Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông hỏi xong câu kia, cùng lúc đó, một hàng chữ đỏ nhảy ra trên giao diện trong đầu Nhụy Bạch Y: [ Chú ý chú ý! Lượng pin chỉ còn %!!! ]
“……”
Cô cảm giác như có cục đá nện lên đầu mình, đầu lập tức choáng váng vướng vất. Cô không ngồi thẳng được nữa, ngã ra ghế, sắc mặt trắng bệch, môi cắt không còn giọt máu.
Lệ Đình Nhuận nhíu mày, không để ý được nhiều vậy nữa, anh cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, bèn mở cửa xuống xe, vòng đến ghế phụ bế cô ra rồi bế cô vào ghế sau.
Anh đặt cô nằm lên hàng ghế sau.
Anh không thể đứng cạnh cửa cởi quần cô ra được nên cũng chen người vào trong xe, đóng kín cửa lại.
Trong lúc mơ màng, Nhụy Bạch Y cảm giác được có người đang cởi quần cô, cô sợ quá tỉnh táo lại ngay, vội vàng kéo cạp quần mình. Mặt cô đỏ lựng lên, cô rít ra một chữ “Không”.
“Bé cưng ngoan nào, còn không sạc pin thì em sẽ chết máy đấy.” Lệ Đình Nhuận kéo bàn tay nhỏ của cô ra, tiếp tục cởi quần cô.
“……” Nhụy Bạch Y siết chặt nắm tay, rất muốn đấm cho Lệ Đình Nhuận mấy đấm, cô kéo hơi tàn nói: “Về, về nhà rồi……”
Chữ “Sạc” cuối cùng không thể phát ra được, hai chân cô bỗng lạnh toát, đầu như bị thứ vô hình gì đập phải, hôn mê bất tỉnh.
Trán Lệ Đình Nhuận túa mồ hôi vì lo sợ, thật ra anh lái xe mau hơn một chút, nhịn tới lúc về đến nhà rồi mới sạc pin cho thiên nga trắng nhỏ cũng không sao cả. Nhưng thấy thiên nga trắng nhỏ ngất xỉu đi như mắc bệnh gì nặng lắm, anh không thể chịu đựng được, thậm chí anh còn thấy sợ trạng thái này của cô, muốn cô mau chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, muốn để cô tỉnh lại nhanh nhanh.
Anh vội vàng cắm dây sạc vào sạc dự phòng, lại cắm đầu sạc kia lên mông phải của Nhụy Bạch Y.
Anh chuẩn bị xong xuôi thì lập tức cởi chiếc áo vest trên người ra, che chân Nhụy Bạch Y lại, đặc biệt là che kín phần mông cho cô.
Gần đấy vừa hay có một cái siêu thị, anh sợ lái xe áo sẽ bị rơi, nên xuống xe vào siêu thị mua mấy chai Nông Phu Sơn Tuyền. Mua xong, anh để chai ở mỗi bên mông của Nhụy Bạch Y, chèn áo vest của anh cẩn thận, lúc này mới yên tâm quay lại ghế lái.
Khi lượng pin từ khoảng % chậm rãi bò lên đến %, Nhụy Bạch Y không còn hôn mê nữa mà khôi phục được chút ý thức.
Cô mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm ở vị trí cũ, chỗ mông cũng không được thoải mái lắm. Cô lập tức cắn môi, siết nắm tay lại, cô cử động đầu, ngoái lại nhìn.
Lệ Đình Nhuận vẫn luôn quan sát cô qua gương chiếu hậu, cô vừa cử động, anh lập tức để ý thấy, vội vàng nói: “Đừng cựa quậy, em đang sạc pin đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Cô biết ngay mà.
Thật ra nếu bỏ qua sự khó chịu bên ngoài này, thì cảm giác dòng điện chảy trong thân thể rất thoải mái, tựa như cô đang vô cùng đói thì có người cho cô ăn một chiếc đùi gà.
Lúc trước, khi lượng pin còn dưới %, cô đã cảm thấy bụng mình sôi lên, nhưng lúc ấy Lệ Đình Nhuận đang hôn cô, khiến sự chú ý của cô bị hướng về chỗ khác, không để ý được sự đói khát dâng trào trong cơ thể, mà lúc ấy cô cũng chẳng đẩy Lệ Đình Nhuận ra được.
Giằng xé giữa cảm giác ngượng ngùng và no bụng, cô lựa chọn nằm bất động tại chỗ.
Bởi vì bây giờ cô cử động cũng chẳng có ích gì, nếu cô cựa quậy, chiếc áo vest đen kia sẽ trượt xuống, để lộ mông cô, nên cô chỉ đành nằm trước đã.
Nhụy Bạch Y quay mặt nhìn lướt qua đằng trước, thấy Lệ Đình Nhuận lại còn quan sát cô qua gương chiếu hậu, cô lập tức nổi giận, nạt anh một câu: “Anh không được nhìn!”
Lệ Đình Nhuận vội thôi nhìn, “Được được được, tôi không nhìn, không thấy gì cả.”
Cái tai nóng rẫy của anh không thể nào nguội đi được, anh chỉ có thể lái xe nhanh hơn.
Trung tâm thương mại mà anh chọn vốn không cách chung cư xa lắm, chẳng mấy anh đã lái xe vào hầm để xe.
Anh đỗ xe cẩn thận, nhanh chóng mở cửa xuống xe. Lúc đi vòng tới cửa sau, anh vốn định mở cửa ra luôn, nhưng tay anh lại hơi do dự. Anh chuyển sang gõ cửa, thấp giọng nói thật dịu dàng, “Bé cưng, tôi mở cửa nhé.”
Giọng nói không lấy gì làm vui vẻ của cô gái vọng ra từ bên trong, “Anh chờ chút đã.”
“Ừ, được.” Lệ Đình Nhuận ngẫm nghĩ một lát, quay lưng lại, chờ ở cạnh cửa.
Nhụy Bạch Y rút dây sạc của mình ra, đỏ mặt mặc lại chiếc quần ống loe của mình trong không gian nhỏ hẹp, đột nhiên cô hơi hối hận vì đã thay bộ váy bồng đẹp đẽ kia ra.
Nếu cô còn mặc váy thì không cần phiền toái như vậy rồi.
Cô phải tốn rất lâu thì mới mặc quần tử tế được, mặc xong cô lại không muốn ra ngoài lắm, chỉ muốn dứt khoát nằm ngủ trong xe tới ngày mai rồi tính tiếp.
Người đàn ông đứng ngoài xe lại gõ gõ cửa, gọi cô: “Bé cưng?”
“Vẫn chưa được sao? Có cần tôi giúp không?” Người đàn ông không có vẻ chế nhạo mà là cực kỳ nghiêm túc.
“……” Nhụy Bạch Y quát “Không cần!”
Cô xoa xoa mặt, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa xe.
Lúc cửa mở ra, cô thấy Lệ Đình Nhuận quay lưng lại đứng ở cạnh cửa.
Nhụy Bạch Y không muốn nói gì với anh cả, cô cũng chẳng thèm chiếc di động mới mà Lệ Đình Nhuận mua cho cô nữa. Cô đi xuống khỏi xe, ôm dây sạc và sạc dự phòng của Lệ Đình Nhuận đi về phía trước.
Nhưng đi được nửa đường cô đột nhiên phát hiện mình không biết nên đi đâu, chỗ này không phải là nơi Lệ Đình Nhuận đỗ xe trước khi đến trung tâm thương mại.
Lệ Đình Nhuận chúi người vào xe lấy mấy túi dép lê to, túi của mình và cả chiếc di động mới mà anh mua cho Nhụy Bạch Y. Anh đóng cửa xe lại, vội đuổi theo Nhụy Bạch Y.
Nhưng mới đuổi được vài bước, anh phát hiện bước chân của cô nhóc kia chậm lại, hình như lạc đường rồi.
Khóe môi Lệ Đình Nhuận cong lên, anh nhanh chân đuổi kịp cô, dán người mình vào lưng cô từ đằng sau. Anh rất muốn nhéo khuôn mặt đỏ ửng của cô một cái, nhưng hai tay anh đều xách đồ, không dư tay nữa, anh nói: “Bé cưng, em đi nhầm rồi, nhà của chúng mình ở bên kia mới đúng.”
Nhụy Bạch Y lườm anh một cái, vội vã đi về hướng anh chỉ, ra chiều chỉ muốn cách anh thật xa.
Lúc hai người vào thang máy, Nhụy Bạch Y cực kỳ muốn nhốt Lệ Đình Nhuận bên ngoài, nhưng cô nghĩ bụng nếu không có anh thì cô sẽ phải ăn ngủ đầu đường, nên cô vẫn ấn thang máy chờ anh.
Lệ Đình Nhuận vào thang máy rồi, thấy cô tức xì khói thì vô cùng bất đắc dĩ, anh hơi hiểu nhưng cũng không rõ lắm là mình đã chọc cô chỗ nào.
Nhưng con gái mà dỗi thì phải dỗ, anh nghiêng người lại gần, “Em làm sao thế? Tức giận sẽ hao pin lắm đấy?”
Robot mà sao còn cáu kỉnh thế, Lệ Đình Nhuận lại phải thán phục lần nữa.
Bấy giờ thiên nga trắng nhỏ còn chẳng lườm bố thí cho anh, khuôn mặt chỉ lạnh nhạt theo kiểu “Anh đừng bắt chuyện với em”, im lìm.
Chẳng hiểu sao Lệ Đình Nhuận lại thấy hơi hoảng loạn.
Vào tới cửa nhà, Nhụy Bạch Y ôm đồ sạc và sạc dự phòng xông thẳng vào phòng anh, sau đó sập cửa lại đánh “Rầm”.
Lệ Đình Nhuận: “……”
Người đàn ông bỏ từng món đồ xuống, chớp chớp mắt, như thể đang thở dài thương xót cho bản thân mình. Anh không kìm được, bèn lấy di động ra, chuẩn bị đăng status 【 Thiên nga trắng nóng tính quá 】.
Anh bật WeChat lên thì phát hiện hội Lục Phong và Tiêu Hành Vĩ đều nhắn tin cho anh, anh tắt thông báo WeChat nên không biết. Đứng đầu list bạn là Lệ Ngân Hà – người gửi nhiều tin cho anh nhất.
List bạn cũng có rất nhiều người like bài cho anh, anh click vào xem thì có mấy cái comment dưới bài anh đã up. Một mình Lệ Ngân Hà để lại - cái comment:
Lệ Ngân Hà: Gì cơ?
Lệ Ngân Hà: Anh, anh mua thiên nga về nuôi á? Còn thiên nga trắng luôn?
Lệ Ngân Hà: Anh, em đi hỏi Baidu-sama rồi, thiên nga trắng là động vật bảo tồn cấp quốc gia mức độ đấy ạ.
Lệ Ngân Hà: Anh, anh đừng phạm pháp nhá
Lệ Ngân Hà: Emoji Emoji Emoji
Lệ Ngân Hà: Emoji Emoji
Lục Phong rep lại cậu ta: Anh của cưng không nuôi thiên nga trắng thật đâu
Lệ Ngân Hà: Gì cơ??
Lục Phong không rep cậu ta nữa, không biết có phải cậu chàng lén đi hỏi Lục Phong rồi không. Lệ Đình Nhuận ngẫm nghĩ một lát, mở WeChat của Lệ Ngân Hà, cứ tưởng thằng em mình sẽ chat riêng hỏi có phải anh nuôi thiên nga thật không. Ai ngờ thằng oắt này nói mấy câu là không rời tiền ra được, cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện anh có nuôi thiên nga hay không.
Lệ Ngân Hà: Anh, anh nghĩ gì mà tự dưng hôm nay lại đăng lên dòng thời gian thế?
Lệ Ngân Hà: Anh anh, chừng nào thì anh chuyển tiền cho em á? Em rỗng túi rồi, ui chà, dù gì anh cũng lắm tiền như thế, cho em một xíu đi. Dạo này em hơi khó, không đủ tiền mua xe rồi.
Lệ Ngân Hà: Thiên nga trắng khó nuôi thì đừng nuôi nữa, nuôi robot đi, cái con mà em tặng anh ấy.
Lệ Ngân Hà: Allison nói con robot này ngoan cực á, nghe lời lắm, chỉ nhận anh là chủ nhân thôi, anh muốn ẻm làm gì thì ẻm làm nấy
Lệ Đình Nhuận: “……”
Anh chậc lưỡi với màn hình di động, nghe lời? Nhầm rồi, cô robot này rất là dễ quạu đấy.
Lệ Ngân Hà: Thôi, anh ạ, anh vui vẻ mới là quan trọng nhất, nói chuyện tiền nong làm gì! Anh nói không sai, món đấy là quà sinh nhật em tặng anh, sao em lại mặt trơ trán bóng đòi tiền của anh được. Anh à, anh không được phép cho em tiền! Anh em ruột thịt chúng mình nói chuyện tiền nong làm gì. Giờ anh có chuyển tiền cho em em cũng không muốn đâu, đừng chuyển đừng chuyển!!
Lệ Ngân Hà: Phất tay chào tạm biệt.gif
Cách màn hình mà anh còn đánh hơi được nỗi buồn không biết đặt vào đâu của Lệ Ngân Hà.
Lệ Đình Nhuận không dao động, lạnh nhạt tắt giao diện chat đi, đăng dòng status【 Thiên nga trắng nóng tính thật đấy 】lên dòng thời gian.
——
Lệ Đình Nhuận đi đến cửa phòng gõ gõ cửa, người bên trong lờ anh đi. Anh nghĩ bụng có lẽ nào đêm nay cô nhóc hay quạu cọ này sẽ khóa trái cửa phòng, không cho anh vào ngủ cùng.
Tay anh đặt lên chốt cửa, thử vặn coi sao. Không ngờ cửa mở ra thật, anh vội đóng nó lại, không dám mở cửa đi vào ngay.
Thực hiện động tác theo bản năng này xong, chính anh còn thấy bội phục bản thân.
Anh còn sợ robot đến mức này kia đấy, đỉnh của chóp.
Lệ Đình Nhuận lại gõ cửa một lúc, nói: “Bé cưng, tôi vào nhé?”
Người bên trong tiếp tục lờ anh đi, Lệ Đình Nhuận do dự một lát, kìm lòng không đặng, vẫn mở cửa đi vào.
Lúc cửa mở ra, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thiên nga trắng nhỏ quăng gối vào mặt, bảo anh cút đi.
Nhưng cô thiên nga trong phòng rất yên ắng. Cô gái không quát anh cũng không đuổi anh đi, cô rúc người trong chăn, chỉ để lộ mấy lọn tóc bên ngoài.
Sự yên tĩnh này bỗng khiến anh thấy bối rối, anh còn chẳng dám bước quá mạnh.
May mắn là, lúc anh đi đến mép giường, thiên nga trắng nhỏ đang mở đôi mắt to ngập nước, thấy anh tới, cô đưa mắt nhìn anh.
Gương mặt cô vẫn còn đỏ, cô cuộn chăn, nằm nghiêng. Có thể đoán ra được cô che kín như thế nhất định là do đang tiếp tục cắm sạc dưới chăn.
May mà có thứ đồ tên là sạc dự phòng.
Lệ Đình Nhuận kéo chiếc ghế gần giường ra, ngồi xuống đó. Anh vén lọn tóc rơi trên má Nhụy Bạch Y ra sau tai cô, hỏi: “Sạc được bao nhiêu rồi em?”
Nhụy Bạch Y lạnh mặt phớt lờ anh.
Lệ Đình Nhuận đột nhiên cảm thấy mình rất là oan, anh sờ tai cô, “Còn đang trách tôi à?”
“Lúc đó mặt em trắng bệch đi, tôi không muốn để em ngất xỉu nên mới hoảng hốt sốt sắng sạc pin cho em, tôi thực sự không nghĩ được gì nhiều.” Lệ Đình Nhuận nhăn mặt nói.
Sau một thoáng im lặng, Nhụy Bạch Y mới mở miệng nói: “Về sau anh không được làm vậy nữa.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại rất quả quyết.
Bị người khác tụt quần là một chuyện rất là xấu hổ, dù người ấy là Ngụy Nhuận chuyển thế thì cũng mất mặt lắm, Nhụy Bạch Y không thích đâu.
“Vậy em…… Nhưng mà, nếu em hết pin không tự sạc được, thì chỉ có tôi mới giúp được thôi.” Lệ Đình Nhuận nói.
Nhụy Bạch Y lườm anh: “Nhưng mà lúc ấy em đã bảo đừng sạc trên xe, về nhà tính tiếp rồi mà!”
Lệ Đình Nhuận: “……”
“Tôi, tôi không nghe thấy.”
Nhụy Bạch Y vùi mặt vào trong chăn, cô chợt cảm thấy mình làm màu quá, nhưng cô lại không thể tha thứ ngay cho Lệ Đình Nhuận được. Vậy nên cô dứt khoát chẳng nói gì hết, trốn trong chăn sạc pin cho lành.
“Được được được, lần sau tôi sẽ không vậy nữa, tôi sai rồi mà bé cưng, tôi sai rồi tôi sai rồi, về sau tôi sẽ tuyệt đối không tùy tiện…… Tuyệt đối không tùy tiện sạc pin cho em nữa!” Lệ Đình Nhuận trèo lên giường, ôm lấy Nhụy Bạch Y cách lớp chăn.
“Anh tránh ra.” Nhụy Bạch Y đá anh, nhưng giọng cô đã không còn dữ dằn nữa.
“Không, em là người con gái của Lệ Đình Nhuận tôi đây, tôi không đi đâu hết. Hơn nữa em phải biết rõ chứ, đây là giường tôi mà.” Lệ Đình Nhuận cọ cọ cái mặt bự vào cổ Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y nóng đổ cả mồ hôi, lại đá anh một cái, “Anh có biết xấu hổ không thế!”
“Tôi muốn em, không biết xấu hổ.” Lệ Đình Nhuận cắn tai cô.
“……”
“Anh, ưm, anh sắp đè chết em rồi.” Nhụy Bạch Y không chịu nổi nữa, cô đẩy Lệ Đình Nhuận ra, thò đầu ra ngoài hít mạnh một hơi.
Lệ Đình Nhuận bật cười thành tiếng, nhưng sợ cô lại tức giận, anh vội lăn sang một bên.
Anh nằm bên cạnh Nhụy Bạch Y, định nhấc chăn chui vào cùng. Nhụy Bạch Y lườm anh, không cho anh chui vào, anh đành dừng tay, ngoan ngoãn nằm đấy.
Bởi vì mông bên phải của cô còn cắm sạc, lòng thì ôm sạc dự phòng, Nhụy Bạch Y không thể nằm thẳng, cũng không thể xoay người. Cô chỉ có thể duy trì tư thế nằm nghiêng này, cô dịch người về sau, đắp chăn kín hơn chút nữa.
Nói chung là cô không muốn Lệ Đình Nhuận vào trong chăn, dù sao bây giờ thì không được, bởi vì cô còn đang sạc pin.
Lệ Đình Nhuận lót hai tay dưới đầu, đưa mắt lên nhìn đèn trần, đột nhiên không nói gì nữa.
Căn phòng rộng lớn bỗng trở nên tĩnh lặng.
Căn phòng yên lặng đến mức Nhụy Bạch Y thấy buồn ngủ vì quá im ắng. Cô chuẩn bị thiếp đi thì Lệ Đình Nhuận lại thình lình mở miệng nói: “Tôi cảm thấy em không giống người máy.”
“……” Nhụy Bạch Y cứng đờ người, tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt.
“Em……”
“Nếu như em thật sự không phải là người máy thì thật tốt biết bao.” Người đàn ông lại nói.
Nhụy Bạch Y nằm nghiêng, mặt hướng về phía anh, anh nằm thẳng.
Cô có thể thấy được cảm xúc trên mặt anh, mặt anh không có vẻ gì là đùa bỡn, bỗng trở nên nghiêm túc tư lự, đôi mắt hoa đào còn chan chứa nỗi ưu thương nhàn nhạt.
“Tôi còn chưa nói với em phải không.” Lệ Đình Nhuận nhìn trần nhà đăm đăm, giọng rất trầm, còn hơi khàn khàn, “Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi. Rõ ràng giây phút ấy tôi đã biết em là người máy, rõ ràng em vẫn còn nằm ở trong hộp, còn chưa hoàn toàn vận hành. Em chỉ nằm đấy, nhưng vừa thấy em, mới nhìn em một cái mà trái tim tôi đã rung động.
“Khi tôi nhận ra được trạng thái tâm lý của mình, ban đầu tôi không thể chấp nhận nổi, tôi cảm thấy mình bị khùng, còn khùng nặng rồi, tôi còn nghĩ nhất định mình đã lầm, không muốn coi cảm xúc ấy là nghiêm túc. Nhưng bỏ em về lại hộp rồi, cứ mỗi khi rảnh rỗi, đầu óc tôi chỉ toàn bóng hình em, không thể xóa bỏ được, cứ y như bị ma ám vậy.”
Lệ Đình Nhuận bật cười, như là cười khổ, như đang phiền muộn điều gì, “Bé cưng à, sao em lại là người máy cơ chứ.”
Nhụy Bạch Y thấy anh sắp rơi lệ đến nơi, đột nhiên không biết phải làm sao, cô cũng không biết phải đáp anh thế nào, còn cảm thấy trông anh rất là…… đáng thương.
Lệ Đình Nhuận lại thở dài, “Người máy thì người máy vậy, ông đây chịu hết.
“Nhưng tôi sợ rằng, một ngày kia nhỡ em trục trặc gì đó, phải mang đi cho Allison sửa, chị ta sửa xong em lại không nhớ tôi nữa, hoặc là…… dù em nhớ được tôi, nhưng ký ức này cũng chỉ là một loại lập trình, chứ không phải…… Aizz, phải nói sao nhỉ. Thật ra ý tôi là, tất cả những phản ứng mà em dành cho tôi, dù là giận tôi, lườm tôi, có lẽ cũng chỉ là lập trình của máy móc, không phải là thật, nhưng …… Thôi thôi, chuyện này đếch thể nghĩ kĩ quá được, nghĩ kĩ là thấy đau bi.
“Nếu có một ngày em quên tôi rồi thì cũng không sao cả, tôi còn nhớ em là được, sau đó tôi sẽ đưa em đi tới những nơi chúng ta từng tới, làm lại những chuyện chúng ta từng làm. Ôi dào, nghĩ xa vậy làm gì, sao tôi lại trở nên giống mẹ chồng thế nhỉ, tôi thật sự……”
Câu kế tiếp của Lệ Đình Nhuận bị chặn lại, anh trợn tròn mắt, thần kinh rung chuyển.
Bởi vì thiên nga trắng nhỏ hôn anh.
Nhụy Bạch Y nhìn giao diện màu lam trong đầu một lát, màn hình báo cáo pin đã đầy được %. Từng này pin là đủ để cô hôn Lệ Đình Nhuận rồi. Lúc cô ấn môi mình lên môi Lệ Đình Nhuận, cô đã rút sợi dây sạc trên mông ra, ném qua một bên, sạc dự phòng cũng bị quẳng sang một góc.
Giây tiếp theo, bàn tay Lệ Đình Nhuận thò vào trong chăn giữ lấy eo cô.
Phần chăn trên người cô bị người đàn ông nhấc lên đánh “xoạt”, bả vai cô bị ấn xuống. Hình như Lệ Đình Nhuận muốn lật cô lại, nhưng có vẻ nghĩ đến chuyện cô đang sạc pin nên anh lập tức đổi qua giữ eo cô bằng hai tay, ôm trọn cô vào lòng mình.
Nhụy Bạch Y ngã lên ngực anh, gáy cô bị giữ lại.
Lệ Đình Nhuận hôn cô một lát, buông cô ra, cúi đầu nhìn ra đằng sau cô, nhíu mày.
Nhụy Bạch Y nói: “Không sao, tự em rút đấy, không phải tại anh làm rớt đâu.”
Cô nhắm mắt, lại ấn môi mình lên môi Lệ Đình Nhuận.
Lệ Đình Nhuận ngây người một lúc lâu mà vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật hạnh phúc này, mãi đến khi bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y kéo cà vạt của anh, anh mới giật mình hoàn hồn.
Anh vội ngừng lại, cái mặt bự đỏ ửng nhìn cô: “Pin của em còn đủ không?”
Anh vừa hỏi vậy, Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, “Chắc là đủ ạ?”
Cô nhắm mắt lại nhìn một lát, mở mắt ra nói: “Còn %.”
Vừa rồi rõ ràng còn %.
Xem như cô đã hiểu, những hoạt động như hôn hít sẽ rất hao pin. Trước đó cô đi dạo trung tâm thương mại mấy tiếng với Lệ Đình Nhuận mà chưa dùng đến một nửa lượng pin.
Vậy mà khi cô hôn nhau nửa tiếng trong xe với Lệ Đình Nhuận, pin đã hao sạch trơn rồi.
Lệ Đình Nhuận nói: “Hay là em sạc thêm chút nữa đi?”
Trái cổ anh lăn lên lộn xuống, giọng anh khàn đi, “Tôi đi tắm một cái.”
Nhụy Bạch Y nhìn đôi tay vồn vã của mình chằm chằm, cô buông cà vạt của Lệ Đình Nhuận ra, đỏ mặt, “Vâng.”
[HẾT CHƯƠNG ]