Kỳ thực Nguyễn Đường cũng biết, bây giờ im lặng không phải cách hay, huống hồ trên weibo có nhiều fan quan tâm anh, ủng hộ anh chờ anh đáp lại, Nguyễn Đường cũng không muốn để họ buồn lòng.
Nhưng anh chọn làm theo cách của mình bởi anh cũng có nỗi lo riêng.
“Tôi hơi bận tâm Nguyễn Vũ, không biết tình hình hiện tại của thằng bé thế nào, tôi ở thủ đô, cũng không biết Thái Hân có làm chuyện gì không, sợ chọc giận bà ta, bà ta làm chuyện không tưởng được…”
Nếu tình cảm của Nguyễn Đường và Thái Hân nhạt nhẽo như vậy thì khẳng định nguyên chủ gửi tiền hàng tháng đều cho Nguyễn Vũ.
Bây giờ anh phản kích chỉ sợ đánh rắn động cỏ, để Thái Hân chó cùng rứt giậu, ngay cả sự an nguy của Nguyễn Vũ cũng không màng.
Hiểu sự lo lắng của anh, Hạ Vân Dật lập tức nói: “Chúng tôi đã phái người đi điều tra tình huống quê cậu, bệnh viện mà em cậu đang điều trị cũng tìm ra rồi, tôi có thể cử người trông nom ngay lập tức, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Nếu cậu vẫn thấy không yên tâm thì tự mình đi một chuyến cũng được, có người của tôi tiếp ứng, sẽ không có chuyện gì.”
Nguyễn Đường nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói: “Tôi vẫn muốn tự mình đi một chuyến.” Nếu như có thể, anh muốn đưa Nguyễn Vũ về, điều kiện chữa bệnh của thủ đô tốt hơn nhiều so với hành tinh xa xôi kia, cũng có thể khỏe sớm hơn.
Thấy lòng anh đã quyết, Hạ Vân Sâm nhíu mày nói: “Tôi đi với cậu.”
“Chuyện này… Không ổn lắm chứ? Làm phiền anh Sâm quá.” Nguyễn Đường muốn từ chối theo bản năng.
“Không phiền gì, dù sao tôi cũng có nhiều thời gian nghỉ vô ích, coi như lần này tự cho mình xả hơi.” Hạ Vân Sâm thấy anh còn định nói gì, bèn bỏ thêm câu, “Quê cậu ở khu hẻo lánh quá, có cướp vũ trụ và hung thú qua lại, một mình cậu đi tôi không yên tâm.”
Bị Hạ Vân Sâm dùng đôi mắt đen sâu hút nhìn chăm chăm, không hiểu sao Nguyễn Đường không nói gì được, hai tai cũng nóng lên vô cớ, anh chỉ có thể trả lời giật cục từng chữ: “Vậy… Vậy cũng tốt…”
Hạ Vân Dật không nhịn được lườm một cái, tức giận trong im lặng nói: “Vậy chuyện cậu về quê cứ quyết thế đi, khi về thu thập thêm chứng cứ thì hoàn toàn có thể giành quyền nuôi em trai từ phía mẹ cậu. Có A Sâm đi cùng, những chuyện này giải quyết rất dễ, cơ mà trên weibo thì cậu tính sao?”
“Thật ư?” Vừa nghe đến có thể giành quyền nuôi em từ phía Thái Hân, đôi mắt Nguyễn Đường lập tức sáng rực lên. Nguyễn Vũ là nỗi lo duy nhất của nguyên chủ, anh quyết định phải chăm sóc thật tốt Nguyễn Vũ thay nguyên chủ, có thể giành được quyền nuôi em, thì đây đúng là chuyện không gì tốt hơn được nữa.
“Đương nhiên, bây giờ cậu đã là người trưởng thành, là máu mủ ruột thịt của Nguyễn Vũ, có công việc ổn định, chỉ cần chứng minh Thái Hân không phải là một người mẹ hợp cách thì có thể khởi tối và giành quyền nuôi Nguyễn Vũ.
“Vậy thì tốt quá! Tôi nghe Hạ đại ca.” Nguyễn Đường vui vẻ gật đầu, sau đó trả lời, “Trên weibo, thì đầu tiên đáp lại chuyện nói tôi bất hiếu, có chứng minh mất trí nhớ và lịch sử gửi tiền, còn có ghi âm mà hai người mang đến, hẳn là đã đủ rồi.”
Không lâu lắm, dân mạng thấy Nguyễn Đường công bố.
“Nguyễn Đường V: [Ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh] kỳ thực sau khi tôi tỉnh lại đã bị mất đi kí ức khi xưa, tôi vẫn luôn tìm người nhà mình, nhưng lại không có manh mối gì. Tôi cũng nhờ Hạ thiếu kiểm tra điểm đến của số tiền tôi đã từng gửi, bởi vì tôi rất muốn biết, số tiền rất lớn tôi đã chuyển đi trôi về đâu.”
Anh đăng lên weibo một bài viết kèm hình ảnh, một trong số đó là chẩn đoán của bác sĩ, chứng minh Nguyễn Đường vì bị tổn thương đến não bộ mới gây ra mất trí nhớ, ảnh thứ hai là thông tin đăng ký cá nhân của Nguyễn Đường, quả thực không có thông tin gia đình hay người thân, bởi bây giờ đế quốc bảo vệ thông tin cá nhân rất chặt chẽ nên Nguyễn Đường cũng không thể tự mình tìm kiếm thân nhân của bản thân. Từ tấm thứ ba đến tấm thứ năm đều rất dài, đó là khoản chi của Nguyễn Đường từ khi mới vào công ty quản lý đến nay. Số tiền tăng dần theo thời gian, vừa mới đầu chỉ mấy trăm mấy nghìn tiền thông dụng, cho đến sau là mấy trăm nghìn thậm chí hơn hai triệu, mãi đến tận năm năm trước mới dừng, mà ai ai cũng biết, năm năm trước là lúc anh bị thương rồi hôn mê bất tỉnh.
Chứng cứ cùng lịch sử chuyển khoản xác nhận anh không phải là kẻ ích kỷ như Thái Hân nói, khác hoàn toàn với ‘bạch nhãn lang’ trong video đã đăng tải.
Ngay sau đó, Hạ Vân Sâm và Hạ Vân Dật chia sẻ bài đăng của anh, không chỉ xác nhận Nguyễn Đường có nhờ bọn họ tìm kiếm thông tin người nhà và điều tra chuyển khoản, cũng xác thực chủ tài khoản nhận tiền là của Thái Hân.
Nhiều năm như như thế, số tiền Thái Hân nhận từ Nguyễn Đường cũng phải mấy chục triệu, sao có thể khổ như những gì bà ta nói?
Ngay cả công ty quản lý cũ của Nguyễn Đường là Tinh Hải Entertainment cũng không im lặng nữa, mà là đăng một bản ghi âm. Trong bản ghi âm, người tự xưng là mẹ Nguyễn Đường đang cãi lộn điên cuồng, căn bản không thèm nghe bên kia giải thích bệnh tình của Nguyễn Đường rất cần tiền đã phát cuồng đòi tiền, chỉ với mục đích duy nhất là đòi tiền mà bà ta khóc lóc kể khổ, khác hẳn với dáng nhu nhược yếu đuối trong video của Ngụy Trác.
Những thông tin nặng ngàn tấn được tung ra, lại thêm phân tích của fan Nguyễn Đường khi trước, sự thật đến đây là có thể rõ.
[Ngày hôm nay cũng ăn kẹo: Đau lòng Đường của tui, không ngờ ảnh mất trí nhớ.]
[Hội fan Nguyễn Đường toàn quốc: Trong video quả thật Thái nữ sĩ có một câu nói không sai, đó chính là bà ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. @Ngụy Trác V @Thái Hân, yêu cầu các người xin lỗi Nguyễn Đường!]
[Ôm cây ôm không nổi: Quá là phục, không trách tay không có chai, cầm mấy chục triệu ăn tiêu, sống còn sướng hơn khối người. Hơn nữa bây tôi còn nghi ngờ, số tiền kia bà ta không hề chi cho cậu em trai, tuy bệnh liên quan đến gen khó chữa nhưng không phải là không thể, nếu chi mấy chục triệu ra sao vẫn còn bệnh!]
[Yêu miêu Hoa hoa: Người phụ nữ này quá nhẫn tâm, chưa chắc gì đã quan tâm đến thằng nhỏ còn lại? Tôi thấy bà ta không thèm chữa bệnh chỉ chăm chăm hưởng thụ thôi!]
[Đường của tui đẹp trai nhất: Bức ảnh thể hiện rất rõ, Nguyễn Đường chuyển tiền liên tục trong sáu năm, Đường Đường của chúng ta trước đây còn chưa nổi tiếng, khi mà vẫn chỉ nhận mấy vai siêu phụ đã gửi tiền về nhà, sau đấy càng ngày càng nhiều, gộp lại cũng phải mấy chục triệu! Lúc cậu ấy debut vẫn chưa thành niên, sao người phụ nữ kia có thể để mặc con mình không quan tâm cơ chứ?!]
[Dì khúc: Nhất định là do bà ta thấy Đường Đường nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền nên tới đòi! Quả thật như con đỉa hút máu! Yêu con như vậy, Đường Đường bị bệnh không hỏi một câu? Còn định hút thêm tiền! Thật sự buồn nôn!]
[Thất cửu mạch nhiễm: Chưa từng thấy người mẹ nào vô liêm sỉ như bà ta, đúng là đỉa thật! Đây là mẹ ruột ư?]
Cư dân mạng lập tức sôi sùng sục, không ngờ trên thế giới còn loại “mẹ” không biết xấu hổ như thế này, dần nghiêng hết về một phía mắng chửi bà ta. Vô số dân mạng tràn vào trang cá nhân của Ngụy Trác chửi bới.
[ID: Uổng công tôi đồng tình với con mụ này, không ngờ sự thật lại là thế! Có mấy người quả thực không xứng đáng làm mẹ!]
[Devil chân chính: Tôi biết ngay! Đường của tôi không phải dạng người như thế!]
[Phức Huyền: Trác chó muốn tìm chết, vậy tao cho mày toại nguyện @Chu Tĩnh V, Chu đại luật sư mau mau thêm mấy tội nữa vào đơn tố cáo.]
Trong một khách sạn sang trọng, Thái Hân đang nhắm mắt hưởng thụ người máy trí năng massage.
Không thể phủ nhận, thủ đô là một nơi quá tốt, chẳng như chỗ thâm sơn cùng cốc kia, muốn hưởng thụ cũng không biết đi đâu để hưởng thụ, ngay cả lên tinh võng cũng ít người lên được. Chờ bà ta lấy được tiền, nhất định phải ở lại thủ đô, Nguyễn Đường nhiều tiền như thế, sao không báo hiếu người mẹ này? Nếu không phải bà ta nuôi, sao Nguyễn Đường lớn được?
Bà ta đang im lặng tính toán trong lòng thì cửa phòng đột ngột bật mở, Thái Hân sợ hết hồn, vội vã mở mắt thì thấy người đàn ông trung niên quen thuộc kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngụy Trác, ông đến rồi à! Có phải là có tiến triển gì đó? Thằng nhóc kia liên hệ ông à?”
Ngụy Trác giữ sắc mặt tối tăm tàn nhẫn liếc nhìn Thái Hân, “Chuyện có biến, tự bà xem đi!”
Trong lòng Thái Hân “hồi hộp” một cái, bà ta vội ngồi dậy, đuổi người máy trí năng ra chỗ khác, vội vàng mở quang não, xem trang cá nhân của Nguyễn Đường, sau đó mặt đỏ bừng lên.
“Tại sao lại như vậy?! Những người này dựa vào cái gì mà chửi tôi?!” Bà ta không cam lòng gào lên, “Tôi là mẹ nó, nó phải nuôi tôi!”
Ngụy Trác lạnh lùng nhìn bà ta: “Sao lại như vậy? Tôi còn muốn hỏi bà tại sao đây, chẳng phải bà bảo Nguyễn Đường chưa từng không đưa tiền cho bà? Cái này gọi là chưa từng không đưa tiền à? Bà nói con ma ốm kia còn thì thằng con bà không dám làm lớn, giờ thì sao?!” Ngụy Trác tức giận gào vào mặt Thái Hân, nhưng trong lòng hắn cũng chẳng tức giận đến thế.
Người của Diệp thiếu phát hiện ra mụ đàn bà này, trước đây Diệp thiếu thuê hắn bôi xấu Nguyễn Đường, bây giờ có cơ hội thế, tất nhiên sao hắn lại bỏ qua cho được. Nhưng mối quan hệ của Nguyễn Đường không cạn, sau lưng có chỗ dựa, Diệp thiếu sợ liên lụy nên tìm đến hắn, còn nghĩ hắn đang hận Nguyễn Đường thấu xương, nên để hắn làm chuyện này đúng là không thể thích hợp hơn, dù sao hắn cũng là một con cờ bị vứt bỏ, có hắn chịu tội thay thì dù có hỏng chuyện Diệp thiếu cũng không liên quan.
Nhưng Diệp thiếu làm sao biết, người mà Ngụy Trác hận nhất bây giờ chính là Diệp thiếu mang lòng dạ ác độc.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy người đàn bà này, hắn đã thấy bộ mặt thật của bà ta, là một người yêu thích hư vinh lại còn tham lam cực điểm, khác hoàn toàn với hình ảnh người mẹ độc thân kiên cường trong miệng bà ta! Dầu gì hắn cũng là paparazzi lăn lộn trong showbiz nhiều năm, tất nhiên cũng có mắt nhìn người.
Cơ mà hắn cố tình che giấu điểm này, làm đúng theo những gì bà ta muốn, quay video gửi cho Diệp thiếu, Diệp thiếu tin luôn, còn tưởng là bắt được điểm yếu lớn của Nguyễn Đường, hưng phấn dặn hắn phải khiến Nguyễn Đường thân bại danh liệt.
Có thể công kích Nguyễn Đường, hắn cũng rất vui. Tuy chuyện lần này rõ ràng là một chậu nước bẩn, cũng dễ thanh minh, nhưng hắn đưa ra phốt xong thuê đám seeder dẫn dắt dư luận, kéo dài chuyện này ra một chút, qua hai ngày những người nào không kiên trì sẽ không quan tâm Nguyễn Đường có thanh minh thành công hay không, chỉ quan tâm đến có người không ngừng mắng chửi Nguyễn Đường là loại bất hiếu, dù là nước bẩn cũng sẽ trở thanh vết nhơ không thể nào xóa sạch.
Chỉ là không ngờ, lần này Nguyễn Đường lại phản ứng nhanh vậy, chỉ với mấy tiếng đã đứng ra giải quyết, hơn nữa Hạ thiếu và Hạ viện trưởng cũng đứng ra vì hắn, công ty quản lý cũ của Nguyễn Đường cúng tung ra bản ghi âm, quả thực là một chuỗi phản ứng liền mạch dứt khoát, dư luận hắn vừa khuấy đục đã bị đánh tan.
Nhưng không sao.
Hắn nhìn Thái Hân bằng ánh mắt độc địa, mãi đến khi đối phương run lên trong sợ hãi.
“Sao… Nếu tôi không nói thế thì các người sẽ giúp tôi chắc?” Bà ta mạnh miệng giải thích cho bản thân, vừa luống cuống hỏi, “Vậy nên làm thế nào bây giờ?”
Quả thực là một mụ đàn bà vừa ngu ngốc vừa độc địa, cũng giống Diệp thiếu.
Ngụy Trác thảnh thơi thưởng thức xong hình ảnh bà ta hoảng sợ mới nói: “Sợ cái gì, chẳng phải chúng ta còn có phương án chuẩn bị à?”
Phương án chuẩn bị nảy, mục tiêu có thể không còn là Nguyễn Đường…
Ha ha, hắn rất muốn nhìn, vị Diệp thiếu cao cao tại thượng sẽ có biểu cảm như thế nào…