Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhụy Bạch Y còn chưa kịp lau khô cho Hách Liên Nhuận thì một bàn tay to đã đặt lên eo cô, ôm chầm lấy cô.
……
“Anh là chó hay sao mà lại cắn người.”
Không rõ là do cậu nhóc này cảm thấy xấu hổ quá phải xả giận một tí, hay là do kỹ thuật hôn của cậu vụng về thật, mà khi Nhụy Bạch Y đi ra từ căn phòng nhỏ, môi cô sưng đỏ hết lên, lòng môi còn bị xước một chỗ.
Vì phải mau mang thức ăn chó cho Harpy nên cô cũng không để Hách Liên Nhuận trì hoãn mình lâu. Lúc cô đi ra, cậu trai đứng bên trong còn hơi ngây ngẩn, mặt hẵng còn thòm thèm.
Đến khi Nhụy Bạch Y đi xa, cậu mới nhìn quanh quất trái phải, đi ra khỏi phòng, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác yêu đương vụng trộm.
Nhụy Bạch Y đi đến căn phòng nhỏ hường hòe ở lầu hai của Harpy, lấy một túi thức ăn cho chó ra khỏi cái tủ hồng hòe be bé của nó, đi về phía phòng của Dư Nguyệt Lan.
Hách Liên Nhuận đút hai tay trong túi quần, giả vờ đi dạo theo sau cô, đi được nửa đường thì gặp dì Vương chuẩn bị bưng sữa sang cho Dư Nguyệt Lan.
Cậu nhướng mày, nhận lấy khay từ tay dì Vương: “Không phải mẹ cháu bị bệnh sao, để cháu đưa cho, tiện thể thăm mẹ cháu.”
“……” Cái mặt già của dì Vương đỏ lên.
Hóa ra cậu chủ còn ghim chuyện dì ta lừa cậu chủ trong điện thoại. Nhưng đấy là tại bà chủ bắt dì ta lừa mà, dì ta oan quá!
——
Dư Nguyệt Lan đuổi Hách Liên Hùng đi rồi thì đắp mặt nạ nằm đọc tiểu thuyết trên giường, con Husky lắm lông nằm lăn lộn kế chân chị.
Lăn một lúc, tai của chú Husky bỗng dựng lên. Nó lăn long lóc nhảy xuống khỏi giường, chạy như điên về phía cửa.
Dư Nguyệt Lan liếc nó một cái, cúi đầu đọc tiểu thuyết tiếp.
Nhụy Bạch Y vừa chuẩn bị gõ cửa, một con chó đã bổ nhào vào chân cô, cô duỗi tay sờ sờ đầu nó, gõ cửa, “Bà chủ, cháu tới đổ thức ăn chó cho Harpy ạ.”
Dư Nguyệt Lan không thèm cả ngẩng đầu, “Vào đi.”
Nhụy Bạch Y cầm thức ăn cho chó vào phòng, tìm thấy cái bát nhỏ màu hồng của Harpy ở mép giường của Dư Nguyệt Lan. Cô ngồi xổm xuống đổ thức ăn cho chó vào trong bát, vẫn chưa phát hiện Dư Nguyệt Lan ngồi trên giường đang vụng trộm lia mắt quan sát cô, không lật thêm tờ tiểu thuyết nào nữa.
“Mẹ.” Đột nhiên có người gọi chị.
Quyển sách Dư Nguyệt Lan đang cầm run lên.
Chị nhìn về phía cửa phòng, hóa ra là thằng con trai chết giẫm có việc mới tới bắt vạ mình của chị.
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn lướt qua người tới, không phản ứng gì, tiếp tục đổ thức ăn chó cho chú Husky.
Hách Liên Nhuận vờ như không hề quen biết cô Bạch Nhụy Nhụy này. Cậu bưng sữa bò đi vào phòng, vẻ trêu chọc còn chưa tan hết, cố ý nói: “Mẹ, mẹ đã khỏi bệnh chưa mẹ ơi?”
Dư Nguyệt Lan lườm cậu: “Cút!”
Hách Liên Nhuận để khay lên bàn, cầm sữa bò đưa sang: “Nào mẹ ơi, mẹ uống thêm sữa đi. Sữa bò bổ sung canxi, sau này đỡ bị choáng váng đấy ạ.”
“Cái thằng ranh này, mày giở trò đấy hả? Mẹ mày có té xỉu bao giờ! Mẹ chỉ muốn lừa mày về nhà thôi!” Dư Nguyệt Lan nhấc gối quăng sang.
Hách Liên Nhuận không tránh, nhận một cái gối vào lòng.
Cậu liếm môi, cố ý đi vòng qua bên cạnh Nhụy Bạch Y. lúc đi vòng sang cậu còn chạm mũi chân mình vào gót chân cô, khóe môi nhếch khẽ, rồi lại đi đến đầu giường bên kia của Dư Nguyệt Lan, đưa gối của mẹ về sau lưng chị để chị dựa tiếp.
“Mẹ, mẹ đừng động tí là nổi cáu thế, cáu nhiều không tốt cho da, cẩn thận phí cái công mẹ đắp mặt nạ đấy ạ.”
Dư Nguyệt Lan phát một cái lên người Hách Liên Nhuận: “Tại mày nói thế nên mẹ mới giận đấy chứ? Mày với bố mày cùng một giuộc, đều là cái loại khiến người ta không bớt lo nổi!!”
Hách Liên Nhuận không nói gì, cọ cọ xương ngón tay lên cạnh mũi. Cậu không đừng được, liếc bóng dáng xinh đẹp còn đang ngồi xổm bên mép giường đổ thức ăn chó cho Harpy thêm cái nữa.
Dư Nguyệt Lan lại lải nhải bên tai cậu, hỏi cậu có phải cậu hết tiền nên mới về không. Chị nói, dù cậu ngoan ngoãn chạy về nhà cũng vô dụng thôi, phải xem biểu hiện của cậu đã, cậu cư xử tử tế thì chị mới đồng ý để Hách Liên Hùng mở lại thẻ cho cậu.
Toàn bộ quá trình này, Hách Liên Nhuận chỉ đáp lại một chữ “Vầng”.
Nhưng câu đáp không mặn không nhạt của cậu cũng không hề ảnh hưởng đến sự phát huy và hứng thú lải nhải lẩm bẩm của Dư Nguyệt Lan. Chỉ cần có người đứng trước mặt chị, là chị có thể đắm chìm trong một chuỗi lè nhè làu bàu, không thể dừng miệng được.
Mãi đến khi cô gái nhỏ mặc đồ hầu gái ngồi bên mép giường cho Harpy ăn no rồi đứng dậy.
Cô thấy mình không nên quấy rầy hai mẹ con họ nói chuyện nên cô chẳng nói gì cả, yên lặng xách thức ăn chó lui ra ngoài. Harpy phe phẩy cái đuôi chó đi theo sau cô, rất có dáng dấp muốn cao chạy xa bay với cô.
“Mẹ, bài tập về nhà hôm nay hơi nhiều, con về làm bài tập đây.” Hách Liên Nhuận nói xong câu này, cũng mặc kệ Dư Nguyệt Lan có cho phép hay không, cậu đút tay túi quần, nghênh ngang bỏ đi.
“Hừ, mẹ đã nói xong đâu! Mày mà làm bài tập về nhà nỗi gì?! Mẹ đã từng thấy mày làm bài tập về nhà bao giờ đâu, mày quay lại đây cho mẹ!”
Cuốn tiểu thuyết mà Dư Nguyệt Lan đang cầm đập vào lưng Hách Liên Nhuận. Hách Liên Nhuận thây kệ, lập tức đi ra ngoài, tiện thể bế con Husky đang ngoe nguẩy sau Nhụy Bạch Y ném vào trong phòng, rồi sập cửa lại đánh “Rầm”.
“……” Ở trong phòng, Dư Nguyệt Lan với thằng con trai chó cún của mình nhòm nhau lom lom một lát. Chị cảm thấy giọng mình hơi khản đi, bèn nâng cốc sữa uống một ngụm, nói với Harpy: “Con trai, ngoạm tiểu thuyết về đây cho mẹ.”
Harpy không phải là một con Husky thường, mà là một con Husky cực kì giỏi giang đã được thầy dạy thú huấn luyện rồi. Nó “Gâu” một tiếng, lập tức tung tăng bốn cái chân ngắn ngoạm lấy quyển sách có viết mấy chữ《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 ở trên mặt đất lên, nhảy về phía giường.
——
Nhụy Bạch Y đi đến chỗ ngoặt, bị thiếu niên tóc bạc đã thay áo hoodie trắng kéo đến giữ chặt trên tường. Nhụy Bạch Y bị cậu nhấc lên trên, cô hơi kinh ngạc một thoáng, chống hai tay lên vai thiếu niên, “Anh làm gì đấy?”
“Anh ghen lắm.” Khóe môi thiếu niên tóc bạc cong lên thành nụ cười xấu xa.
Nhụy Bạch Y:?
“Ghen với Harpy.” Hách Liên Nhuận nói.
Nhụy Bạch Y: “……”
Dường như sợ bị phát hiện, cậu trai hơi sốt ruột, mặt cậu đỏ lên, cậu mau mắn thơm lên hai bên má của cô gái, kề bên tai cô nói: “Nhụy Nhụy, bé đừng hòng trốn, bé chỉ có thể là của Hách Liên Nhuận anh thôi! Đừng sợ, anh sẽ che chở cho bé, chúng mình cố đợi đến lúc tốt nghiệp nhé. Bố anh từng nói sẽ cho anh % cổ phần công ty sau khi anh tốt nghiệp, về sau tất cả những thứ của gia tộc Hách Liên cũng đều là của anh. Đợi anh tốt nghiệp rồi, anh sẽ cho bé danh phận bà chủ của nhà Hách Liên.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Cô như thể bị một thằng nhóc ương bướng bế lên, sau đấy thằng nhóc bảo cô, bao giờ ống tiền của nó đầy rồi, nó sẽ mua kẹo cho cô ăn.
Thằng nhóc ngang bướng này lại nói mấy câu vừa sến súa vừa trẻ trâu rồi mới rốt cuộc buông cô ra. Cậu xoa bóp cằm cô, lại thơm lên mặt cô một cái, “Bé cưng à, ngày mai gặp nhé.”
Nhụy Bạch Y: “…… Ừ.”
——
Hôm nay giáo viên không giao bài tập về nhà gì, Nhụy Bạch Y đọc sách tiếng Anh một lát, rửa mặt rửa chân sạch sẽ rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới quấn chăn vào, di động đã vang lên, cô click ra xem, hóa ra là có người lạ gửi lời mời kết bạn.
Trước kia lúc về phòng cô đã nhận được tin nhắn này rất nhiều lần, nhưng vì bên kia không ghi chú gì cả nên Thường Xảo Xuân thường xuyên bảo cô đừng add người lạ, đừng nghe số máy lạ. Dạo này lừa đảo nhiều lắm, người này người kia nghe điện thoại nên bị mất từng này từng nọ tiền, thế nên Nhụy Bạch Y sẽ không đồng ý lời mời kết bạn đến từ người lạ mà không có ghi chú.
Lần này cô cũng chuẩn bị làm lơ, nhưng lại thấy cuối cùng đối phương cũng ghi chú: Bé cưng à, bé mau đồng ý đi! Bạn trai bé đây!
Nhụy Bạch Y: “……”
Bấy giờ cô mới nghiêm túc nhìn thoáng qua avatar của người kia, đấy là một người Mỹ da đen bện tóc kiểu thừng. Nhụy Bạch Y cảm thấy người này rất là xấu, không thể nào liên hệ anh ta với Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ được.
Mang theo nỗi nghi hoặc không lý giải nổi vì sao Hách Liên Nhuận lại muốn dùng bức ảnh như thế làm avatar, cô vẫn ấn đồng ý lời mời kết bạn.
Hai dấu đỏ lập tức nhảy lên.
Hách Liên Nhuận: Không ngoan, tới tận giờ mới đồng ý lời mời kết bạn của anh
Hách Liên Nhuận: Gọi anh là “anh hai” thì anh sẽ tha cho bé, gửi tin nhắn thoại ấy.
Nhụy Bạch Y: “……”
Tin thoại?
Hỏi rồng thần nhỏ xong cô mới hiểu rõ hóa ra WeChat còn có chức năng thần kỳ như thế. Cô vốn định lờ Hách Liên Nhuận đi, nhưng vì tò mò, cô vẫn ấn vào nút ghi âm.
Cô chỉ định bấm thử xem tình hình sao, cũng không biết nói gì cho hay. Xui xẻo làm sao đúng lúc này Thường Xảo Xuân lại đi ra từ trong WC, còn cầm áo chíp của cô trên tay. Thường Xảo Xuân nói: “Nhuỵ ơi, quần áo lót bẩn của cháu mợ giặt cho cháu rồi đấy, mai mặc đồ mới đi nhé.”
Tay Nhụy Bạch Y run lên, cô vội buông lỏng cái nút kia ra. Nhưng cô vừa buông tay, thì tin nhắn thoại đã gửi đi rồi.
Nhụy Bạch Y: O.O
Cô không tin là có thể thần kỳ như thế, cũng không hy vọng nó lại thần kỳ như vậy, bèn chọc ngón tay vào nút phát lại trên tin nhắn thoại mà mình gửi đi.
Giọng nói giống giọng mợ hai cô như đúc vang lên: “Nhuỵ ơi, quần áo lót bẩn của cháu mợ giặt cho cháu rồi đấy, mai mặc đồ mới đi nhé.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Căn phòng nhỏ mà Trương Tú Lệ sắp xếp cho hai người tuy rằng bé nhưng đầy đủ mọi thứ. Họ có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng, còn có một cái ban công nhỏ để phơi quần áo. Thường Xảo Xuân đang phơi quần áo quay đầu lại, nghi hoặc: “Sao còn ghi âm nữa?”
——
Hách Liên Nhuận nghe xong tin nhắn voice này thì ngây người ba giây, một dòng ấm nóng dâng thẳng từ mũi chân lên đến đỉnh đầu.
Cậu liếm liếm môi, gõ một dấu “?” chuẩn bị gửi sang, nhưng ngẫm tới chuyện gửi lộn tin thế này, bây giờ chắc hẳn cô nhóc kia đang trùm chăn kín mít vì xấu hổ, hận không thể đập nát điện thoại luôn.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, vờ như không phát hiện, tắt màn hình, thảy điện thoại di động qua một bên.
Nhưng vừa nhắm mắt vào thì cậu lại không khỏi mường tượng đến một hình ảnh nào đấy.
Đêm nay cô nhóc kia thay bộ đồ hầu gái, đường cong ở chỗ đấy càng được phác họa hoàn mỹ hơn, y như hai…… quả đào vừa to tròn vừa đáng yêu, được quần áo bao bọc lấy.
Cậu cào tóc mình như điên, vò mái tóc dày mượt màu bạc thành đầu tổ quạ. Cậu cảm thấy cứ thế này mãi thì không ổn, bèn bật máy tính chơi game.
Ván này cậu chưa chơi được hai phút đã rơi xuống đất thành hộp, Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ nhảy tới loot trang bị của cậu, “Pa, pa bị sao đấy? Yêu vào là yếu tay hả?”
(Rơi xuống đất thành hộp: thuật ngữ game PUBG, chết sớm. Người chơi nhảy dù xuống game để bắt đầu chơi, chết thì biến thành hộp gỗ nên rơi xuống đất thành hộp là chết rất nhanh.)
Tiếng cười của Tư Anh Hàn phát ra từ màn hình: Phì, đã có bạn gái rồi còn dùng tay làm gì nữa? Thằng Uông con không hiểu thì đừng nói lung tung.
Hách Liên Nhuận: “……”
Trò này còn chơi bời sao được nữa, mặt cậu càng đỏ ối, cậu quăng điện thoại đi như củ khoai nóng phỏng tay.
Nửa tiếng sau, thiếu niên tóc bạc chạy vào phòng tắm.
Đêm đó cậu còn mơ một giấc mộng. Cậu mơ thấy mình nuôi một con mèo trắng như sữa. Cậu nuôi một lúc thì em miu trắng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ hầu gái.
Em gái xinh này trông giống Bạch Nhụy Nhụy như đúc, cậu gặm lên cặp đào của cô, bắt cô gọi cậu là anh hai, sau đó……
Chuyện đầu tiên cậu phải làm sau khi thức dậy vào sáng mai, ấy là thay ga giường.
(Tương tự như cái kink gọi nhau là daddy, bên Tàu có cái kink gọi nhau là anh trai – em gái.)
——
Nhụy Bạch Y bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, cô vội vàng hắt nước rửa mặt, buộc bừa tóc lên, mặc đồng phục trường vào. Cô bước ra khỏi biệt thự trong cái lạnh của buổi sáng, đi về phía trạm xe bus.
Tối hôm qua sau khi cô ngủ, hình như trời đổ cơn mưa, hôm nay sắc trời không sáng sủa lắm, sương mù mênh mông, có lẽ lại sắp mưa. Lúc cô đi ra ngoài, Thường Xảo Xuân nhét cho cô một chiếc ô, cô mới đứng ở trạm xe bus chưa bao lâu, quả nhiên những hạt mưa to bằng hạt gạo trút xuống.
Tay cô lần vào chiếc túi bên hông, rút chiếc ô trong ấy ra. Cô còn chưa kịp bung dù thì một chiếc ô lớn màu đen đã che trên đầu cô.
Một người đàn ông vận comple đen đứng trước mặt cô.
[HẾT CHƯƠNG ]