Edit: Tam Trùng
“Là huynh? Huynh vào bằng cách nào?” Thời Niên cả kinh nói.
Cô quay đầu lại, phát hiện mấy người giám thị mình không thấy đâu nữa. Không những vậy, đình viện trống không giống như mọi người đều đi ra ngoài hết.
Lưu Triệt: “Ta thấy bên trong không có người, trực tiếp đi vào.”
Hắn nói, từ trên cửa sổ nhảy xuống, Thời Niên hỏi: “Huynh tới làm gì? Không đúng, sao huynh biết ta ở chỗ này?”
Làm sao mà biết được? Nếu không phải chính tai nghe thấy, hắn chỉ sợ không bao giờ có thể tưởng tượng được, hắn tìm nàng lâu như vậy, nàng vậy lại là mỹ nhân hắn tự mình mang tiến cung.Lưu Triệt còn nhớ rõ tâm tình của mình khi nghe ảnh vệ hồi báo. Dương Đắc Ý nói, hắn từng gặp Liên bát tử và Nguyệt thiếu sử, duy còn vị Thời thiếu sử là chưa triệu kiến.
Thì ra, nàng chính là cái vị Thời thiếu sử kia.
“Ta có biện pháp của ta. Nhưng mà, thật là không ngờ, nàng lại là bệ hạ…… Thiếu sử phu nhân.”
Đến khi nói bốn chữ cuối cùng, giọng hắn hạ thấp, phảng phất chút ôn nhu.
Thời Niên trong lòng nhảy dựng. Hắn biết cô là ai, hiện tại lại chạy tới tìm cô để làm gì? Muốn kiếm chuyện sao?
Cô lui về sau nửa bước, trên mặt hiện lên phòng bị. Tất cả đều rơi vào mắt hắn, “Yên tâm nàng đã cứu ta một lần, ta lại cứu nàng một lần, chúng ta cũng coi như sinh tử chi giao. Nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi, cũng sẽ không nói cho người khác.”
Thời Niên vẫn hoài nghi, “Thật sự?”
Lưu Triệt thở dài, “Vậy muốn ta làm gì, nàng mới có thể tin tưởng?”
Thời Niên nghĩ nghĩ, nói: “Huynh biết ta là ai, ta lại chưa biết huynh là ai, không công bằng. Nếu đã là sinh tử chi giao, mà còn dấu giếm thận phận thì còn gì nữa?”
Cư nhiên phản kích hắn.
Nữ hài một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, có đề phòng, có tò mò, duy nhất không có kính sợ cùng lấy lòng.Hắn thực thích ánh mắt này, muốn nàng tiếp tục nhìn mình như vậy mãi.
Hắn cười nói: “Ta sao, là đệ đệ của đương kim bệ hạ, Quảng xuyên vương.”
Quảng xuyên vương, Thời Niên có ấn tượng với danh hào này, từng nghe cung nhân nói qua, hình như là nhi tử của muội muội Thái Hậu Vương phu nhân. Tỷ muội hai người đều làm phi tử Cảnh Đế, Vương phu nhân qua đời trước khi Vũ Đế đăng cơ, mấy nhi tử đều do Vương Thái Hậu nuôi nấng. Quảng xuyên vương và Vũ Đế cảm tình rất tốt, gần đây quả thực có ở trong cung.
Cho nên, thật là hắn?
Thời Niên nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn đến quần áo hắn. Huyền bào thêu chỉ vàng, thoạt nhìn trang trọng mà quý khí. Trước mắt bỗng nhiên hiện lên một chuỗi hình ảnh.
Là một gian tẩm điện hoa lệ. Gấm trải rực rỡ, rường cột chạm trổ, trước mắt là một nam nhân mặc bộ huyền bào, đứng ở trước gương đồng, bộ dáng đoan trang,
“Ngươi nói, trẫm ăn mặc như vậy, nàng có nhận ra không?”
Bên cạnh là hoạn quan bộ dáng người cúi đầu cười nói: “Thời thiếu sử vào cung thời gian ngắn ngủi, chưa từng thấy bệ hạ, càng chưa thấy Quảng xuyên vương, hẳn là nhận không ra.”
Nam nhân nhướng mày, giống nói giỡn, lại phảng phất nghiêm túc, “Là ngươi nói đấy. Nếu nàng nhận ra, trẫm liền giết ngươi.”
……
Thời Niên đột nhiên thanh tỉnh, như mới rút đầu ra khỏi một chậu nước lạnh, cả người lạnh thấu.
Hai chân nhũn ra, cô lui về phía sau nửa bước ngã ngồi trên mặt đất, đôi vẫn nhìn vào Lưu Triệt, biểu tình hoảng hốt.
Lưu Triệt vội vàng tiến lên, ngồi xuống bên cạnh, “Sao vậy?”
Cô hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chuyện này cô hết sức quen thuộc. Cái hình ảnh kia sẽ không lừa cô, cho nên nam nhân trước mắt không phải Quảng xuyên vương, mà là một trong những mục tiêu của cô, vị vua được lưu danh sử sách vì tài trí và mưu lược……
Di động ở nơi nào? Cô muốn chụp ảnh đăng Weibo! Cho tất cả bạn bè cô biết, cô nhìn thấy Hán Vũ Đế Lưu Triệt!!!
Lưu Triệt trong mắt toát ra nghi hoặc, Thời Niên giật mình, ý thức được tình huống hiện tại.
Hắn rõ ràng là hoàng đế, thế nhưng lại lừa cô là Quảng xuyên vương, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô bản năng cảm thấy mình không nên vạch ra.
Thời Niên thở sâu, không cần làm bộ, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt kinh sợ, “Thì ra là Quảng xuyên vương…… Thiếp gặp qua đại vương, trước đây đã thất lễ nhiều, mong rằng đại vương không lấy làm phiền lòng!”
Lưu Triệt thấy nàng tin, thở phào nhẹ nhõm. Không uổng công hắn đặc biệt thay đổi quần áo, còn sưu tầm mười một phong cách lưu truyền phổ biến.
Hắn xua xua tay, “Được rồi, đừng đa lễ.”
Thời Niên đứng lên, đầu vẫn cúi thấp, tựa hồ cực kỳ khẩn trương. Lưu Triệt thầm đánh giá nàng, nghiêng đầu cười nói: “Thế nào, biết thân phận ta liền sợ hãi? Nàng thật không giống người nhát gan như vậy.”
Thời Niên miễn cưỡng cười. Vô nghĩa, ngươi nếu thật sự chỉ là Quảng xuyên vương, ta đương nhiên không sợ, nhưng ngươi là……là Lưu Triệt! Cho dù có là đứa không biết về lịch sử như cô, cũng đã từng nghe về Lưu Triệt tính khí thất thường, hiếu chiến thích giết chóc, vạn nhất không cẩn thận chọc hắn, hắn giết cô thì làm sao bây giờ.
Lưu Triệt tròng mắt vừa chuyển, “Ai, nàng không ăn sao? Đây là đào Lĩnh Nam tiến cống, ta cố ý mang cho nàng đấy.”
Thời Niên ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại đây, cái gì cái gì, hắn mang đồ ăn cho cô?!
Lưu Triệt bỗng cảm thấy thấy hoa mắt, chớp mắt là một nữ hài như hổ đói vồ mồi, đoạt lấy quả đào, nhét đầy vào miệng, sau đó khao khát liếc mắt hỏi: “Còn nữa không?!”
Lưu Triệt: “…… Tạm thời không có.”
Hắn dở khóc dở cười, “Đói đến vậy à, nàng chưa ăn sao?”
Thời Niên nuốt xuống miếng đào cuối cùng, nói: “Ừ, ta phạm lỗi, phải ở chỗ này dệt vải, không dệt xong thì không được ăn.”
Lưu Triệt nhíu mày, giọng nói ẩn chứa nguy hiểm, “Phải không?Ai phạt nàng?”
Thời Niên rất muốn gọi hồn ra, nhưng lại do dự. Liên Kiều dù sao cũng là nữ nhân của hắn, hình như còn rất hợp khẩu vị của hắn, mình tùy tiện chạy tới nói xấu nàng ta, nếu hắn nổi cơn giận, trừng phạt cô để làm vui lòng mỹ nhân của hắn thì sao. Cô không có mù!
Cô nghiêm túc nói: “Lãnh đạo. Lãnh đạo trừng phạt ta, ta tâm phục khẩu phục.”
Lưu Triệt nghe không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi mà thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Ta mang nàng đi ăn, thế nào? Nàng muốn ăn cái gì?”
Ăn gì đây, đây là đề tài Thời Niên thích nhất bây giờ, cô chợt khựng lại. Đại khái là đã chịu khiếp sợ quá nhiều, cô cảm thấy đầu mình phá lệ thanh tỉnh, chưa từng phản ứng nhanh như vậy. Nhiếp Thành nói, mục đích cuối cùng của bọn họ là khiến Vệ Tử Phu thuận theo lịch sử cùng Lưu Triệt ở bên nhau. Cô vốn dĩ tưởng trước tiên phải lấy được tín nhiệm của Vệ Tử Phu, nhưng sau khi lấy được tín nhiệm phải làm thế nào, kỳ thật trong lòng cô vẫn còn mơ hồ.
Nhưng nếu như cô để Lưu Triệt nhìn thấy Vệ Tử Phu, làm Lưu Triệt thích Vệ Tử Phu, không gả nàng đi Hung nô, chuyện này có phải hay không liền giải quyết?
Khắc chế kích động trong lòng, cô giả bộ vô tình nói: “So với ăn gì, ta nhớ tới một chuyện khác, nữ hài chúng ta cứu tối hôm qua á, huynh biết nàng là ai không? Ta thực lo lắng cho nàng……”
Lưu Triệt vẻ mặt không chút biến đổi, một lát sau, nhàn nhạt nói: “Nàng ấy, ta biết.”
“Thật à? Huynh biết nàng? Vậy huynh có thể mang ta đi gặp nàng không?”
Câu này hơi vội vàng, lời vừa ra khỏi miệng mới kịp phản ứng lại.Thời Niên thấp thỏm quan sát Lưu Triệt, cảm thấy sự tình khả năng bị phá hỏng, hắn hẳn là sẽ không tùy tiện dẫn người đi gặp hòa thân công chúa?
Nam nhân dương môi cười, giọng điệu tùy ý, phảng phất như chỉ là đáp ứng một việc nhỏ không đáng kể, “Đương nhiên có thể.”
Thời Niên:……Thuận lợi đơn giản vậy???
Nhiếp Thành đâu? Tô Canh đâu? Đồng đội của ta đâu, team của ta đâu? Ta không chỉ có nhìn thấy Vệ Tử Phu, ngay cả Lưu Triệt cũng nghe theo cô, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi sao còn chưa xuất hiện a!
“Qua nhiều lần thí nghiệm, có thể xác định, thời đại này trừ bỏ Vệ Tử Phu, không có sự kiện nào sai lệch quá lớn. Cho nên, chỉ cần giải quyết vấn đề Vệ Tử Phu, huyền hẳn sẽ bình tĩnh trở lại.”
Nhiếp Thành nghe Tô Canh hội báo, thần sắc trầm tĩnh. Tuy rằng có thể có hiệu ứng con bướm, chỉ một chút biến động nhỏ cũng dẫn đến lịch sử thay đổi, nhưng về phương diện khác, lịch sử tự có quán tính của nó, đại đa số thời điểm, chỉ cần không phải chênh lệch quá mức, lịch sử nhất thời bị biến đổi, vẫn sẽ trở về như cũ, sẽ không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Mà chuyện bọn họ cần xử lý, đúng là loại sai lệch lớn này.
Hắn tùy ý lật vài tờ văn kiện, bỗng nhiên đá một cước vào chân người bên cạnh, “Viết xong chưa?”
Lộ Tri Dao đầu không ngẩng lên, “Vâng vâng! Còn một bước nữa, a vừa nói liền nghĩ ra cách giải!”
Lộ Tri Dao năm nay tuổi, còn mấy tháng nữa là phải thi đại học, cho nên dù có nhiệm vụ cũng mang theo tài liệu ôn tập, tỷ như hiện tại, ôm theo bản《 Tuyển tập đề ôn tập tổng hợp ôn thi đại học》múa bút thành văn.
Các đồng đội lần đầu tiên nhìn thấy, sôi nổi nhiệt liệt vỗ tay, xuyên qua còn không quên học tập, không hổ thanh niên tốt tiêu biểu thế kỉ . Chỉ là qua một thời gian, đại gia ngươi không còn chút kiên nhẫn, ngươi nói ngươi ở đại hán triều, làm cái gì mà hàm số lượng giác a!
Lộ Tri Dao cực nhọc làm xong tờ đề cuối cùng, thở phào buông bút, nghiêm túc nói: “So với cái này, em càng tò mò trong cung cái kia tình huống thế nào, còn sống không?”
Tô Canh: “…… Theo tin tức thu được, còn sống, không chết.”
Nhiếp Thành gật đầu hai cái, “Không tồi không tồi, vượt qua mong đợi.”
“Đừng đùa nữa, nếu cô ấy thật xảy ra chuyện gì hai người hối hận cũng không kịp đâu.” Tô Canh dở khóc dở cười, “Võ An Hầu bên kia nói, Thời Niên được phong làm thiếu sử, ở tại dịch đình. Không biết cậu ấy tiến triển thế nào, đã gặp được Vệ Tử Phu chưa.”
“Tô canh tỷ chị quá xem trọng cô ta, nhìn thấy Vệ Tử Phu, em cảm thấy cô ấy có thể bảo vệ tốt chính mình, chống cự được đến lúc chúng ta đi cứu cô ấy, chính là cực hạn.”
Tô Canh muốn phản bác, nhưng hồi ức bộ dáng Thời Niên cái gì cũng không hiểu hiện lên, vẫn là khẽ thở dài, “Nếu không phải lúc ấy không còn biện pháp nào khác, em sẽ không để cậu ấy phải một mình tiến cung……”
Nhiếp Thành nhìn bọn họ.Tuy rằng suy nghi khác nhau, nhưng hai người cơ bản đều cảm thấy Thời Niên là đồ vô dụng. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, Tô Canh cùng Lộ Tri Dao sửng sốt, “Đội trưởng, anh đi đâu vậy?”
Nhiếp Thành: “Không phải hai người lo lắng cho cô ấy sao. Anh đi truyền đạt tình cảm thay hai đứa.”
Thời Niên không ngờ mình lại trải qua một chuyện đầy kích thích như vậy, đi theo Lưu Triệt lén gặp Vệ Tử Phu. Cô một đường trong lòng đều run sợ, lại có chút tò mò hưng phấn, cho đến khi Lưu Triệt dẫn cô đến trước bức tường cao vút, cô cảm thấy cạn cả đáy lời.
Thời Niên ngửa đầu, nhìn thấy tường viện trắng xóa, không xác định hỏi: “Trèo tường?”
Lưu Triệt gật đầu, khẳng định, “Trèo tường.”
Thời Niên suýt ngất, “Huynh không phải Quảng xuyên vương sao? Tại sao không thể quang minh chính đại đi vào?”
“Đây là hòa thân công chúa, bình thường không được phép gặp người khác, quang minh chính đại đi vào thế nào? Nàng sợ ngã? Ta đưa nàng trở về.”
Đã đi tới bước này, sao có thể sợ ngã. Cũng may tường viện không cao, Thời Niên phịch vài cái liền bò lên trên, sau đó Lưu Triệt cũng lên đây. Hai người ngồi trên tường viện, Thời Niên cảm thấy tình huống bây giờ có vẻ buồn cười, nói: “Nhưng mà, thì ra huynh biết nàng là hòa thân công chúa à?”
Lưu Triệt: “Ừm, trước đây từng gặp qua vài lần.”
“Vậy huynh có cảm thấy hay không, nàng cực kỳ xinh đẹp?”
Lưu Triệt nhướng mày, hắn nghe được nữ hài dùng một loại khẩu khí ấp ủ đã lâu nói: “Ta nghe nói công chúa còn biết hát, hơn nữa hát xướng rất khá, huynh có muốn nghe thử không? Có lẽ nghe xong sẽ kinh hỉ nha……” Có khi, ngươi nghe người ta xướng một bài hát, liền muốn đêm nay ngủ ở phòng nàng cũng nên.
“Ý nàng là gì?”
Thời Niên chớp chớp mắt, “Ta cảm thấy, nữ nhân tốt như vậy, không nên gả đi Hung nô, hẳn là nên ở lại Hán triều. Người Hung Nô không biết lễ giáo, không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ có nam nhân tôn quý nhất đại Hán, mới xứng với nàng!”
Lưu Triệt nghe đến đó, bỗng nhiên cúi sát gần mặt cô, hơi thở của hắn lướt qua hai gò má cô, “Nam nhân tôn quý nhất đại Hán, là đang nói đến phu quân của nàng sao? Thiếu sử phu nhân.”
Vô Ngôn: Tada ~~ Xin giới thiệu, đây là chương edit đầu tiên của thành viên mới ~~ Tam Trùng (¯︶¯)