“Nắm chặt dây cương, đúng rồi, cúi thấp người xuống chút, chính là như vậy.. Đừng khẩn trương, cô mà khẩn trương ngựa cũng sẽ không bình tĩnh…Đừng đừng, tôi nói cô… Thời Niên!”
Lộ Tri Dao thả người tiếp lấy cô, cô gái trên lưng ngựa vừa ngã xuống, hai người bị đập mạnh xuống đất. Ngực Thời Niên đau đớn, ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ bi phẫn cùng tuyệt vọng.
Ba lần
Cô ngã từ trên ngựa xuống đã ba lần rồi. Cô sắp không thể chịu nổi nữa rồi!
Nơi này là căn cứ huấn luyện Mật Vân, nửa tháng trước Thời Niên chính thức ký hợp đồng, gia nhập tổ chức “Quản lý thời không số ”, nên ở chỗ này tiếp nhận huấn luyện. Cũng giống tứ hợp viện ở trung tâm thành phố kia, nơi này cũng là căn cứ quan trọng của cục số , nhưng diện tích lớn hơn nhiều, trừ bỏ biệt thự bên ngoài dành cho thành viên cư trú, còn có hồ bơi, khu săn bắn, sân cưỡi ngựa, nơi thi đấu, còn có nhiều khu huấn luyện khác, thêm cả thư viện, phòng vũ đạo, phòng bi-a, phòng bowling với những phòng thư giãn khác. Thời Niên ngồi xe tiến vào đây, vừa đi vừa xem hoa cả mắt, không thể tin được chính mình có thể ở nơi này.
Cô nói “Các người sống cũng quá xa hoa tùy ý đi?!”
Bởi vì cái nhìn đầu tiên quá tốt đẹp, Thời Niên cảm thấy huấn luyện cũng đáng để chờ mong, hơn nữa công việc cũng yêu cầu phải tiến hành huấn luyện. Nhưng mà ngày đầu tiên chính thức bắt đầu, ảo tưởng của cô bị đập nát!
Bọn họ vậy mà giờ sáng gọi cô dậy!
Thời Niên cảm thấy cô dường như trở về đợt huấn luyện quân sự thời đại học, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị ép rời giường, sau khi chạy vòng quanh căn cứ ba vòng lại còn phải tiến hành các loại huấn luyện thể lực. Nơi này có các giáo luyện chuyên môn, luôn đi theo cô, ghi chú lại các số liệu hạng mục, chỉ cần có chút lười biếng ngay lập tức sẽ bị trừng phạt. Chỉ vậy thì thôi đi, chiều tối mỗi ngày, cô còn phải dự khóa huấn luyện cấp tốc để bổ sung tri thức lịch sử, Thời Niên lại sâu sắc cảm nhận được nền giáo dục Trung Quốc như nhồi thức ăn cho vịt, các loại tư liệu đầy trước mặt, mặc kệ hiểu hay không, dù sao cứ nhồi nhét vào cho bằng hết là được.
Cô thấy đau khổ không muốn sống, ôm chầm Tô Canh tới thăm xin giúp đỡ, đối phương khó xử nói: “Những thứ này đều rất cần thiết. Lần trước là ngoài ý muốn, nhưng những nhiệm vụ sau, chúng tôi cần đảm bảo cô sẽ có được các loại kĩ năng, đủ để tồn tại ở các thời không khác.”
Thời Niên: “…”
Cô nên biết, hợp đồng không thể tùy tiện ký, tiền càng không phải dễ kiếm! Ô ô ô, hiện tại hủy hợp động còn kịp không ta?!
Nếu những cái huấn luyện ban đầu cô đều vì sự nhiệt tình yêu thương (tiền lương) với công việc mà cố gắng kiên trì, nhưng cái huấn luyện sau, cô thật sự không có cách nào tiếp thu a…
Tô Canh nhìn Thời Niên bộ dáng đau đớn, lo lắng nói: “Cô như vậy không ổn đâu, không học được cưỡi ngựa, ở cổ đại sẽ rất phiền toái, lỡ như yêu cầu phải tự xuất hành thì làm sao?”
Lộ Tri Dao bò dậy, hung tợn nói: “Giảm béo, cô nhất định phải giảm béo! Tôi lại bị cô đè vài lần, thật sự rớt luôn cả cái mạng đấy!”
Thời Niên nhìn con ngựa bên cạnh, cảm thấy cực kì ưu sầu. Khi còn nhỏ, cô từng bị ngựa dọa sợ, nên có bóng ma tâm lý, đối với việc cưỡi ngựa cực kì kháng cự. Người giáo luyện trước kia không thể dạy được cô nên mời Lộ Tri Dao lại đây, không ngờ không chỉ cả cậu dạy không được mà còn thiếu chút nữa bị cô đè đến trọng thương.
Trong lòng đầy hiếu thắng, Lộ Tri Dao bắt lấy Thời Niên muốn đẩy cô lên ngựa lần nữa, “Tôi không tin hôm nay không thể dạy được cô cưỡi ngựa! Đi lên!”
Thời Niên sợ tới mức kêu to, “Buông tay! Cậu làm gì vậy? Đừng tưởng là vị thành niên, giết người thì không cần ngồi tù nhé! A a a a a cứu mạng! Buông tôi ra!”
Hai người còn đang giằng co, Tô Canh vừa cảm giác được di động đang rung, lấy ra nhìn, rồi gọi hai người, “Đừng náo loạn.”
Thời Niên cùng Lộ Tri Dao ở trên mặt đất vật lộn thành một đoàn, đều quay đầu lại, Tô Canh nói: “Đội trưởng thông báo, lập tức trở về tổng bộ, họp mặt toàn đội.”
Thời Niên chớp chớp mắt, “Toàn đội, tôi cũng phải đi à?”
“Dĩ nhiên.”
Cô có chút khẩn trương, “Vậy cô biết họp cái gì sao?”
Tô Canh nghĩ nghĩ rồi cười, “Trong thời gian này, mà còn họp mặt toàn thể đội viên….Tôi nghĩ, hẳn là tư liệu xét duyệt cho cô nhập chức đã thông qua, cho nên họp mặt hoan nghênh cô đi.”
Thời Niên đã nghe nói, Cục số trừ bỏ bốn người bọn họ còn có ba người khác. Sau nửa tháng kí hợp đồng, cô cuối cùng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ.
Trong phòng hội nghị, cô có chút khẩn trương đứng lên, chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi là Thời Niên, về sau chính là đồng nghiệp. Tôi là người mới, có rất nhiều chuyện không biết, hy vọng được mọi người giúp đỡ, cũng hy vọng có thể trở thành bạn bè với mọi người, cảm ơn.”
Này giống như tiểu hài tử tự giới thiệu khiến phòng hội nghị yên tĩnh trong chốc lát, sau đó mới có tiếng vỗ tay. Nữ nhân ngồi đối diện Thời Niên cười nói: “Đây là người mới đội trưởng tự tìm đến sao, thực đáng yêu nha.”
Thời Niên nhìn về phía đối diện, thấy một cô gái làn da trắng nõn, môi đỏ như son, một đầu tóc dài uốn lượn cuộn sóng ở phía sai, ánh mắt hiện lên nét anh khí nhưng dung mạo lại thật quyến rũ. Đôi mắt cô ấy sáng như đá quý, hứng thú đánh giá Thời Niên, “Chào cô, tôi là Mạnh Hạ.”
Tô Canh nói: “Thời Niên không chỉ đáng yêu, năng lực làm việc cũng rất cao đó, Hạ Hạ đừng có coi thường cô ấy.”
Mạnh Hạ nhướng mày, “Đúng rồi, tôi nghe nói, lúc cô phỏng vấn trong nhiệm vụ nhìn thấy Hán Vũ Đế đúng không? Còn làm phi tử của hắn?”
Thời Niên: “…Ừm”
“Thật trùng hợp. Cùng thời gian đó, tôi ở Bắc Tống đây, còn gặp được Cao Tông Triệu Cấu.”
Thời Niên cũng nghe nói bọn họ trong đoạn thời gian đến Hán triều, Mạnh Hạ cùng một thành viên khác tên Trương Khác cũng làm một nhiệm vụ. Cô tò mò hỏi: “Các người ở Bắc Tống làm gì a?”
“Đảm bảo Bắc Tống thuận lợi diệt vong.”
Thời Niên: “…”
Mạnh Hạ cười ha ha, “Đùa cô đấy. Chúng tôi đi trợ giúp Tống thất thuận lợi tiến về phía nam, nơi đó loạn lạc, tình cảnh cực khổ hơn các người ở Hán triều nhiều, chúng tôi ở đó chừng tám tháng luôn kìa.”
Ở Bắc Tống thời kì chiến loạn, mà còn tận tám tháng…Thời Niên chỉ tưởng tượng một chút, liền rùng mình một cái, xem ra chính mình cũng không xui xẻo như mình nghĩ, vận khí còn tốt quá chừng!”
Nhiếp Thành đảo mắt nhìn qua Thời Niên, bỗng nhiên khép lại tư liệu, “Được rồi, nếu đã nhận biết hết rồi, chúng ta bàn đến vấn đề tiếp theo. Tiểu Lộ cùng Tô Canh sắp có nhiệm vụ mới, Hạ Hạ cùng A Khác hỗ trợ chuẩn bị, lần này không thể vội vàng giống như khi tới Hán triều, cần thiết không một chỗ sơ sót.”
“Nhiệm vụ mới? Có nhiệm vụ mới sao?” Thời Niên khó hiểu, bỗng nhiên lại phát giác. “Huyền lại động?!”
“Đúng vậy, cô không cảm giác được sao?” Lộ Tri Dao hỏi.
Thời Niên lắc đầu. Mấy ngày nay cô cũng đã học được rất nhiều, cái gọi là “huyền” kì thật là một loại tồn tại hư vô, người bình thường không thể cảm giác được nhưng những người có dị năng như bọn họ, có thể phát hiện được sự dao động của nó, thậm chí phán đoán ra dao động đó thuộc về thời kì nào.
Thấy mọi người đều biểu hiện ra giống như trong lòng hiểu rõ, lòng cô bỗng nhiên thấy cô đơn, cảm thấy mình bị bài xích ra bên ngoài. Bọn họ không phải là một đoàn đội sao, không phải cùng một loại người sao? Vì cái gì chỉ có cô không thể cảm nhận được…
“Cô vừa mới gia nhập, rất nhiều phản ứng không được mẫn cảm lắm, không cần suy nghĩ nhiều.” Nhiếp Thành nhìn cô, bình tĩnh nói.
Thời Niên cắn môi, không rõ lắm hắn nói có phải thật không, “Nhưng mà…”
Lộ Tri Dao bỗng nhiên cắt ngang, “Ai nha, loại chuyện này cũng bình thường mà, có gì đâu ghê gớm. Tôi sẽ nói lại tình huống cho mọi người, lần này thời kỳ dao động là giữa năm đến Công Nguyên, chính là Đại Minh Chính Đức triều, sự kiện khác thường gì thì vẫn chưa biết, phải tới nơi mới xác định được.”
Hắn nói dông nói dài, đến mức cả phòng mọi người đều nhìn lại đây. Lộ Tri Dao bỗng hơi run, lắp bắp nói: “Sao…sao vậy?”
Mạnh Hạ chống cằm, cười như không cười, “Không tệ nha, tiểu tử trưởng thành rồi, còn biết thương tiếc người ta cơ đấy…”
Lộ Tri Dao đỏ mặt, giận nói: “Nói bậy nói bạ.”
Câu chuyện cứ như vậy trôi qua, mọi người bắt đầu thương lượng chi tiết hành động, những thứ cụ thể cần chuẩn bị. Thời Niên vẫn luôn im lặng lắng nghe, cho đến khi tan họp.
Tối đến, Thời Niên không trở về căn cứ huấn luyện.
Ở tứ hợp viện cũng có phòng cho nàng, chính là gian phòng vào đêm sau khi cô từ Hán triều trở về, chính thức cho cô sử dụng. Thời Niên nằm trên giường, nghĩ về những việc đã phát sinh vào ban ngày. Tô Canh cùng Lộ Tri Dao một giờ trước đã xuất phát, tiến đến Đại Minh trước. Địa điểm xuất phát vẫn như cũ là ở núi giả trong vườn, Thời Niên vậy mới biết, bọn họ tiêu một số tiền lớn lên đến chín con số mua lại tứ hợp viện này, là vì tòa núi giả kia là địa điểm mấu chốt để xuyên thời không.
Đế Đô long mạch, truyền thừa ngàn năm, cho dù bọn họ có dị năng, cũng chỉ có thể dựa vào nơi đó mới có khả năng xuyên về quá khứ.
Thời Niên không thể không thừa nhận, cô đối đoàn đội này còn có cảm giác hoang mang. Bảy nam và nữ sở hữu siêu năng lực, xuyên đến các thời đại để chỉnh lịch sử đi đúng hướng, đây là cái cô được biết, nhưng cái cô không biết càng nhiều hơn, giống như cái lão gia tử mà bọn họ đã từng đề cập rất nhiều lần, Thời Niên từng hỏi qua Tô Canh đó là ai, Tô Canh lại nói cô cũng không biết.
“Chỉ có đội trưởng gặp được hắn, chúng ta nhiều nhất là nhận được điện thoại chứ còn chưa thấy được người. Tôi chỉ có thể nói với cô, đoàn đội tiến đến ngày hôm nay, đây có công lao của đội trưởng, nhưng toàn bộ chi phí đều là hắn cung ứng…”
Hắn chắc hẳn là người rất có địa vị… Thời Niên nghĩ thế, tiếp theo liền cảm thấy mình nghĩ thật dư thừa. Không nói đến những thứ khác, có thể sở hữu tứ hợp viện này, còn có ở Mật Vân kiến tạo được một căn cứ huấn luyện như thế, đây là điều mà một người bình thường làm được chắc?!
Thời Niên thở dài, cầm lấy di động, nghĩ lên Weibo một chút để thay đổi tâm tình, mới phát hiện mấy giờ trước cô có tin nhắn mới, thế nhưng vẫn chưa để ý đến.
“Số tài khoản số đuôi xxxx, nhận được số tiền . nhân dân tệ vào / lúc ::, số tiền hiện tại trong tài khoản là . [NGÂN HÀNG XÂY DỰNG]”
???
Tình huống này là sao? Cô vẫn luôn sử dụng thẻ bên công nhân, khi nào lại có thẻ xây dựng rồi? Khoan đã, vạn…Số tiền lớn như vậy, làm cô nhớ tới, trước đó Nhiếp Thành hứa hẹn sẽ cho cô vạn, nhưng phải đợi phía trên phê duyệt, nên mãi chưa có chuyển lại đây
Như vậy số tiền này chính là biểu thị phê duyệt xong rồi? Nhưng vì cái gì thiếu mất vạn hả?!
Chẳng lẽ bởi vì cô không cảm giác được sự dao động của huyền, nên liền trừ tiền lương sao? Đây chính là tiền cô bán mạng mới có nha! Thế này cô mà nhịn được thì còn quái gì không nhịn được nữa!!!!
Thời Niên đầy mặt sát khí lao ra phòng, đi tìm một vòng, phát hiện phòng nghỉ chung còn sáng đèn. Cô đẩy cửa ra, chỉ thấy Nhiếp Thành cùng hai nam nhân khác đang ngồi trên sô pha, thấp giọng nói chuyện.
Nghe tiếng mở cửa, ba người đồng thời quay đầu lại, Nhiếp Thành giơ giơ mày, “Có việc gì sao?”
Thời Niên thấy nhiều người nên miễn cưỡng nhịn xuống, đi qua kéo hắn ra chỗ khác, mới hỏi, “Đây là cái gì?”
Nhiếp Thành liếc mắt đến di động, “Ồ cô nhận được rồi? Là tiền lương của cô đấy.”
“Tiền lương của tôi…” Thời Niên cắn răng, “Tiền lương của tôi rõ ràng là vạn, như thế nào chỉ còn vạn??? Anh dựa vào cái gì mà trừ tiền tôi!?”
Nhiếp Thành không nói khiến Thời Niên càng tức giận, “Tôi biết, tôi vừa tiến vào đội, có thể chưa có bao nhiêu kĩ năng, nhưng anh cũng nói, tôi là người mới, cần thêm thời gian. Hơn nữa số tiền này đã bàn giao ổn thỏa, anh cũng không thể làm như vậy…”
Thời Niên càng nói càng không nhịn được cảm thấy tủi thân. Nếu từ đầu nói với cô là tiền lương vạn, cô vẫn sẽ cao hứng mà nhận lấy, nhưng rõ ràng đã giao ước bao nhiêu tiền, lại bỗng nhiên giảm bớt, làm cô cảm giác mình không hề được tôn trọng. Chẳng lẽ bọn họ thấy giá trị củacô cũng không cao như họ nghĩ, mới có thể đối xử với cô như vậy…
Nhiếp Thành xem biểu tình của cô, ánh mắt thay đổi, một lát sau mới khẽ thở dài, “Tôi không có trừ tiền lương của cô.”
“Vậy tại sao tiền tôi lại thiếu nhiều như vậy?”
“Nộp thuế.”
Thời Niên: “…”
Nhiếp Thành nghiêm túc nói: “ vạn tiền lương, dựa theo thuế thu nhập cá nhân, yêu cầu phải giao vạn ngàn một trăm mười lăm đồng sáu phân, giảm xong rồi thì còn dư lại như vậy.”
Thời Niên một hơi như bị nghẹn, hồi lâu mới cảm thấy khó thể tin mà nói: “Các người còn nộp thuế?”
Nhiếp Thành: “Đương nhiên, chúng tôi tuân thủ pháp luật.”
Thời Niên: “…”
Bên kia thấy hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng truyền đến tiếng cười khẽ, “Thời tiểu thư, cô đừng đôi co với hắn, tên họ Nhiếp này chính là như thế, sẽ không biết cách nói chuyện với phụ nữ.”
Nam nhân tóc vàng mắt xanh, trên mũi là cặp kính gọng vàng, tươi cười vừa ôn hòa lại lễ độ. Buổi chiều Thời Niên cũng nhận ra hắn, đây là người ngoại quốc hồi trước còn cùng với Nhiếp Thành đến viện bảo tàng, tên Bố Lí Tư. Thì ra, hắn cũng là một thành viên trong đội.
Thời Niên cách Nhiếp Thành một chút, nghĩ đến vừa nãy mình còn bộ dáng hùng hổ dọa người, cũng có chút ảo não. Kỳ thật, so với việc để ý số tiền thiếu hụt, cô càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Gia nhập một đoàn đội đặc biệt thế này, lại không thể hiện ra được năng lực tương ứng, vẫn khiến cô cảm giác không an toàn…
Dư quang ánh mắt cảm giác được Nhiếp Thành đang nhìn mình, Thời Niên định lảng tránh, quay đầu đi tính nói sang chuyện khác, bỗng nhiên cả người rùng mình.
Giống như có một đạo ánh sáng xuyên qua não, làm cả thế giới đều thành sắc trắng như tuyết, đôi mắt cô cũng đột nhiên mở to.
Sao lại như vậy, cảm giác vừa rồi….
Cô ôm lấy ngực, nơi đó trái tim đang kịch liệt nhảy, cô mờ mịt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vừa rồi, hình như cô nhận ra được điều gì, nhưng, rốt cuộc là cái gì…
“Cô làm sao vậy?” Nhiếp Thành hỏi
Khuôn mặt Thời Niên trắng bệch, “Tôi cảm thấy bất an. Ở hướng kia, hướng kia có cái gì?” Nhiếp Thành sắc mặt biến đổi, ba nam nhân nhìn nhau, đồng thời bật dậy, “Long mạch!”