Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bôi thuốc được mấy ngày thì chân Tiểu Hổ chân đã hồi phục rất tốt. Bác sĩ nói không được để bị lạnh nữa, năm sau cũng phải cẩn thận, nếu không mỗi năm đến mùa đông sẽ bị tái phát.

Bởi vì chân không còn đau nữa mà mỗi ngày Tiểu Hổ đều mang vớ dày đi tới đi lui trong phòng, lúc thì ra ban công trong phòng Phương Khởi Châu ngắm biển, nhìn một lần chính là hết cả một buổi trưa, lúc thì ngồi xổm ở cửa sổ bên kia nhìn vòng quay, hơn nữa lúc ngồi xem TV cũng không yên tĩnh. Đôi lúc Phương Khởi Châu sẽ ngồi trên ghế sofa xem cùng cậu, mà phần lớn thời gian hắn vẫn là ngồi ngốc một mình trong thư phòng, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy Chung Hổ. Hai ngày nay Vệ Tư Lý đã sớm trở về nước, cũng không biết tâm tình hắn ra sao khi vừa đến đây đã nhìn thấy trong phòng có thêm một đứa nhỏ.

Nửa đêm Phương Khởi Châu xuống lầu uống nước, nghe thấy đứa nhỏ kia đang lẩm bẩm nói gì đó. Hắn nghe một hồi, phát hiện là đang gọi "anh".

Thì ra là nói mớ.

Ngày hôm sau Phương Khởi Châu hỏi cậu: "Nhớ nhà sao?"

Tiểu Hổ mờ mịt nhìn hắn, gật đầu một cái, lại lắc đầu, "... Không có."

Cậu hơi sốt sắng mà ngồi thẳng, vô cùng mẫn cảm với câu hỏi của Phương Khởi Châu, "Chú muốn đuổi, đuổi em đi sao?"

Phương Khởi Châu đưa cacao nóng cho cậu, không lên tiếng.

Hắn lại mở ra tấm ảnh mà bác sĩ Đỗ gửi cho hắn, chần chờ rất lâu. Đứa nhỏ kia ở trong phòng xông hơi, miệng không tự chủ mà ngâm nga nhạc phim Tây Du ký, Phương Khởi Châu kém tí nữa đã tưởng cậu ở bên trong muốn "chân đạp Cân Đẩu Vân, tay vung gậy Như Ý".

Ở đây mình sắp xếp chữ thành hai câu đối xứng nghe cho lọt tai, nói chung đây là hành động của Tôn Ngộ Không nha =))).

Phương Khởi Châu đi ra bên ngoài, gọi một cuộc điện thoại.

Tiếng chuông "tít tít" một hồi lâu mới được nhận, là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi.

"A lô?"

Hắn dựa vào tường, điềm tĩnh hỏi: "Đây có phải là số của người nhà Chung Hổ không?"

Đầu dây bên kia lập tức trở nên vừa kinh hỉ vừa hoảng loạn, nói năng có chút lộn xộn: "Không... À, đúng! Tôi là bạn của anh trai Tiểu Hổ. Xin hỏi, xin hỏi anh có tin tức của Tiểu Hổ sao?"

"Cô không phải người nhà của em ấy à?"

Tiểu Cần nói: "Anh trai của em ấy hiện tại đang nằm viện... Buổi sáng... Xảy ra chút chuyện, mới vừa làm phẫu thuật."

Phương Khởi Châu nhíu mày, nghe thấy đầu dây bên kia rất ầm ĩ, có giọng nói của một người đàn ông lo lắng kêu Tiểu Hổ Tiểu Hổ, lại nghe người phụ nữ kia nói: "Anh Long, anh nằm trước, đừng nhúc nhích... Ai! Tay anh lại chảy máu rồi! Mau nằm xuống, em sẽ đưa điện thoại cho anh."

Phương Khởi Châu để điện thoại ra xa chút, đầu dây bên kia đã đổi người, là giọng nam.

"Cậu là anh trai của Chung Hổ?"

Đầu dây bên kia phát ra âm thanh hít thở nặng nề, trong giọng nói dường như chứa đựng một niềm hi vọng rất lớn, "Là tôi, xin hỏi anh có tin tức của em trai tôi sao?"

Phương Khởi Châu "ừ" một tiếng, "Em ấy đang ở nhà tôi, thế nhưng trước khi tôi đưa em ấy trở về, tôi muốn biết một chuyện."

Âm lượng của Chung Long tăng lên không ít, vui vẻ nói: "Có thật không?! Em ấy có khỏe không, có bị thương không, có... Có bị đói không?"

"Hiện tại em ấy rất tốt..." Phương Khởi Châu chậm rãi nói, "Tôi muốn biết vì sao em ấy lại trốn khỏi nhà."

Chung Long trở nên trầm mặc, buổi tối đó anh làm gì thì lúc tỉnh rượu cũng đã nhớ lại hơn nửa. Mai Dược và Tiểu Cần chỉ mới mùng một đầu năm đã phải vội vàng giúp anh tìm người, đến từng nhà mà gõ cửa, hỏi bọn họ có từng nhìn thấy đứa nhỏ này không. Nhưng là tìm mấy ngày cũng không có kết quả, Mai Dược muốn anh báo cảnh sát, nhưng làm sao anh cũng không chịu, hỏi anh rốt cuộc đã làm gì mà trêu đến Tiểu Hổ như vậy, anh cũng không nói.

Đã in mấy ngàn tờ giấy thông báo tìm người, nhưng mà đều không có tin tức, Tiểu Hổ vẫn luôn bặt vô âm tín khiến anh đành phải đến đồn công an một chuyến. Anh chỉ hỏi có đứa nhỏ nào bị lạc hay không, cảnh sát hỏi anh có phải là có người nhà bị lạc đường không, họ sẽ giúp đỡ anh lập án, nhưng anh chỉ có thể từ chối.

Cũng có người liên lạc với anh, nhưng mà không phải là Tiểu Hổ. Số người ở gần khu giải trí rất nhiều, cũng không biết Tiểu Hổ trốn ở chỗ nào nữa. Mỗi ngày Chung Long đều ngủ không được, ngày đêm đều lo nghĩ bây giờ cậu có phải đang rất lạnh hay không, có phải là rất đói hay không, có được ăn đồ ăn hay không, hay là đã được người hảo tâm mang về nhà...

Không biết cậu có phải đã bị dọa sợ rồi không, đã chán ghét anh cho nên không chịu về nhà nữa...

Lúc Tiểu Hổ vừa được anh nhận nuôi, anh liền phát hiện ra đứa nhỏ này rất sợ người, người xa lạ, bất kể nam hay nữ... Sợ nhất chính là bị người khác chạm vào. Tiểu Hổ vô cùng phản kháng những người gần gũi xung quanh cậu, anh nuôi cậu một năm, là tỉ mỉ chu đáo quan tâm rất nhiều mới có thể khiến Tiểu Hổ thả lỏng cảnh giác.

Mà bây giờ toàn bộ đã bị hủy hoại trong một ngày.

Chung Long ảo não cực kỳ, có lẽ là cũng do thông báo tìm người bay đầy trời mà đám người kia cũng tìm được tới cửa, phát hiện được nơi ở của anh liền liều mạng gõ cửa. Sợ dọa đến hai người Mai Dược và Tiểu Cần, Chung Long đành cho người đi vào. Đám người kia vừa thấy anh đầu tiên là đòi tiền, sau đó bắt đầu ngang ngược không biết lý lẽ mà lục soát toàn bộ cái căn phòng trống rỗng này, tiền mặt, thẻ tín dụng, kể cả dây chuyền của Tiểu Hổ đều bị lục thấy.

Nhà bọn họ trước đây làm gì những người này đều biết, hơn nữa lúc Chung Long vừa nhìn thấy dây chuyền kia đã rất hoảng rồi: "Tôi sẽ trả tiền, các anh không thể tùy tiện cướp đồ vật! Trả lại cái đó cho tôi!"

Lúc anh liều mạng muốn cướp lại đồ vật thì bị đám người đó đè xuống đất đánh, ban đầu còn có thể tự vệ một chút, nhưng sau đó cũng không chịu nổi nữa.

Không biết là ai đã lấy dao đâm vào anh một nhát, xuyên vào tận dạ dày.

Mai Dược sợ choáng váng, Tiểu Cần đã trực tiếp khóc thành tiếng, Chung Long bảo cô đừng báo cảnh sát, hãy gọi xe cứu thương.

Cô nói mình có tiền tiết kiệm, hỏi anh thiếu nợ bao nhiêu.

Chung Long vẫn còn miễn cưỡng cười, "Bà chủ, lại gây phiền toái cho chị, bọn họ cầm đồ vật rồi... Khoảng thời gian này sẽ không tới, chị và Tiểu Cần không cần lo lắng, tìm được Tiểu Hổ tôi liền rời đi."

Mai Dược cau mày, "Tôi hỏi cậu thiếu nợ bao nhiêu!"

Đó là một khoản tiền lớn, hơn nữa còn là cho vay nặng lãi.

Chung Long nói, "Năm mươi vạn."

Trước đây anh đã từng nghĩ đến việc bán đi dây chuyền của Tiểu Hổ, giá của vật kia có thể hơn mười vạn, bán đi cũng có thể trả được một phần.

Nhưng anh rốt cuộc không làm như vậy, bởi vì Tiểu Hổ đã nói anh là người tốt.

Những dạng người như anh là vậy, thế mà vẫn còn muốn đem Tiểu Hổ về, cậu ấy vốn phải sống trong một gia đình hạnh phúc chứ không phải cùng anh chịu khổ. Trong túi Chung Long không có tiền, trong thẻ cũng không có, còn vác trên vai một khoản nợ lớn, bây giờ bị đánh nhập viện, tiền thuốc thang vẫn phải nhờ Mai Dược giúp đỡ ứng trước. Anh vì sợ làm Mai Dược dính phiền phức, mà lúc anh muốn từ chức, Mai Dược lại muốn anh làm công dùng thân trả nợ.

"Tiền thuê nhà cậu thiếu trước, tiền thuốc thang cậu cũng thiếu trước, tiền lương tôi sẽ cho cậu ứng trước một nửa, nợ bên trong còn nhiều lắm."

Chung Long triệt để cạn lời.

"Tôi không sợ phiền phức, không phải là xã hội đen sao, ai mà chẳng biết." Mai Dược vẫn nhíu mày như mọi thường, "Bây giờ phải tìm được Tiểu Hổ trước đã."

Chung Long nói với người đàn ông đã thu lưu Tiểu Hổ trong điện thoại, "Buổi tối đó em ấy trốn đi thì tôi đã uống say, tôi không biết xảy ra chuyện gì..." Giọng nói của anh càng lúc càng yếu ớt, dường như toàn bộ khí lực đều đã dùng hết, "Anh chắc đã biết, Tiểu Hổ có chút vấn đề, em ấy rất mẫn cảm... Nhưng em ấy là thân nhân duy nhất của tôi, em ấy cũng chỉ có tôi."

Phương Khởi Châu nắm chặt điện thoại di động, muốn nói gì đó lại nghe thấy Tiểu Hổ trong phòng đang gọi hắn.

"Bây giờ tôi bận chút việc, cậu gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng cho tôi, ngày mai tôi dẫn em ấy đến gặp cậu."

Chung Long liên tục nói cám ơn, nghe thấy điện thoại đã cúp, anh mới thoải mái mà nhắm mắt lại. Sau khi anh phẫu thuật cũng chưa được uống miếng nước nào, thuốc tê ở vết thương cũng đã hết, hiện tại đau đến không chịu nổi.

Phương Khởi Châu cất điện thoại vào trong túi, Tiểu Hổ chỉ mở cửa thành một cái khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt đen lay láy, "Chú ơi, em không có quần áo mặc."

"Chờ một chút, chú lấy cho em." Hắn mới mua cho Tiểu Hổ không ít quần áo, số đo và sở thích hoàn toàn là dựa theo ý cậu, mà hắn lại như một ông bố trẻ muốn hóa trang đứa con trở nên thật xinh đẹp. Hắn biết suy nghĩ này không đúng lắm, nhưng thật sự hắn vẫn luôn nghĩ về điều đó.

Cơ mà mấy ngày sau đứa nhỏ này không còn ở nhà hắn nữa rồi.

Đồ ngủ mới chính là một cái áo ngủ dài màu xanh lam, mặc lên người có thể che đến nửa bắp chân, dép lê là hình cừu trắng lông xù. Tiểu Hổ vừa nhận được đã vô cùng cao hứng, không chịu mang mà muốn ôm ngủ. Phương Khởi Châu đem đồ vật mà hắn mua cho Tiểu Hổ cất vào một cái túi, cất cất một hồi mới phát hiện ra không chứa nổi nữa, đành phải lựa chọn cái túi khác, dự định ngày mai đưa cho cậu.

"Mang vớ vào, sấy khô tóc..." Phương Khởi Châu nhìn cậu vụng về đem khăn mặt phủ lên đỉnh đầu, cậu nghe thấy hắn nói chuyện liền giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, hắn liền đổi một bộ mặt khác, "Em xuống lầu trước, chú pha cacao cho em."

Tiểu Hổ vui vẻ mà đáp, "Dạ!"

Khi Phương Khởi Châu xuống lầu, Tiểu Hổ quả nhiên đã làm xong mọi việc mà hắn bàn giao, đã mang vớ, tóc cũng đã sấy khô, rất đoan chính mà đứng ở trước nồi sữa. Đôi mắt cậu dáo dác nhìn xung quanh, giống như là đang tìm xem chocolate bị Phương Khởi Châu giấu đi đâu rồi, mãi đến khi nhìn thấy hắn cầm hai thanh chocolate lấy từ trong túi quần áo, mới khiếp sợ trợn to mắt, chẳng trách cậu làm sao cũng không tìm được.

Phương Khởi Châu liếc nhìn cậu một cái, "Ngồi vào bàn."

Tiểu Hổ không nghe lời, tâm tình sung sướng mà vây quanh hắn vòng tới vòng lui.

Đợi đến khi Phương Khởi Châu tắt bếp mới nghe thấy hắn nói: "Ngày mai mang em đi ra ngoài."

Tiểu Hổ cầm ly ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt theo dõi hắn, giống như đang hỏi "Đi đâu vậy?"

Phương Khởi Châu không bắt được trọng điểm mà bảo cậu: "Đi ngủ sớm một chút, nhớ súc miệng."

Tiểu Hổ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn đi lên lầu gần nửa ngày, thần sắc ngơ ngác mà vô cùng bất an.

Phương Khởi Châu cầm theo đồ vật mà hắn mua cho cậu, còn có dép lê cừu con, một phát nhét gọn vào trong xe. Bản năng Tiểu Hổ cảm thấy hoảng loạn, đứng ngồi không yên mà vùi đầu chơi khuy áo. Phương Khởi Châu thấy cậu như vậy, nửa đường đã xuống xe mua một xâu kẹo hồ lô cho cậu. Quả sơn trà dường như có chút chua, Tiểu Hổ liếm hết vỏ bọc đường liền cắn miệng, ngũ quan lập tức nhăn thành một đống.

Hắn dừng xe ở bãi đậu xe, Tiểu Hổ nhìn đồ vật trong tay hắn, lại đuổi theo bước chân của hắn hỏi: "Chú ơi, chúng ta đi, đi thăm người bệnh sao?"

Phương Khởi Châu "ừm" một tiếng, cũng không nói là đến thăm ai.

Tám tiếng sau phẫu thuật đã có thể ăn uống, Chung Long lại không ăn nổi cái gì mà chỉ uống nửa ly nước. Sáu giờ anh đã gội đầu và cạo râu, mà anh vẫn cảm thấy chính mình không đủ đẹp, nằm ở trên giường bệnh luôn hỏi người khác rằng: "Thoạt nhìn tôi có giống như bệnh nặng mới khỏi không? Hay là vẫn còn quá khỏe mạnh? Tôi có nên ngụy trang yếu ớt một chút không?"

Tổng cộng có ba cái giường trong phòng bệnh của anh, tối hôm qua Tiểu Cần đã tạm ngủ trên ghế. Nửa đêm anh ngủ không được lại rất muốn hút thuốc, nhưng mà y tá chuyên môn đã nói anh không thể hút, anh đành phải kiềm chế lại, cười khúc khích ôm điện thoại di động xem bức ảnh bên trong.

Nghĩ thầm rằng Tiểu Hổ nhà anh cười thật là đẹp mắt.

Chờ đến buổi sáng gần mười một giờ, Chung Long mới gặp được người anh mong chờ bấy lâu.

Truyện Chữ Hay