Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

chương 42: đỉnh cao cuộc sống của mèo tiểu bạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mễ Lạp ôm gương mặt nóng bừng, co người núp trong chăn như con tôm khô.

Nửa đêm hôm qua cô đã xuyên về, nhưng hơi thở của Tích Bạch Thần vẫn còn quanh quẩn giữa môi và răng. Nụ hôn nóng bỏng như vị của một thanh chocolate, ngòn ngọt, tan chảy vào tim, làm người ta khó cưỡng lại được.

Đây là cảm giác của tình yêu sao?

Vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Mễ Lạp vén chăn lên, mắt cô đen lay láy, lấp lánh, đôi má nhuộm một màu hồng khỏe khoắn, cả người tắm trong ánh nắng ban mai, tỏa ra thứ ánh sáng quyến rũ động lòng người.

“Lại là một ngày tốt lành ~~” Mễ Lạp xoay người ngồi dậy, bước chân nhẹ nhàng, vui sướng bay vào toilet.

Rửa mặt xong, Mễ Lạp tự làm cho mình một bữa sáng hình trái tim với đầy đủ hương vị và màu sắc, chụp ảnh đăng lên, kèm với status: “Thân ái, ăn sáng đây ~~” Hơi thở tình yêu đập vào mặt, cách màn hình vẫn có thể ngửi được, khiến một đám cẩu độc thân trên mạng gào khóc thất thanh.

Nếu như không có một bước kia, Mễ Lạp vẫn có thể kìm lại. Nhưng nếu đã đưa ra quyết định, cô sẽ không do dự thêm nữa.

“Hãy để tình yêu đến mãnh liệt hơn nữa đi!” Mễ Lạp đứng trên mái nhà, chống hai tay lên hông, hét to. Trên đầu là bầu trời xanh biếc, phía sau là những tấm ra giường tung bay cùng với dàn củ cải phơi khô.

Sau khi dọn dẹp phòng trong phòng ngoài, Mễ Lạp lại xách túi này túi kia ra ngoài mua đồ ăn. Bộ não yêu đương tràn đầy cảm hứng, nên vài món mới cũng được hình thành một cách nhanh chóng. Hoa hồng tôm khô, vi cá song phi, cuộn bơ hồng nam lục nữ, bánh ga tô nhân chocolate nùng tình mật ý… Từng món mang theo tình ý ngọt ngào không dứt được cô nghiên cứu ra, cô vẫn thấy chưa đủ, còn mở livestream, đúng là có hơi quá lố!

Mày mò với mỹ thực xong, cô lại bắt đầu cắt chế áo ngủ tình nhân. Các loại lụa xanh lụa hồng, mềm mại trơn da, mũi kim mũi khâu nào cũng tỉ mỉ tinh tế, phong cách gấu và thỏ đi chung vô cùng thoải mái và dễ thương, còn thêu thêm tên tiếng Anh viết tắt của hai người.

Cô chuẩn bị một gói sinh hoạt cho cuộc sống của đôi tình nhân, ngoài thức ăn và quần áo, còn có album ảnh, gối, tranh dán tường, bộ đồ ăn, tách trà, vật dụng vệ sinh,… tất cả cô đều định sẽ tự làm hoặc có lẽ là sẽ làm. Cô có rất nhiều sở thích, từ trang điểm, hội họa, điêu khắc, nấu nướng, may vá, cho tới thêu thùa, mặc dù đa phần không thể xem là thông thạo, nhưng được cái khéo tay, dành nhiều thời gian một chút, cũng có thể tạo ra được các tác phẩm đơn giản nhưng khá đặc biệt.

Đây là một kế hoạch vừa dài dằng dặc lại vừa ngọt ngào, Mễ Lạp tính thiết kế thêm một số kế hoạch, sau đó sẽ chọn với Tích Bạch Thần. Nếu không giỏi về nó, cô có thể đi học, quá trình học tập cũng là một loại hưởng thụ.

Trước đây cô toàn tự giải trí một mình, nhưng bây giờ có thêm một người chia sẻ với cô, giống như được tiêm thêm sức sống mới, cuộc sống tràn ngập cảm xúc.

Lão Bạch, chào buổi chiều ~~ Tiếng nói vui vẻ vang lên bên tai.

Tích Bạch Thần nhìn lòng đỏ trứng sinh đôi trong bát, im lặng không nói gì.

Cái lớn hơn là em đó, cái nhỏ hơn thì ăn được ~~ Một cái lòng đỏ trứng tròn tròn lăn trong bát một vòng.

Tích Bạch Thần đặt bát sang một bên: “Trưa hôm nay không ăn trứng.”

Vậy ăn sủi cảo nhé? Em dạy anh làm ~~ sủi cảo trái tim tình yêu ~~ Giọng Mễ Lạp nhấp nhô như con sóng, liên miên không dứt, vô cùng thánh thót dễ nghe.

“Được.” Khóe môi của Tích Bạch Thần khẽ nhếch lên.

Gợn sóng lăn tăn Mễ Lạp liền sủi bọt khí màu hồng phấn.

Hôm nay biến thành lòng đỏ trứng đôi, mai biến thành đậu tương tư, mốt biến thành hạc giấy, kia lại biến thành icon mặt trái tim. Mỗi lần gõ câu nào lên điện thoại hoặc máy tính, một trái tim đỏ lại bay lên.

(Trong văn hóa phương Đông, “Double Yellow Eggs” – lòng đỏ trứng đôi là biểu tượng của “hôn nhân trăm năm”, các cặp vợ chồng thường sử dụng nó như là một món quà để tặng nhau trong ngày cưới hoặc kỉ niệm ngày cưới)

Tích Bạch Thần cười không ngớt, số lần cười trong mấy chục năm cộng lại cũng không nhiều bằng tháng này, nếp nhăn quanh khóe mắt dường như cũng biết cười.

Tiểu Mễ đúng là girl báu vật, đáng yêu chết mất.

Dù mãi yêu, Mễ Lạp vẫn không quên chú ý tới thời điểm phát hành của “Mèo cầu phúc”. Thể loại này rất dễ vượt qua vòng thẩm định, hầu như không có nhiều đoạn bị cắt bỏ, ngày phát hành dự kiến là tháng .

Diễn viên chính trong bộ phim này đa số là những diễn viên nổi tiếng, nhưng nhân tố thật sự thu hút fan hâm mộ lại chính là chú mèo tai cụp độc đáo kia. Thành viên trong đoàn làm phim còn hay cập nhật trạng thái về mèo tai cụp, khiến nó trở thành ngôi sao thú cưng vô cùng nổi tiếng. Ngoại hình đặc biệt của mèo tai cụp cũng thu hút sự chú ý của các đơn vị tạo giống thú cưng, nhưng thế giới này không có gen mèo tai cụp, dù muốn tạo giống thế nào cũng hết cách, chỉ có thể tiến hành lai giống với mèo tai cụp.

Dĩ nhiên Mễ Lạp sẽ không đồng ý, đồng thời nhắc Tích Bạch Thần chú ý, không để mèo hoang bên ngoài giao phối với Tiểu Bạch. Thời điểm động dục của Tiểu Bạch khá muộn, cô định chờ thêm một thời gian sẽ dắt nó đi triệt sản.

Ngày tháng ở thế giới này cũng là ngày Quốc tế thiếu nhi, “Mèo cầu phúc” vì thế mà cũng được chiếu đồng loạt trên các rạp phim toàn quốc, những khán giả chờ mong đã lâu đều lần lượt kéo nhau đi mua vé.

“Ahhhhhhhhh, cuối cùng cũng được hút mèo ở cự li gần rồi.”

“Tôi chờ ngày này lâu lăm rồi, phấn khích quá đi!”

“Lần đầu tiên tôi xem phim có mèo là nhân vật chính đấy, không biết người ta quay thế nào nhỉ?”

“Bé tai nhỏ dễ thương quá đi, muốn nuôi một con ghê.”

Trong tiếng bàn luận của khán giả, câu chuyện đã được bắt đầu.

Mở màn chính là cảnh chú mèo con bị bỏ rơi, sau đó được nhân vật chính nhặt về nhà, đặt tên là “Tai Nhỏ”. Kể từ đó, chú có cuộc sống bình thường, vừa cực khổ nhưng cũng vừa hạnh phúc.

Gia đình nghèo, bà ngoại lớn tuổi, cậu bé mất cha mất mẹ, rõ ràng là khúc nhạc dạo bi thương, nhưng vì có thêm Tai Nhỏ mà chúng đã trở nên đầy màu sắc. Để nuôi Tai Nhỏ, cậu bé phải làm việc để kiếm tiền sau giờ học, dần dần giúp cậu hình hành tính cách trưởng thành và tự lập. Mặc dù gặp không ít khó khăn, nhưng cuối cùng cậu đều vượt qua bằng chính nỗ lực của mình. Sự thông minh và thi thoảng hơi tinh nghịch của Tai Nhỏ trở thành điểm sáng lớn nhất của bộ phim, mang đến tiếng cười liên tục cho khán giả.

Tuy nhiên, khi câu chuyện tiến đến giai đoạn giữa và cuối, lại là thời điểm bắt đầu cho chuỗi bi kịch.

Cậu bé thi lên đại học, ra ngoài học tập với kỳ vọng về tương lai, trong nhà chỉ còn bà ngoại và Tai Nhỏ. Lúc này, cơ thể bà ngoại bắt đầu xuất hiện vấn đề, thị lực giảm sút, trí nhớ cũng bị suy giảm, đầu óc bà lúc tỉnh táo, lúc mơ màng, vì thế rất khó để tự chăm sóc bản thân.

Bà thậm chí không thể tự chăm sóc mình, dĩ nhiên cũng không tể chăm sóc cho Tai Nhỏ. Tai Nhỏ thường phải chịu đói, nên chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn, bới rác, bắt chuột, nhặt thức ăn thừa để sống sót.

Một ngày nọ, nó cố sức tha một cục xương về nhà, rõ ràng bản thân cũng đói bụng, nhưng vẫn liếm đầu lưỡi, chọn một phần xương cho bà ngoại. Tất cả khán giả đều cảm thấy đau lòng. Người bà mơ màng, nhận lấy mẩu xương, và chính việc này đã làm Tai Nhỏ hiểu sai, khiến nó quyết định dùng cách này để báo ơn bà, nó càng cố gắng tìm thức ăn hơn, đùi gà người ta ăn thừa, xương cá, thịt khô, hộp cơm… nó đều mang hết về nhà.

“Tai Nhỏ ơi, bà ngoại không thể ăn đồ thừa này đâu!”

“Nếu Tai Nhỏ biết mình hại bà ngoại, không biết nó sẽ buồn thế nào đây.”

“Ahhh, phải chi Tai Nhỏ giao tiếp được với con người!”

“Tại sao lại làm đau Tai Nhỏ dễ thương của tôi!”

“Tôi chỉ muốn hút mèo một cách vui vẻ thôi mà, tôi không muốn bị đút một mảnh thủy tinh đâu!”

Trái tim của những khán giả tới đây để hút mèo đều bị làm cho tan nát.

Bà ngoại cuối cùng đã chết vì bị nhiễm trùng, cậu bé gấp gáp trở về tổ chức tang lễ cho bà. Tai Nhỏ ngồi bên cạnh xác bà, dùng chân chạm nhẹ vào má bà, giống như muốn lay bà tỉnh lại, nhưng bà ngoại không thể tỉnh dậy được nữa, cảnh tượng này đã khiến mắt không ít khán giả đỏ lên.

Cậu bé đau buồn, trút tất cả sự giận dữ lên Tai Nhỏ, vứt bỏ nó một cách tàn nhẫn, rồi mang ba lô trở về trường.

Tai Nhỏ đứng một mình trước cửa, cơ thể gầy gò còng xuống, nhìn vào khoảng không tuyết rơi dày, nhưng đôi mắt trong veo vẫn sáng ngời, tựa hồ còn đang tha thiết chờ đợi chủ nhân trở về.

Ánh mắt này chọt trúng giọt nước mắt của vô số người, tiếng khóc khe khẽ vang lên trong rạp chiếu phim.

Tới lúc cậu bé dần bình tĩnh và quay lại tìm Tai Nhỏ của mình, thì chỉ còn thấy một xác chết nhỏ bé, gầy gò, bị đông cứng trước cửa nhà, bộ phim kết thúc với tiếng khóc cay đắng của cậu bé.

Cậu bé vốn nghĩ Tai Nhỏ sẽ tự tìm thức ăn, chẳng phải lúc bà ngoại còn sống, nó cũng sống như thế sao? Tại sao nó chẳng làm gì?

Bởi vì không ai cần nó nữa…

Bộ phim này, mở đầu thì vui biết bao, tới lúc kết thúc lại làm người ta quá day dứt.

Ahhhhhhh, tôi hận tác giả, tôi hận biên kịch, tôi hận nhân vật chính!

Khóc thì có ích gì? Mèo con đã chết rồi…

Nhân vật chính đúng là móng heo, mặt tôi biến từ đỏ sang đen rồi này!

Khóc chết bé cưng rồi, có thể cho người ta hút mèo một cách bình yên được không!

Tại sao phải là bi kịch? Sớm biết tôi đã không xem rồi a a a a a a!

Tại sao trên đời lại có một tiểu khả ái làm người ta đau lòng như thế chứ, ô ô ô.

Trái tim tôi đau đến mức không thở được, bảo đảm vài tháng sau cũng không giải tỏa nổi.

Bất chấp sự phẫn nộ trên internet, doanh thu phòng vé của bộ phim vẫn trên đà tăng trưởng.

Trí thông minh của chú mèo tai cụp trong phim thật đáng kinh ngạc, rất nhiều cảnh phức tạp đều được hoàn thành bằng những phân đoạn quay dài, mỗi một động tác, ánh mắt, biểu cảm đều vô cùng tự nhiên. Rõ ràng chỉ là một chú mèo, nhưng lại có thể khiến khán giả cảm nhận được nội tâm phong phú và tinh tế của nó.

Nếu Oscar có giải thưởng dành cho động vật, chú mèo tai cụp này chắc chắn sẽ giành giải diễn viên xuất sắc nhất.

Sau khi bộ phim được công chiếu, Tiểu Bạch gần như trở thành thú cưng của toàn dân. Khi bộ phim được chiếu ở nước ngoài, hàng ngàn khán giả đã khóc trong nhà vệ sinh. Mèo tai cụp đã phổ biến trên toàn thế giới với tốc độc rất nhanh, ngoại hình đặc biệt của nó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, ảnh hoạt hình sử dụng hình tượng của nó làm mẫu cũng trở nên phổ biến, số thương gia đến tìm Tích Bạch Thần chụp quảng cáo, mua bản quyền hình ảnh cũng nối liền không dứt.

Mễ Lạp đã sớm đoán được Tiểu Bạch nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi tiếng tới như vậy, rõ ràng cô đã đánh giá thấp sự yêu thích và độ chấp nhận của thế giới này với mèo tai cụp.

Trong vòng chưa đầy một tháng, Tiểu Bạch đã có một lượng lớn người hâm mộ, thậm chí tiểu thuyết gốc “Mèo cầu phúc” của Tích Bạch Thần cũng được bán rầm rộ, trước sau lời hơn triệu. Nếu tính thêm phí quảng cáo và phí bản quyền đã bị Tích Bạch Thần từ chối, số tiền thu nhập thậm chí còn khó tính hơn.

Giá trị hiện tại của Tiểu Bạch có thể tương đương với một ngôi sao hàng đầu, theo đề nghị của người đại diện, Tích Bạch Thần đã mua cho nó hàng chục triệu bảo hiểm. Tiểu Bạch trở thành con vật có giá trị cao nhất trong giới thú cưng, cũng là ngôi sao mèo duy nhất ở thế giới này. Bây giờ chỉ cần dắt nó ra ngoài dạo một vòng, nó sẽ bị người khác nhận ra ngay lập tức.

Là mèo tai cụp độc nhất vô nhị của thế giới này, mức độ công nhận quá cao, Tiểu Bạch đã bước đến đỉnh vinh quang cuộc sống trong bộ tộc mèo.

Nhìn cu cậu Tiểu Bạch đang cuộn thành một cục trên ghế sa lon, không hề hay biết bản thân đã trở thành một ngôi sao mèo, Mễ Lạp vừa thấy hạnh phúc vừa thấy buồn phiền.

Sau này phải giám sát nó chặt hơn, nếu bị người ta trộm mất, cô sẽ không biết khóc đâu cho hết.

Cũng may, dù Tiểu Bạch có nổi tiếng hơn thì cũng chỉ là một con mèo, không cần chấp nhận phỏng vấn với các phóng viên, cũng không cần phải kí tên cho người hâm mộ, chỉ cần ngày nào cũng đăng bài, chụp một vài bức ảnh dễ thương, thì người hâm mộ mèo đều sẽ hài lòng.

Truyện Chữ Hay