Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng cái vẻ mặt “Bố đây từng có rất nhiều bạn gái, bé là một trong số đó, đương nhiên cũng có đãi ngộ được anh đây đưa về tận nhà rồi” của pa là làm sao á?
May mắn thay, chị dâu xinh đẹp cuối cùng cũng được danh chính ngôn thuận của cậu chàng vẫn chưa đọc ra ý này khuôn mặt của pa cậu ta, nên cô không nghi hoặc gì, cũng chẳng ghen tuông, chỉ gật đầu một cái, giọng điệu không màng hơn thua, “Được.”
Sau khi Hách Liên Nhuận vào trọ trong trường, thẻ của cậu đã bị Dư Nguyệt Lan cắt chi tiêu, đống siêu xe xếp hàng trong gara cũng phủ một lớp bụi, không thể đến trọ trên trường cùng cậu. Bây giờ cậu muốn đưa bạn gái về nhà, thì đương nhiên không thể đưa bằng xe căng hải, cậu bèn đá Uông Đạt Phàm một cái.
Bình thường phản ứng của Uông Đạt Phàm đều nhanh như tên lửa, nhưng bây giờ không phải Hách Liên Nhuận vừa mới có bạn gái sao, cậu chàng không thể hiểu được cú đá này của Hách Liên Nhuận có ý gì, còn trợn đôi mắt to ngây thơ vô tội nhìn cậu: “Pa, sao đấy?”
Lý Thành Lâm rất săn sóc đi tới, tránh tầm mắt của Bạch Nhụy Nhụy, nhét chìa khóa xe mình đang cầm vào tay Hách Liên Nhuận, “Dùng xe của em đi anh.”
Uông Đạt Phàm: “……”
À, hóa ra là ý này hả, pa, con sai rồi.
Nhưng pa à, sao pa lại đến nông nỗi này, đưa bạn gái về còn phải dựa vào sự tiếp tế của anh em.
Hách Liên Nhuận lại chẳng hề tự giác được sự nghèo túng của mình, cậu nhướng mày nhìn Lý Thành Lâm, vỗ vỗ vai cậu này. Cậu cực kì khách khí nắm chặt chiếc chìa khóa xe, đưa Bạch Nhụy Nhụy đi về phía chiếc Lamborghini sang chảnh đỗ ngoài trường.
Lên xe rồi, Hách Liên Nhuận nắm tay lái, quay đầu liếc Bạch Nhụy Nhụy một cái. Cậu cảm thấy cô đẹp quá mức, lại không nhịn được nhìn thêm cái nữa, mở miệng nói: “Bữa tối nay bé muốn ăn gì?”
Nhụy Bạch Y nói: “Mình về nhà ăn.”
Tuy rằng biệt thự không được coi là nhà cô, nhưng hiện tại có thể tạm thời trở thành nhà mình.
Ngày nào Thường Xảo Xuân cũng chờ cô về biệt thự ăn cơm chung.
Hách Liên Nhuận nhệch miệng, “Đã thành bạn gái của bố đây mà còn không ngoan hử?”
Nhụy Bạch Y:?
Giọng điệu của thiếu niên ngang ngược, xen cùng chút tức giận: “Bạn gái phải ăn tối chung với bạn trai.”
“……”
Ăn bữa tối với Hách Liên Nhuận rồi mới về cũng chẳng sao, lúc này Nhụy Bạch Y mới “Ừ” một tiếng muộn màng, “Vậy để mình báo một tiếng với mợ hai.”
Sắc mặt của Hách Liên Nhuận bấy giờ mới tươi tỉnh hơn. Cậu nắm bánh lái, lái xe ra khỏi chỗ đỗ, khóe môi nhếch nhẹ lên, lại hỏi lại câu vừa rồi: “Bé muốn ăn gì?”
Nhụy Bạch Y lấy di động ra khỏi túi áo, chuyên tâm ghép vần bằng bàn phím, trả lời: “Gì cũng được.”
Hách Liên Nhuận hỏi: “Bé ăn được cay không?”
Làn da của Bạch Nhụy Nhụy trắng thế này, làm cậu không khỏi cảm thấy cô gái nhỏ này chỉ được nuôi lớn bằng sữa bò, chưa bao giờ động vào những món có vị nặng.
Nhụy Bạch Y: “Ăn được.”
“Vậy anh đưa bé đi làm chầu lẩu nhé.” Hách Liên Nhuận không nghĩ gì nhiều, nếu Bạch Nhụy Nhụy ăn được cay, thì phản ứng đầu tiên của cậu chính là vậy ăn món này đi. Bây giờ là đầu Thu, buổi tối hơi lạnh, phải ăn món gì nóng hổi mới sung sướng tâm hồn.
Nhụy Bạch Y gật đầu, “Được.”
Vì thế chiếc Lamborghini ngầu lòi sang chảnh màu xanh lá mạ chạy đi, lái về phía một tiệm lẩu ồn ào huyên náo mở gần trường.
Tới cửa tiệm lẩu, Hách Liên Nhuận xuống xe, cậu đứng cạnh xe một lát rồi mới nghĩ ra một chuyện, bèn đi đến ghế phụ mở cửa cho bạn gái.
Nhưng cửa vừa mở ra, cậu phát hiện bạn gái vẫn đang cầm di động gõ chữ.
Sắc mặt cậu lạnh đi, giọng có vẻ khó ở, “Đang tán dóc với ai đấy?”
Những lúc Nhụy Bạch Y chuyên tâm làm gì thì không thích bị người khác quấy rầy, cô cau mày, nói: “Mợ hai của mình.”
Hách Liên Nhuận: “……”
Cậu không nhịn được, rướn người lại gần ngắm nghía màn hình di động của Nhụy Bạch Y, phát hiện một dòng tin ngắn ngủn trên khung chat WeChat: [ Mợ hai, tối nay cháu hẹn đi ăn với bạn, không về ăn cơm đâu ạ, mợ đừng ]
Nội dung dừng lại ở chữ “đừng”, Hách Liên Nhuận thấy Nhụy Bạch Y đang gõ chữ “đ” và “ơ”, gõ mãi gõ mãi mới tới chữ “i”, bàn phím ghép phiên âm cuối cùng mới hiện ra chữ “đợi”.
Hách Liên Nhuận: “……”
Cho nên đừng nói với cậu là cô bạn này gõ suốt cả đường đấy nhé?
Cô ấy muốn làm họ hàng với ốc sên hay gì.
Nhụy Bạch Y chưa phản ứng được là phía trên đã gợi ý từ “đợi” rồi, bàn tay nhỏ xanh xao vẫn đang dò trên bàn phím tìm chữ “j” để ghép âm tiếp. Hách Liên Nhuận nhìn không nổi nữa, cậu cầm cổ tay cô, tay kia thì cầm lấy di động của cô, “Để anh gõ cho.”
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn cậu, thấy ngón tay dài khớp xương rõ ràng của cậu ấn mấy cái thoăn thoắt, tin nhắn cô đánh mãi không xong nhanh chóng được cậu hoàn thành. Cậu còn đổi phần [cháu hẹn đi ăn với bạn], thành [cháu hẹn đi ăn với bạn trai].
Nhụy Bạch Y không có phản ứng gì, đợi cậu ấn gửi, nhưng cô lại thấy Hách Liên Nhuận do dự một chút, rồi lại đổi “bạn trai” về “bạn học”, bấy giờ mới gửi tin cho mợ hai của cô.
“Anh sợ bé bị phụ huynh mắng.” Hách Liên Nhuận nói.
Đây là lần đầu tiên cậu biết mình còn có thể suy nghĩ thấu đáo cho người khác như thế, nhưng yêu sớm đúng là vảy ngược của nhiều bậc phụ huynh, chớ có chạm vào, kẻo ngày mai mợ hai của cô nhóc này lại làm loạn trên trường, cậu với cô mới yêu nhau đã phải chia tay.
Nhắn tin xong Nhụy Bạch Y mới xuống khỏi xe, tò mò ngó nghiêng cửa tiệm lẩu kia.
Hách Liên Nhuận chân dài, tuy rằng cậu đi rất chậm, nhưng chỉ mấy bước đã vào tới tiệm lẩu. Vào đến nơi, phát hiện không có ai đằng sau, cậu mới bất chợt phản ứng được, bèn lui ra ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay với Bạch Nhụy Nhụy còn đang nhìn xung quanh.
Nhụy Bạch Y ngoan ngoãn đi qua.
Hách Liên Nhuận đút tay túi quần, ngắm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô một lúc, mở miệng nói: “Đưa tay đây nào.”
Nhụy Bạch Y không nghi hoặc gì, vươn tay ra.
Cô gái này đột nhiên ngoan quá, khóe môi Hách Liên Nhuận nhuốm ý cười. Cậu bỏ một bàn tay to ra khỏi túi quần, cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Nhụy Bạch Y.
Khoảnh khắc nắm lấy tay cô, tim cậu như bị giật điện.
Hách Liên Nhuận nhẹ nhàng kéo Nhụy Bạch Y tới bên cạnh cậu, nắm tay cô đi về phía tiệm lẩu.
Phần lớn những đứa loanh quanh gần trường đều là học sinh của trường THPT số I. Một con xe Lamborghini đã khiến không ít người để ý, hơn nữa bản thân Hách Liên Nhuận còn có hào quang của đầu gấu trường. Lúc đỗ xe trước cửa tiệm, cậu xuất hiện như siêu sao, khiến không ít kẻ giơ di động lên.
Lúc này cậu dắt tay Bạch Nhụy Nhụy, trai xinh gái đẹp, cùng sóng bước vào tiệm lẩu. Đám học sinh nhào tới hóng hớt đều sốc óc, tiệm lẩu ồn ào bỗng nhiên im bặt, ai cũng giả vờ dùng cơm tiếp không để ý đến họ, khóe mắt lại khóa chặt vào họ.
Có đứa gan dạ hơn, dám chĩa thẳng ống kính vào hai nhân vật chính, Hách Liên Nhuận vừa lạnh lùng liếc mắt qua, họ lại lập tức cất di động đi, vùi đầu ăn cơm, như thể vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hách Liên Nhuận đưa thực đơn cho Nhụy Bạch Y, để cô chọn tùy thích, cậu đứng dậy đi lấy đĩa ớt cay.
Còn chưa vào bữa mà ảnh đẹp của họ đã tràn lan khắp các mạng xã hội. Những đề tài như “A a a a a a Nhuận Thần bị hoa khôi mới đăng cai tán đổ rồi!”, “Tình yêu màu nhiệm có một không hai giữa đầu gấu trường và học sinh chuyển trường”, “Tối nay trường THPT số I sẽ có rất nhiều nữ sinh mất ngủ, khóc lóc thảm thiết đến bình minh” vân vân, lập tức được đôn lên thành hot topic của Tieba.
Nhưng ở quán bar cách đó xa xa, Tư Anh Hàn đang ngồi bên bạn gái lại nắm được điểm mấu chốt khác, bèn đăng tin cười nhạo trong group chat.
Không chỉ cậu ta, mà Lý Thành Lâm và Uông Đạt Phàm cũng phát hiện ra, ba người bèn oanh tạc trong group chat, cách màn hình mà còn có thể nghe được tiếng nhạo báng của họ.
Tuy rằng Bạch Nhụy Nhụy nói cô ăn được cay, nhưng Hách Liên Nhuận sợ khái niệm cay của cô không cùng cấp bậc với khái niệm cay của cậu, nên cậu chọn nồi hai ngăn, bên trái là nước lẩu dầu siêu cay, bên phải là nước lẩu vị cà chua.
Nước dùng trong nồi sôi lên, kêu vang sùng sục. Nhụy Bạch Y đói lâu lắm rồi, cô chẳng thèm liếc nồi nước cà chua lấy một cái, chọc đũa vào nồi dầu siêu cay, gắp một miếng ruột già ra ăn, hơi nóng của nồi lẩu phả lên mặt cô.
Hách Liên Nhuận thấy cô ăn lẩu cay vui vẻ như thế, có vẻ chẳng sợ cay chút nào thì không bỏ thêm đồ ăn vào ngăn nước cà chua nữa. Thậm chí cậu còn gắp một miếng thịt viên không được ai để ý trong nồi cà chua lên, nhúng nhúng vào nồi nước cay, rồi gắp vào bát mình.
Cậu đang thưởng thức dáng vẻ phồng má ăn uống của cô gái nhỏ thì chiếc di động trên bàn rung lên không ngừng. Cậu ăn một miếng mề gà, click mở ra xem. Group chat “Bộ tứ gầu gấu trường THPT số I” của họ nhảy ra mấy tin liền.
LTL: [ Anh à, mà không, em phải gọi anh một tiếng ông nội ơi, bố mày cho ông mượn con xe Lamborghini mua tận triệu tệ, là để ông đưa ẻm đến cửa hàng lẩu hả? @ Nhuận ]
Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ: [ Đúng đấy đúng đấy! Tới lúc đó con Lamborghini của anh Lý sẽ nồng nặc mùi lẩu cho coi. Pa, pa không thấy xấu hổ hả!! @ Nhuận ]
Lãng Tử Cánh Đen: [ Đại ca, lần đầu tiên hẹn hò với chị dâu mà lại ăn lẩu à? Anh nghĩ cái gì thế? Bạn gái em còn đang cười anh đây này @ Nhuận ]
Hách Liên Nhuận: “……”
Người này lại hoàn toàn chưa ý thức được có vấn đề gì, cậu vô cùng nghiêm túc gõ chữ rep lại: [ Ăn lẩu thì làm sao, không được à? ]
Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ lập tức gửi cho cậu một cái link Zhihu, tiêu đề: 【 Lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái, nhất định không được ăn lẩu!!! 】. Ba cái dấu chấm than đằng sau được tô đỏ, vô cùng bắt mắt.
(Zhihu: Web hỏi đáp của Tàu, tương tự Quora hoặc Reddit)
Hách Liên Nhuận cau mày, click vào link, scroll xuống, thấy bài Zhihu này lấy ví dụ bằng một bộ phim.
Bộ phim này kể chuyện nam chính và nữ chính đi hẹn hò trong Lễ Tình Nhân, nữ chính hỏi nam chính đi ăn đồ Nhật hay ăn cơm Tây. Nam chính ngẫm nghĩ rất là nghiêm túc, nói đi ăn lẩu đi, còn nói sau giờ cửa hàng XXX giảm giá %, rồi thật sự đưa nữ chính vào cửa hàng lẩu ăn lẩu.
Lớp trang điểm của nữ chính bị hơi nước làm nhòe, cảnh tượng cãi cọ ầm ĩ trong tiệm lẩu khiến nữ chính tưởng tượng đến những ngày tháng củi gạo mắm muối và bao chuyện chua xót mà mình gặp phải sau khi kết hôn với nam chính, vì thế ăn được một lúc, nam nữ mì chính cánh cãi nhau.
Thế là, ăn xong bữa lẩu, họ chia tay nhau bằng tốc độ bàn thờ.
Hách Liên Nhuận: “……”
Cái quái gì vậy mẹ.
Không phải chỉ ăn lẩu thôi hả.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Món lẩu này vừa cay vừa nóng, Bạch Nhụy Nhụy ăn đến mức đỏ ửng mặt lên. Có lẽ vì cay nên chốc chốc cô lại le lưỡi, nhưng cô ăn có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Hách Liên Nhuận bèn buông di động rất thản nhiên, để kệ ba con gà nhép tiếp tục cười nhạo trong group chat.
Thứ nhất, Tiểu Nhụy Nhụy của cậu có trang điểm đâu, lúc ăn lẩu ẻm vẫn đẹp rạng ngời chói lóa, hơi nước của nồi lẩu hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của ẻm.
Thứ hai, lẩu là món ngon truyền cmn thống của Trung Quốc, là một sự tồn tại đỉnh của chóp, ngon hơn mấy thứ đồ Nhật cơm Tây gì gì đó nhiều!
“Mình muốn ăn thêm ruột già.” Nhụy Bạch Y vớt nồi một lúc, không vớt được ruột già, bèn mở miệng nói.
Hách Liên Nhuận cười một tiếng, nói “Được”, lập tức vẫy tay kêu người phục vụ mang thêm ruột già lên. Cậu thuận tay bỏ thêm mấy món mà cậu thấy Bạch Nhụy Nhụy thường xuyên gắp ăn vào.
Lúc này, thấy cằm cô dính ít nước lẩu, cậu rút một tờ khăn giấy đưa qua.
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu, “Hửm?” một tiếng.
Hách Liên Nhuận không định để cô tự lau, bèn duỗi tay ra xa hơn, cầm khăn lau cái cằm mềm mại của Nhụy Bạch Y.
Cảnh này không biết đã bị ghi lại trong ống kính của ai đó.
——
Ăn xong nồi lẩu đi ra, trời đã tối đen hẳn, Bạch Nhụy Nhụy lại nhận được cuộc gọi của mợ hai cô.
“Vâng, mợ đừng lo lắng, cháu về ngay đây ạ.” Nhụy Bạch Y nói với người ở đầu dây kia.
Hách Liên Nhuận đút tay túi quần đi bên cạnh, nhìn cô một cái, nghĩ thầm chắc không đi xem phim được rồi.
Nhụy Bạch Y cúp điện thoại, quay đầu nhìn Hách Liên Nhuận: “Mình phải về rồi.”
Hách Liên Nhuận cũng không muốn hại con gái nhà người ta đi về bị phụ huynh mắng, cậu gật đầu, “Ừ, anh đưa bé về.”
Nhụy Bạch Y do dự một chút, cũng chẳng nói gì cả, “Ừ” một tiếng với Hách Liên Nhuận.
Lúc lên xe, không rõ là do Hách Liên Nhuận đột nhiên nghĩ thông hay gì, trước kia cậu toàn lên xe trước, để Nhụy Bạch Y tự ngồi vào ghế mình, bây giờ cậu lại cực kì ga lăng, cậu mở cửa ghế phụ cho Nhụy Bạch Y trước, đợi cô lên xe rồi, cậu mới đi vòng về ghế lái.
Ngồi vào ghế lái rồi vẫn còn chưa hết, Hách Liên Nhuận lại nghiêng người cài dây an toàn cho Nhụy Bạch Y.
Lúc cài dây an toàn, hơi thở của hai người cách nhau rất gần. Hách Liên Nhuận cố ý thắt dây thật chậm, hơn nữa trước khi lên xe, cậu đã vụng trộm đóng cửa sổ xe lại, bên trong nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không nhìn được bên trong.
Chiêu này là do Tư Anh Hàn dạy cậu.
Nguyên nhân là tại câu nói của Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ: [ Pa, ăn lẩu xong chả lẽ pa định hôn cái miệng đầy mùi rau thơm với mùi lẩu á? Trời ơi, pa, sao pa ăn mặn thế! ]
Lúc ấy Hách Liên Nhuận đã thấy hơi giật mình vì cái từ “hôn” chỉ xuất hiện một lần trong câu nói kia, cậu liếm liếm môi.
Ngay sau đó group chat cũng bàn tán linh tinh, nói cả đến bí quyết lớn để được hôn môi lúc hẹn hò do Lãng Tử Cánh Đen Tư Anh Hàn có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất tự mình truyền thụ. Lý Thành Lâm và Uông Đạt Phàm đều im thin thít, nhiêm túc ngồi xổm lắng nghe sau màn hình.
Lúc ấy Hách Liên Nhuận cảm thấy nhàm chán, bèn tắt thông báo của group chat. Nhưng trong khoảnh khắc giao diện chat bị tắt đi, thì cậu vừa hay nhìn thấy Lãng Tử Cánh Đen giảng đến đoạn khi lên xe, nhất định phải thắt đai an toàn cho con gái, sau đó tiện thể hôn luôn.
…
Nhụy Bạch Y ngửi thấy mùi lẩu trên người Hách Liên Nhuận, thấy cậu thắt dây an toàn cho mình mà lâu như mất cả thế kỷ. Cô lại đợi thêm một lát, thấy cậu vẫn chưa có ý bỏ ra, cô nói: “Để mình tự thắt.”
Hách Liên Nhuận lại giữ cổ tay cô lại vào đúng lúc này, hàng mi dài dày rung động, cô thấy trái cổ nhô lên của cậu chuyển động. Thiếu niên mở miệng nói: “Còn nhớ bé đã nói gì không?”
Nhụy Bạch Y:?
Hách Liên Nhuận vẫn cúi người trước mặt cô. Cậu cách cô rất gần, cô có thể thấy rõ sợi tóc màu đen chưa được nhuộm hết sang màu bạc của cậu.
Thấy cô không phản ứng gì, thiếu niên lại nói: “Bé còn chưa đền di động cho anh đâu.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Bạn trai còn muốn bắt bạn gái đền di động hả?
Tuy rằng nàng chưa thể hoàn toàn thấu hiểu hai từ này, nhưng rồng thần nhỏ đã từng giải thích với nàng, trong thế giới này, bạn gái và bạn trai là mối quan hệ thân thiết chỉ sau quan hệ vợ chồng, hai quan hệ này chỉ khác nhau ở chỗ đã có hôn thú hay chưa.
Hách Liên Nhuận đột nhiên rất muốn dọa cho Bạch Nhụy Nhụy bật khóc, ngón tay dài của cậu nắm lấy cằm Bạch Nhụy Nhụy, khóe môi cong lên đầy đen tối, “Không đền được bằng tiền, thì đền bằng da thịt nhé?”
Nhụy Bạch Y: “……”
Cái tên ngốc nghếch này còn nhớ tới chuyện ấy hử.
Hách Liên Nhuận thấy cô ngây ra, có vẻ khá là sợ thì lại hơi không đành lòng. Nếu dọa người ta phát khóc thật thì cậu cũng chẳng nỡ, bèn sửa lại lời: “Gọi anh hai một tiếng cũng được. Bé gọi anh một tiếng anh hai, anh sẽ không bắt bé đền nữa.”
Lúc nói lời này, tầm mắt Hách Liên Nhuận không tự chủ được nhìn chằm chằm vào môi Nhụy Bạch Y. Vì không lâu trước đấy vừa ăn lẩu xong, cô gái này còn chấm ớt cay chả khách khí chút nào, ăn rất nhiều ớt, nên đôi môi cô đỏ ửng lên. Bấy giờ màu đỏ do ăn cay kia còn chưa tan hết, trông môi cô càng giống hai quả anh đào, khiến người ta muốn hái.
Tâm tư của cậu càng trở nên vô cùng rối loạn, đôi môi đỏ trước mặt lại chủ động lại gần, dán lên môi cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, tim Hách Liên Nhuận thảng thốt nảy lên như bị điện giật, cậu cảm thấy mình suýt ngất xỉu.
Đôi môi kia không rời đi ngay, còn đang ấn trên môi cậu. Ấn một lát, cái lưỡi nhỏ đưa ra, miêu tả lại hình dáng môi cậu.
Hách Liên Nhuận tê dại hết cả người.
Cậu tưởng rằng đến đấy là thôi, nhưng sự chủ động và lớn mật của đối phương còn lâu mới dừng lại ở đây. Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng của người con gái vang lên, như thể ghét bỏ sự vụng về của cậu, “Anh mở miệng ra chút đi.”
Hách Liên Nhuận: “……”
Đệt.
Cậu không thèm làm người tốt gì nữa, cũng muốn ra sức chứng tỏ điều gì đấy. Cậu vô cùng muốn chứng minh rằng thực ra cậu đã thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, chứ không phải là một thằng nhãi ngây ngô.
Bọn con trai tuổi này đều rất khó chịu khi người khác cảm thấy bọn nó ấu trĩ ngây thơ, tuổi mà muốn mình già dặn như ông lão . Cậu lập tức giữ gáy Nhụy Bạch Y, đảo khách thành chủ.
Ngoài cửa sổ xe, người đến người đi, ánh đèn đường màu vàng cam thắp sáng bóng tối bao bọc quanh nó.
Hai học sinh cấp mặc đồng phục trường đeo cặp sách vừa mới mua bút chì B xong, đi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm. Lúc đi ngang qua một chiếc Lamborghini màu xanh lá mạ lòe loẹt, họ không nhịn được đứng cạnh đấy chụp một bức ảnh.
Lúc họ bỏ đi, họ không hề nghe thấy động tĩnh gì ở trong xe, nhưng lại có người kêu khẽ một tiếng trong xe.
Đường sá rộn ràng nhốn nháo, chiếc Lamborghini đỗ ở đấy lù lù bất động. Có lẽ phải nửa tiếng sau, Lamborghini mới có dấu hiệu khởi động.
Chuyện này dừng lại là vì một cú điện thoại.
Mợ hai của Bạch Nhụy Nhụy lại gọi điện tới, hỏi tại sao mà cô còn chưa về tới biệt thự.
Nhụy Bạch Y không ngờ cậu nhóc Hách Liên Nhuận này lại thiếu kinh nghiệm đến mức làm rách cả môi cô, đau ghê gớm. Cô xoa xoa môi, nói với Thường Xảo Xuân: “Kẹt xe ạ, có lẽ phải một lát nữa cháu mới về đến nhà.”
Cô cũng không thể nói là mình có bạn trai, bạn trai vốn định đưa cô về, nhưng lại rầy rà mất một lúc rất lâu.
Thường Xảo Xuân nghi ngờ: “Bây giờ đã qua giờ cao điểm tan tầm rồi mà, sao xe bus còn bị tắc được?”
Nhụy Bạch Y vốn không giỏi nói dối lắm, Thường Xảo Xuân hỏi cô như vậy, cô lặng đi, mất một lúc lâu mới nói: “Gặp phải một con chó vàng to rất là dữ ở trên đường ạ.”
Hách Liên Nhuận còn đang đắm chìm trong màn nóng bỏng ban nãy chưa hoàn hồn, cậu ngước mắt nhìn cô một cái.
Thường Xảo Xuân: “Chó vàng to?”
Nhụy Bạch Y: “Vâng.”
Cô nói: “Con chó này dữ lắm ạ.”
Hách Liên Nhuận lại nhìn cô cái nữa.
Cô cháu ngoại của mợ học không giỏi lắm, nhưng bình thường vẫn khá ngoan, chưa nói dối mợ bao giờ. Thường Xảo Xuân không nghi ngờ nữa, hỏi: “Phải bao lâu nữa mới về được?”
Nhụy Bạch Y gậy ốp di động: “Tầm mười mấy phút ạ.”
“Được, vậy cháu chú ý an toàn, xe đến trạm thì mau chạy về nhà Hách Liên nhé!” Thường Xảo Xuân cúp điện thoại.
Nhụy Bạch Y bỏ di động ra khỏi tai, lập tức quay đầu nói với Hách Liên Nhuận: “Anh mau đưa em về nhà đi.”
Hách Liên Nhuận nhìn thoáng qua đôi môi càng đỏ hơn của cô, ho khan một tiếng. Cậu “Ừ” với cô, hỏi địa chỉ nhà cô.
Nhụy Bạch Y bình tĩnh thản nhiên đáp: “Khu phố người giàu Vân Loan.”
“Hở?” Hách Liên Nhuận hơi kinh ngạc, cậu chưa kịp nói một câu “Trùng hợp nhỉ”, thì chiếc di động đặt trên giá đã vang lên, Trương Tú Lệ gọi tới.
Cậu sợ trì hoãn lâu Bạch Nhụy Nhụy về nhà sẽ bị mắng, bèn đeo tai nghe lên nghe máy, lái xe đi.
“Cậu chủ! Không ổn rồi!!” Dãy số gọi tới là của Trương Tú Lệ, nhưng người nói lại là dì Vương phụ trách việc mang sữa bò cho cậu.
Giọng điệu của dì Vương rất là khoa trương, dạt dào cảm xúc.
“Sao vậy ạ?” Hách Liên Nhuận nhệch môi, lái xe rất nhanh. Nếu Tiểu Nhụy Nhụy của cậu đã nói với mợ hai cô ấy là hơn mười phút nữa sẽ về đến nhà, thì cậu cũng không thể làm mợ hai của cô thất vọng được.
Giọng dì Vương tràn ngập đau khổ: “Cậu chủ, bà chủ, bà chủ té xỉu rồi!! Bác sĩ nói bà chủ bệnh nặng lắm, cậu mau về thăm bà ấy đi!!”
Hách Liên Nhuận lại nhệch môi, phá lệ hùa theo chiêu trò của mẹ mình, lên tiếng “Được”.
Cậu còn nói: “Mấy dì chăm sóc mẹ cháu tử tế nhé, cháu về ngay đây.”
Dù sao Tiểu Nhụy Nhụy cũng ở trong Khu phố người giàu Vân Loan, cậu đưa cô về rồi tiện thể đi nghe Dư Nguyệt Lan lải nhải một lúc cũng không sao.
Con Lamborghini chạy như điên trên đường cao tốc, bốn bánh múa may, chỉ chốc lát sau đã chạy vào khu biệt thự trong Khu nhà giàu Vân Loan, cậu hỏi cho chắc: “Căn nào?”
Tuy rằng chiếc áo len lông dê mặc trong áo đồng phục của Bạch Nhụy Nhụy đã sờn trắng cả, chiếc túi đựng bút cô dùng cũng rách rưới, đôi giày cô đeo không biết là của nhãn hiệu nào, nhưng thiếu gia Hách Liên chẳng bao giờ để ý đến cách ăn mặc của người khác lại cảm thấy với diện mạo và khí chất của cô bạn gái nhỏ nhà mình, cô ấy nhất định cũng là kẻ sinh ra trong nhung lụa như cậu.
Đều sinh sống trong Khu phố Vân Loan sang chảnh này, biết đâu cô ấy còn là hàng xóm của cậu không chừng. Nếu là vậy, thì đây quả là duyên phận diệu kỳ lắm thay.
Bạch Nhụy Nhụy nâng ngón tay nho nhỏ xanh xao, chỉ vào một tòa nhà trong số đó.
Cậu nhìn sang, là tòa nhà cao nhất to nhất hoành tráng nhất, trông quen mắt đáo để.
Hách Liên Nhuận lặng đi mấy giây, nhướng mày: “Căn đó hả?”
Nhụy Bạch Y gật đầu.
Hách Liên Nhuận:?
Cậu nâng tay lên, đưa ngón tay của Nhụy Bạch Y chỉ qua hướng khác, tới căn biệt thự sát vách với nhà cậu. Cậu cảm thấy cô nhất định chỉ sai rồi, “Căn đó mới đúng phải không? Bé có uống rượu đâu.” Mà còn chỉ sai cả nhà mình.
Nhụy Bạch Y thu tay về, giọng nói vẫn thản nhiên lặng lờ: “Không, chính là căn đó đấy, nhà của anh đó.”
——
Dư Nguyệt Lan đang cầm lọ sơn móng sơn đến ngón chân út, ngước mặt lên hỏi: “Nó nói nó về ngay hả?”
“Dạ!” Dì Vương gật đầu.
Trương Tú Lệ đứng bên cạnh nói: “Bà chủ, mới nãy mở loa ngoài mà.”
“……”
Dư Nguyệt Lan tiếp tục sơn móng, nói rất chắc mẩm: “Vậy thì không phải là giọng nó đâu, hoặc nó nhất định bị ai đấy bắt cóc rồi.”
Trương Tú Lệ nói: “Bà chủ, đấy là tình tiết chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi ạ.”
“……”
Dư Nguyệt Lan khịt mũi, “Thế thì chị đây chờ!”
Con Husky đang giẫm tới giẫm lui một chiếc áo hoodie màu lam trên sofa đột nhiên trợn mắt, ngước cái mặt chó lên.
Nó ngửi ngửi không khí, phóng về phía cửa lớn bằng tốc độ tên lửa, còn đệm theo tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu!”.
Cọ sơn móng trong tay Dư Nguyệt Lan vẹo đi, quẹt lên da, chị nhíu mày: “Thằng lỏi cha Hách Liên Hùng đã về đấy à.”
Trương Tú Lệ: “Không phải ạ.”
Dì Vương thấy người ngoài cửa, mở to hai mắt: “Cậu chủ, là cậu chủ ạ!”
Cọ sơn móng trên tay Dư Nguyệt Lan suýt thì rớt xuống mặt đất, “Thằng lỏi con à?”
—
“Em không vào chung với anh đâu, em muốn đi tìm mợ hai em.” Nhụy Bạch Y xuống xe xong là định chạy tới cửa ngách khác ngay. Cô sợ Thường Xảo Xuân lo lắng nên phải đi trước còn báo tin bình an cho mợ.
Hách Liên Nhuận nhíu mày, kéo cô lại: “Bé sợ cái gì?”
Khi Bạch Nhụy Nhụy thẳng thắn thành khẩn nói với cậu cô thật ra là người giúp việc của nhà cậu, xương mày cậu giật lên một cái, kinh ngạc xong thì cậu tiếp nhận sự thật này rất nhanh.
Có lẽ là do Dư Nguyệt Lan rảnh rỗi hay đọc mấy quyển tiểu thuyết “Tổng tài bá đạo yêu tôi” xàm xí gì gì đó, những lúc làm bài tập nhàm chán quá, thi thoảng cậu có vụng trộm đọc tiểu thuyết của mẹ mấy lần, nên đã từng biết đến mấy chuyện tình giữa thiếu gia nhà giàu với thiếu nữ nghèo khổ chăm chỉ gì gì đó rồi.
Lúc này, thấy Bạch Nhụy Nhụy vội vàng chạy đi như thế, cậu tưởng cô sợ cha mẹ cậu phát hiện họ đang yêu nhau thì sẽ chia rẽ họ, sa thải mợ hai của cô, nên cậu đau lòng khôn xiết kéo cô về.
“Bé đừng sợ, không sao đâu, anh đi vào chung với bé.” Thiếu niên còn chưa thành niên, nhưng trong đầu đã có mấy chữ “trách nhiệm” rồi. Cậu không nề hà mình đang ở lứa tuổi nên học hành chăm chỉ, không nên yêu sớm. Cậu nắm bàn tay nhỏ của Bạch Nhụy Nhụy, bước nhanh vào cửa nhà, muốn cho cô một danh phận.
“Anh với em vào chung làm gì? Em muốn đi tìm mợ hai của em.” Nhụy Bạch Y hất tay cậu ra, nhanh chân chạy mất.
Xương mày Hách Liên Nhuận giật đùng đùng, ý muốn bảo vệ chưa từng có nảy sinh trong trái tim cậu, cậu nhấc chân đuổi theo cô, “Nhụy Nhụy, bé đừng chạy!”
Hóa ra những gì trong sách viết là có thật.
[HẾT CHƯƠNG ]