Edit: Mặc Mặc Vô Ngôn
Thời Niên nghiêm túc cự tuyệt lời đề nghị này.
“Công việc của mấy người thật đáng sợ, có còn là con người không vậy, muốn đưa tôi đi tuyển tú á? Cứ coi như tôi là nhân viên tạm thời đi, cũng không thể bắt tôi nhảy vào hố lửa như thế!”
Lộ Tri Dao: “Cô xem phim truyền hình Thanh cung nhiều quá đấy, Hán triều làm gì có tuyển tú. Chỉ cần tiến cung là thành tiểu lão bà của hoàng đế, không có chuyện bị vứt bảng tên đâu.”
Thời Niên: …Cảm ơn cái sự giải thích của cậu! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tô Canh an ủi cô, “Cô không phải đi một mình, tôi cũng sẽ đi, hơn nữa cô yên tâm, mọi chuyện cơ bản đều do tôi làm, cô chỉ cần đứng bên cạnh giúp tôi một tay, tiện thể làm quen với công việc luôn.”
Thời Niên còn không chịu, “Tại sao lại bắt hai đứa con gái như chúng ta đi? Hai tên đàn ông bọn họ không thể được sao?”
“Cô đã nói bọn họ là đàn ông rồi đấy, muốn vào hậu cung hoàng đế không phải quá khó khăn à…”
“Có gì khó, trong cung không có đàn ông sao?”
Tô Canh, Lộ Tri Dao: “…”
Thời Niên giờ mới phản ứng được, hậu cung hoàng đế quả thật có đàn ông, nhưng hình như đều là…
Cô nghiêm mặt nói: “Các người không cân nhắc chút nào sao? Tôi cảm thấy có thể, tất cả vì công việc!”
Lộ Tri Dao nói không sai, là do cô xem nhiều phim cung đấu, đến giờ vẫn để lại bóng ma trong lòng. Địa phương đáng sợ như hậu cung, câu tâm đấu giác(), cô sợ mình chết thế nào cũng không biết!
Hơn nữa cô nghĩ, chuyện này từ khi bắt đầu đã là cường mua cường bán, cô không hề muốn xuyên không, nhưng chẳng hiểu sao lại đi đến bước này.
Dựa vào cái gì? Bọn họ muốn kiểm tra xem cô có đủ khả năng gia nhập tổ chức không, đáng lẽ phải là cô cân nhắc xem rốt cuộc có muốn vào hay không đây!
Bị an bài con đường làm hoạn quan Nhiếp Thành trưng ra vẻ mặt “Kiên trinh bất khuất”, nhàn nhạt nói: “Theo quy định, sau khi tới đây, phải làm xong nhiệm vụ mới được trở về. Nếu quả thật để Vệ Tử Phu phải gả sang Hung Nô, coi như chúng ta không bị xóa bỏ, thì cũng phải vĩnh viễn ở lại Hán triều. Cô muốn cả đời lưu tại đây?”
Vẻ mặt Thời Niên hơi cứng lại, hắn tiếp tục bổ sung, “Hay hoặc là, tự bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ cô, cho cô một mình lưu lại đây.”
Thời Niên: “…”
Đòn uy hiếp trí mạng này, Thời Niên cực kì muốn cứng cổ nói một câu “Bà đây không sợ”, nhưng cuối cùng không dám mạo hiểm. Sau khi suy sụp ba mươi phút, mới rưng rưng khuất phục.
Mấy ngày tiếp theo, Thời Niên bị nhốt trong phòng, để học các kiến thức liên quan. Dẫu sao cũng là tiến cung, không thể như người đui mà mò mẫm được. Tô Canh trải hành lý ra, dụng cụ rất đầy đủ, cô ấy còn mang cả máy đọc sách kindle, bên trong là đầy ắp tư liệu của các nhân vật lịch sử thời kì này! Thời Niên có cảm giác như mình quay trở lại thời học sinh, lúc ôn thi đại học cũng là hàng đống sách trước mặt mình như vậy.
Vốn tưởng rằng ít nhất có thể có nửa tháng thời gian chuẩn bị, ai ngờ ba ngày sau Nhiếp Thành đến nói, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai sẽ đưa cô với Tô Canh đến quý phủ Điền Phẫn.
Thời Niên: “… Tôi còn chưa thuộc tư liệu của Điền Phẫn!”
Dù sao lịch sự có quá nhiều sự kiện, nếu không thường xuyên ôn tập sẽ quên. Thời Niên cảm thấy mình sắp xong đời, bắt lấy Nhiếp Thành đau khổ khẩn cầu, “Cho tôi thêm thời gian nữa đi, năm ngày! Không, ba ngày! Thầy ơi nếu ngày mai thi em sẽ bị ở lại mất!”
Nhiếp Thành: “… Buông ra! Đừng ôm chân tôi!”
Mặc cho cô khóc lóc cầu xin như thế nào, sáng hôm sau bọn họ vẫn lên đường. Thời Niên thay lại bộ giáng hồng khúc cư, ngồi trong xe ngựa giận dỗi bất bình.
Tô Canh ngồi bên cạnh quan sát cô một lát, nói: “Thời Niên.”
Thời Niên ngẩng đầu, cô ấy cười nói: “Gọi Thời tiểu thư xa lạ quá, gọi cậu bằng tên có được không? Còn nữa cảm ơn nha, đồng ý bồi mình tiến cung.”
Thời Niên gãi đầu, “Không, không phải, tôi cũng không phải vì cậu, là Nhiếp Thành… Nếu không phải do hắn ép, tôi mới không đi đâu…”
“Bất kể vì cái gì, cậu cũng đã giúp mình. A, suýt nữa thì quên, cái này trả lại cho cậu.”
Cô ấy đưa tới một vật, màu đen, tròn trịa ngắn ngủn, giống như một côn gỗ nhỏ, chính là kích điện phòng lang của cô. Đêm đó cô té xỉu, khi tỉnh lại không tìm thấy nó, cô còn tưởng là mình trong lúc hỗn loạn đã đem vứt nó đi mất.
Thời Niên nhìn nó, lại nhớ đến thiếu niên cẩm bào đêm đó. Mà nói lại, hắn là người đầu tiên cô gặp khi đến thời đại này, nhưng cô không hề biết hắn tột cùng là ai, bây giờ thế nào.
“Nghe nói vật này cứu cậu một mạng, đội trưởng đặc biệt dặn dò mình, đem trả nó lại cho cậu. Trong cung tình huống phức tạp, cậu mang theo nó, đến thời khắc mấu chốt có thể phòng thân.”
Thời Niên có chút ngốc, “Là… Nhiếp Thành bảo cậu đưa cái này cho tôi?”
Tô Canh gật đầu, “Cho nên cậu đừng lo lắng, coi như chúng ta có vào cung, đội trưởng cũng sẽ nghĩ biện pháp để liên lạc với chúng ta, để ý tình huống của chúng ta.”
Cô theo bản năng xoay đầu, gió lay động rèm xe, lộ ra khe hở nho nhỏ, Nhiếp Thành đang giục ngựa đi theo bên xe. Hán triều sức sản xuất có hạn, ngựa chỉ có tầng lớp quý tộc mới dùng nổi, người bình thường chỉ có thể lái xe bò hoặc xe la, hắn thế nhưng vừa mới xuyên qua liền tậu được một con bảo mã. Hắn giờ phút này mặc một thân hắn y, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, có chút cao ngạo, cũng có chút lạnh nhạt.
Thời Niến nắm chặt kích điện, hồi lâu, lẩm bẩm: “Hắn mà tốt như vậy ư? Mình mới không tin đâu…”
Trạch đệ của quý tộc Trường An chủ yếu nằm rải rác phía bắc Vị Ương Cung, gọi là “Bắc cung giáp đệ()“, nổi tiếng là nơi quan lại sinh sống. Vũ An Hầu Điền Phẫn cũng không ngoại lệ, Thời Niên và Tô Canh tiến vào phủ đệ của hắn, bắt đầu tiếp nhận dạy dỗ trước khi nhập cung.
Sau khi tiến vào mới phát hiện, mỹ nhân muốn đưa tiến cung lần này không chỉ có hai người, mà còn có hai tỳ nữ do Vũ An Hầu phủ nuôi từ nhỏ, một người là Nguyệt Dung, một người là Liên Kiều, cả hai đều có dung mạo xuất chúng, giỏi ca hát nhảy múa, vừa nhìn liền biết không phải nha hoàn bình thường.
Tô Canh nói: “Đây mới là trình tự bình thường, ban đầu Vệ Tử Phu cũng là người hát trong phủ Tín Dương công chúa, được dày công dạy dỗ hy vọng một ngày sẽ được hoàng đế để ý.
Rõ ràng người này vô cùng hiểu rõ, vậy mà vẫn nguyện ý đưa hai người bọn họ tiến cung, Thời Niên có chút kì quái. Tô Canh giải thích: “Điền Phẫn người này có tài, lại yêu quyền lực, sau khi miễn quan hắn ta hi vọng có thể chiêu mộ nhân tài, củng cố thế lực lớn mạnh cho bản thân. Cho nên, đội trưởng tặng trân bảo cho hắn, lại nghĩ biện pháp lấy được sự thưởng thức của hắn, sau cùng dâng tặng chúng ta là hợp lẽ.
Nghe thì đơn giản, nhưng có thể trong số nhiều triều thần chọn trúng Điền Phẫn, lợi dụng tính cách và hoàn cảnh của hắn để đạt được mục đích của mình, ánh mắt này không phải là ánh mắt mà người bình thường có thể có.
Nhưng Thời Niên cũng không có tâm tình cảm thán sự lợi hại của Nhiếp Thành, đơn giản vì cô thật sự quá! bận! rộn!
Tiến cung dù gì cũng là đại sự, Hầu phủ đã an bài người chuyên dạy dỗ quy quỷ. Hành lễ, đứng, ngồi, nằm, xưng hô với các quý nhân trong cung, còn có lễ nghi khi gặp vua, tất cả đều phải học. Thời Niên ban ngày bị hành hạ đến mức thống khổ không chịu nổi, ban đêm còn phải học thuộc các tư liệu lịch sử, ngay đến cả Tô Canh nhìn cô cũng không đành lòng, khuyên cô nghỉ ngơi đúng giờ. Nhưng Thời Niên không dám. Cô sợ chết.
Đại khái cũng vì lý do này, hai người ít nói chuyện với hai tỳ nữ kia. Chỉ là một ngày nào đó, khi mọi người đang học sở thích của đương kim bệ hạ, Liên Kiều buột miệng hỏi: “Các ngươi nói xem, bệ hạ rốt cuộc là người như thế nào? Ngài nhìn thấy ta… nhìn thấy chúng ta, sẽ thích chúng ta sao?”
Vẻ mặt nàng ta mang theo ao ước, gò má có chút ửng đỏ. Từ thân phận tỳ nữ hèn mọn, đột nhiên được chọn, có cơ hội hầu hạ nam nhân tôn quý nhất thiên hạ. Hôm nay học những điều liên quan đến ngài, tiểu cô nương người còn chưa thấy, thì xuân tâm đã nhộn nhạo.
Thời Niên và Tô Canh hai mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Thật ra theo cái nhìn của Tô Canh, các nàng căn bản không nhất định có thể thấy hoàng đế. Hoàng hậu hiện tại là đại danh đỉnh đỉnh Trần A Kiều, hay ghen tuông hống hách, có mẫu thân là Quán Đào Trưởng công chúa cùng Vương thái hậu đứng sau, ngay cả hoàng đế còn nhượng bộ nàng. Nhưng mà như thế càng tốt, mục đích của hai người chẳng qua là vào cung tìm Vệ Tử Phu, chứ không phải thật sự đi làm tiểu lão bà của hoàng đế.
Có điều, nghĩ đến tư liệu về đoạn lịch sử này, Thời Niên có chút hiếu kỳ. Hán Vũ Đế Lưu Triệt, đây không thể nghi ngờ là hoàng đế nổi danh nhất lịch sử Hán triều, sách sử nói hắn văn võ vẹn toàn, hùng tài đại lược, một tay khai sáng thời kì hoàng kim tiền Hán, nhưng Thời Niên thấy hứng thú với chuyện phong lưu của hắn hơn. Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Lý phu nhân còn có Câu Dặc phu nhân, từ thiếu niên đến khi thành lão già, vị nhân huynh này mỗi một giai đoạn đều lưu lại một câu chuyện đặc sắc, không chút nào cam lòng chịu cô đơn!
Đang thất thần, bên tai vang lên âm thanh. Từ ngoài phủ ngoại truyền vào, chung quanh trở nên ồn ào, người người như lâm đại địch. Thời Niên thấy một cung nữ chạy tới, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tỳ nữ cúi chào, vẻ mặt khẩn trương, “Bệ hạ cải trang giá lâm, quân hầu đã đi ra tiếp giá! Mấy vị nữ lang cũng mau chuẩn bị đi, lát nữa có lẽ sẽ có người lệnh ra ngoài phục vụ!”
“Loảng xoảng.” Thời Niên quay đầu, nhìn thấy Liên Kiều bởi vì quá kích động mà làm rơi bình rượu xuống dưới đất.
Ngự giá thân lâm, trên dưới Vũ An Hầu phủ đều bị kinh động. Thân binh toàn bộ được điều động, cầm kích đeo kiếm bảo vệ xung quanh Hầu phủ, tôi tớ trong phủ cũng chuẩn bị sẵn sàng, đơi có lệnh liền phục vụ. Hết thảy đều phải âm thầm tiến hành, tránh cho làm quý nhân mất hứng.
Gió êm sóng lặng, cứ như không có chuyện gì xảy ra ở chính đường Hầu phủ, Điền Phẫn cung kính quỳ gối, đối với người đang đứng nói: “Bệ hạ tới tại sao không nói trước một tiếng? Thần quả thật là thụ sủng nhược kinh…”
Ánh mắt lướt quanh, hoàng đế cả người huyền y, tùy ý ngồi xuống. Hắn năm nay mới vừa mười chín tuổi, vẫn chưa tự mình chấp chính, bình thường cũng không có việc gì làm, giống như hôm nay, mang theo bảy tám người hầu bá kiều du ngoạn, trên đường về thuận đường tới phủ đệ mình.
Bởi vì thả lỏng, âm thanh hoàng đế lộ ra chút lười biếng, “Trẫm đến thăm cữu cữu, cần gì phải chuẩn bị? Đương nhiên muốn tới thì tới thôi.”
Hắn thân thiết như vậy càng làm Điền Phẫn kích động hơn. Từ năm Kiến Nguyên thứ hai sau khi bị Đậu Thái hoàng thái hậu miễn chức thừa tướng, hắn vẫn chờ mong ngày đông sơn tái khởi, bây giờ không thể trông cậy vào a tỷ nữa, hắn biết chỗ dựa lớn nhất của mình lúc này chính là đứa chất nhi làm hoàng đế này, việc muốn hiến mỹ nhân cũng là vì lý do đó.
Hai người tán gẫu đôi câu, chẳng qua đều là chuyện triều đình thế cục, Điền Phẫn nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung của Lưu Triệt, lựa lời hỏi: “Nghe nói, bệ hạ gặp được tiên nữ?”
Hoàng đế bưng vò rượu, nghe vậy sửng sốt một chút, “Cữu cữu nghe được ở đâu?”
“Trong cung đều đang đồn, nói bệ hạ khi trên đường trở về từ Cam Tuyền hành cung, nửa đường gặp tiên tử, về sau liền thất hồn lạc phách…”
Giọng điệu hắn trêu chọc, tựa như trưởng bối đang giễu cợt vãn bối. Con ngươi Lưu Triệt thoáng qua chút u ám, khóe môi lại nâng lên, “Cữu cữu chỉ nghe được cái này sao?”
Điền Phẫn có chút sửng sốt. Quả thật vẫn còn chuyện nữa, trong cung còn truyền, nói bệ hạ đêm đó thật ra là bị ám sát, nhưng a tỷ không nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ… là thật?
Lúc hắn đang do dự, Lưu Triệt đã đổi đề tài, “Cữu cữu cảm thấy, trên đời này, thật sự có tiên tử không?”
Điền Phẫn nhìn hắn không giống như tức giận, thở phào nhẹ nhõm, lá gan lớn hơn một chút, “Thần không biết trên đời có tiên tử hay không, nhưng thần muốn, nếu thật sự có, vậy nhất định chỉ có bậc thiên tử như bệ hạ, mới có thể gặp được.”
Lưu Triệt im lặng, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, tựa như muốn đám mây dưới ánh trăng lại xuất hiện như lúc hắn nhìn thấy nàng.
Điền Phẫn nói: “Trong phủ thần không có tiên tử, nhưng ngược lại có vài nữ nhi phàm tục, cũng may có vài phần linh tú xinh đẹp. Bệ hạ nếu cảm thấy hứng thú, không bằng triệu người ra?”
Lưu Triệt nhìn hắn chăm chú, rồi cười.
Ngón tay hắn điểm điểm, lắc đầu nói: “Cữu cữu à cữu cữu… Được, nếu đã chuẩn bị, vậy thì gặp một chút đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cho nên, thiếu niên lúc trước chính là Triệt của chúng ta! Mọi người đoán có đúng không?! (・ω