩ thuật dùng dao thật điêu luyện!

Có vẻ cũng bình thường đấy, chỉ cần đầu bếp có chút kinh nghiệm là có thể làm được.

Bạn ở lầu trên làm được đi rồi hẵng nói!

Qủa nhiên là video chân thực, tôi nhìn mà đói bụng.

Chỉ là một món ăn thôi mà, có cần đẹp như vậy không???

Dm, cục cưng háu ăn! Đối diện là những món ngon như vậy, làm sao tôi còn có thể nuốt nổi cái bánh bao khô của mình đây?

@Mỹ thực bác chủ, phiên bản thực của Phật liên nghìn tay này, bác chủ có muốn khiêu chiến một chút không?

Một số người nói hầu hết món ăn trong truyện của Tích Đại đều là bịa? Bây giờ mặt có đau không?

Nhìn có vẻ không tệ, nhưng ai biết được ăn có ngon hay không?

Phân liên nghìn tay xuất hiện rồi, tôi muốn biết Nhất diệp độ giang, Bát bảo kì trân, Cung tú chức cẩm của nhân vật chính có phải cũng là thật không?

Tôi cũng muốn biết, cầu video thật!

Cầu video thật

Một loạt tiếp theo…

Với việc đăng tải đoạn video này, mức độ phổ biến của “Nghệ thuật ẩm thực” lại tăng vọt, số người nghiên cứu các công thức trong sách cũng tăng lên.

Nhưng hầu hết những người cố gắng phục chế Phật liên nghìn tay đều thất bại. Dù miễn cưỡng làm ra thì nó cũng chỉ đẹp hình dạng, còn hương vị lại không có, mức độ rõ ràng rất khó, thế cho nên địa vị của món ăn này trong lòng mọi người đã nâng lên một tầm cao nhất định, ngay cả một số món ăn khó tái tạo khác cũng được bịt bằng một chiếc khăn che mặt thần bí.

Đối với tình hình gió tanh mưa máu bên ngoài, Tích Bạch Thần và Mễ cũng chẳng buồn để ý.

Hai người làm tổ trong nhà, một người phụ trách nấu ăn, một người phụ trách ăn, bất kể là chuyện nấu ăn hay chuyện phòng the đều phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, trải qua một cuộc sống “xa hoa lãng phí”.

Mãi đến tối ngày thứ tư, lúc Mễ Lạp nằm trong bồn tắm ngủ gật mới xuyên trở về.

Tích Bạch Thần tinh lực dào dạt nằm chờ cô trên giường, kết quả là bóng quỷ cũng chẳng chờ thấy…

Sau khi Mễ Lạp trở lại, cô cân nhắc làm sao để giải quyết vấn đề của Đoàn Tranh Vanh. Ai ngờ cô chưa kịp hành động thì đã nhận được một tin kinh người từ Đoàn Tiểu Vũ.

“Cái gì? Em trai cậu bị bắt?”

Đoàn Tiểu Vũ nói với tâm trạng chán chường: “Ừm, mới hôm qua, nó bị bắt vì tội tụ tập đánh nhau, tàng trữ trái phép ma túy và chất cấm. Bố mẹ tớ nhờ tớ tìm người giúp, nhưng tớ không biết phải làm sao.”

“Tàng trữ ma túy với chất cấm không phải là tội nhỏ đâu.” Mễ Lạp có linh tính kì lạ trong lòng, cô luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tích Bạch Thần. Cô nhớ lúc trước Tích Bạch Thần từng nói sẽ giúp cô xử lí “Đoàn Trinh Dung”, nhưng người đó và Đoàn Tranh Vanh không phải là người của cùng một thế giới, chẳng lẽ vẫn có thể ảnh hưởng lẫn nhau?

“Bố mẹ tớ chỉ có mỗi thằng con trai này, nếu nó xảy ra chuyện thì bố mẹ tớ biết phải làm sao?”

“Làm việc xấu thì phải bị trừng phạt.” Mễ Lạp thực sự không thích tư tưởng lấy bố mẹ và em trai làm trung tâm của Đoàn Tiểu Vũ, “Chuyện này cậu đừng quản làm gì, tìm giúp em trai cậu một luật sư, nên phán quyết như thế nào thì cứ để phán quyết như thế dó. Để cậu ta vào tù vài năm cũng không hẳn là việc xấu, chỗ nào cũng bao che bao bọc mới làm hại cậu ta.”

Đoàn Tiểu Vũ thấy Mễ Lạp cũng không giúp được gì, nên chỉ có thể sầu thảm cúp máy.

Mễ Lạp bắt đầu cân nhắc xem cô có nên dè dặt lại trước thái độ của Đoàn Tiểu Vũ hay không. Một người có thể nghèo, có thể tốt bụng, có thể chất phát, nhưng không thể thiếu chính kiến. Nếu bản thân không thể nắm giữ được cuộc sống của chính mình, thì người khác có lập trường gì để mà can thiệp?

“Quên đi, không nghĩ tới nữa. Dù sao cũng là chuyện nhà của Đoàn Tiểu Vũ, mình chỉ cần cho ý kiến là được, còn làm như thế nào thì tùy cậu ấy.” Hiện tại Mễ Lạp càng thêm tò mò về tình huống của “Đoàn Trinh Dung” của thế giới kia. Nếu người của hai thế giới có thể ảnh hưởng lẫn nhau, thì người ảnh hưởng đến cô đang ở đâu?

Truyện Chữ Hay