Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thị vệ trong hoàng cung đều là phụ nữ, những kẻ chạy việc vặt đều là đàn ông, gọi là cung đinh. Trong các cung, đám cung đinh được nuôi nhiều hơn thị vệ, trừ ở cung Trường Tụ.
Bởi vì cung Trường Tụ là chỗ ở của bệ hạ, bệ hạ có tật ghét đàn ông, nên cung đinh phụng dưỡng trong ấy đều bị đổi thành cung nữ.
Tô Nhuận Nhuận được hai cung nữ dẫn đi dạo một vòng trong cung Trường Tụ. Thấy trong cung điện này dường như chỉ có mình chàng là đàn ông, chàng rất lấy làm vừa lòng, khóe môi nhếch lên mãi mà không hạ xuống được.
Mãi đến khi đi vào điện trong, chàng thấy có vài tờ giấy để trên bàn sách cách đó không xa.
Mới đầu chàng không lưu ý đến mấy tờ giấy kia, chàng đi đến trước long sàng của bé bệ hạ ngắm nghía chung quanh, uống một ly nước dưa hấu mà cung nữ rót tới.
Chàng bưng cái ly uống rất chậm rãi, vô cùng thoải mái.
Nhìn điện lớn tường vàng huy hoàng này, lại xem tấm rèm dài hoa lệ lay động nhẹ nhàng đón cơn gió nóng thổi vào từ cửa sổ, ngắm tấm thảm lông dê quý báu trải dưới chân, chàng cảm thấy mình hạnh phúc chết đi được.
Còn một chuyện nữa khiến chàng vô cùng vừa lòng chính là, đám cung nữ thị vệ đều đối xử cực kỳ khách khí chu đáo với chàng, không hề gây khó dễ cho chàng vì chàng từng là trai bao trong lầu xanh.
Nhưng đúng vào lúc này, có một cung nữ buột miệng: “Ô kìa, bút ký đọc sách của Tĩnh Vương điện hạ được đưa tới rồi à?”
“Đúng vậy, biết hôm nay bệ hạ trở về, nên chúng đã được đưa tới từ mấy canh giờ trước, đặng bệ hạ về còn xem đấy.”
“Tĩnh Vương điện hạ chính là tài tử đệ nhất chốn kinh thành, Lị tướng quân thương thầm chàng ta bấy lâu, chỉ tiếc lòng ta vốn hướng về trăng sáng, trăng sáng lại soi tỏ rạch nào.”
“Chẳng thế ư? Cứ cách một khoảng thời gian Tĩnh Vương điện hạ lại gửi mấy món vào cung, ý tứ rõ ràng quá rồi còn gì.”
Hai cung nữ đằng kia còn đang tán dóc tiếp. Tất nhiên là Tô Nhuận Nhuận từng nghe tới danh tiếng của Tĩnh Vương điện hạ, chàng giải mã những lời của hai cô hầu, mặt tối sầm đi, lập tức thấy tức tối quạu cọ ghen ghét.
Tô Nhuận Nhuận làm bộ như không để ý chút nào, đi qua, “Các cô đang nói về chuyện gì thế?”
Hai cung nữ bấy giờ mới nhận ra nói những lời này trước mặt Tô Nhuận Nhuận thì không được hay lắm, liền lắc đầu nói: “Tô công tử, không có gì ạ.”
Tô Nhuận Nhuận lại không dễ buông tha như vậy, chàng cúi người cầm tờ giấy trên bàn sách lên, “Đây là cái gì?”
Hai cung nữ nhìn nhau, do dự nói: “Tô công tử, đây là ghi chép về những sách đã đọc của Tĩnh Vương điện hạ, đưa tới cho bệ hạ xem đấy ạ.”
Miệng Tô Nhuận Nhuận méo xệch đi, thầm hừ một tiếng trong lòng, “Tĩnh Vương điện hạ quả là có tâm, đọc nhiều sách vở thì thôi, đọc sách xong còn viết được nhiều trang ghi chép về chuyện đọc thế này. Viết xong thì thôi, còn gửi riêng đến đây cho bệ hạ xem. Nhưng bệ hạ trăm công ngàn việc, không biết có thời gian để xem không nữa.”
Hai cung nữ nghe thấy mùi ghen tuông thì thưa rằng: “Bệ hạ có thời gian thì đều xem ạ.”
Tô Nhuận Nhuận “À” một tiếng, bỏ tờ giấy trên tay xuống, không chút để bụng.
“Món nước dưa hấu này ngon thật, ta còn muốn uống nữa.” Tô Nhuận Nhuận hếch cằm nói.
“Được, tôi sẽ đi rót một ly mới cho Tô công tử.” Một cung nữ xoay người đi ra ngoài.
Tô Nhuận Nhuận không còn tâm trạng dạo chơi nữa, chàng ngồi xuống trường kỷ, hai cung nữ đẩy đồ đựng đá đến trước người chàng, quạt gió cho chàng.
Cung nữ đi rót nước dưa hấu cho chàng còn chưa trở về thì tiếng bước chân thịch thịch thịch đã vang lên. Hai hàng dài các chị béo mặc quần áo thị vệ oai phong nện bước chỉnh tề đi vào điện, đều hướng mắt về phía chàng.
?? Tô Nhuận Nhuận nghi hoặc.
Thị vệ cầm đầu tiến lên một bước, nói: “Tô công tử, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
——
Tô Nhuận Nhuận được họ dẫn lên điện Bảo Hoa. Khoảnh khắc thấy bé bệ hạ đang ngồi trên long ỷ, sự lo lắng và thấp thỏm trên gương mặt béo của chàng tan đi, chàng hô một tiếng “Bệ hạ.”
Nhụy Bạch Y vẫy vẫy tay béo với chàng: “Lại đây.”
Tô Nhuận Nhuận không hiểu tình hình lắm, chàng nhìn đám phụ nữ béo ngồi hai bên trái phải đang ngó chàng chòng chọc.
Cả đám phụ nữ béo này đều khoác áo quan lại, nét mặt nghiêm túc, khiến sống lưng chàng đổ cả mồ hôi.
Tô Nhuận Nhuận “Dạ” một tiếng, túm tay áo, đi về phía nữ hoàng bệ hạ ngồi ở nơi cao nhất.
Lúc trèo lên bậc thang, chàng bất cẩn giẫm vào vạt áo, đổ người về phía trước. Mấy cung đinh chạy tới đỡ thân hình béo mập của chàng, đỡ chàng lên vị trí cao nhất.
Hụt chân suýt ngã nên Tô Nhuận Nhuận hơi xấu hổ, cái mặt béo của chàng đỏ lên. Chàng đi đến trước Nhụy Bạch Y, cố giữ giọng nói bình tĩnh, “Bệ hạ, gọi thần tới vì chuyện gì ạ?”
Nhụy Bạch Y chưa mở miệng, Tương Cô đại nhân đã giành trước, nói ngay: “Tô Nhuận Nhuận, chúng ta gọi anh tới, là muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh cứ trả lời đúng sự thật, chớ sợ hãi.”
【 Nhuận Nhuận, chàng gầy đi rồi, đau lòng chết bổn tướng mất thôi. 】
“……” Nhụy Bạch Y vừa mở thuật đọc tâm ra thì nghe thấy câu này, khóe miệng nàng giật lên một cái.
Tô Nhuận Nhuận quay đầu, ngớ cái mặt béo ra.
Bởi vì chàng nhận ra người phụ nữ mập ú đang lên tiếng. Đây không phải là Tương Cô đại nhân luôn lén lút chạy tới hiên Mộng Lang xem chàng biểu diễn, trước đó không lâu còn giáp mặt mở miệng muốn mua đêm đầu tiên của chàng bằng ngàn lượng bạc đó sao.
Lúc này Tương Cô đại nhân đang nhìn chàng với ánh mắt thâm tình, gương mặt thì lại nghiêm nghị, như thể đang nói “Chàng đừng sợ, có ta ở đây!”
“……” Tô Nhuận Nhuận chớp chớp mắt.
Cái mặt béo của Nhụy Bạch Y đầy vẻ thờ ơ, nàng nói: “Tương Cô đại nhân muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tương Cô đại nhân mở miệng hỏi: “Tô Nhuận Nhuận, anh cam tâm tình nguyện ở bên bệ hạ ư?”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
Đương nhiên rồi!
Chàng nói: “Đúng vậy, ta cam tâm tình nguyện.”
Đủ loại quan lại: “……”
Những lời này đến đây còn chưa hết, Tô Nhuận Nhuận lại còn mở miệng nói tiếp: “Có thể gặp được bệ hạ, được bệ hạ thu vào hậu cung, nhận được sự yêu chiều của bệ hạ, đã là phước phận mà Tô Nhuận Nhuận có tu ba kiếp cũng không nổi. Các vị đại nhân, ta từng lăn lê bò lết trong chốn lầu xanh kia, nay có thể đứng tại đây, đứng chung một chỗ với những nhân sĩ cao sang nho nhã như các ngài, đấy là chuyện mà ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ta biết dạo gần đây có rất nhiều lời đồn đãi ở ngoài cung, nhưng những lời đồn đó đều không phải là sự thật. Bệ hạ chưa từng ép buộc ta, chưa bao giờ. Ta cũng chưa từng quấy quả đòi tự sát. Tất cả đều là hiểu lầm, đều là bịa chuyện. Các đại nhân chớ có tin những lời bên ngoài đó đây mà hiểu lầm bệ hạ. Ta cũng cảm ơn các đại nhân đã quan tâm đến cảm nhận trong lòng một kẻ nhỏ nhoi như ta, xin cảm ơn!”
Do phải lên sân khấu diễn tuồng quanh năm nên mặc dù hơi lo lắng, nhưng mỗi lời mỗi chữ của Tô Nhuận Nhuận đều được nói với giọng điệu dạt dào tình cảm, đầy nhịp điệu, không hề ngắc ngứ chỗ nào. Chàng nói hết bằng một hơi, thấy đủ kiểu quan lại đang mở to mắt nhìn chàng.
Tương Cô đại nhân không nói gì.
Nhụy Bạch Y lập tức phong ngay Tô Nhuận Nhuận làm Khuynh Tâm quân, không ai trong đám quan lại phản đối gì nữa.
Lúc tan triều, Nhụy Bạch Y nghe thấy Tương Cô đại nhân nói thầm trong lòng: 【 Nhuận Nhuận, chàng ngốc này, giờ mới được bao lâu, chàng đã lú đầu vì sự mê hoặc của bệ hạ rồi ư? Ôi chao, chàng thật sự cho rằng bệ hạ thích chàng ư, không, ngài ấy chẳng qua chỉ ưng vẻ ngoài của chàng thôi. Chờ chàng già nua xấu xí, bệ hạ sẽ chẳng liếc chàng lấy một cái, lãnh cung có lẽ sẽ thành nơi trú ngụ của chàng suốt nửa đời sau. Ôi chao chao, một tiểu mỹ nhân đẹp tươi như thế, đáng tiếc làm sao. 】
Mặt Nhụy Bạch Y sầm đi. Phát hiện Tô Nhuận Nhuận bị bỏ lại đằng sau không theo kịp, nàng bước bèn chậm lại. Khi chàng béo đi tới, nàng cầm lấy cái tay béo của chàng.
O.O Tô Nhuận Nhuận gáy tiếng gà rõ to trong lòng.
——
Vừa về là nàng đã phải vội vàng lên triều, vội vàng trị nạn hồng thủy đột ngột xuất hiện ở phương Nam, bấy giờ việc triều chính đã xong xuôi, cũng tới lúc nên dùng bữa tối. Mộc Nguyệt và Ôn Tinh đã sai người chuẩn bị bữa tối xong xuôi, khi Nhụy Bạch Y nắm tay chàng trai hầu mới được thăng chức của nàng vào cung Trường Tụ, từng tốp cung nữ bưng bữa tối lên.
Các món ăn trông đa dạng phong phú hơn lúc ở sơn trang Bách Hợp nhiều, khắp bàn đều là thức ăn mặn các loại.
Tô Nhuận Nhuận đã đói đến mức ngực dán vào lưng từ lâu, ngoài mặt không lộ, nhưng trong lòng chàng đã chảy một vò nước miếng. Chờ Nhụy Bạch Y động đũa rồi, chàng mới động đũa theo, vô cùng tuân thủ phép tắc làm chồng.
Chàng thấy Nhụy Bạch Y chỉ chuyên gắp thức ăn chay, không ăn chút thịt nào thì lập tức gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Nhụy Bạch Y, “Bệ hạ, người lại không ăn thịt rồi, sắp gầy rồi đấy, gầy là xấu lắm!”
Chàng béo nói dứt câu, nhét một miếng thịt viên ngập dầu bóng loáng vào miệng mình. Miếng thịt viên kia chưa được nhai mấy lần đã bị nuốt xuống bụng chàng.
Nhụy Bạch Y không nỡ nhìn thẳng, gắp miếng thịt kho tàu trong bát mình bỏ vào bát của chàng.
“Bệ hạ!” Tô Nhuận Nhuận nhíu mày, “Bệ hạ, dạ dày của người bị làm sao ạ?”
Nhụy Bạch Y: “Không phải.”
Nàng cũng muốn ăn thịt, nhưng bây giờ nàng không thể ăn, còn ăn nữa thì làm sao giảm cân được.
Tô Nhuận Nhuận lặng lẽ gặm xong miếng sườn dê, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chàng nhăn mặt mở miệng nói: “Bệ hạ!”
Người này đột nhiên gọi nàng, thành ra Nhụy Bạch Y chọc thủng một cái lỗ trên miếng đậu phụ.
Nàng ngước mắt lên.
Tô Nhuận Nhuận nói: “Bệ hạ, người không thể cứ vậy mãi được, không ăn không uống thế này làm sao mà sống!”
Nhụy Bạch Y: “Không phải trẫm đang ăn hay sao.”
Tô Nhuận Nhuận lại gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát nàng, “Thần nói là ăn thịt đó, người không thể chỉ ăn rau dưa được, phải ăn thịt!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Lần nào ăn cơm tên chết toi này cũng càm ràm nàng vài câu vì chuyện này, hôm nay lại dở chứng đây.
“Bệ hạ, người xem người kìa, sắp mất hết nọng cằm rồi đấy, người còn không ăn thịt nữa thì làm sao giữ dáng được. Xin người đừng hành hạ bản thân nữa!” Tô Nhuận Nhuận nghiêm cái mặt béo lại.
“……”
Nhụy Bạch Y giật giật môi, cạn lời: “Trẫm đang giảm béo, nên ăn ít.”
Nàng lại bồi thêm một câu: “Chàng rảnh rỗi thì cũng ăn ít thôi.”
Tô Nhuận Nhuận kinh sợ, “Giảm béo?”
Đừng nói chàng, mà các cung nữ ở đây cũng đều kinh ngạc.
Nhụy Bạch Y: “Ừ.”
“Vì sao?” Tô Nhuận Nhuận hỏi.
Nhụy Bạch Y nói: “Trẫm đã nói với chàng rồi, trẫm không thích béo.”
Tô Nhuận Nhuận: “……” Trời ơi.
Đột nhiên chàng béo không còn dũng khí gặm cái đùi gà trong tay nữa.
Nhụy Bạch Y cúi đầu gắp mấy miếng giá đỗ, nhưng nàng lại cảm thấy chuyện mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, nhất là khi chàng lại là người bản xứ. Nàng bèn ngước cái mặt béo lên nói: “Chàng coi như trẫm chưa từng nói câu trước đó đi, chàng muốn ăn thì cứ ăn tiếp, béo cũng không sao.”
“Câu trước đấy trẫm bảo” ý chỉ câu “Chàng rảnh rỗi thì cũng ăn ít thôi” mà Nhụy Bạch Y nói.
Lúc này chàng béo lại càng không có dũng khí gặm cái đùi gà trong tay.
“Không, thần phải nhịn chung với bệ hạ, bệ hạ muốn gầy, vậy thì thần cũng phải gầy!” Huhuhu huhuhu.
Tô Nhuận Nhuận đã thầm rơi lệ đầy một Tây Hồ trong lòng. Chàng bi tráng ném đùi gà qua một bên, đôi đũa không chút sợ hãi vươn thẳng tới món rau chân vịt xào ớt xanh bày cạnh đĩa thịt thỏ nấu cay.
Tô Nhuận Nhuận khổ sở ăn rau chân vịt một lát, rồi lại ăn món bắp xào hành thái cách đó không xa.
Nhụy Bạch Y nhìn cái mặt béo kiên cường của chàng vài giây, gắp mấy miếng bò viên bỏ vào bát của chàng.
“Bệ hạ, người đừng như vậy!” Tô Nhuận Nhuận nhăn cái mặt béo lại, ghét bỏ gắp mấy miếng bò viên kia qua một bên.
“……” Nhụy Bạch Y lười để ý đến chàng.
——
Dùng xong bữa tối, Mộc Nguyệt mang mấy tờ giấy sang, “Bệ hạ, đây là ghi chép đọc sách mà Tĩnh Vương điện hạ đưa tới, nói là muốn nhờ bệ hạ xem qua rồi cho chút ý kiến, bệ hạ muốn xem không ạ?”
Tô Nhuận Nhuận đang bóc nho khựng lại, liếc Mộc Nguyệt một cái.
Tĩnh Vương điện hạ?
Người này thì rồng thần nhỏ còn chưa nhắc đến với Nhụy Bạch Y, nàng thấy nghi hoặc trong lòng, nhưng ngoài mặt không lộ, vẫn “Ừ” một tiếng, giọng điệu không có cảm xúc gì, “Để trẫm xem.”
Mộc Nguyệt dâng giấy lên bàn tay béo của nàng. Tô Nhuận Nhuận cầm một quả nho đã lột vỏ xong, đưa đến gần miệng nàng, “Bệ hạ, ăn nho đi, ngọt lắm.”
Nhụy Bạch Y nhận quả nho rất tự nhiên, xem ghi chép đọc sách trên tay, nàng còn chưa đọc được mấy chữ, Tô Nhuận Nhuận lại kề một quả nho mới lên: “Bệ hạ, ăn thêm quả nữa.”
Nàng lại nhận lấy, ăn luôn.
Không bao lâu sau, người đàn ông béo cạnh nàng lại đưa thêm một quả: “Bệ hạ bệ hạ, quả này nhất định ngọt hơn quả trước.”
“……”
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn chàng, định hỏi chàng làm sao đấy, nhưng thấy cái mặt béo của chàng đỏ phừng phừng, tràn ngập vẻ nhiệt tình và lấy lòng, nàng lại thôi không hỏi nữa, bơ chàng đi. Nàng đưa mắt về tờ giấy trên tay, nhưng chưa đọc được bao lâu, một cái mặt béo lại thò sang, “Bệ hạ, người đang xem cái gì đấy?”
Nhụy Bạch Y nhắm mắt, liếc chàng: “Vừa rồi chàng không nghe thấy Mộc Nguyệt nói gì sao, là ghi chép đọc sách của cái người tên…… Tĩnh Vương ấy.”
Tô Nhuận Nhuận “À” một tiếng, lùi mặt về.
Thấy Nhụy Bạch Y không lấy làm vui vẻ lắm, chàng không dám quấy rầy nữa, nhưng cái tay béo đang bóc nho không dừng lại. Sợi dây chun căm giận trong lòng chàng mỗi lúc một căng chặt hơn, kéo đến chỗ căng nhất thì buông ra.
Sợi chun nảy lên, bắn Tĩnh Vương phiên bản nhỏ mà chàng đã mường tượng lên bầu trời, sóng vai cùng lũ quạ đen.
Chàng đưa cho Nhụy Bạch Y chưa đến ba quả nho với tốc độ bình thường, Nhụy Bạch Y đã đọc xong tờ giấy kia, bỏ lại vào tay Mộc Nguyệt, “Ừ, viết cũng hay đấy.”
Thật ra nàng có đọc nghiêm túc mấy đâu, bởi vì nàng chưa từng nghe nói về bất cứ quyển sách nào mà Tĩnh Vương nhắc đến. Những quyển sách có trong ghi chép đọc này, có lẽ là do những văn tài cự phách trong lịch sử của nước Đại Đường viết nên. Một kẻ không phải dân bản xứ như nàng chưa đọc được nguyên tác, làm sao thưởng thức được mấy thứ ghi chép đọc sách này chứ.
Câu đáp “Ừ, viết cũng hay đấy” của nàng lại khiến người đàn ông béo xinh đẹp như hoa chìm trong lo sợ bất an.
Đêm đó khi vận động với nàng, chàng hiếm khi không cần Nhụy Bạch Y mở miệng, chủ động lên trên, động tác còn phóng túng lạ thường, vần vò Nhụy Bạch Y đến mức đầu mướt mồ hôi mới buông tha nàng.
Sau khi ôm thân hình mỡ màng của Nhụy Bạch Y đi ngủ, chàng còn mơ thấy một giấc mộng.
Chàng mơ thấy một con mèo hoang tên là “Tĩnh Vương”, kêu mấy tiếng meo meo meo rất là chói tai, xông tới ngoạm miếng thịt ba chỉ cạnh mõm chó của chàng, chàng đuổi theo nó mấy con phố mà không đuổi nó về được.
Tỉnh lại sau cơn mơ, Tô Nhuận Nhuận đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lại thầm mắng tên Tĩnh Vương có thể uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị trai hầu của mình trong tương lai ngàn vạn lần.
Mắng xong chàng mới ngớ ra, ơ kìa?? Sao trong mơ chàng lại biến thành một con chó?!
Vì thế trong khoảng thời gian tiếp theo, cứ rảnh ra là Tô Nhuận Nhuận lại giả vờ vô tình nhắc tới chuyện của Tĩnh Vương và Lị tướng quân trước mặt bé bệ hạ. Chàng nói hai người kia đúng là một đôi trời sinh, bệ hạ nên sớm ngày ban hôn cho họ.
Chàng không ngờ rằng chiêu lèm bèm này lại có tác dụng, nửa tháng sau bé bệ hạ thực sự ban hôn cho hai người kia.
Không những thế, bé bệ hạ còn tiện thể thăng chức cho chàng, đưa chàng từ Khuynh Tâm Quân lên tới Như Ý Lang.
Quần áo của Như Ý Lang đẹp hơn quần áo của Khuynh Tâm Quân nhiều, Tô Nhuận Nhuận hạnh phúc đến mức muốn bay lên bầu trời.
“Bệ hạ, sao người lại đối xử tốt với thần như vậy, thần cảm động quá.” Trong một buổi đêm tối tăm lộng gió, chàng béo nói với bệ hạ béo trong lúc đang vận động.
Bệ hạ béo không trả lời chàng, đau đến mức cắn lên bờ vai nộn mỡ của chàng một cái, sau khi nàng buông ra, hai hàng dấu răng để lại.
Tô Nhuận Nhuận nhếch môi, cái mặt béo cười tươi như hoa.
Thứ khiến chàng càng không tưởng tượng nổi nữa là, ba tháng sau, phẩm vị của chàng lại tăng lên, từ Như Ý Lang thăng thành Quý Phu.
Trải qua ba tháng chỉ ăn chay, cứ mấy ngày lại chạy bộ buổi sáng hồng hộc vài vòng, khi bé bệ hạ đã hao gầy đi nhiều đội mũ Quý Phu lên đầu chàng, mắt chàng hoen lệ.
Mỗi tội nước mắt còn chưa rơi xuống khỏi hốc mắt chàng, mấy cô quan lại đã lên tiếng phản đối.
Nhưng họ vừa mới hô mấy câu đã bị Tương Cô đại nhân át lại. Có Tương Cô đại nhân cầm đầu một đám đại nhân ủng hộ, chàng thuận lợi ngồi lên vị trí Quý Phu.i
Hiện giờ, không còn gã đàn ông nào có thể lay động địa vị của chàng được nữa, trái tim của bé bệ hạ đã bị chàng buộc chặt rồi.
Bá tánh ngoài kia mắng chàng là hồ ly tinh chuyển thế, là yêu phu hại nước, nói chàng không xứng với bệ hạ. Cũng có người cực kì thông minh và lý trí nói chàng và bé bệ hạ là một đôi trời sinh, gái tài trai sắc.
Giữa những tiếng nghi ngờ và chúc phúc ồn ào náo động, bé bệ hạ vẫn kiên định nắm tay chàng.
Chiếc cằm hai ngấn, vòng eo thùng phi, và cả đôi chân voi của bé bệ hạ đều không còn nữa, nàng gầy đến mức trông vô cùng đáng sợ, nhưng chàng vẫn yêu nàng như cũ. Chàng còn hận nghị lực của mình không đủ, không thể tự giới hạn bản thân, đến giờ mỡ màng trên người vẫn còn, chỉ bớt đi một chút mà thôi.
Bởi vậy có lần kẻ mập mạp là chàng vận động với bé bệ hạ gầy gò, chàng suýt ép bé bệ hạ không thở nổi.
Từ đó về sau, chàng cố gắng nghiêm túc với công cuộc giảm béo này. Kẻ có đánh chết cũng không muốn chạy bộ buổi sáng như chàng, rốt cuộc cũng có dũng khí xốc chăn dậy khi gà gáy lần thứ ba, nhảy xuống giường, thở hồng hộc chạy ba lần quanh hoàng cung.
Một năm sau, chàng cũng gầy, gầy đến độ chàng chẳng dám soi gương.
Tuy rằng chàng gầy đến mức có dáng vóc cực kỳ xứng đôi với bé bệ hạ, nhưng chàng cũng không khỏi thấy rất âu sầu chán chường. Chàng không cho phép đám người hầu để gương ở trong tẩm điện, còn cãi nhau một trận với bé bệ hạ, đêm đấy phải vận động một lần với bé bệ hạ họ mới làm hòa được.
Bé bệ hạ bảo chàng đừng tự ép bản thân vì nàng, bảo chàng muốn ăn thì cứ ăn. Sau khi đấu tranh, chàng che lương tâm lại, ăn từ gầy thành béo.
Nhưng bé bệ hạ không ghét bỏ chàng, sau khi được chàng mặt dày mày dạn dỗ dành, bé bệ hạ cũng quỳ gối trước thịt thà dầu mỡ. Nàng tự ăn từ gầy thành béo hơn một tí, dù chỉ một tí thôi nhưng chàng đã rất thỏa mãn rồi.
Bá tánh ngoài kia thấy họ hành hạ vóc dáng bản thân như thế thì nói họ là kẻ điên, bé bệ hạ không để bụng, chàng cũng không để bụng.
Ngày hôm nay, mũ Quý Phu trên đầu chàng thăng cấp thành mũ Hoàng Phu.
Vào khoảnh khắc bé bệ hạ tuyên bố muốn lập chàng làm Hoàng Phu Ngự Lệnh, cả nước đều khiếp sợ. Có người vọt tới cửa cung phá cửa, nói bé bệ hạ hồ đồ rồi, còn có kẻ muốn nhân cơ hội này để tạo phản.
Tương Cô đại nhân dẫn dắt tất cả quan viên ngăn chặn việc này, tróc nã hết những kẻ muốn tạo phản.
Các bá tánh náo loạn một thời gian mà không thấy tác dụng gì thì không náo loạn nữa, chàng tiếp tục mặt dày ngồi trên chức vị Hoàng Phu.
Dạo này nước địch gây sự ở nơi biên giới, có vẻ hơi nghiêm trọng, bé bệ hạ cần phải tự mình đưa quân đánh giặc, kẻo không nước Đại Đường sẽ chìm vào cảnh tan tành giang sơn.
Chàng khóc lóc nhìn nàng dẫn dắt một đám người biết bay bay lên trời, dần hòa vào mây trời, cách chàng mỗi lúc một xa.
Trận này đánh rất lâu, ước chừng phải ba tháng, đánh từ lúc trời Đông giá rét đến ngày Hè nóng cháy, rốt cuộc tin tức bé bệ hạ đánh bại nước địch cũng truyền về.
Chàng nước mắt lưng tròng, vọt tới cửa thành theo các bá tánh, nghênh đón bé bệ hạ chiến thắng trở về.
“Bệ hạ!”
Tô Nhuận Nhuận ngửa đầu đau cả cổ, rốt cuộc cũng thấy dáng hình mà mình luôn nhung nhớ.
Nhụy Bạch Y vẫy vẫy tay áo, quay người trên không, vững vàng đáp đất, để Tô Nhuận Nhuận nhào tới ôm nàng.
Người đàn ông này dường như kích động sắp ngất xỉu, nước mắt nước mũi dầm dề khắp mặt, còn định rướn người hôn nàng, nàng vội đẩy cái mặt béo của chàng ra.
Kiếp trước, trận khóc ngoài bờ biển của tên nhãi Hách Liên Nhuận đã đủ làm nàng khiếp sợ. Khi tiễn nàng ra biên thùy đánh giặc, chàng béo Tô Nhuận Nhuận cũng khóc dầm dề, giờ lại khóc đến nước này, nàng thật lòng thấy không thể chấp nhận nổi.
Nàng quăng một chiếc khăn qua, “Lau khô đi.”
Tô Nhuận Nhuận xoa lung tung, lại ôm lấy nàng.
Đêm đấy chàng béo như hóa điên, quấn lấy nàng làm rất nhiều lần, vận động suốt đến tận khi gà gáy báo bình minh mới bỏ qua. Chàng nói muốn làm bù đủ ba tháng chưa làm, còn nói bù một đêm đúng là chưa đủ, đêm mai bù tiếp, bù cả đêm ngày kia, đêm ngày kìa nữa. Nàng cạn lời cắn chàng một cái.
Nàng vừa cắn xong, tiếng thở dốc của chàng vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng, nàng nghe thấy chàng làu bàu câu kia: “Bệ hạ, người lại hao mỡ rồi, ghét quá đi!”
Đột nhiên mắt nàng tối sầm lại, người nàng rơi xuống, đầu óc choáng váng.
Khi tỉnh lại, một mùi gay mũi xộc vào mũi nàng.
Ngoài cảnh tượng xa lạ như trong dự kiến của nàng, nơi này còn vô cùng dơ dáy bừa bộn, hình như là một căn nhà tranh nhỏ. Cạnh chân nàng có hai chiếc màn thầu nguội lạnh khô khốc, góc tường còn có hai con chuột màu xám đang đào lỗ, tiếng trẻ con khóc vang lên bên tai.
Nàng quay đầu, đằng sau nàng là mấy người nam nữ già trẻ ăn mặc lôi thôi lếch thếch.
Tiếng khóc thút thít kia phát ra từ một đứa con nít tầm bốn tuổi, nó đang được một người phụ nữ trẻ vỗ lưng dỗ dành. Nhưng người phụ nữ càng dỗ thì đứa bé càng khóc dữ hơn.
“Ngoan, đừng khóc nhé con, chờ cha con về là có cái ăn rồi.”
“Oa!”
“Đậu Đậu ơi, mẹ xin con, đừng khóc nữa.”
“Oa!!”
“Đậu Đậu!”
“Oa!!!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng ghét nhất là ồn ào, nhịn một lát mà thấy đứa bé vẫn còn khóc, nàng nói với giọng lạnh băng: “Không được khóc.”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, thằng oắt con khụt khịt mũi, ngơ ngác nhìn về phía nàng.
Mấy người lớn bẩn thỉu cũng nhìn về phía nàng.
[HẾT CHƯƠNG ]