Ký túc xá trường học quy định là người phòng, điều kiện bình thường, nhưng không biết tại sao sau khi Diệp Tuần đi cùng Thẩm Nhân thì lại muốn ở ký túc xá.
Thẩm Nhân hỏi hắn tại sao lại muốn ở ký túc xá
Diệp Tuần lại hỏi: "Mình có thể ở chung ký túc xá với cậu không?"
Thẩm Nhân suy nghĩ: "Ký túc xá của mình đã đủ người chắc là không được."
Diệp Tuần liền không muốn ở ký túc xá nữa: "Vậy thì thôi."
Chỗ Diệp Tuần ở còn mướn một dì giúp việc, mỗi ngày thay hắn quét dọn vệ sinh, tay nghề nấu cơm cũng rất tốt, mỗi buổi sáng Diệp Tuần đều mang thật nhiều đồ ăn cho Thẩm Nhân, nhìn Thẩm Nhân ăn hết toàn bộ. Suốt quá trình Diệp Tuần cũng không cảm thấy nhàm chán, giống như xem việc này là lạc thú.
Vào một ngày sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Nhân bi thương mà phát hiện cơ bụng của mình đang có dấu hiệu mềm nhủn. Hắn thật lo lắng, nghĩ lại có lẽ do hắn dạo này luôn bồi Diệp Tuần chơi đùa, không có thời gian đi tập bóng rổ.
Buổi trưa vài người trong lớp học liền hẹn nhau ra sân bóng rổ.
Thẩm Nhân cho rằng Diệp Tuần sẽ không thích mấy loại vận động nhiều như này, nhưng không ngờ Diệp Tuần cũng hứng thú với việc này, hơn nữa nhìn dáng vẻ là vô cùng hứng thú.
Thẩm Nhân dặn dò hắn: "Làm nóng cơ thể một chút, đừng chạy quá nhanh, tránh cho bị người khác đụng trúng. Ai khi dễ cậu liền nói cho mình, mình đánh hắn một trận."
Diệp Tuần nói: "Mình không có chơi."
Thẩm Nhân nghi hoặc: "Vậy cậu là tới xem chúng mình chơi sao?"
Diệp Tuần ừ một tiếng: "Mình muốn nhìn cậu chơi bóng rổ."
Thẩm Nhân nghĩ tới việt thân thể Diệp Tuần không tốt, có lẽ rất nhiều hoạt động hắn cũng không tham gia được, nội tâm liền sinh ra đau lòng.
Diệp Tuần đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói: "Lát nữa không được cởi áo ngoài ra, ra mồi hôi cũng không được. Còn có, không được học theo người khác cởi hết áo ra."
Thẩm Nhân vẻ mặt mộng bức: "Nhưng mà chơi một lát sẽ rất nóng nực."
Diệp Tuần mặt lạnh.
Thẩm Nhân đành thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, nghe lời cậu."
Bọn họ nhân số cũng không nhiều lắm, lúc tới sân bóng phát hiện lớp bên cạnh cũng có vài người ở đây, bên ăn nhịp với nhau mà chia đội tổ chức thi đấu.
Thẩm Nhân lúc chơi liền như người điên, khí thế mạnh mẽ, dáng người trên sân bóng lấp lánh tỏa sáng.
Diệp Tuần nhìn một lúc nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh. Góc độ nào Thẩm Nhân cũng đặc biệt hấp dẫn người khác, hắn chụp tới chụp lui liền không ngừng được.
Lúc giải lao, Diệp Tuần săn sóc mà đưa nước cho Thẩm Nhân.
Diệp Tuần từng thấy trên sân bóng nữ sinh sẽ đưa nước cho nam sinh mình thích. Hắn cảm thấy việc này thật ngọt ngào, liền ghi tạt hạng mục này vào lòng chờ lúc gặp lại Thẩm Nhân thì làm.
Đám người cùng lớp biết bọn họ quan hệ tốt, đã sớm nhìn quen. Nhưng lớp bên cạnh giống như có người không thích Diệp Tuần, lúc đầu chỉ lén nói nhỏ với nhau vài câu, bảo Diệp Tuần nũng nịu như đại tiểu thư. Sau đó lại có người hỏi sao Diệp Tuần không vào chơi, Thẩm Nhân sợ Diệp Tuần không cao hứng, thay hắn trả lời do thân thể không thoải mái.
Tới lúc này vẫn chưa có gì nhưng không biết ai lẩm nhẩm: "Lớn lên cao mà cũng vô dụng, chả khác gì đàn bà."
Lúc đó sắc mặc Thẩm Nhân liền trầm xuống: "Miệng nói chuyện sạch sẽ một chút."
Hắn rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì rất dọa người.
Tần Tử Ngôn cùng đám hồ bằng cẩu hữu cũng đứng lên, ở phía sau Thẩm Nhân xếp thành tường người.
Thẩm Nhân tiếng xấu bên ngoài ai cũng biết, người nọ cũng có chút sợ, nên cuối cùng nói chính mình nói chuyện không dùng não, lại xin lỗi Thẩm Nhân, nên cuối cùng cũng không có xung đột.
Diệp Tuần không có để chuyện này trong lòng, nhưng nhìn Thẩm Nhân vì hắn mà rầu rĩ không vui, trong lòng bắt đầu điên cuồng rung động. Diệp Tuần lại giả bộ nói với Thẩm Nhân: "Mình có chút không vui."
Thẩm Nhân đau lòng an ủi hắn: "Cậu đừng để ý mấy lời nói khó nghe đó, người nọ chính là đầu óc ngu xuẩn, chung ta về sau sẽ không lui tới với hắn."
Tần Tử Ngôn lòng đầy căm phẫn: "Chơi hay không thì liên quan mẹ gì tới nó, ai mướn nó nhiều chuyện! Đã vậy còn không biết tôn trọng phụ nữ, đầy miệng dơ bẩn, mình chính là ghét nhất loại người này! Lớn tới chừng này mà đầu óc lại cặn bã chỉ toàn tư tưởng phong kiến, mình cũng thấy xấu hổ dùm."
Nhưng người khác cũng ồn ào hùa theo: "Đúng vậy."
Thẩm Nhân:..... Cả một đám diễn đều rất đạt.
Diệp Tuần nói: "Mình cũng muốn chơi bóng rổ."
Thẩm Nhân: "Không thành vấn đề, mình chơi với cậu."
Thật ra là hắn sợ nếu chơi nhiều người thì Diệp Tuần sẽ bị đụng trúng nên chơi v là được rồi, đồng thời cũng muốn chiều Diệp Tuần để tâm trạng hắn vui lên. Tiểu đệ đệ nhỏ hơn mình một tuổi vừa nghe lời lại vừa xinh đẹp, ai lại nhẫn tâm để hắn sinh khí chứ.
Thẩm Nhân đang suy nghĩ, liền thấy Diệp Tuần đã bắt đầu khởi động, bước chân trong nháy mắt trở nên linh hoạt, vù một cái đã lướt qua hắn, sau đó là một tiếng loảng xoảng, bóng đã được ném vào rổ.
Đám Tần Tử Ngôn bị một màn này làm cho ngây người.
Cho dù chỉ là v, nhưng thực lực Thẩm Nhân bọn họ biết rõ. Thẩm Nhân lợi hại như vậy mà cũng không bắt kịp tốc độ của Diệp Tuần, Diệp Tuần thật sự quá nhanh.
Còn có sức lực lúc nhảy lên cũng mẹ nó thật mạnh!
Không hổ danh là nam nhân chinh phục được Thẩm Nhân! Thật sự khiến mọi người bội phục.
Thẩm Nhân sau khi đơ người xong thì điên cuồng hướng Diệp Tuần thả rắm cầu vồng: "Quá lợi hại, tư thế chơi cũng thật đẹp trai, cậu là người chơi bóng rổ lợi hại nhất mà mình từng thấy!"
Diệp Tuần nhịn không được cười nhìn hắn: "Lợi hại vậy thì có được khen thưởng không?"
Thẩm Nhân thoải mái nói: "Cậu muốn gì cũng được."
Diệp Tuần nhẹ giọng: "Mình thật mệt mỏi, muốn cậu ôm một cái."
Thẩm Nhân cả người ngây ngẩn, cái khen thưởng này thật làm khó hắn, hắn hỏi: "Ngay bây giờ?"
Diệp Tuần: "Chờ chút. Cậu không phải là đang muốn về kí túc xá thay quần áo à, mình đi cùng với cậu."
Trong nội tâm Thẩm Nhân vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng vẫn trì độn mà đi cùng Diệp Tuần về kí túc xá.
Kết quả vừa đóng cửa Diệp Tuần liền ôm lấy hắn đè lên tường.
Thẩm Nhân cố gắng đẩy đẩy hắn ra, nhưng đẩy không được.
(Bắt đầu từ đoạn này mình thấy để xưng hô a e là ổn rùi)
Diệp Tuần rầu rĩ mà nói: "Em không còn sức để đi."
Thẩm Nhân: "Anh cảm thấy em vẫn nên rèn luyện thân thể nhiều chút."
Diệp Tuần trầm mặc một lúc, nói: "Sau khi anh đi em vẫn luôn rèn luyện thân thể."
Thẩm Nhân đột nhiên không biết nói gì
Diệp Tuần: "Nếu không nhờ thế hôm nay em cũng không có sức để chơi tốt như vậy."
Thẩm Nhân có hơi xấu hổ, lúng túng hỏi: "Em lúc đó nghĩ gì?"
Diệp Tuần: "Có. Nghĩ vì sao anh lại muốn chia tay với em."
Thẩm Nhân: "Thật xin lỗi..."
Diệp Tuần vẫn ôm hắn: "Không cần nói với em lời xin lỗi. Em chuyển trường tới đây không phải để nghe anh nói thật xin lỗi."
Thẩm Nhân bổng nhiên có cảm giác khó chịu: "Anh khi đó cảm thấy em còn quá nhỏ. Lúc ấy anh còn phải về nhà, không thể vẫn luôn ở cạnh em."
Diệp Tuần: "Em biết. Anh ngay từ đầu đồng ý cùng em ở bên nhau là bởi vì thấy thân thể em không tốt, cảm thấy em thật đáng thương."
Thẩm Nhân bỗng cảm thấy đau lòng: "Không phải vậy."
Diệp Tuần sờ sờ đầu của hắn: "Không sao mọi chuyện đều đã qua. Bây giờ anh và em là bạn học cùng lớp, anh cũng không cần dùng ánh mắt lúc trước nhìn em. Em vẫn chưa nói với anh, em lúc trước đã làm tiểu phẫu, thân thể đã tốt hơn trước rất nhiều."
Thẩm Nhân: "Có đau không."
Diệp Tuần: "Đau nhưng chỉ cần anh ôm thêm một cái."
"...." Thẩm Nhân đột nhiên cảm thấy nóng, "Trên người anh bây giờ toàn là mồ hôi."
Diệp Tuần: "Em không chê anh dơ." Nói xong lời này vì để chứng minh, Diệp Tuần lại cúi đầu cắn lỗ tai hắn.
Thẩm Nhân cũng không dám trốn.
Hắn bây giờ thật hỗn loạn, tới mức đầu óc cũng đình chỉ hoạt động.
Tại sao mọi chuyện cùng hắn tưởng tượng lại không quá giống nhau?