Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

chương 39: chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khương Bích Tuyết trên đường lái xe trở về một mực suy nghĩ, nếu để cho Hàn Thanh Từ biết hắn có con trai, không biết sẽ như thế nào?

Sẽ cùng cô trở mặt, sau đó cùng cô tranh đoạt quyền nuôi dưỡng ?

Khương Sở Hà vô luận như thế nào cũng sẽ không để Khương Tử Thần có bất cứ quan hệ gì cùng Hàn gia, đến lúc đó hai nhà lại lâm vào cục diện bế tắc, quan hệ so với hiện tại sẽ càng bết bát hơn.

Hôm nay mặt trăng rất tròn, bảo mẫu trong nhà đã về nhà cùng người thân đoàn tụ đi, biệt thự lớn như vậy nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình cô.

Khương Bích Tuyết từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, tựa trên bàn công vừa uống bia vừa ngẩng đầu nhìn mặt trăng, chốc lát sau điện thoại cô liền đổ chuông, là cuộc gọi video từ Canada.

Khương Bích Tuyết vừa mở liền nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con trai, những ngày gần đây rời khỏi bé, cô đều có chút mộng ảo, luôn cảm thấy sự tồn tại của Khương Tử Thần đều là cô nằm mơ.

" Ma ma...." Âm thanh nhu nhu của Thần Thần gọi cô, làm tâm Khương Bích Tuyết mềm nhũn, không phải mộng a, là thật , con trai cô là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này.

" Thần Thần, trung thu vui vẻ!"

Khương Tử Thần học rất lâu cũng không học được câu Trung thu vui vẻ mà nãi nãi dạy, cách màn hình y y nha nha, hận không thể nhào vào trong ngực Khương Bích Tuyết.

Khương Bích Tuyết nhìn màn hình trong lòng suy nghĩ, rất nhanh thôi, còn ba ngày nữa Khương Sở Hà sẽ mang Thần Thần về Trung Quốc đoàn tụ với cô.

———-

Phòng tập thể thao cao cấp Khang Hồng.

" Đối với một người yêu nhiều nhất chỉ có hai năm, hai năm sau, hormone hấp dẫn lẫn nhau sẽ không còn tác dụng nữa." Tần Hằng vừa đánh cầu xong, ngồi phệt dưới đất, trên gương mặt con lai rủ xuống mấy lọn tóc, có chút chật vật, " Cho nên, tình yêu của tôi đối với Frank đã sớm tiêu tán."

Hàn Thanh Từ cùng hắn ngồi trên mặt đất mặt đối mặt, " Alex, ba năm, cậu hẳn là muốn buông tay đi?"

Tần Hằng cười cười, nhưng lại là cười khổ, " Kent, tôi đã buông tay, cậu ta nói về sau chúng tôi vẫn là bạn bè, bạn bè bình thường, tựa như tôi và cậu."

" Đây không phải là rất tốt sao? Hợp ý với cậu."

" Thế nhưng là, tôi lại có chút không nỡ." Đôi mắt thâm thuý của Tần Hằng có chút nheo lại, " Kent, cậu nói đây là vì sao? Tôi trước kia chưa từng lưu luyến một người như vậy."

Hàn Thanh Từ nhìn hắn, " Cậu xác nhận muốn nhận lời an ủi của một người so với cậu tình huống còn hỏng bét hơn sao?"

Tần Hằng cười khẽ, " Vậy nói chuyện của cậu một chút, cậu cùng Cheryl như thế nào rồi?"

" Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã bước sang một cuộc sống mới, hi vọng tôi có thể buông bỏ quá khứ, nhìn về phía trước."

Tần Hằng so sánh, xác thực tình huống của Hàn Thanh Từ so với hắn càng bết bát hơn, " Vậy cậu nói thế nào?"

" Tôi nói tôi có thể buông xuống quá khứ, nhưng không thể buông xuống cô ấy."

Tần Hằng nhìn hắn, " Kent, cậu đem mình cây ở một cái góc chết, một cái góc chết là Cheryl, cậu cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình cô ấy là nữ nhân.

Đây là không đúng, cậu chỉ cần quay người, sẽ phát hiện trên thế giới này có nhiều người càng thích hợp với cậu hơn."

Hàn Thanh Từ cụp mắt, " Alex, tôi không phải cậu."

Tần Hằng cười một cách tự giễu, " Thật có lỗi, tôi không nên áp đặt suy nghĩ của mình cho cậu."

Hàn Thanh Từ không nói.

Sau một lúc lâu, Hàn Thanh Từ lấy vợt bóng để dưới đất lên chọc chọc cánh tay Tần Hằng hỏi: " Còn đánh nữa không?"

Tần Hằng nói: " Không đánh nữa, chúng ta nên đi uống rượu."

Hàn Thanh Từ đứng lên, " Vậy đi thôi."

Hai người ra khỏi phòng tập, vào phòng thay đồ, bất ngờ nhìn thấy người không muốn thấy nhất - Liễu Phàm.

Hắn vừa đổi quần áo thể thao, bên cạnh hắn còn có một người nữa trách tuổi, chắc là bạn.

Hàn Thanh Từ không muốn cùng hắn đáp lời, Liễu Phàm lại chủ động tiến lên, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn của người trên thương trường, " Hàn tổng, trùng hợp như vậy?"

Hàn Thanh Từ ứng phó một câu: " Xác thực là trùng hợp."

" Nhanh như vậy đã muốn đi sao? Tôi còn muốn gặp Hàn tổng một lần đâu." Liễu Phàm nói.

Hàn Thanh Từ nhíu mày, " Không vội, hôm nay khó có được cùng Liễu tổng ngẫu nhiên gặp mặt, cùng Liễu tổng đánh mấy ván, tôi nguyện ý phụng bồi."

Hai người khiêu khích quá rõ ràng, xem ra đều muốn so tài cao thấp.

Mặc dù trên thương trường không có giao phong, nhưng có thể đọ sức trên sân bóng, cũng không tệ.

Liễu Phàm nói: " Hàn tổng am hiểu những loại nào?"

" Am hiểu thì không có, nhưng tennis, bi a, đấu kiếm, xạ kích, golf cũng đều chơi được."

Liễu Phàm cười cười, " Xem ra Hàn tổng là người toàn tài a!"

" Tiêu khiển thường ngày, chỉ biết chút da lông, chỉ sợ khiến Liễu tổng chê cười."

" Tôi còn không biết nhiều như vậy, sao dám chê cười."

Bọn hắn ngươi một câu ta một câu qua lại, người không biết còn tưởng hai người là bạn tốt đang trêu ghẹo lẫn nhau, Hàn Thanh Từ nói: " Vậy những loại vừa rồi tôi nói, Liễu tổng có hứng thú với loại nào hơn?"

" Tennis đi!"

" Được."

Hai người lại trở lại sân tennis mà vừa nãy hắn cùng Tần Hằng chơi, hai người mỗi người một bên, chuẩn bị thi đấu.

Tần Hằng hai tay khoảng vào nhau, đứng bên cạnh Hàn Thanh Từ, " Kent, cậu không nên so với hắn ở thời điểm này, thể lực hiện tại của cậu tiêu hao rất nhiều."

Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn, " Khó có khi gặp được."

Tần Hằng nheo mắt lại cười, " Như vậy, chúc cậu may mắn."

Hàn Thanh Từ không có phản ứng lại hắn, năm ngón tay sờ sờ trên ô lưới của vợt tennis, mới vừa rồi hắn cùng Tần Hằng đánh qua mấy trận, thể lực bị tiêu hao ít nhiều.

Nhưng ở trước mặt Liễu Phàm hắn không muốn lùi bước.

Đàn ông vốn chính là hiếu chiến, huống chi giữa hai người bọn họ còn có một Khương Bích Tuyết.

Đôi bên chuẩn bị sẵn sàng, sau khi phát cầu, hai người bước vào trạng thái căng thẳng, tiếng cầu rơi xuống đất tạo thành tiếng vọng phanh phanh ở trong phòng.

Tần Hằng ở một bên nhìn trận đấu này, hai người đều tinh thần nghiêm túc, tập trung tinh lực, giống như kiện tướng trên đại hội thể thao Olympic vậy, không chút nào có thể thư giãn, phảng phất một giây buông lỏng thôi, sẽ bị hủy mất cố gắng mười năm .

Cầu bay qua bay lại , hai người bất phân thắng bại, - , tranh tài cũng đi qua được một nửa.

Trong phòng tennis có trang bị điều hoà không khí, một thân đồ thể thao màu xám nhạt của Hàn Thanh Từ cơ hồ ướt đẫm mồ hôi, Liễu Phàm ở đối diện cũng người đầy mồ hôi.

Cho dù cơ bắp đã phát run vì vận động quá nhiều, hô hấp ở tình trạng khó khăn, nhưng ánh mắt hai người vẫn hiện ra quang mang như hổ rình mồi, ai cũng không chịu lùi bước, một trận giằng co nữa lại tiếp tục.

Hai giờ nữa trôi qua điểm Soóc vẫn như cũ, hoà nhau, không phân biệt được thắng thua.

Tần Hằng mới đầu là xem náo nhiệt, đến hiện tại bắt đầu hiện ra vẻ sầu lo, hai người này không ai chịu nhận thua, nhưng trình độ hai người lại tương đương nhau, trận này nếu tiếp tục không biết hai người này sẽ đấu đến khi nào nữa.

Nhìn dáng vẻ Hàn Thanh Từ, hẳn là muốn chiến tới cùng.

Liên tục tranh tài hơn hai giờ, dù là vận động viên chuyên nghiệp cũng chịu không được, tiêu hao thể lực quá mức.

Thắng bại trận đấu này không quan trọng như thắng bại trong thế vận hội, có thể tiếp tục kiên trì, hoàn toàn là dựa vào ý muốn chiến thắng đối phương của hai người.

Bởi vì một nữ nhân mà sinh ra ý muốn muốn phân thắng bại.

Ngay thời điểm điểm số hai người ngang nhau, Tần Hằng đi đến sân bóng nói: " Hai vị tranh tài rất đặc sắc, đáng lẽ ra không nên chen vào lúc hai vị thi đấu, chẳng qua là tôi và Kent còn có chút việc muốn làm, lần sau tái chiến, Liễu tổng cảm thấy thế nào?"

Liễu Phàm lơ đãng đè lại cánh tay có chút run rẩy, miễn cưỡng cười một cái, " Nếu như Hàn tổng có công chuyện, vậy tranh tài liền dừng ở đây, lần sau nếu có cơ hội, mong Hàn tổng chỉ giáo nhiều hơn."

Hàn Thanh Từ khoé môi kéo lên, " Tốt , chỉ cần Liễu tổng rảnh, tôi vô luận thế nào đều phụng bồi."

Hơn hai giờ tranh tài rốt cuộc cũng kết thúc, Hàn Thanh Từ mệt bở hơi tai, Liễu Phàm cũng không khá hơn chút nào.

Tại phòng thay đồ, hai người vừa thay xong trang phục bình thường liền ra tới.

Liễu Phàm đứng trước gương chỉnh lại cổ áo nhìn Hàn Thanh Từ đứng bên cạnh nói: " Nghe nói Hàn tổng sau khi ly hôn vẫn luôn duy trì tình trạng độc thân."

Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn, " Liễu tổng không phải là thấy tôi vẫn độc thân nên muốn giới thiệu người khác cho tôi làm quen chứ?"

" Hàn tổng dù sao tôi cũng nhắc nhở anh một câu, mong muốn đơn phương kết cục cuối cùng cũng không có tốt đẹp như anh nghĩ đâu, cần gì phải cố tình nắm lấy một người không bỏ, làm khổ người cũng làm khổ mình."

Thần sắc Hàn Thanh Từ dừng một chút, khoé môi câu lên, cười có chút không cuồng, " Không đến cuối cùng, làm sao biết được ai mới là người đơn phương."

Tần Hằng chờ bên ngoài thật lâu không thấy Hàn Thanh Từ ra, liền mở cửa dựa vào cửa phòng thay đồ nói: " Kent, đi thôi."

Hàn Thanh Từ cài tốt ống tay áo, " Được."

Hàn Thanh Từ cùng Tần Hằng tới bãi đỗ xe dưới đất, vừa lên xe hắn liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói, tay phải của hắn hiện tại vẫn có chút run rẩy, bởi vì dùng sức quá độ.

Tần Hằng nổ máy, lắc đầu thở dài, " Kent, tôi vẫn cho rằng cậu là người biết tiến lùi, sẽ không làm việc mà không suy nghĩ trước hậu quả."

Hàn Thanh Từ giương mí mắt mỏi mệt, " Alex, là một nam nhân, bại bởi ai cũng được nhưng không thể bại dưới tay tình địch được."

Tần Hằng ngay từ đầu còn cảm thấy buồn cười, sau ngẫm lại lại cảm thấy lòng chua xót, " Kent, tôi lại cảm thấy câu nói kia của Liễu Phàm cũng có chút đúng a."

Hàn Thanh Từ sắc mặt phải nhạt xuống, trên mặt nhìn ra được tâm sự nặng nề.

Tần Hằng biết chính mình lại vừa bổ cho hắn một đao, còn nói câu, " góc nhìn bản thân."

Hàn Thanh Từ nhắm mắt lại, thấp giọng nói một câu, " Alex, tiếng trung của cậu tiến bộ rồi."

" Frank dạy, đừng nhìn cậu ta là nam nhân khoa công nghệ mà nhầm, so với cậu tiếng trung của cậu ta còn tốt hơn ." Tần Hằng thuận miệng nhắc tới Tô Khả, phảng phất như chuyện hai người chia tay chưa từng xảy ra vậy.

———-

Ngày này Khương Bích Tuyết quay phim trên đường, trước cửa một trung tâm thương nghiệp.

Giờ này đang là giờ đi làm nên người trên đường cũng không nhiều, xe cũng rất ít.

Hôm nay trạng thái tinh thần của cô so với trước đó mấy ngày tốt hơn không ít, tựa như có chuyện tốt.

Ban đêm cô còn hai cảnh diễn , quay xong phần diễn của mình, đổi một bộ quần áo khác liền chạy vô xe, nóng lòng muốn trở về nhà.

Khi Khương Bích Tuyết về đến nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, khi cô mở cửa trong miệng vẫn thở phì phò, cho biết cô đã vội như thế nào, chỉ nghe thấy thanh âm nhu nhu mềm mềm gọi cô: " Ma ma..."

Một bên gọi một bên từ bên cạnh Địch Mỹ Tâm trượt xuống dưới, đạo hai chân hướng cô phía bên này chạy lại, thân thể nhỏ bé mới mười tám tháng, đi cũng chưa vững nữa lúc này chạy có chút lung la lung lay.

Khương Bích Tuyết bước nhanh một bước về phía trước, hai tay để bên dưới nách bé nhấc người lên, " Nha, đây là tiểu bảo bối nhà ai?"

Khương Tử Thần ghé vào đầu vai Khương Bích Tuyết, ngoan ngoãn gọi một tiếng, " Ma ma.."

Khương Bích Tuyết trong lòng liền mềm nhũn, ở trên gương mặt non nớt hôn một chút, nửa tháng này cô thật sự rất nhớ Thần Thần.

" Thần Thần nhớ mụ mụ sao?"

Khương Tử Thần giống như nghe hiểu, chỉ thấy bé ừ một tiếng.

Địch Mỹ Tâm nói: " Bích Tuyết ăn cơm chưa?"

" Con ăn ở đoàn phim rồi." Cảnh diễn của cô hôm nay tương đối nhiều, cũng tương đối mệt mỏi, nhưng mà trong lòng suy nghĩ diễn xong sớm một chút có thể về nhà gặp mặt Thần Thần, cho nên cô diễn so với bình thường còn cố gắng hơn rất nhiều, nên hoàn thành trước dự kiến một giờ đồng hồ.

Cô vừa mới nhìn thấy con trai rất là cao hứng, còn không chú ý đến Liễu Phàm cũng ở đây, hắn ngồi trên ghế sa lông, vừa rồi chắc cùng Khương Sở Hà uống trà tâm sự.

Hắn mặc dù chỉ là giám đốc của công ty nhà cô, nhưng cũng là người Khương Sở Hà tín nhiệm nhất trong nước, lại là người được chọn làm con rể tốt nhất, trong hai năm qua, Khương Sở Hà đã sớm coi hắn như người trong nhà.

Liễu Phàm nhìn Khương Bích Tuyết quan tâm vài câu, " Muộn như vậy mới trở về, hôm nay hẳn là rất mệt đi."

Khương Bích Tuyết cười cười, " Vẫn tốt."

Đối với Liễu Phàm, Khương Bích Tuyết cũng không chán ghét, ngược lại cảm thấy hắn làm người rất khá, nửa tháng này cô về nước, hắn giúp đỡ cô không ít chuyện, liền việc trong nhà cũng do hắn một tay sắp xếp.

Xem ra Khương Sở Hà có không ít lời muốn nói với Liễu Phàm, Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần lên lầu, chuẩn bị tắm rửa cho bé.

Trong nhà còn chưa có chuẩn bị phòng cho Khương Tử Thần, nên bé tạm thời ngủ chung với cô.

Tắm cho Khương Tử Thần thơm tho ngào ngạt, Khương Bích Tuyết ngồi dựa vào đầu giường, dạy bé nói chuyện.

Cô mở máy tính bảng, mở tài liệu giáo dục trẻ em, có một phần chuyên môn là trẻ em hai tuổi có thể nhận dạng vật dụng, phía trên có vẽ hình động vật hoạt hình hoặc là một cái đồ dùng nào đó, phía dưới chính là tên.

Khương Tử Thần ngoan ngoãn ngồi dựa vào lòng Khương Bích Tuyết, Khương Bích Tuyết chỉ vào hình trong máy tính bảng nói: " Cái bàn."

Khương Tử Thần nói chưa sõi, " Đâm tử."

Khương Bích Tuyết: " Cái bàn."

" Đâm tử."

" Bàn, cái bàn."

" Bàn, đâm tử."

Khương cười cười, cô không thể yêu cầu quá cao, Khương Tử Thần còn nhỏ, cô lại chỉ vào một hình ảnh khác, " Cái ghế."

" Kíp nổ."

Khương Bích Tuyết: " Cái ghế."

" Cái ghế."

Sau đó Khương Bích Tuyết lại chỉ vào hình ảnh cái bàn vừa nãy, hỏi: " Thần Thần, đây là cái gì?"

" Đâm tử."

Khương Bích Tuyết lại dạy một lần: " Cái bàn."

Khương Tử Thần lại đọc theo một lần, " Cái bàn."

" Ừm, đúng rồi."

Sau đó lại chỉ vào cái ghế.

Khương Tử Thần nói một cách tự nhiên, " Cái ghế."

Khương Bích Tuyết hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé một chút, " Thần Thần quá thông minh."

Tiểu gia hoả cũng không biết là mình được khen, chỉ biết là mình nói cái bàn cái ghế xong, ma ma liền cao hứng.

Bé duỗi ngón tay mập mạp của mình chỉ lên hình cái bàn trên máy tính bảng, " Đâm tử."

Sau đó lại chỉ vào cái ghế nói: " Cái ghế."

Khương Bích Tuyết nghe giọng nói mềm mềm nhu nhu còn chưa sõi của bé nói từ đơn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Tuổi còn nhỏ đã biết làm cô vui vẻ.

Rất nhanh Khương Tử Thần liền ngủ, tay còn nắm chặt lấy áo Khương Bích Tuyết, sợ ma ma lại rời khỏi bé.

Mặc dù nửa tháng cô rời đi này bé rất nghe lời, không khóc không nháo, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mụ mụ, mỗi lần cùng ma ma gọi video, hốc mắt của bé đều hồng hồng.

Tiểu gia hoả ngủ rất ngoan, ngũ quan mặc dù còn non nớt, nhưng có thể nhìn ra cái bóng của Hàn Thanh Từ trên người bé.

Nếu Hàn Thanh Từ nhìn thấy bé, nhất định hắn sẽ nhận ra.

Truyện Chữ Hay