Ngày tháng , trời quang gió nhẹ.
Tô Thanh Gia mặc váy đen, tóc búi cao.
Carlos không biết phải làm thế nào để an ủi cô. Tối qua cô khóc suốt đêm, khóc nhiều đến mức tim anh cũng nhói theo.
Lưu Mộng Nhã. Anh từng ghét Lưu Mộng Nhã vì cô không biết điều, suốt ngày cướp mất bạn gái của anh. Bella thậm chí còn bỏ rơi anh, ép anh đi cùng con chó xấu xí kia.
Không ngờ chỉ chớp mắt một cái, nói biến là biến mất.
Sinh mệnh đôi khi còn không bằng một bông hoa có thể chịu đựng mưa gió.
Lúc này Tô Thanh Gia mới hiểu được hết cảm xúc của Văn lão tiên sinh khi viết những lời này. Cô lẳng lặng đứng trước bức ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh vẫn hồn nhiên và dễ thương, có điều đôi mắt lại phảng phất ưu tư.
Tuổi thanh xuân của cô ấy đã vĩnh viễn dừng lại tại đây. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sinh mệnh vui vẻ vỡ tan như bong bóng, thổi nhẹ một cái là vỡ.
Tiếng khóc của mẹ Lưu văng vẳng bên tai. Ba Lưu mím môi không nói gì, bóng lưng già nua mang đậm vẻ tang thương.
Tô Thanh Gia được Carlos ôm sang một góc.
Minh Linh và Tô Tĩnh Khang đều hốt hoảng, cô bé lớn lên cùng con gái họ không nói tiếng nào mà đã lặng lẽ ra đi.
Đám tang được tổ chức với quy mô nhỏ, người đến thăm viếng đều là bạn bè và đồng nghiệp thân thiết. Sau khi phúng viếng, thi hài Lưu Mộng Nhã sẽ được hỏa táng và đưa về nước. Cô sống ở Barcelona suốt nhiều năm, cuối cùng lại bị một ngọn lửa thiêu sạch.
Phía trước bức ảnh là một hàng hoa hồng trắng và các hộp búp bê với nhiều hình dạng khác nhau.
Bầu không khí nặng nề đến mức làm cho người ta không thể thở nổi.
Tô Thanh Gia nhớ lại tất cả mọi chuyện. Lần đầu gặp gỡ, Lưu Mộng Nhã rụt rè giới thiệu bản thân. Khi thiên nga trắng và Chu Sách ở bên nhau, cô gái nhỏ nhìn bóng lưng họ, khao khát có được một mối tình ngọt ngào như socola. Sau đó ký ức trở nên đứt đoạn, cô đến Mỹ và mang theo búp bê Barbie Lưu Mộng Nhã tặng. Từ năm tuổi, cô gái nhỏ gầy tong teo luôn dắt theo một con chó xấu xí đi dạo, mỉm cười nói sau này nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Đám đông xuất hiện mấy người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Chu Sách cùng Hạ Nhạn Minh đến chào hỏi Tô Tĩnh Khang và Tô Thanh Gia. Thiên nga trắng Tiêu Vận quay về Trung Quốc để phát triển, đã rất lâu họ không liên lạc với nhau.
“Ư, ử ——” Là tiếng rên rỉ yếu ớt của chú chó, nó lết cơ thể cồng kềnh màu đen leo lên từng bậc.
Đó là con chó Bull của Lưu Mộng Nhã.
Chu Sách không đành lòng, bước tới bế chú chó lên bàn.
Chú chó tựa vào bức ảnh đen trắng, thè lưỡi dịu dàng liếm gò má người trong ảnh, bình thường nó cũng dùng cách này để gọi chủ nhân thức dậy.
Sau một lúc liếm láp, chú chó mệt mỏi cuộn mình đứng dậy thở hổn hển, dáng vẻ bất lực như muốn hỏi tại sao chủ nhân mãi không tỉnh lại.
Nhiều người có mặt đều rơi nước mắt, mẹ Lưu ôm chầm chú chó.
Tô Thanh Gia đứng trong lòng Carlos cũng nhắm mắt lại.
Quá trình hỏa táng mất khoảng bốn mươi phút. Ba Lưu đựng tro cốt của con gái trong một chiếc hộp fuchsia màu đỏ tím.
Lúc ra nước ngoài, ông dẫn theo cô con gái hoạt bát đáng yêu của mình. Vậy mà bây giờ về nước, ông lại mang tro cốt của con về an táng.
Ông từng xử lý rất nhiều đơn xin về nước, không ngờ có một ngày chính ông lại nộp đơn để đưa con về.
Nắng chiều mang theo sự thương tiếc, ánh sáng và bóng râm liên tục thay đổi.
Thành phố anh hùng này vẫn đẹp như trước.
“Tô Thanh Gia, đợi đã.” Carlos đưa Tô Thanh Gia ra ngoài, Chu Sách đuổi theo phía sau.
“Có việc gì à?” Carlos có một sự thù địch không thể giải thích đối với tất cả đàn ông trên thế giới này. Anh liếc nhìn người trước mặt, người gì mà vừa thấp vừa không tốt bằng anh.
Chu Sách nghe nói Carlos nói tiếng Trung rất tốt, nhưng chính tai nghe thấy vẫn phải giật mình. Cậu ta gật đầu đưa cho Carlos một cuốn album: “Đây là đồ Tiểu Nhã nhờ tôi chuyển cho Thanh Gia.”
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn chú chó Bull đang cọ sát vào tay Chu Sách, thân thiết không muốn rời.
Chu Sách thấy vậy bèn giải thích: “Tiểu Nhã muốn tôi chăm sóc nó thật tốt.”
“Cậu có thể kể cho tôi biết chuyện của Mộng Nhã không?” Tô Thanh Gia mở miệng, giọng cô hơi khàn khàn, Carlos nhanh chóng lấy nước ấm cho cô uống.
Họ đi dọc theo con đường yên tĩnh một lúc lâu, đến tận khi những đám mây ráng hồng chìm trong bóng tối mới dừng lại.
Sau khi chia tay Tiêu Vận, Chu Sách đăng ký học ngành Y ở Đại học Barcelona.
Một năm trước, cậu ta đến thực tập tại bệnh viện liên kết với trường đại học. Người hướng dẫn kể cho cậu ta nghe câu chuyện về một cô bé bị bệnh nặng nhưng sống chết vẫn không muốn làm hóa trị, ngày nào cũng đeo khăn trùm đầu, ngồi cạnh cửa sổ vẽ tranh. Người hướng dẫn nói cô bé rất thông minh, vừa khéo cũng đến từ Trung Quốc.
Lúc làm xét nghiệm da cho bệnh nhân này, anh ta phát hiện duyên phận thật sự rất kì diệu.
Khi ấy, Chu Sách mới biết hóa ra Lưu Mộng Nhã đã mắc bệnh nhiều năm, ba mẹ cô tự gánh vác mà không nói cho ai biết. Cô cũng đi học, đau đầu làm bài tập về nhà như bao bạn bè cùng trang lứa. Ngày nào cũng vẽ các bức hình thiết kế và nói sẽ nộp đơn vào Valentino.
Chu Sách chưa tiếp xúc với nhiều bệnh nhân nhưng cậu có thể cảm nhận được sự điềm tĩnh đến đáng sợ của một cô gái tuổi đang vật lộn trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.
“Cậu ấy thường kể với tôi về cậu và Carlos nữa.” Chu Sách nói, “Lúc cậu gọi điện, cô ấy đang trải qua ca phẫu thuật thứ . Thời gian bắt đầu đếm ngược, cậu ấy nói hôm đó là sinh nhật của cậu, cậu ấy rất muốn ăn bánh sinh nhật nhưng tiếc là không có cơ hội.”
Viền mắt Tô Thanh Gia vô cùng chua xót.
“Tôi đã mua cho cậu ấy một chiếc bánh, cắt một miếng để nó ở đầu giường và nói đó là bánh cậu gửi tới. Cậu ấy không nỡ ăn, cứ nhìn miếng bánh đó từ ngày này qua ngày khác.” Chu Sách nhớ lại lúc cô ngơ ngác nhìn chiếc bánh, vận mệnh trùng khớp nhau, “Trước khi bước vào phòng phẫu thuật lần cuối, cậu ấy nhờ tôi đưa cho cậu cuốn album này. Cậu ấy muốn thực hiện lời hứa thiết kế lễ phục cho buổi biểu diễn của cậu.”
Tô Thanh Gia ôm chặt album, Carlos vuốt mái tóc đen của cô.
Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: “Mộng Nhã thích cậu, cậu biết không?”
Đây là bí mật nhỏ Lưu Mộng Nhã giấu dưới đáy lòng. Tình yêu của cô ấy hệt như vị của socola, vị socola đen.
Chu Sách gật đầu cười khẽ, “Có, tôi biết. Nếu như…” Cậu ta lắc đầu, không nói thêm.
“Ngày thánh George, tôi đưa cậu ấy đến đại lộ La Rambla, cậu ấy nói hôm đó là ngày cậu ấy hạnh phúc nhất.” Chu Sách nhìn vào đêm đen và những ngôi sao sáng láp lánh, “Cậu ấy nói cậu ấy chưa từng trải qua ngày Valentine, tôi lén đưa cậu ấy trốn viện, tặng cậu ấy một bông hồng,…nhưng cậu ấy lại không đưa thư tình cho tôi.”
Không có thư tình càng dễ cắt đứt.
Saint George, ngày tháng , mười ngày cuối đời của Lưu Mộng Nhã.
Hôm đó, Tô Thanh Gia và Carlos cũng đến La Rambla, họ ở bên nhau từ sáng đến tối, cuối cùng Carlos cõng cô về nhà.
Chu Sách ôm chó đi xa, Tô Thanh Gia mở album ra.
Thiết kế nào cũng đẹp, quả là một nhà thiết kế tài năng.
Trang cuối vẽ một chiếc váy lụa trắng, bên dưới có dòng chữ viết tay lộn xộn, “Chúc Thanh Gia sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Bên tai cô vang vọng tiếng vui đùa thời thơ ấu.
“Sau này mình nhất định sẽ tìm một người bạn trai đối xử tốt với mình.”
“Bella, chúng ta cùng lập gia đình được không, người ta nói bạn tốt có thể kết hôn cùng ngày, làm đám cưới cùng nhau.”
“….”
Tô Thanh Gia không thể nhịn được nữa, nhào vào lòng Carlos khóc lớn.
“Carlos, anh biết không? Cậu ấy nói sau này muốn lập gia đình cùng em, cậu ấy nói….Tại sao cậu ấy lại bị bệnh? Tại sao em không biết, em cứ tưởng cậu ấy giảm cân nên mới gầy đi…” Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, “Bọn em muốn kết hôn cùng ngày, tổ chức đám cưới cùng nhau….”
Carlos ôm cô, vụng về an ủi, “Bella, đừng khóc, đừng khóc…”
Cô nắm chặt quần áo Carlos, đôi tay trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Họ đứng ở đấy rất lâu, Carlos bế cô gái yếu đuối đến bãi đỗ xe.
“Này, kia là Carlos!” Một người đàn ông hét lên, dần dần càng lúc càng có nhiều người đáp theo.
“Đúng rồi, chính là anh ta, tất cả đều do lỗi của anh ta.”
“Barca … Nếu không phải vì anh ta thì sao có thể thất bại.”
Người hâm mộ vây quanh, điên cuồng chỉ trích Carlos.
Tô Thanh Gia mơ màng nhớ ra hôm nay là ngày trận đấu lượt về diễn ra.
Có một vật gì đó bay vù qua mặt, Carlos cởi áo khoác che chở cho Tô Thanh Gia.
Người hâm mộ giận dữ ném giày da, chai lọ, khăn giấy, thậm chí cả trứng lên người Carlos. Tô Thanh Gia muốn thò đầu ra xem nhưng lại bị Carlos cản lại.
“Đừng ra ngoài.”
Anh chật vật bước từng bước về phía xe.
Tô Thanh Gia áp má lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn của đối phương.
Nhân viên bảo vệ và cảnh sát ngăn cản những người hâm mộ quá khích. Carlos đưa cô vào xe, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Thanh Gia lấy giấy, cẩn thận lau vết bẩn và máu chảy từ miệng vết thương trên trán anh.
“Có làm em sợ không?” Carlos thấp thỏm hỏi.
Tô Thanh Gia lắc đầu, “Thật ra anh có thể đặt em xuống và đi trước. Họ sẽ không đối xử với em như vậy.” Anh rất nhanh nhẹn, vượt qua vòng vây là chuyện hết sức đơn giản.
Carlos sững người, sau đó cười ngốc nghếch, “Anh không biết an ủi, nhưng ít nhất khi em buồn, anh nhất định sẽ ở bên em.”