Hạ Vân Sâm thấy biểu cảm trên mặt anh hơi khác thường, còn tưởng anh bị quái vật dọa cho sợ, bởi thế hắn bẻ luôn chân của nó rồi ném đi.
Nguyễn Đường há hốc miệng, sau đó im lặng khép lại.
—chân này ăn ngon lắm đó, đừng phí mà...
Cơ mà con này có vẻ ngoài rất giống cua hoàng đế, nhưng vẫn có một chút khác biệt, ví dụ như cua hoàng đế chỉ có sáu chân, mà con quái vật này có tận tám cái. Ở tinh tế này, không biết nó có phải thực sự là cua hoàng đến biến dị hay không, thậm chí nó có độc hay không cũng không biết.
Hai người họ cùng quay về tầng ba, mọi người thấy hắn lành lặn quay lại nên đều thở phào nhẹ nhõm.
"Xin hỏi, bên dưới kia thế nào rồi?" Có người không nhịn được mở miệng.
"Nước dâng rất nhanh, những con quái vật đó lặn trong nước, có tính chất công kích mạnh mẽ. Chúng nó không chỉ có khả năng phòng ngự cao mà khả năng tấn công cũng chẳng phải hạng vừa, có rất nhiều con như vậy mà lại không có vũ khí, khá khó giải quyết." Hạ Vân Sâm nhìn mọi người đang tụ tập quanh hành lang, nhiều người vừa bị thương mà lại còn là người bình thường không được huấn luyện, căn bản không phải đối thủ của bọn quái vật biển, "Quân đội đóng quân ở đây đã tiến hành cứu trợ, bây giờ chỉ cần không xuống nước nữa thì sẽ không có vấn đề gì lớn."
Nghe Hạ Vân Sâm nói vậy là mọi người thoáng yên tâm. Tầng hai quá gần tầng một, nước dâng lên cao thì cũng tương đối nguy hiểm, bởi thế nên mọi người cùng lên tầng ba hết.
Có điều những bệnh nhân ở tầng ba đều là người bệnh nặng, ai cũng cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, cho nên không thể ở chung phòng bệnh với mọi người được, các nhân viên y tế chỉ đành sắp xếp cho mọi người tạm thời ở ngoài hành lang, được cái bệnh viện cứ ba tiếng lại cho người máy đi khử trùng một lần nên ngoài này cũng rất sạch, hơn nữa bọn họ vừa dính mưa lại còn bị thương, chẳng còn hơi sức đâu mà so đo mấy chuyện cỏn con.
Tuy tình hình có biến, mà cũng không thể không tiến hành trị liệu cho bệnh nhân. Bác sĩ Đường nhìn đồng hồ trên quang não, nói với y tá đứng cạnh: "Đã đến thời gian trị liệu lần hai cho Tiểu Vũ, đẩy khoang và dịch chữa bệnh đến đi."
"Dạ."
Hai nam y tá lập tức chạy về phía nhà kho, chẳng mấy chốc đã đẩy khoang chữa bệnh vào phòng của Nguyễn Vũ. Nguyễn Vũ ngoan ngoãn được ôm vào trong đó, bắt đầu trị liệu lần hai, bác sĩ Đường nhanh chóng vận hành chương trình chữa bệnh.
"Tiêm thuốc số ba, lấy thêm một thanh dịch dinh dưỡng nữa đi."
Một y tá tiêm thêm thuốc dựa theo mệnh lệnh của bác sĩ Đường, mà người còn lại lại tỏ vẻ khó xử, bởi vì dịch dinh dưỡng hiện đang ở tầng một.
Tầng một giờ ngập đầy nước, đã trở thành lãnh địa của đám quái vật.
Bác sĩ Đường nhíu mày, nhiều người thế này bị vây trong bệnh viện, không có dịch dinh dưỡng cũng đồng nghĩa với chuyện không có đồ ăn, đã không có đồ ăn thì ai cũng đói, người bình thường nhịn chút không sao, mà người đang bệnh nặng phải làm sao bây giờ?
Có rất nhiều người ở đây phải dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống như Nguyễn Vũ, một khi thiếu dịch dinh dưỡng thì tất nhiên là tính mạng của họ sẽ bị đe dọa.
Đội cứu viện không biết bao giờ mới đến, cứ để tình trạng này tiếp diễn thì sẽ có người chết.
Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường cũng đi theo, tất nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này.
"Kho hàng ở chỗ nào tầng một?" Hạ Vân Sâm hỏi, hắn muốn tranh thủ lúc nước vẫn chưa dâng lên quá cao để lấy dịch dinh dưỡng về, với khả năng của hắn thì chuyện này không quá khó khăn, cùng lắm là chỉ bị thương ngoài da thôi.
"Quá nguy hiểm!" Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Một là của bác sĩ Đường, ông không dám để Hạ Vân Sâm một mình đi vào nguy hiểm, những con thủy quái đó có lực tấn công rất mạnh, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, ông không chịu nổi trách nhiệm to lớn này.
Một giọng nói khác là của Nguyễn Đường, những con vật nhìn giống cua hoàng đế có tính chất công kích mạnh, hơn nữa còn có quá nhiều, dù Hạ Vân Sâm có khỏe cỡ nào cũng có khả năng không đấu nổi chúng nó.
"Không biết bao giờ mới hết mưa, nước cứ dâng lên như thế đến khi tầng một chìm hẳn thì chúng ta không thể xuống được nữa đâu." Lúc nào Hạ Vân Sâm cũng rất quyết đoán, hắn mở quang não tìm một số thông tin cá nhân của mình đưa ra trước mặt bác sĩ Đường: "Tôi là thiếu tướng Hạ Vân Sâm của đế quốc, thể chất của tôi thuộc cấp S, ở chỗ này ngoài tôi ra thì không một ai có thể lấy được dịch dinh dưỡng."
"Vậy anh chờ một chút, tôi cần trưng cầu ý kiến của viện trưởng." Bác sĩ Đường biết thân phận người này không đơn giản, mà không ngờ lại không đơn giản đến cái mức này, cơ mà giờ đây thành chuyện lớn rồi, ông không tự quyết được.
"Được."
Bác sĩ Đường lập tức liên hệ với viện trưởng, báo cáo lại tình huống ở đây rồi hỏi dò xem nên xử lý thế nào.
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Sau khi cúp máy, bác sĩ Đường nhìn về phía Hạ Vân Sâm nói: "Hạ thiếu tướng, chuyện này nhờ hết vào anh."
Hôm nay viện trưởng đi dự hội thảo tận trong trung tâm thành phố nên không ở trong bệnh viện, khu trung tâm cũng là nơi được đội cứu hộ tập trung nhân lực, cho nên hiện giờ viện trưởng đã an toàn. Mà có rất nhiều nơi cần phải giải cứu, bệnh viện của họ lại ở hơi xa một chút nên phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể nhận cứu trợ, cũng vì lí do đó, khi viện trưởng biết Hạ thiếu tướng đang ở bệnh viện đã không ngần ngại nhờ hắn đi lấy, dẫu sao thì quân công của Hạ thiếu tướng cũng là tự tay hắn lấy được bằng thực lực, cho nên đám thủy quái kia khó có thể làm hắn bị thương.
"Tôi dẫn đường cho ngài." Một nam y tá nói.
Hạ Vân Sâm gật đầu, bước theo y tá nhanh chân đi xuống dưới.
"Anh Sâm..."
Hạ Vân Sâm quay đầu lại.
"Phải cận thận nhé."
"Ừ."
Lúc này nước đã dâng lên đến bậc cầu thang thứ ba, trong nước có vô số bóng đen khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy áp lực.
"Hạ thiếu tướng... Rẽ phải ở hành lang này, cửa số hai, trong phòng có một va ly màu xanh được đóng kín, trong đó chính là dịch dinh dưỡng." Nam y tá cố gắng kìm lại sự sợ hãi của bản thân, đứng trên cầu thang chỉ đường cho Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm gật đầu, nhún nhẹ chân một cái, người đã biến mất tăm. Nam y tá chỉ có thể nghe thấy tiếng nước bắn lên và bóng mờ mà Hạ Vân Sâm tạo ra do di chuyển nhanh mà thành.
Bóng đen dưới nước như là bị Hạ Vân Sâm hấp dẫn, lao thẳng về phía hắn, khiến nam y tá sợ hãi không thôi.
Thời gian trôi qua từng giây phút một, bên tai vang lên tiếng đánh nhau liên tục, nam y tá lo lắng cẩn thận nhìn hành lang bên kia, thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Nguyễn Đường đứng ở chỗ cửa thoát hiểm, trái tim cũng loạn tung tùng phèo.
Rốt cục sau một tiếng nước bắn tung, Hạ Vân Sâm chạy thật nhanh khỏi hành lang, lao lên cầu thang, trên vai đang vác một cái vali màu xanh lớn, bám sau lưng hắn là một đám màu đen dày đặc.
"Chạy mau!" Chưa kịp chạy đến trước mặt nam y tá, Hạ Vân Sâm đã hô lên thật to.
Nam y tá sững sờ, sau đó thấy đám đen đuổi theo Hạ Vân Sâm, cậu sợ trắng cả mặt, quay người chạy vội lên trên.
Đám quái vật bám sát đến tận chân cầu thang, nhưng lại không dám ra khỏi nước quá xa, nên chỉ có thể không cam tâm chui lại xuống nước.
"May không làm nhục mệnh." Hạ Vân Sâm lau mặt, cất dao ánh sáng đã gần hết năng lượng đi rồi trao lại vali cho bác sĩ Đường.
Bên trong vẫn còn nguyên sáu trăm thanh dịch dinh dưỡng, vậy là đủ rồi.
"Cảm ơn." Bác sĩ Đường cầm một thanh vào phòng bệnh, chỗ còn lại thì để y tá chia cho tất cả mọi người.
"Anh Sâm, anh không sao chứ?" Nguyễn Đường vội vã bước lên, kiểm tra Hạ Vân Sâm từ đầu đến chân, chỉ sợ hắn bị thương ở đâu.
"Tôi không sao."
Hạ Vân Sâm tắm qua một cái, đổi quần áo khô rồi mới chia nhau dịch dinh dưỡng uống cùng với Nguyễn Đường. Dù đã bị một đống thực phẩm nuôi thành kén ăn, hoàn toàn không thích thứ dịch dinh dưỡng nhạt thếch này, tuy nhiên dưới tình hình hiện tại cũng chẳng có quyền gì mà kén cá chọn canh.
Mãi đến tận đêm mới ngớt mưa, đội cứu hộ cũng đã tới, di dời người dân và nhân viên y tế trong bệnh biện bằng xe bay suốt cả một đêm. Tuy nhiên tình trạng của Nguyễn Vũ tương đối đặc biệt, sau khi rời khỏi phòng bệnh là lại sẽ phải chịu trọng lực ảnh hướng, vết thương cũ chưa lành khéo lại chồng thêm vết thương mới, Nguyễn Đường cảm thấy bản thân mình không thể để chuyện đó xảy ra được.
May mà đội cứu hộ cũng chuẩn bị vật tư y tế để di dời người bệnh, trong đó có mười khoang chữa bệnh, tuy không thể bằng được với phòng không trọng lực mà có thể để Nguyễn Vũ di chuyển dễ chịu hơn một chút. Bọn họ cũng đã liên hệ với một bệnh viện khác bị tàn phá tương đối nhẹ để chuyển bệnh nhân đến, đợi tới khi Nguyễn Đường chuyển đến là có thể vào phòng không trọng lực ngay.
Hành trình di chuyển người bệnh hết sức thuận lợi, tất cả các thủ tục đều đã được làm xong, khi bọn họ vừa mới tới bệnh viện mới là Nguyễn Vũ đã được đẩy ngay vào phòng bệnh không trọng lực.
Vừa hay, đây lại là bệnh viện mà Vương Khôn và Trương Bằng ở, mấy người bọn họ vừa chạm mặt nhau đã bắt đầu thảo luận làm sao để giải quyết vấn đề thủy quái ở hành tinh này. Trận mưa lớn hôm nay đã gây ra lũ lụt ở nhiều nơi, cũng bởi vậy mà người bị thủy quái tấn công cũng tăng lên nhiều. Những con quái vật đó vừa nhiều vừa mạnh, nếu cứ để chúng sinh sôi thì sẽ lại phát sinh tình huống tương tự, số người thương vong cũng ngày càng nhiều.
Nguyễn Đường đứng cạnh im lặng nghe họ nói chuyện, đợi đến khi Hạ Vân Sâm có ý muốn dàn quân đến đây để hủy diệt lũ quái vật thì anh mới do dự mở miệng.
"À thì... Mọi người có nghĩ đến chuyện, đám quái vật biển kia có thể ăn được hay không?"
"Hả?" Ai nấy đều sững sờ, Trương Bằng nói: "Cậu quả thật có tư duy đầu bếp, nhưng mà không phải cái gì cũng ăn được đúng chứ?"
Tuy Vương Khôn khá lung lay, nhưng mà nghĩ đến chuyện coi mấy thứ xấu kia làm nguyên liệu nấu ăn, bản thân chú cũng không chịu được, dù là có khả năng nấu ăn của Nguyễn Đường gia cố thêm thì bản năng chống cự vẫn ở đó, "Chắc là không được..."
Chú cố gắng đưa ra ví dụ để Nguyễn Đường từ bỏ suy nghĩ kia, "Cậu không đứng gần để quan sát chúng nó, chúng nó siêu xấu, lưng có giáp, người toàn gai, chân cũng toàn móc là móc, mắt thì lồi mà miệng cũng đáng sợ!"
Nguyễn Đường không ngờ mấy người tương lai lại thích "trông mặt mà bắt hình dong", Vương Khôn càng nói, anh càng chảy nhiều nước miếng.
Gỡ đống mai cua ra là gạch cua béo ngậy, đập càng ra là thịt chắc béo trắng, phải sống thì chúng mới tươi, chỉ cần buộc hết chân rồi cho vào lồng hấp thôi là cũng đủ ngon đến đã đời. Ngoài ra còn có thể pha thêm nước chấm để tăng hương vị, dầu vừng pha với ớt, thêm tí dấm chua, thịt cua óng ánh long lanh, hút nhẹ một cái, hương vị tươi mới mềm mại bùng nổ trong khoang miệng và cổ họng.
Anh hít một hơi thật dài.
Sau khi Hạ Vân Sâm bắt được một con quái vật biển, trong đầu anh lập tức hiện ra một trăm phương pháp chế biến và thưởng thức cua, có trời mới biết đã bao lâu rồi anh chưa được ăn hải sản tươi, dù viện khoa học đã cố gắng hoàn nguyên lại các nguyên liệu tự nhiên, cơ mà không biết đến mùa quýt nào cua rồi cả tôm hùm mới được tung ra.
Có điều lớp giáp xác cua ở đây cứng hơn nhiều với cua trái đất, nếu muốn làm thì phải có dụng cụ đặc chế mới được. Ngoài ra suy cho cùng bọn nó vẫn là sinh vật ngoài hành tinh, khó có thể đảm bảo trong cơ thể không có virus hay độc tố các loại, cứ phải đo đạc cho cẩn thận thì mới ăn được.
Nguyễn Đường nói: "Không phải tôi lừa mọi người, khi nấu chúng nó lên thì sẽ rất ngon, ngon hơn cá nhiều lắm, vừa béo vừa tươi, mọi người thấy chúng nó ở đây hoạt động như thế nào rồi đó, chất thịt cũng sẽ rất chắc..." Anh nuốt nước bọt một cái, quay sang nhìn Hạ Vân Sâm, mong đợi: "Có ăn được hay không đo lường chút là được mà?"
"Vậy thì kiểm tra thử xem." Vừa nghe đến câu có thể ăn, Hạ Vân Sâm bắt đầu thấy hứng thú, nếu lũ quái vật biển có thể ăn thì đồng nghĩa với việc động vật nguy hiểm trở thành nguyên liệu nấu ăn, có lí do này ở đó, giải quyết mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.
"Ừ!" Nguyễn Đường vui vẻ, lập tức gọi cho Hạ Vân Dật ở thủ đô, nói rằng mình phát hiện ra một nguyên liệu nấu ăn siêu mới.
Quả nhiên Hạ Vân Dật thể hiện thái độ hứng thú bừng bừng, đánh nhịp trả lời: "Được thôi! Tôi dẫn người và dụng cụ qua."