Trước khi Hách Liên Hùng đi Canada, ông đã cãi nhau một trận ỏm tỏi với Dư Nguyệt Lan. Ở Canada một tuần, cơn tức của ông đã dập hết, nhưng ông không biết Dư Nguyệt Lan đã xuôi chưa. Mấy lần ông mở WeChat định nói với Dư Nguyệt Lan một tiếng là ông sắp về, nhưng do dự một lúc lâu ông lại tắt di động đi.
Trợ lý và tài xế định gọi điện về biệt thự để báo với người giúp việc chuẩn bị bữa tối, cũng bị ông cản lại.
Khi máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay tư nhân thì đã hơn giờ rồi. Chạy xe từ sân bay tư nhân về Khu phố sang Vân Loan mất nửa tiếng, tới lúc Hách Liên Hùng về đến nhà, trời đã bắt đầu tối. Dư Nguyệt Lan và Hách Liên Nhuận quả nhiên không biết ông sắp về, bấy giờ vẫn đang bùng bữa trong phòng ăn.
Thấy ông về, Dư Nguyệt Lan chẳng thèm hếch mắt nhìn, tiếp tục ăn cơm với gương mặt lạnh nhạt. Con dao nhỏ trong tay chị càng cắt bít tết mạnh bạo hơn, cọ két két lên đĩa, ai không biết còn tưởng là chị đang mài đá.
Hách Liên Nhuận gọi một tiếng “Bố”.
Hách Liên Hùng lên tiếng “Ờ”, vừa ờ xong thì ông phát hiện ngoài vợ và con trai ông thì còn có thêm một cô bé mặc đồng phục giống con trai ông đang ngồi bên bàn ăn.
Cô bé kia trông cực kì xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn ông một cái.
Cô gái ngồi cheo chéo đối diện con trai ông, tuy rằng hai người không ngồi gần nhau, nhưng Hách Liên Hùng liếc qua liếc lại giữa con trai mình và thiếu nữ xinh đẹp kia, cũng hiểu hòm hòm rồi.
Ông nghĩ thầm: Mắt nhìn của con trai ông khá đấy, hết cách, di truyền từ ông mà.
“Đây là bạn học của A Nhuận à?” Hách Liên Hùng vừa nói vừa đi đến cạnh bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Dư Nguyệt Lan rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn ông, chẳng qua tại sao ánh mắt kia lại như muốn ăn thịt người đến nơi thế nhỉ.
Hách Liên Nhuận cũng nhìn ông, im lặng không nói gì.
Hách Liên Hùng đợi một lát mà không đợi được ai tiếp lời mình, hình như ông thấy không khí trong căn phòng này còn lạnh hơn cả không khí bên ngoài. Vợ và con trai không để mặt mũi cho mình thì thôi, nhưng cô bé ngồi đối diện con trai ông là sao?
Nhìn thấy người lớn tuổi thì chào một câu chú ạ dì ạ là phép lịch sự cơ bản, vậy mà từ khi ông vào đến giờ cô bé này vẫn chưa ỏ ê tiếng nào, có cảm giác như coi đây là nhà luôn vậy.
Cũng may cô bé này không bất lịch sự mãi, có lẽ con bé chỉ không giỏi ăn nói lắm. Không khí lặng đi một lát, đối phương rốt cuộc cũng đáp lại, “Đúng ạ, thưa chú.”
Còn thêm cả xưng hô vào nữa.
Hách Liên Hùng nói câu kia thì cũng chả trông đợi khách đến chơi nhà trả lời, nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt của vợ và con trai ông trên bàn ăn lại vô cùng kỳ quái. Hách Liên Hùng không chịu nổi bầu không khí này, duỗi tay kéo kéo cà vạt.
Lúc này Dư Nguyệt Lan lại đột nhiên quát lên, khiến ông giật mình run tay, suýt thì thít cà vạt thắt luôn cổ mình.
“Gọi chú gì chứ? Phải gọi là bố!!!”
Thật ra câu này cũng không sốc óc lắm, lúc đi vào Hách Liên Hùng đã loáng thoáng đoán được điều gì rồi, nhưng khi nói những lời này, Dư Nguyệt Lan lại thét bằng giọng đinh tai nhức óc.
Trong tình cảnh đang im lặng, tự dưng lại có kẻ gào tướng lên thì vốn đã làm người ta thấy sững sờ, huống chi nội dung của tin tức này lại hơi bị giật gân.
Hách Liên Hùng tự nhận mình là một bậc cha mẹ cởi mở, nhưng ông không cởi mở được đến mức đấy.
Hai đứa nhỏ yêu đương ngọt ngào thời học sinh thì ông không can thiệp, nhưng mới yêu nhau thôi, sao đã gọi bố ngay rồi. Thế này còn sớm quá, còn ra thể thống gì nữa.
Hách Liên Hùng bèn liếc Dư Nguyệt Lan với ánh mắt khó hiểu: “Em nói hươu nói vượn cái gì đấy? Con nó còn nhỏ mà.”
Hách Liên Nhuận nhếch mí mắt nhìn qua, đột nhiên nghĩ ra có lẽ Hách Liên Hùng còn chưa biết Bạch Nhụy Nhụy là con riêng của mình, không thì trước đó Bạch Nhụy Nhụy cũng đã đi qua đi lại trong biệt thự, Hách Liên Hùng thấy cô mặc quần áo hầu gái làm người hầu, không lý nào lại không phản ứng gì.
Hoặc có thể ông sợ Dư Nguyệt Lan tức giận nên vờ như không biết? Nếu như bây giờ ông không dám thừa nhận, Bạch Nhụy Nhụy sẽ đau lòng lắm nhỉ?
Ngẫm đến đây, sắc mặt Hách Liên Nhuận lại lạnh đi, cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm nữa. Cậu không đợi Dư Nguyệt Lan mở miệng, đứng dậy, ra chiều muốn nói chuyện tử tế với Hách Liên Hùng.
Bao lần trước cậu từng xin tiền của Hách Liên Hùng để mua siêu xe, nhưng cũng chưa từng nghiêm túc thế này, cậu nói: “Bố, bố đừng vờ vịt nữa.”
Hách Liên Hùng:?
Hách Liên Hùng còn định nói sẵng Dư Nguyệt Lan vài câu, thằng con ngồi bên trái đột nhiên bảo ông như thế, ông quay đầu nhìn cậu.
Ông còn chưa kịp phản ứng gì, Dư Nguyệt Lan ngồi trên ghế chủ nhà đột nhiên tạt cốc trà chanh bưởi sang. Ông không lùi kịp, bị tạt đầy người.
“……” Người đàn ông không hiểu tình hình ra làm sao đen mặt lại. Ông cảm thấy cuộc đời này hết sống nổi, ông rời nhà một tuần, vất vả lắm mới về đây, thế mà cơn điên của vợ mình còn chưa hết.
Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt, mở miệng định nói điều gì, lại không biết nên nói thế nào, cô gẩy cái nĩa trong tay.
“Em tới thời kỳ mãn kinh rồi à!” Hách Liên Hùng rốt cuộc không giữ được phong độ nữa, mỉa lại Dư Nguyệt Lan một câu ngay trước mặt người ngoài.
Dư Nguyệt Lan tựa như một cây pháo nhỏ đã lên đủ ngòi vì lời này, chị gào lên một tiếng, nhào qua tát cho Hách Liên Hùng một cái: “Ừ ừ ừ! Tôi mãn kinh đấy! Cho nên anh không về nhà suốt một tuần là để ra ngoài hái hoa ngắt cỏ chứ gì? Cái tên khốn kiếp này, dám chê tôi già cơ à?! Bà đây còn bé hơn anh tuổi đấy, anh khinh bà đây già, bà còn khinh anh già hơn đấy! Ngày mai tôi sẽ đi hú hí với bọn trai tơ trong showbiz, cũng đẻ con riêng về tranh di sản của anh!”
Hách Liên Hùng: “……”
Cái đíu gì với cái đíu gì cơ?
Ông tóm lấy hai cái móng vuốt đang múa loạn lên của Dư Nguyệt Lan, ấn chị lên bàn, “Có chuyện gì thì bàn tử tế không được à, lần nào cũng động tay động chân, còn ở ngay trước mặt bạn học của A Nhuận nữa. Em không biết xấu hổ, nhưng anh thấy ngượng đấy.”
Ông không lỡ ấn Dư Nguyệt Lan xuống quá lâu trước mặt người ngoài, đàn áp được chị xong, ông buông chị ra lùi về đằng sau. Nhưng ông không thể ngờ là Dư Nguyệt Lan lại nhào tới, trông kiểu này là muốn sống mái một phen với ông, ông đành ấn chị xuống tiếp.
Hách Liên Nhuận sợ hai người lớn đang kích động sẽ ngộ thương cô em gái xinh đẹp của cậu, bèn nhanh chân bước tới phía sau Bạch Nhụy Nhụy, kéo cô lùi về sau mấy bước.
“Bà điên này, nói rõ ràng đã có được không? Anh chọc em chỗ nào?”
“Đồ đàn ông thối tha, thứ mạt hạng, buông tôi ra! Buông tôi ra!!”
“Em nói chuyện tử tế thì anh buông.”
“Nói chuyện tử tế? Anh cút đi cho tôi! Anh có cái tư cách ấy ư! Anh có bản lĩnh léng phéng sau lưng tôi, mà không có bản lĩnh nghe tôi càm ràm anh mấy câu à?!”
“……”
Hách Liên Hùng nắm lấy cằm Dư Nguyệt Lan, giật mạnh cằm chị lên: “Sao em lại nói câu này nữa? Lên cơn điên gì đấy, ông đây léng phéng sau lưng em hồi nào?”
Dư Nguyệt Lan đạp một cú lên chân Hách Liên Hùng, nhưng ở nhà chị không đeo giày cao gót mà là dép cotton, đạp vào mũi chân Hách Liên Hùng cũng chả xi nhê gì. Chị chỉ có thể phun nước miếng vào mặt ông: “Không léng phéng?! Vậy thì Bạch Nhụy Nhụy ở đâu mà ra!! Bạch Nhụy Nhụy chỉ bé hơn A Nhuận mấy tháng thôi! Lúc tôi vác bụng bầu dưỡng thai cực khổ ở nhà, anh lại ra ngoài ăn chả ăn nem thích ý, đồ đàn ông đốn mạt!!”
Hách Liên Hùng: “…………”
Bạch Nhụy Nhụy là ai?
Ông vẫn không hiểu được dòng logic từ nãy đến giờ của Dư Nguyệt Lan.
Bởi vì hai người lớn chửi bậy như rươi, sợ làm bẩn đôi tai của em gái mình, Hách Liên Nhuận kéo Bạch Nhụy Nhụy sang che tai cô lại.
Nếu không vì cậu muốn Hách Liên Hùng thừa nhận quan hệ cha con giữa ông và Bạch Nhụy Nhụy ngay trước mặt cô, cậu đã kéo Bạch Nhụy Nhụy rời xa khỏi hiện trường gà bay chó sủa này lâu rồi.
Ủa mà không đúng, nếu Dư Nguyệt Lan và Hách Liên Hùng là gà với chó, vậy thì cậu và Bạch Nhụy Nhụy là gì?
Hách Liên Nhuận đột nhiên cảm thấy cũng nên thuê gia sư về dạy mình Ngữ Văn, không thể tập trung vào mỗi Toán Lý Hóa được, cái của nợ này cũng phải trau cmn dồi thôi.
“Bạch Nhụy Nhụy là ai anh còn không biết sao? Vậy anh có biết Bạch Đại Sơn không! Được, nếu anh chưa biết Bạch Đại Sơn, thì hẳn anh biết Vương Nguyệt vợ Bạch Đại Sơn rồi chứ gì!? Anh còn định giả ngu à! Còn định giả ngu này!!” Dư Nguyệt Lan rốt cuộc cũng giãy ra được khỏi đôi tay to của Hách Liên Hùng, rút dép lê đập ông.
Hách Liên Hùng bị chị đánh đến mức phải lùi về sau liên tục, nhưng ông lại không nỡ đánh trả, cuối cùng ông chỉ có thể tóm chặt cổ tay chị lại, ném chị lên bàn ăn giữ chắc chị.
Mấy chiếc cốc trên bàn ăn rung lên ba cái.
Hai tay Dư Nguyệt Lan bị Hách Liên Hùng giữ lại bằng một bàn tay, bả vai bị Hách Liên Hùng ấn xuống bằng tay kia. Chị vừa định đánh trả bằng chân thì đầu gối của Hách Liên Hùng đã ấn xuống, luồn vào khoeo chân chị.
Người đàn ông cưỡi lên chân chị từ đằng sau, không để cho chị nhúc nhích nữa.
Nếu không phải tóc Dư Nguyệt Lan rối như ổ gà, áo vest đen đắt đỏ của Hách Liên Hùng dính đầy trà chanh, thì hình ảnh này trông cũng ra dáng ấn phẩm cấm trẻ em dưới tuổi đấy.
Hách Liên Nhuận giật giật khóe miệng, nghĩ bụng không biết có nên bịt kín mắt của Bạch Nhụy Nhụy luôn không.
“Bạch với Sơn cái nỗi gì, Vương với Nguyệt thế quái nào? Em suốt ngày luyên tha luyên thuyên gì thế? Gặp chuyện gì bình tĩnh nói với nhau không được hả, hai đứa nhỏ còn ở đây kìa, em bớt bớt đi, có còn ra dáng trưởng bối nữa không!”
Hách Liên Hùng tức giận đen hết mặt mày, ông chưa từng nghe thấy mấy cái tên mà Dư Nguyệt Lan xổ ra liên tùng tục bao giờ, còn con riêng gì gì đó lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Ông chỉ mới rời nhà có một tuần, sao tự nhiên lại có thêm một đứa con gái rồi?
“Anh nói tôi không biết xấu hổ? Anh mới không có mặt mũi ấy!” Hốc mắt Dư Nguyệt Lan hoe đỏ, cuối cùng chị thực sự đã bị Hách Liên Hùng ấn chặt không còn đường nhúc nhích, hết cách, chỉ có thể nói: “Được, anh buông tôi ra đã, tôi sẽ nói rõ ngọn ngành với anh!!”
Hách Liên Hùng thấy chị bình tĩnh hơn một chút thì mới buông chị ra.
Dư Nguyệt Lan đẩy mạnh Hách Liên Hùng ra, cảm thấy giọng mình khản đặc đi. Chị phăm phăm đi lấy cốc nước uống một ngụm, lại phăm phăm quay lại, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hách Liên Hùng.
Chị nâng tay chỉ về phía Nhụy Bạch Y đang bị Hách Liên Nhuận che tai lại: “Con bé kia, chính là Bạch Nhụy Nhụy!”
Hách Liên Hùng nhìn sang đấy.
?
“Con bé này không phải là bạn gái của A Nhuận sao?” Hách Liên Hùng nhíu mày.
Dư Nguyệt Lan quẳng một chiếc dép lê khác sang: “Cái loại cầm thú này! Chúng nó là anh trai em gái! Anh trai em gái yêu đương thế nào được?!”
“……” Hách Liên Hùng đen mặt né tránh dép lê.
Dư Nguyệt Lan đi chân trần lại nhào về phía ông.
Bó tay, tính tình người phụ nữ này như pháo nổ, không dằn nổi dù chỉ một phút.
Tình hình hỗn loạn tới tận khi trời tối hẳn, Hách Liên Hùng mới thêu dệt được ngọn nguồn từ những câu chửi mắng của Dư Nguyệt Lan.
Dư Nguyệt Lan còn kêu Trương Tú Lệ tìm kết quả xét nghiệm ADN ném vào mặt ông.
Ông nhìn tờ kết quả xét nghiệm ADN kia, trên đấy viết tên của ông và Bạch Nhụy Nhụy, phía dưới là một đống thống kê về thông tin nhiễm sắc thể, một câu bắt mắt được viết bằng chữ Hán giản thể: Xác suất quan hệ cha mẹ – con cái giữa hai người được tính là .%
Hách Liên Hùng: “……”
Cái quái gì cơ.
Từ những lời ba la bô lô của Dư Nguyệt Lan, ông sắp xếp lại, nguyên nhân của chuyện này phải lội ngược dòng về một tấm ảnh thiếu một nửa bị đè dưới gối của ông.
Tấm ảnh bị cháy mất một nửa, mặt trước là ảnh bán thân của ông, hình như ông còn ôm một người phụ nữ.
Nhưng chỉ thấy được bả vai và cánh tay của người phụ nữ kia, còn phần lớn đã bị cháy mất. Mặt sau ảnh có ghi hai chữ: Vương Nguyệt.
Vì thế Dư Nguyệt Lan bèn căn cứ vào nửa bức ảnh và hai chữ “Vương Nguyệt” này để thêu dệt nên một bức tranh liên tưởng cực kỳ phong phú.
Chị cảm thấy cái cô Vương Nguyệt này là niềm tiếc nuối trong lòng ông, yêu mà không có được, không thể nào quên, cho nên ông mới đặt ảnh của cô ta dưới gối. Nhưng ông lại sợ vợ phát hiện nên nhịn đau đốt nửa tấm ảnh đi, chỉ cần ghi tạc trong lòng là được rồi.
Sau khi phát hiện được bức ảnh này, Dư Nguyệt Lan lập tức nói bóng nói gió hỏi thăm mấy người bạn thuở nhỏ và bạn bây giờ của ông xem có ai biết người phụ nữ tên “Vương Nguyệt” này không.
Bạn của ông đều bảo không nhớ có người tên như thế, nhưng một người mới chỉ ăn một bữa cơm với ông, về cơ bản còn không tính là bạn bè lại đột nhiên nói một câu, anh ta nói anh ta có biết một người phụ nữ tên “Vương Nguyệt”.
Dư Nguyệt Lan bảo người nọ thuật lại tất cả thông tin anh ta biết về “Vương Nguyệt” này cho chị, người nọ bèn nhắn tin sang.
Dư Nguyệt Lan tìm hiểu theo thông tin mà người nọ cung cấp, thì tra ra được người phụ nữ tên Vương Nguyệt này đã chết năm trước.
Nhưng cô ta có một đứa con gái tuổi tầm tầm Hách Liên Nhuận, tên là Bạch Nhụy Nhụy.
Tuy rằng cô ta không phải là mẹ đơn thân, còn có một người chồng tên là Bạch Đại Sơn, nhưng sau khi Vương Nguyệt chết, gã Bạch Đại Sơn này cũng chẳng thèm để tâm đến Bạch Nhụy Nhụy.
Đàng nội trọng nam khinh nữ, cũng không muốn chăm lo cho đứa con của vợ trước là Bạch Nhụy Nhụy, nên Bạch Nhụy Nhụy bị ném sang nhà em trai thứ hai của Vương Nguyệt, cũng là nhà cậu hai của Bạch Nhụy Nhụy. Bạch Nhụy Nhụy vào ở nhà em trai thứ hai của Vương Nguyệt không bao lâu, thì người em thứ hai này qua đời vì tai nạn giao thông.
Tóm lại Dư Nguyệt Lan chỉ căn cứ vào một bức ảnh cháy và một cái tên bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà tự tưởng bở ra một vở tuồng ân ái tình thù, cũng nhất quyết buộc chồng mình vào cái cô Vương Nguyệt chỉ biết mỗi tên chứ không còn dây mơ rễ má gì nữa này.
Chị nằng nặc cho rằng người phụ nữ tên Vương Nguyệt này chính là người mà chồng mình lưu luyến trong lòng mãi không quên được.
Người trong lòng này còn đẻ cho ông một đứa con riêng, sau đó kết hôn với người đàn ông khác.
Sau khi Vương Nguyệt chết, sở dĩ Bạch Đại Sơn mặc kệ Bạch Nhụy Nhụy, không phải là vì trọng nam khinh nữ, mà là phát hiện Bạch Nhụy Nhụy cũng không phải là cốt nhục của gã ta.
Thấy cốt truyện trơn tru trôi chảy thế này, Dư Nguyệt Lan khóc ba ngày ba đêm trong phòng. Hồi đấy ông đi làm ăn bên Pháp, chứ nếu lúc ấy ông mà ở nhà, Dư Nguyệt Lan nhất định sẽ không nhịn nổi mà chạy tới rồ dại lên với ông.
Vừa hay dạo ấy ông rất bận, phải nửa tháng sau mới về nhà. Trong nửa tháng ấy, Dư Nguyệt Lan đã bình tâm lại rồi, chị làm ra một chuyện lớn rung chuyển trời đất quỷ thần khiếp sợ.
Chị phái người trà trộn vào ngôi trường ban đầu Bạch Nhụy Nhụy học, cố tình đụng vào người Bạch Nhụy Nhụy, mượn cớ đấy giật mấy sợi tóc của cô.
Sau khi góp nhặt được tóc của Bạch Nhụy Nhụy, chị giấu kín tóc của cô đi. Chờ ông về, chị lại giả vờ cắt móng tay cho chồng, cắt rách cả móng tay chồng ra, góp nhặt máu của chồng về.
Chị cầm máu của chồng và tóc của Bạch Nhụy Nhụy chạy tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN, ấy thế mới có tờ kết quả xét nghiệm ADN mà ông đang cầm trong tay lúc này.
Hách Liên Hùng: “……”
Bà này có sức tưởng tượng phong phú như thế, sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi?!
À mà không, tại sao tờ kết quả xét nghiệm ADN này lại ghi có .% huyết thống với mình nhỉ?
Dư Nguyệt Lan chọc ngón tay thật mạnh vào tờ kết quả xét nghiệm ADN: “Giấy trắng mực đen rành mạch, kết quả xét nghiệm khoa học từ bệnh viện đàng hoàng đây, tôi xem anh còn lươn lẹo thế nào được nữa?!”
Họ không phát hiện, thiếu niên tóc bạc bấy giờ vẫn đứng chung với Bạch Nhụy Nhụy nhìn họ ở cách đó không xa bỗng nhăn nhó mặt mày, đổ người về phía trước.
Nhụy Bạch Y vội đỡ lấy cậu, phát hiện đôi mắt thiếu niên đỏ phát khiếp, “Anh làm sao vậy?”
Hách Liên Nhuận đẩy cô ra: “Em tránh xa anh ra.”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại lộ ra vẻ hoảng loạn.
Trước kia cậu không xem kết quả xét nghiệm ADN là vì cậu vẫn còn ôm hi vọng trong lòng.
Vừa nãy khi Hách Liên Hùng lật xem nó, cậu bất cẩn nhìn lướt thấy dòng cuối cùng trong bản báo cáo, chút hi vọng trong lòng cậu hoàn toàn sụp đổ.
Thiếu niên che ngực, ngất xỉu.
“Con trai!” Dư Nguyệt Lan xông tới.
——
Dư Nguyệt Lan nhất định không thể tưởng tượng nổi có ngày chị lại hành hạ thằng con trai bé bỏng của mình đến độ làm nó phải nhập viện.
Sau khi Hách Liên Nhuận được đưa vào bệnh viện sắp xếp đâu vào đấy, Hách Liên Hùng không giải thích gì cả, chỉ nói tiện thể tới bệnh viện cả rồi, vậy thì ông lại xét nghiệm ADN với Bạch Nhụy Nhụy một lần.
Không, một lần chưa đủ, xét ba lần luôn đi.
Dư Nguyệt Lan nhìn vẻ mặt “Cây ngay không sợ chết đứng” “Lười nhảm nhí với em” của ông, thì rất muốn đập nát cái vẻ phỉnh phờ vờ vịt như không có chuyện gì này. Chị không ngại đập thêm ba bản kết quả xét nghiệm ADN lên mặt ông, để mặt ông rát chết thì thôi.
Vì thế chị đáp ngay “Xét đi, ai sợ ai”, đồng ý cho ông và Bạch Nhụy Nhụy xét nghiệm ADN ba lần.
Bệnh viện mà họ đến là bệnh viện khủng nhất cả tỉnh, hiệu suất cực cao, xét nghiệm ADN sẽ có kết quả chỉ sau ba tiếng.
Trong thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm ADN, Hách Liên Nhuận lẳng lặng nằm trên giường bệnh mãi mà không tỉnh. Bác sĩ nói cậu không có gì đáng lo, lòng Dư Nguyệt Lan càng thắt lại.
Ba tiếng trôi qua, Hách Liên Nhuận vẫn chưa tỉnh lại, kết quả xét nghiệm ADN thì lại ra lò rồi.
Một con dấu to tổ chảng đỏ chót được đóng trên báo cáo, viết rõ: Đã kiểm tra, không có quan hệ ruột thịt.
Ba tiếng nữa trôi qua, một bản kết quả xét nghiệm ADN mới lại được xuất ra.
Hách Liên Nhuận không biết rằng trong tiếng từ sáng sớm đến tối mịt mà cậu nằm không muốn tỉnh này, ông bố bà mẹ của cậu đã kéo Bạch Nhụy Nhụy đi xét nghiệm ADN ba lần.
Ba bản kết quả xét nghiệm ADN kia đều chứng minh tinh tường kỹ càng tỉ mỉ rõ rành rành rằng Bạch Nhụy Nhụy với bố cậu chẳng có liên quan cóc khô gì đến nhau, hoàn toàn chỉ là hai người xa lạ.
Không, chẳng mấy nữa họ sẽ không còn là người xa lạ.
Dư Nguyệt Lan cầm ba bản kết quả xét nghiệm ADN kia, những ngón tay được giữ gìn đẹp đẽ run lên, môi chị cũng run.
“Chuyện, chuyện này không thể nào……” Chị cứ lẩm bẩm mãi.
Hách Liên Hùng lạnh mặt: “Giấy trắng mực đen rành mạch, kết quả xét nghiệm khoa học từ bệnh viện đàng hoàng đây, anh xem em còn hiểu lầm anh thế nào được nữa.”
Dư Nguyệt Lan: “……”
Chị cố gắng truy lại ký ức, nhớ tới hôm chị định mang tờ giấy có vết máu của Hách Liên Hùng và tóc của Bạch Nhụy Nhụy lao đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN.
Hôm ấy……
Hôm ấy hình như Hách Liên Nhuận vừa đi chơi bóng rổ bên ngoài về, bị thương ở đầu gối. Chị còn mắng cậu một trận, bảo cậu lấy giấy lau đầu gối xong mà không vứt gọn trong thùng rác, để bừa phứa trên sofa.
Sau đó có lẽ chị đã……
Bất cẩn, lấy nhầm mẩu khăn dính máu. Sau đó khi ngồi lên chiếc BMW màu hồng, hình như BMW nghiền qua cục đá to, xe rung rinh, chị cũng bị lắc người, làm rớt cả cái túi trong tay.
Sợi tóc của Bạch Nhụy Nhụy bị rơi ra ngoài. Chị cúi xuống nhặt, lại phát hiện hình như số tóc rụng dưới sàn nhiều hơn mấy sợi.
Chị không nghĩ ngợi nhiều, nhặt tất cả lên.
Cho nên…… rất có thể, sợi tóc của chị đã lẫn vào với tóc của Bạch Nhụy Nhụy.
Sau khi vào bệnh viện, chỉ cần lấy một sợi tóc, có lẽ chị đã không cẩn thận lấy nhầm tóc của mình……
Cho nên…… Chị nhầm! Rồi!!!! Kết quả giám định cuối cùng của bệnh viện, thật ra là từ tóc của chị và máu của Hách Liên Nhuận!
Chuyện này chuyện này……
Dư Nguyệt Lan cắn phần môi dưới run rẩy, nhớ lại chuyện nhầm nhọt sang trồng trọt mà mình đã làm. Hách Liên Hùng nói móc lại chị: “Anh mà có người trong lòng hay yêu đơn phương gì đó mà còn để ý đến em được sao? Gia tộc Hách Liên nhà anh làm nghiệp lớn, hùng hậu hơn nhà họ Dư của em bao nhiêu lần, mắc gì phải liên hôn. Anh mà thích người khác thì còn đến lượt em gả cho anh nữa hả? Anh mà có con riêng, thì chả nhẽ lại mặc kệ nó để nó không cha không mẹ? Bức ảnh kia là hồi chúng mình đi nghỉ mát ở Hawaii, em không nhớ à? Trí nhớ bị chó ăn hả? Đằng sau bức ảnh đấy rõ ràng là hai chữ “Nguyệt Lan”, nhưng chữ “Lan” bị đốt rồi, chỉ còn chữ “Nguyệt” thôi, thế mà em còn giỏi đến mức xẻ từ Nguyệt ra để đọc à? Hồi đấy cô bạn của em sang nhà mình chơi, thằng cháu của cổ nghịch bật lửa rồi đốt bức ảnh. Anh vội dập lửa rồi nhét tạm dưới gối, không muốn vứt đi, định ra tiệm ảnh xem người ta còn giữ file không. Nếu phải ảnh của người lưu luyến trong lòng thì anh còn để ở chỗ dễ bị em phát hiện như dưới gối ư? Trên đời có bao nhiêu cô tên là Vương Nguyệt, sao em không tìm từng đứa con trai con gái của mỗi cô Vương Nguyệt ấy rồi xét nghiệm ADN với anh đi? Em xem em đã làm ra chuyện gì rồi! Ai bảo em rảnh rỗi quá suốt ngày chỉ đâm đầu vào tiểu thuyết, đọc ngu cả người! Em thực sự cho rằng thằng tổng tài bá đạo nào cũng nuôi con riêng với đơn phương ai đấy mà không được hả? Bọn anh bận lắm! Không có thời gian léng phéng bên ngoài đâu!”
Dư Nguyệt Lan: “……”
(Từ Nguyệt trong tên Dư Nguyệt Lan viết như vầy 玥, nếu tách đôi ra thì sẽ thành 王月: Vương Nguyệt.)
Ba bản kết quả xét nghiệm ADN kia đã mang lại đủ tự tin cho Hách Liên Hùng, giúp ông cuối cùng cũng có thể bô lô ba la mắng đã đời, khiến Dư Nguyệt Lan rụt cổ lại im thin thít không dám phản bác.
Phê, cmn, tít.
Bà vợ ngốc nghếch này, về nhà phải trị cho đến nơi đến chốn.
“Chồng, chồng ơi……” Dư Nguyệt Lan cắn môi dưới đi qua, giật tay áo Hách Liên Hùng.
Hách Liên Hùng hếch cằm, không để ý tới chị.
Ở bên kia, Hách Liên Nhuận vẫn không muốn tỉnh lại, Nhụy Bạch Y ngồi bên giường cậu học thuộc từ mới tiếng Anh.
Cô đợi một lúc lâu, Dư Nguyệt Lan và Hách Liên Hùng mới nói chuyện xong, đi vào phòng từ bên ngoài.
Thấy Hách Liên Nhuận còn đang hôn mê, Dư Nguyệt Lan nhăn hết mặt lại, hốc mắt đỏ lên: “Con trai, tại mẹ không tốt, mẹ hiểu lầm bố con rồi, Bạch Nhụy Nhụy nào phải con riêng của bố con, con bé trong sạch đó!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Tại sao lại phải dùng cái từ trong sạch này chứ.
Giây tiếp theo, thiếu niên tóc bạc không tỉnh lại bất kể bác sĩ và Nhụy Bạch Y có gọi thế nào bỗng bật dậy tanh tách từ giường, giật cái khăn trên trán ném đi: “Mẹ! Mẹ muốn hại chết con hả?!”
[HẾT CHƯƠNG ]