Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

chương 17: phương pháp thoát nghèo của nhân viên quán bar 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mở cửa chính là Tiết Quang Vũ.

Thiệu Kỳ Ngôn ôn hòa ánh mắt lạnh xuống dưới: "Ngươi như thế nào ở chỗ này?"

"Ngươi nghĩ sao?" Tiết Quang Vũ hỏi lại, đối phương lần trước ở điện thoại diễu võ dương oai còn trong ký ức của y.

Tầm mắt đảo qua Thiệu Kỳ Ngôn trên tay đồ vật, ngôn ngữ trào phúng nói: "Hắn đã không cần mấy thứ này."

Thực rõ ràng, hai người xuất hiện ở chỗ này mục đích tương đồng, mà Thiệu Kỳ Ngôn đã tới chậm.

Đã từng trong điện thoại giao phong dường như kéo dài đến hiện thực, tình thế lại quay cuồng.

Tiết Quang Vũ vững vàng đứng ở cửa, đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, giống như chủ nhân thứ hai trong ngôi nhà nhỏ này lại không hề có ý đem khách đến thăm mời vào cửa.

"Ta đến thăm nhân viên, chẳng lẽ phải có sự cho phép của ngươi?"

"Người bệnh yêu cầu nghỉ ngơi."

Giằng co, thẳng đến trong phòng ngủ truyền đến Nguy Dã nghi hoặc thanh âm: "Là Thiệu tiên sinh sao? Như thế nào không vào?"

Thiệu Kỳ Ngôn khóe môi gợi lên.

"Ta có thể hay không vào cửa, hẳn là để hắn quyết định đi."

Nguy Dã đang kẹp nhiệt kế, nhìn đến hai cái cao lớn thân ảnh đi vào tới, tức khắc cảm giác nơi này càng thêm chật chội.

Thiệu Kỳ Ngôn lo lắng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chưa?"

"Có chút choáng váng, đã uống thuốc hẳn là sẽ nhanh khoẻ." Nguy Dã giật giật, dưới nách kẹp nhiệt kế từ trong quần áo rớt ra tới, hắn "A" một tiếng.

Thiệu Kỳ Ngôn muốn giúp hắn lấy, lại thấy Nguy Dã ngẩng đầu, trước tiên kêu Tiết Quang Vũ tên, không tự giác ỷ lại: "Ta kẹp bao lâu rồi?"

"Năm phút hơn." Tiết Quang Vũ vượt qua Thiệu Kỳ Ngôn, cầm lấy nhiệt kế xem: "° còn đang sốt."

Trên bàn có hộp cơm thừa, trên giường đệm có dấu vết, cùng với hai người quen thuộc không khí.

Thiệu Kỳ Ngôn ánh mắt đen lại --

Bọn họ đêm qua ngủ chung.

"Thiệu tiên sinh, thợ sửa nhà tới!" Lão Lý lớn giọng từ cửa truyền đến.

"Kêu thợ ở bên ngoài chờ một lát." Thu được Nguy Dã kinh ngạc tầm mắt, Thiệu Kỳ Ngôn thần sắc thực mau hòa hoãn xuống dưới: "Tiểu Dã, ta giúp ngươi kêu người tới kiếm tra nóc nhà."

Tiết Quang Vũ nhíu mày nói: "Hắn còn đang bệnh, yêu cầu tĩnh dưỡng."

"Đúng vậy." Thiệu Kỳ Ngôn thong thả ung dung mà nói: "Cho nên ta tính toán đem Tiểu Dã dẫn đi, để tránh ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của hắn." Y nhìn về phía Nguy Dã, ánh mắt đầy thương tiếc: "Ngươi ở một mình, bị bệnh cũng không ai chăm sóc, ta không yên tâm."

Nguy Dã hơi há mồm còn không có ra tiếng, bên người Tiết Quang Vũ lạnh lùng nói: "Nơi này có ta."

Thiệu Kỳ Ngôn lại không giận, y dù bận vẫn ung dung nói: "Chính là Tiết gia gần nhất biến động rất lớn đi."

"-- chính ngươi còn bị phiền toái quấn thân, còn không mang nổi mình, chẳng lẽ còn sức để chăm sóc hắn?"

Tiết Quang Vũ tức thì nhìn về phía hắn.

Nguy Dã nhịn không được chính mình quấn chặt trong chăn.

"Phiền toái quấn thân?" Hắn nháy mắt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiết Quang Vũ ánh mắt chậm rãi trầm xuống, lắng đọng lại một mảnh màu sắc đen tối: "Vấn đề không lớn, ta sẽ giải quyết."

Phòng nhỏ trên nóc nhà truyền đến thanh âm công tác ồn ào, Nguy Dã đơn bạc hành lý bị lão Lý khiêng đến cốp xe, ngồi trên Thiệu Kỳ Ngôn xe.

"Thùng thùng." Bên cạnh cửa sổ xe bị gõ vang.

Hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra Tiết Quang Vũ anh tuấn mặt mày, y nói: "Phải mau khỏi bệnh, qua đoạn thời gian này ta sẽ đến xem ngươi."

Nguy Dã gật đầu, ngưỡng mặt ngoan ngoãn mà nhìn y: "Ngươi cũng phải chú ý an toàn a."

Tiết Quang Vũ khóe môi cong lên: "Đừng ngu ngốc." Thâm trầm sắc bén tầm mắt đảo qua Thiệu Kỳ Ngôn: "Nhớ mở to mắt, đừng bị người bụng dạ khó lường lừa đi."

Bụng dạ khó lường Thiệu Kỳ Ngôn đạm nhiên mỉm cười.

Nguy Dã không có chú ý hai người giao lưu ánh mắt, hắn bĩu môi, không cao hứng: "Ta khi nào ngu ngốc."

Tiết lão bản cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi nói chuyện kỳ quái.

Bất quá lãnh đạm soái ca cũng có mị lực, Nguy Dã nhấp khởi má lúm đồng tiền hướng y phất tay tạm biệt.

Hai chiếc siêu xe lần lượt rời đi, hàng xóm chung quanh nhón chân nhìn, nghị luận sôi nổi.

Bất đồng siêu xe nhiều lần ngừng ở cửa nhà Nguy Dã, gần nhất vay nặng lãi cũng không tới đòi nợ, lời đồn đãi đã truyền xa.

Nếu Nguy Dã biết chính mình bị người đồn đãi, sẽ cảm thấy thực ủy khuất -- hắn cũng nghĩ muốn từ trên người kẻ có tiền lấy đi mấy trăm vạn ra tới, chính là các ông chủ không cho a.

Thiệu Kỳ Ngôn nhíu mày: "Nơi này hoàn cảnh không tốt."

Nguy Dã thấp giọng nói: "Lúc trước có người thường xuyên đến đây đòi nợ đã làm phiền hàng xóm xung quanh, bọn họ nghĩ nhiều cũng là bình thường."

Hắn thật thấu hiểu cùng khoan dung.

Thiệu Kỳ Ngôn nghĩ thầm, nên sớm một chút đem hắn đuổi tới tay.

Hiện tại người đã lấy đi, thế nhưng có một vấn đề khác -- nhìn chằm chằm trân bảo không chỉ một mình y.

Thiệu Kỳ Ngôn gọi điện thoại kêu một dì giúp việc tới, chuyên môn vì hắn làm đồ ăn dinh dưỡng.

Cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, dưới thân là mềm mại giường lớn, trừ bỏ cơ thể khó chịu, Nguy Dã cảm thấy hết thảy đều thực hoàn mỹ.

Hắn nằm ở trên giường rầm rì, nhân lúc bị bệnh lại lần nữa đưa ra yêu cầu: "Hệ thống, thế giới tiếp theo ta phải làm kẻ có tiền."

【 hệ thống năng lượng không đủ, hiện tại xuyên qua thời không phải dựa vào hệ thống cơ sở dữ liệu, chỉ có thể kiểm tra đo lường đến khí vận cực thấp thân phận.

"Kia không phải là làm pháo hôi sao?!"

【 pháo hôi cũng là có người có tiền, lấy năng lực của ngươi, muốn xoay chuyển thế cục không khó.

"Liền tính ngươi nói như vậy ta cũng sẽ không vui vẻ." Nguy Dã dùng chăn che lại đầu, thương tâm nói: "Ngươi là cái hệ thống vô dụng.

Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi."

【 ân, ngươi vốn dĩ liền nhìn không thấy ta.

Nguy Dã lần đầu tiên: "......"

Cái này hệ thống như thế nào giống như tiến hóa.

Nửa đêm, Nguy Dã nóng đến cả người đều chảy mồ hôi, khó chịu mà đá chăn xuống.

【 ký chủ, ký chủ, Nguy Dã.

】 ở trong đầu kêu hắn.

"Làm sao vậy?" Nguy Dã nhắm hai mắt, mí mắt chuyển động.

【 ngươi lại phát sốt, mau ngồi dậy uống thuốc hạ sốt.

"Nga." Nguy Dã bò dậy rót nước.

Mê mang không cầm chắc, pha lê vỡ vụn thanh thúy vang dội.

Thiệu Kỳ Ngôn bị bừng tỉnh ra cửa, nhìn đến hắn đi chân trần đứng ở giữa mảnh vỡ thủy tinh mà run sợ: "Đừng nhúc nhích!"

Đi nhanh tiến lên, đem hắn ôm ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Nguy Dã sốt đến mơ mơ màng màng, còn nhéo ống tay áo của y lẩm bẩm nói: "Không cần ôm kiểu công chúa......"

"Không ôm, không ôm." Thiệu Kỳ Ngôn hống hắn, đem hắn thả lại trên giường, vỗ nhẹ gương mặt bị sốt đến ửng hồng của hắn: "Tiểu Dã, chúng ta đi bệnh viện đi."

"Không đi." Nguy Dã lẩm bẩm nói: "Ta thực khoẻ, trước nay đều không cần đi bệnh viện, ngủ một đêm thì tốt rồi."

Thiệu Kỳ Ngôn nhíu mày: "Chính là nhiệt độ trên người của ngươi rất nóng."

"Lại uống thêm thuốc là được." Ướt dầm dề mắt đen nhìn y, dường như làm nũng: "Thiệu Kỳ Ngôn, cầu ngươi......"

Thiệu Kỳ Ngôn vô luận như thế nào cũng cường ngạnh không được.

Lúc này dì giúp việc cũng bị đánh thức, nói: "Không muốn đi bệnh viện nhưng thật ra có cái phương pháp dân gian, dùng cồn lau mình có thể hạ nhiệt độ."

Thiệu Kỳ Ngôn cũng từng nghe loại phương pháp này.

Dì cho rằng Thiệu Kỳ Ngôn sẽ không tự mình làm việc này, đề nghị nói: "Để đây làm đi, ở nhà ta cũng từng cho đứa bé nhà mình lau......"

"Không cần." Thiệu Kỳ Ngôn thanh âm hơi thấp: "Ngươi về ngủ đi, ta làm."

Lại lần nữa trở về, Thiệu Kỳ Ngôn trong tay nhiều một chai cồn.

Y trước cho Nguy Dã uống thuốc, nhẹ giọng nói: "Cồn sẽ có chút lạnh, ngươi nhịn một chút."

Nguy Dã muộn thanh "Ân ân", tất tốt tiếng vang lên, hắn cảm giác chính mình trên người quần áo dần bị cởi ra.

Một đôi trầm ổn bàn tay to mang đến lạnh lẽo, Nguy Dã không khỏi đánh cái rùng mình, thanh tỉnh một chút.

"Thật lạnh......" Cồn ở trên người nhanh chóng bốc hơi, khắp người trở nên lạnh lẽo, hắn run nhẹ, toàn thân da thịt đều hồng lên.

Thiệu Kỳ Ngôn cúi người nhìn hắn.

Y thở sâu, ổn định động tác giúp Nguy Dã lau mình rồi nhanh chóng mặt áo ngủ cho hắn.

"Được rồi, ngủ đi." Thiệu Kỳ Ngôn giơ tay xoa trán Nguy Dã: "Mấy ngày này ở lại nhà ta, ta sẽ chăm sóc ngươi."

Nguy Dã nửa mở mở mắt nhìn y, mi mắt run rẩy nói: "Thiệu Kỳ Ngôn, ngươi đối ta thật tốt."

"......!Giống như ba ta."

Thiệu Kỳ Ngôn: "......"

"Ta chưa từng gặp được ba, có thể hay không giống như ngươi?" Non mềm gương mặt cọ xát bàn tay y, Nguy Dã môi sắc lúc này diễm đến kinh người, ngẫu nhiên cọ đến, Thiệu Kỳ Ngôn ngón tay run run, chỉ cảm thấy hắn cánh môi cũng là nóng bỏng.

Bây giờ người nóng lên không chỉ có Nguy Dã.

"Không." Thiệu Kỳ Ngôn thanh âm trở nên có chút trầm thấp: "Ngươi nói sai rồi."

Nguy Dã cằm bị nâng lên, cực nóng khoang miệng chui vào hơi lạnh.

Thuộc về một người khác hơi thở lui ra ngoài, ngừng ở bên môi, Thiệu Kỳ Ngôn thanh âm hơi khàn nói: "Ba sẽ làm như vậy sao."

Tư duy trì độn, Nguy Dã chậm rãi mở to đôi mắt, phát hiện chính mình bị hôn.

Thật sự là dũng sĩ, không sợ bị lây bệnh.

"Ngươi......" Muốn che miệng, tay lại bị khống chế, bóng người lại lần nữa cuối xuống.

Ôn tồn lễ độ hơi thở nhiều một tia tính xâm lược, hàm trên bị dùng sức liếm, ngứa đến da đầu tê dại.

Thật vất vả chịu đựng đến không thở được, Nguy Dã vội vàng thở : "Từ bỏ......!Ta đầu lưỡi tê!"

Nụ hôn liền chuyển hướng sang nơi khác, nam nhân nóng rực hơi thở dừng ở bên tai, sau cổ, Nguy Dã mẫn cảm đến lông tơ dựng thẳng.

Hắn sắp khóc, không có sức chống đỡ, trong cổ họng phát ra tiếng ủy khuất nức nở: "Ta đều đang bệnh, ngươi muốn làm gì nha."

"Xin lỗi." Thiệu Kỳ Ngôn rốt cuộc ngẩng đầu, thanh âm hoàn toàn ách: "Vừa rồi......!Ta hiện tại liền nhịn xuống."

Hô hấp bình thường trở lại, Thiệu Kỳ Ngôn đứng dậy vì hắn đắp chăn.

Một con trắng nõn cẳng chân còn ở ngoài chăn, cổ chân bị pha lê cắt qua, nơi đó vừa rồi bị cồn rửa, ngón chân bị đụng vào cuộn lên.

Thiệu Kỳ Ngôn cao lớn thân ảnh đứng ở cuối giường, Nguy Dã cảm giác được có đầu ngón tay xẹt qua chính mình mắt cá chân, sờ miệng vết thương.

Không phải nói nhịn xuống sao!

Nguy Dã run lên, hai chân cuộn tròn vào trong chăn.

......

Phòng lại lần nữa khôi phục hắc ám, Nguy Dã lại bị thích đến ngủ không được.

Hắn cào cào chính mình mắt cá chân, trong thanh âm còn tàn lưu giọng mũi: ", ta kêu ngươi một tiếng thái, ngươi dám trả lời sao?"

【......】

【............】

"Ngươi đừng tránh ở bên trong không lên tiếng, ta biết ngươi ở!"

máy móc âm ở run, khiếp sợ lại hoảng loạn:【 vừa rồi mới không phải ta! 】.

Truyện Chữ Hay