Cố Thấm sống lại.
Khi hắn liều mạng thoát ra từ trong không gian không thể hô hấp, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là mặt trời trên cao, đôi mắt đau đớn làm hắn không thể không nhắm mắt lại, sau khi nhìn rõ hắn mới phát hiện cơ thể mình bị chôn ở trong đất.
Cũng may cấu tạo và tính chất của đất khá tơi, Cố Thấm phế mất nửa ngày mới từ trong đất bò ra, hắn đứng dậy vỗ vỗ bùn đất dính trên người, bốn phía thật yên tĩnh, từng khối bia mộ màu trắng song song đứng lặng, hắn nhìn thấy chỗ mình vừa bò ra cũng có một khối bia mộ, mặt trên trống rỗng.
Rất nhiều hồi ức xông tới, Cố Thấm vô thức sờ sờ ngực mình, hắn nhớ rõ ràng mình đã chết......
Là sống sờ sờ bị người móc tim.
Nhưng mà hiện tại lông tóc của hắn không mất sợi nào, còn sống sót bò ra khỏi mộ, lượng tin tức này nhất thời làm Cố Thấm vô pháp tiếp thu, thế nhueng hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Sơ mi trắng trên người Cố Thấm vì dính đất mà nhìn rất bẩn thỉu, mái tóc dài lộn xộn rũ xuống, trên đường đi, người qua đường thấy hắn như thế đều vô thức tránh né, hắn không rảnh để ý bọn họ, mà hắn đang kinh ngạc nhìn xung quanh mình các loại kiến trúc hình thù kì quái, còn có mấy chiếc xe không có lốp đang lướt giữa không trung.
Cố Thấm lúc này có dự cảm phi thường không tốt, lúc này trên toà nhà cao tầng có gắn một cái TV LCD thật lớn đang chiếu lập đi lập lại một đoạn video tuyên truyền.
"Escape Game thực tế ảo《 Trò Chơi Kinh Tiếu 》chính thức online! Để chúc mừng trò chơi đột phá mốc năm trăm triệu người đăng ký, công ty đặc biệt mời sáu vị minh tinh cùng người chơi bình thường tiến hành một trận thi đấu giao hữu."
"Oa! Có cả idol Nguyên Hạo Nguyệt của tôi!"
"Công ty game chắc phải dốc hết vốn liếng mới mời được mấy vị minh tinh này."
Những người qua đường khác cũng nhanh chóng bị đoạn video tuyên truyền hấp dẫn, chỉ có Cố Thấm gắt gao nhìn chằm chằm thời gian phía dưới màn hình.
Ngày tháng năm
năm...... Ông trời đây là đang đùa giỡn hắn sao?
.
.
Dư Hải Tiên không muốn sống nữa.
Diện mạo cuar cậu bình thường, vóc người bình thường, chỉ có thành tích học tập là không bình thường, bởi vì trình độ của cậu nát bấy.
Thời điểm bị giáo viên lôi ra phê bình một trận, cậu tức giận đến đỉnh điểm, chỉ hận không thể chui vào một cái động biến mất tại chỗ, sau khi hết tiết cậu hẹn đối tượng thầm mến của mình ở lớp bên cạnh lên sân thượng tỏ tình
Tuy rằng bài kiểm tra thất bại và quyết định tỏ tình không biết có liên quan gì với nhau, thế nhưng Dư Hải Tiên trực tiếp bị từ chối.
"Thật xin lỗi, tôi có người mình thích rồi." Nữ sinh thầm mến cúi đầu, trên mặt có chút bối rối thế nhưng biểu đạt ý tứ cự tuyệt cực kỳ rõ ràng.
Dư Hải Tiên đến dũng khí hỏi một cậu "Người đó là ai" cũng không có, khống chế được giọng mình phát run nói một câu: "Được."
Cậu chạy trối chết.
Nhưng vận xui của Dư Hải Tiên không chỉ có vậy kết thúc, mới vài phút ngắn ngủi trôi qua, bạn cùng bàn bảo cậu lên diễn đàn trường học, thấy một cái topic đang hot.
【 Thảo luận 】Kích thích! Lại có người quỳ gối dưới váy hoa khôi trường chúng ta
№ -- ::
Tôi thấy rồi, còn chụp ảnh lại, là người của lớp .
№ -- ::
Lầu trên mau gửi riêng cho tôi! Là ai không biết tự lượng sức mình?№ -- ::
Tôi không biết cậu ta......
№ -- ::
Cầu chuyện chi tiết!
№ -- ::
: nhất, y (giống như), nhĩ (ngươi). Tui nghĩ tương tự như +
Bạn ngồi cùng bàn hỏi: "Là cậu đúng không? Hồi nãy tôi thấy cậu lên sân thượng."
Dư Hải Tiên không nghe được bạn cùng bàn nói cái gì, cũng không nhìn thấy biểu tình đối phương tràn ngập ác ý cùng đoán mò, topic bị đẩy lên đầu, mỗi học sinh đều có số hiệu, mà cậu thì nhớ rõ số hiệu của đối tượng thầm mến.
Đối phương nói không quen biết cậu.
Này là chuyện dĩ nhiên, nhưng Dư Hải Tiên vẫn cảm thấy mất mát, đặc biệt là khi cậu tỏ tình, đối với đối phương mà nói chỉ là một loại quấy nhiễu.
Ngơ ngơ ngác ngác đến giờ tan học, Dư Hải Tiên để bài thi trong cặp, tất nhiên sau khi về nhà cậu sẽ cảm thấy không dễ chịu, cậu không đi về nhà, ngược lại đi ra tiệm net, cậu đang chơi dở chừng thì bị một cái cửa sổ quảng cáo nhảy ra đánh gãy.
"Đệt! Quảng cáo rác rưởi!" Dư Hải Tiên vừa định tắt quảng cáo thì phát hiện người trong hình là nữ thần Bạch Khanh Khanh của mình, phía trên còn để một dòng chữ.
"Em ở Trò Chơi Kinh Tiếu chờ anh tới nha 〜 " Tuy rằng từ ngữ trong quảng cáo tục không chịu được, nhưng Dư Hải Tiên vẫn bị nụ cười của nữ thần làm điên đảo, mơ mơ màng màng mở giao diện bắt đầu đăng ký.
Từ quán net đi ra trời cũng đã tối, Dư Hải Tiên không thể trốn tránh hiện thực mà đi về nhà, lúc này người đi đường thưa thớt, lúc đi ngang qua cầu cậu tự nhiên dừng lại.
Nếu mình nhảy cầu tự tử —— Dư Hải Tiên ngốc cả ngày đột nhiên nảy ra ý niệm này, cậu dựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống nước, bởi vì do trời tối, nước trông như có màu đen, như thể chỉ cần nhảy xuống sẽ bị dòng nước cắn nuốt.
Trong mắt Dư Hải Tiên không chút ánh sáng, cậu gỡ cặp xuống để trên đất, tay nắm lấy lan can, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
"Dù chết vẫn muốn yêu!" Tiếng chuông điện thoại trong túi như một quả bom nổ tung trong đầu Dư Hải Tiên, cậu bị chính tiếng chuông của mình dọa sợ, giật mình trượt ra sau té xuống đất, điện thoại tỏng túi cũng rớt ra, cậu luống cuống bò tới nhặt di động lên, trên màn hình hiện tên người gọi là mẫu thân đại nhân.
Là bài hát của Tín Nhạc Đoàn, à thật ra tui nghe thử thì đúng là câu đầu hát lớn tiếng thật, làm tui mới mở lên cũng hết hồn =))))
Dư Hải Tiên còn chưa kịp bắt máy đối phương đã cúp điện thoại, một tin nhắn rất nhanh gửi tới.
[ Mẹ: Con về nhà chết chắc rồi. ]
Thế nhưng, chính nhờ những lời này làm ý định tự tử của Dư Hải Tiên bay sạch sành sanh, cậu nhanh chóng đứng dậy quải cặp lên lưng, lúc này, mặt nước vốn rất tĩnh lặng đột nhiên nổi lên gợn sóng.
.
Không một ai muốn chết.
Thời điểm Cố Thấm sống lại vẫn luôn ôm ý niệm này trong lòng, hắn phải trở về tìm người yêu của mình. Sau đó ông trời như trêu ngươi hắn, từ khi hắn chết cho đến lúc hắn tỉnh lại đã trải qua năm.
Tất cả, đều thay đổi, tất cả, đều biến mất.
Vậy mình còn sống để làm gì? Cố Thấm ôm ý nghĩ như vậy từ trên cầu nhảy xuống, rơi vào dòng nước lạnh băng, rất lâu rất lâu...... Cho đến khi hắn phát hiện mình có thể ở trong nước không cần hô hấp, đành phải thò đầu lên.
Dư Hải Tiên nhìn thấy trên mặt nước lú ra một cái đầu người, thị lực của cậu rất tốt, còn có thể nhìn thấy mái tóc đen dài nổi lềnh bềnh xung quanh.
"Quỷ...... Quỷ!!!" Dư Hải Tiên sợ hãi đầu tiên là thét chói tai, tiếp theo là hai chân mềm nhũn, vừa đúng lúc xung quanh không một bóng người, cậu chỉ có thể dùng sức gào thét, cố gắng đứng vững.
Tiếng gào thảm thiết kéo suy nghĩ Cố Thấm trở về, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó Dư Hải Tiên nhìn thấy, đầu người hình như bị cậu gây chú ý mà mở to mắt, nhìn cậu một cái, hai con ngươi hướng lên thẳng tắp như đang nhìn chằm chằm cậu.
Dư Hải Tiên run rẩy, cậu tự hỏi tại sao mình lúc này còn chưa bị hù chết.
Cố Thấm phát hiện mình không cần hô hấp, nhịp tim cũng không có, ít nhất không có khả năng chết đuối, chỉ có thể ói ra một bụng nước......
Phải nghĩ cách chết khác.
Dư Hải Tiên vẫn duy trì tư thế đứng tại chỗ nhìn đầu người trên mặt nước thu hồi tầm mắt, chìm xuống.
Cho đến khi chuông điện thoại lại vang lên cậu mới bừng tỉnh, chạy như điên về nhà.
Sau khi về đến nhà, dù Dư Hải Tiên nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc cầu xin cỡ nào đi nữa, vẫn bị ba Dư mẹ Dư cùng nhau đập cho cậu một trận, trong lúc nhất thời, Dư gia truyền ra một trận gào khóc thảm thiết.
Đến tối, Dư Hải Tiên rúc mình trong ổ chăn, cậu quên mất thành tích thê thảm cùng tỏ tình thất bại làm cậu ủ rũ, dùng điện thoại tìm tòi trên Baidu một chút.
[ Gặp ma da làm sao bây giờ? ]
Trong QT và raw dùng 水鬼 (thủy quỷ), mà tui định search xem có từ nào hợp không, quỷ nước, ma nước thì nghe hơi sượng nên là để ma da luôn...
.
Hôm nay là cuối tuần, Dư Hải Tiên một đêm không ngủ ngon bị mẹ Dư kéo dậy đi đến quán cơm nhà mình hỗ trợ, dùng bộ dạng mắt cá chết gọi món cho khách, kết quả, từ cơm chiên hải sản biến thành cơm chiên thịt xông khói lập tức bị mẹ Dư la một trận.
"Đến cả việc nhỏ như thế này con cũng làm không xong, không cần con giúp nữa, chạy ra cửa hàng tiện lợi mua giùm mẹ chai nước tương đi."
Dư Hải Tiên bị đuổi ra khỏi quán cơm, cậu đi đến cửa hàng tiện lợi, cậu thức trắng đêm tìm đọc tư liệu về ma da, đọc đến đoạn ma da kéo người xuống nước chết thay mình để đầu thai chuyển kiếp cậu liền sợ hãi.
Dư Hải Tiên quyết định về sau vòng qua cầu mà đi.
Từ quán cơm đến cửa hàng tiện lợi không xa, chỉ cách một con đường, bốn phía đều là phòng cho thuê giá rẻ, cao năm sáu tầng lầu.
Cửa hàng tiện lợi đều do hệ thống trí năng thao tác, không cần người, Dư Hải Tiên cầm lấy chai nước tương rồi quét mã trả tiền.
.
Sống có rất nhiều cách, chết cũng vậy.
Rất nhanh, Cố Thấm đã tìm được cách chết thật nhanh chóng tiện lợi, hắn tìm khu vực ít người qua lại, đi lên tầng cao nhất, dang hai tay ra, không hề do dự nhảy xuống.
Ánh nắng chói chang, Dư Hải Tiên từ cửa hàng tiện lợi đi ra, mới đi chưa được vài bước trên mặt đã đổ đầy mồ hôi, cậu đưa tay lau lau trán, đi vào một con hẻm nhỏ âm u hẻo lánh, một tia mát mẻ từ trong hẻm thổi qua, Dư Hải Tiên sảng khoái thở ra một hơi.
Hơi còn chưa phun ra, trước mắt Dư Hải Tiên đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen rơi xuống, chỉ nghe một tiếng "Bịch", một đống chất lỏng li ti tung tóe dính lên mặt cậu.
Bóng đen vừa rớt xuống chính là một người, máu tươi từ trên người hắn trào ra, hắn úp đầu xuống dưới nên không nhìn thấy mặt, mái tóc đen dài xỏa xuống, vài sợi còn dính máu.
Dư Hải Tiên há miệng thở dốc, cổ họng như bị thứ gì chặn lại không thể phát ra tiếng, toàn thân rét run, não cậu lập tức chết máy, mệnh lệnh cơ bản "Bỏ chạy" cũng không phát ra được.
Lúc này, trong hẻm nhỏ thổi từng trận gió lạnh như muốn lấy mạng lẫn phách của Dư Hải Tiên, đột nhiên, cậu thấy người trên mặt đất "Cử động".
Hai mắt cậu vừa lật, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
.
Mình thế mà còn chưa chết?
Cố Thấm mở mắt ra, chống tay chậm rãi ngồi dậy, máu tươi từ miệng vết thương trên trán chảy xuống, hai chân không động đậy, bày ra tư thế vặn vẹo.
Cố Thấm phát hiện ngoại trừ không cần hô hấp không có nhịp tim ra, hắn hóa ra còn không có cảm giác đau đớn.
Tại sao mình mẩy đầy vết thương mà hắn lại không cảm thấy đau, phải biết rằng trước kia hắn cực kì sợ đau, hắn nhếch miệng cười, cười đến nỗi nước mắt đều chảy xuống.
.
Không lâu sau, Dư Hải Tiên bừng tỉnh trong tiếng chuông "Dù chết vẫn muốn yêu!" cao đến tê tâm liệt phế, cậu lập tức ngồi dậy, trên đất không có gì cả, cứ như hết thảy chuyện vừa rồi là ảo giác.
Dư Hải Tiên sờ soạng mặt mình một chút, cái gì cũng không có.
Tiếng chuông đang không ngừng vang lên, lúc này Dư Hải Tiên mới nhớ tới một chuyện quan trọng, "Chết rồi, nước tương!"
Sau đó quay đầu lại thì thấy cái chai nằm lăn lóc, đổ đầy nước tương ra đất.
Dư Hải Tiên: "......" Xong đời rồi.
.
Quá trình cậu bị mẹ đánh như nào xin được phép lướt qua.
Sau khi ăn cơm chiều, Dư Hải Tiên xoa xoa vành tai sưng tấy bước ra ngoài, cầm túi rác ném vào thùng rác ven đường rồi xoay người đi vào nha.
Dư Hải Tiên cầm theo một con dao gọt trái cây bỏ trong túi quần cho đỡ sợ, ngày thường không có cảm giác gì, nhưng hai ngày nay trai qua chuyện kinh dị như thế thì mới phát hiện gần nhà mình có rất ít người qua lại, giờ mới có bảy giờ rưỡi mà trên đường chỉ có một mình cậu.
Cậu không khỏi tăng nhanh bước chân, còn bật điện thoại để chế độ loa ngoài mở 《 Chú Đại Bi 》, cậu mặc xác chủ nghĩa khoa học gì gì đó, cầu nguyện mới có thể dọa lui tà ma yêu quái.
Cơ mà sợ cái gì thì ắt gặp cái đó, Dư Hải Tiên nhìn thấy một bóng người đi phía trước, người nọ có một mái tóc dài đến eo, lay động theo bước chân của hắn, trơn mượt tung bay giống như quảng cáo dầu gội đầu.
Có lẽ vì chuyện hai lần trước tạo thành một loại kháng áp, hoặc thân ảnh trước mặt này không quá dọa người, lần này Dư Hải Tiên mang theo tin thần chủ nghĩa khoa học tiến lên, cùng với BGM Chú Đại Bi hỗ trợ, hướng người kia hô một tiếng: "Đứng lại!"
抗压: tui không biết nên dùng từ nào cho hợp nên để nguyên...
BGM: Nhạc nền =)))
Cố Thấm tiếp tục đi, căn bản không ý thức được Dư Hải Tiên đang gọi hắn.
Cho dù có là quỷ mình cũng muốn biết đối phương muốn làm cái gì! Dư Hải Tiên lấy dao gọt hoa quả ra nắm trong tay, chạy nhanh tới, rõ ràng cậu đang nghe không phải bài "Dũng Khí" của Lương Tịnh Nhu, vậy mà vẫn can đam chụp lấy bả vai của Cố Thấm.
Rốt cuộc Cố Thấm cũng dừng lại, quay đầu nhìn Dư Hải Tiên, phỏng chừng hắn cao một mét tám, vóc người hơi gầy, dưới lông mày là cặp mắt màu nâu nhạt, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi hạ xuống, gương mặt nhìn qua có vẻ không vui.
Giọng nói hắn lộ ra chút lạnh lẽo: "Có việc gì?"
Tầm mắt Dư Hải Tiên nhìn thoáng qua ngực của Cố Thấm, mới xác định đối phương thật sự là đàn ông, một đầu tóc dài không hề làm suy giảm khí chất nam tính, nghe Cố Thấm hỏi, cậu lập tức kẹt cứng, hoàn toàn không biết mình nên nói gì.
Cậu tuyệt đối không thể nói, tôi nghi ngờ anh là quỷ nên muốn chạy tới kiểm chứng?
Hai người nhìn nhau không nói gì, Chú Đại Bi BGM lặp đi lặp lại vang lên bốn phía, lúc này, ánh mắt của Cố Thấm dừng trên con dao gọt hoa quả mà Dư Hải Tiên nắm trong tay.
Dư Hải Tiên lúc này mới ý thức được bộ dạng của mình bây giờ cực kỳ giống mấy kẻ hành hung bắt cóc, cậu hoảng loạn cất dao đi, nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu."
"Cho tôi con dao đó được không?" Cố Thấm nói xong, cũng không cho Dư Hải Tiên cơ hội từ chối, trực tiếp vươn tay lấy.
Tay Cố Thấm rất trắng, không chỉ có tay, cả nước da trắng nõn trên người cũng là ước muốn của bao chị em gái, Dư Hải Tiên có thể thấy rõ ràng