Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

chương 116

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Carlos và Thẩm Kha nói chuyện rất lâu, Tô Thanh Gia không biết họ nói gì, cũng không có ý định hỏi. Sau khi xuống xem TV, cô lê dép lục lọi tủ lạnh, lên ý tưởng cho bữa tối.

Cô chỉ biết nấu đồ ăn Trung Quốc nên họ đành ăn tạm.

Cô rửa nấm, ướp thịt gà với các gia vị, chuẩn bị nấu một nồi canh thịt gà hầm nấm. Mùi thơm trong bếp bay ra đúng lúc Tô Tĩnh Khang gọi điện đến.

“Chào buổi chiều, ba đang ở đâu vậy? Có nhớ con không? Con thật sự rất nhớ, rất nhớ ba.” Tô Thanh Gia nhanh chóng lau khô tay, đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Biết rõ cô đang nịnh nọt nhưng nhà ngoại giao vẫn rất thích nghe, lòng cực kỳ đắc ý nhưng mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, “Con nhớ ba nhưng lại sống ở nhà người đàn ông khác, ba đâu có quan trọng với con?”

Tô Thanh Gia cười, “Không phải không quan trọng, ba, ba luôn ở trong tim con. Tối qua con về trễ, sợ đánh thức ba mẹ nên mới đến nhà Carlos. Ba đừng giận con nữa.”

Tô Tĩnh Khang hiển nhiên không tin những gì cô nói. Ông chính là người nuôi cô lớn khôn, công phu miệng lưỡi của cô đều được di truyền từ ông. May mà ông có tay trong, Thẩm Kha tương đối nghe lời, không uổng công ông sắp xếp cho anh vài đối tượng hẹn hò.

Nghĩ đến Thẩm Kha, ông lập tức nhớ tới thằng nhóc ngu ngốc kia, “Bạn trai con định xử lý mọi chuyện thế nào?”

“Con cũng không biết.” Tô Thanh Gia hơi đau đầu. “Họ vẫn đang bàn bạc.”

Tô Tĩnh Khang vui mừng khôn xiết, làm bộ suy nghĩ: “Ba nghĩ thế này, bây giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, sớm muộn gì ngọn lửa này cũng bén sang con. Ba thấy Louis có vẻ cũng không hài lòng, hay là con và Carlos tạm xa nhau một thời gian, đợi sự việc lắng xuống, hai đứa lại ở bên nhau được không?”

Những lời nói thấm thía kia có vẻ là nghĩ cho cô, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết là nhà ngoại giao đang tranh thủ cơ hội tách hai người ra, cô bĩu môi trả lời, “Ba, như vậy không tốt lắm, nếu như tách ra, vấn đề liên quan đến tài sản tương đối rắc rối, căn bản không thể giải quyết xong trong một thời gian ngắn. Cách này không được, không chừng còn gây ra nhiều rắc rối hơn. Giờ là thời đại toàn cầu hóa, dù ở đâu con cũng không tránh khỏi. Chẳng lẽ ba muốn con trốn vào rừng già, giả vờ mất tích ư?”

“Hai đứa có gì mà ‘vấn đề về tài sản’?” Tô Tịnh Khang thắc mắc, “Phí chia tay thì thương lượng riêng là được.”

Tô Thanh Gia nhìn đồng hồ, vặn lửa từ mức trung bình sang mức nhỏ. “Ba, con muốn phí chia tay nhưng Carlos không có tiền. Tiền lương, tiền quảng cáo của anh ấy đều ở trong tay con. Với cả hiện giờ anh ấy đang ở trong nhà con. Ba nói xem, nếu chia tay, anh ấy biết đi đâu về đâu?”

Tô Tĩnh Khang bị cô chặn họng, tất cả phẩm chất tu dưỡng suốt bao năm đều bị phá vỡ, ông trực tiếp nói thẳng: “Vậy thì không cần phí chia tay nữa, con cứ về đi, ba nuôi con.” Mãi mới tìm được lý do thích hợp, sao ông có thể dễ dàng buông tha?

Tô Thanh Gia từ chối: “Như thế người đẹp Minh Linh sẽ ghen tị. Ba, mẹ nói cỏ trong vườn đã lâu không nhổ, ba rảnh thì về giúp mẹ một tay đi, hai ngày nữa con về, cứ như vậy nhaaa, moaaa ~” Cô nói liền một hơi, vội cúp điện thoại.

Được thôi, ông về nhổ cỏ! Nhổ cỏ! Nhổ cỏ!

Tô Thanh Gia mặc tạp dề, thấy cái khuôn trái tim lúc sáng Carlos mang vào đang nằm trong bồn rửa, cô mỉm cười, lấy ít bơ, trứng và anh đào ra nướng một chiếc bánh hình trái tim.

Carlos vừa bước vào, Thẩm Kha lập tức cảm nhận được sự thay đổi của anh. Cơn nóng nảy hoàn toàn biến mất, giống như biển lặng sau cơn bão dữ. Carlos đọc qua tất cả các tờ báo và dừng ở báo The Sun.

Thẩm Kha mím môi nói: “Garcia, bạn cùng lứa năm đó với em, sau khi em rời lò đào tạo trẻ, anh ta cũng nhanh chóng nhận được vài sự chú ý. Anh ta đã thể hiện tốt ở Giải bóng đá thiếu niên toàn quốc Tây Ban Nha năm nên được Dortmund coi trọng. Tuy nhiên vận may của anh ta không kéo dài bao lâu, Dortmund đang muốn bán anh ta trong năm nay.”

“Anh ta đã làm gì?” Carlos đọc lại bài báo một lần nữa, Garcia từng nói anh ta đã nhìn thấy bí mật kia trong tập hồ sơ của các bác sĩ. Trước khi gia nhập lò đào tạo trẻ, mọi người đều phải kiểm tra sức khỏe và tâm lý.

Thẩm Kha mệt rã rời, ngáp một cái, nói: “Nhiều lắm. Dortmund cho anh ta chơi vài trận ở Bundesliga, dần dần cũng có người hâm mộ. Các cầu thủ không tránh khỏi việc dính líu đến quán bar, rượu và phụ nữ. Hình như năm ngoái anh ta dính vào ma túy, thi đấu kém như đống bùn nhão trong trận gặp đội bóng hạng nhất ở Đức. Vậy nên Dortmund không cần anh ta nữa.”

Thi đấu thể thao vốn phải chịu áp lực rất lớn. Nếu các cầu thủ không khắc chế được mình, thân thể sẽ sa vào trụy lạc, tinh thần sa đọa. Sau khi nổi tiếng, ăn chơi là việc hấp dẫn khó kiềm chế, là thử thách của tất cả các cầu thủ. Rất nhiều tài năng mới nổi và ngôi sao đá bóng đã sa ngã vào đó và bỏ bê thi đấu.

Mười tám tuổi Adriano được điền tên vào đội hình chính thức của Flamengo, sau đó gia nhập Inter Milan khi còn rất trẻ, vì không kiềm soát được cuộc sống sinh hoạt nên đã hoang phí tài năng trời cho của mình. Garrincha là người hùng mang cúp World Cup về cho Brazil, thế nhưng lại nghiện rượu, đêm ngày dính lấy phụ nữ, cuối cùng chết vì bệnh xơ gan ở tuổi bốn mươi chín. Trong một hoạt động ở quán bar, Robinho thậm chí đã yêu cầu bốn mươi bao cao su cùng một lúc.

“Liệu có đội bóng nào muốn mua lại không?” Carlos chỉ ra điểm mấu chốt. Nhìn vào vết xe đổ trong quá khứ, có lẽ không câu lạc bộ nào muốn sở hữu một cầu thủ thiếu tự chủ, trừ khi anh ta quan trọng không thể thay đổi. Garcia rõ ràng không phải độc nhất. Mặc dù Oleguer sống suồng sã nhưng lại thi đấu rất nghiêm túc, nhờ đó mới có thể tạo được tiếng vang lớn ở đấu trường châu Âu.

Trong giới bóng đá hiện nay, nói đến giữ mình trong sạch, Carlos đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Tiếp theo là vài cầu thủ đã kết hôn hoặc có bạn gái nhiều năm, đương nhiên chuyện của đội trưởng ở Barca ba năm trước là một ngoại lệ. Điều này nói thì dễ nhưng làm lại khó. Khi có tiền tài, danh vọng và vô số người đẹp vờn quanh, muốn giữ vững bản chất thì cần nghị lực rất lớn.

Đồ vật phải lau chùi thường xuyên mới không dính bụi bặm.

Trước khi nổi tiếng, nhiều người có thể chịu được cô đơn và dằn lòng trước danh lợi, tuy nhiên một khi trở nên nổi tiếng, giấc mơ từng muốn thực hiện sẽ ngày càng cách xa họ hơn.

Thẩm Kha lắc đầu nói: “Có, nhưng ra giá rất thấp, dựa vào mức lương ít ỏi đó, Garcia chỉ có thể giải nghệ.”

Người và người không giống nhau, có người coi việc đến hộp đêm uống rượu cùng phụ nữ là thú vui, bóng đá mới là sự nghiệp. Bên cạnh đó, có người coi việc đến hộp đêm uống rượu là việc chính, bóng đá chỉ là công cụ giúp họ thực hiện điều này.

Carlos không nói lời nào, Thẩm Kha nhìn vào tiêu đề trên tờ báo, bổ sung thêm: “Anh ta không có tiền, không nuôi nổi phụ nữ, cũng không đủ tiền mua ma túy. Có người nói “The Sun” đã cho anh ta một con số không hề nhỏ. Theo như anh biết, rất nhiều kênh truyền thông đã bỏ ra một khoản tiền lớn để được phỏng vấn độc quyền. Lịch hẹn đã xếp dài đến tận tháng sau, coi như anh ta đã tìm đúng đường rồi.”

Cầu thủ chuyên nghiệp giải nghệ giữa chừng, trừ khi có tiền vốn hoặc nổi tiếng, còn không hầu hết đều lâm vào đường cùng, hoặc là nghèo khổ, hoặc là chán nản, tuyệt vọng. Không phải cầu thủ nào được đào tạo và có chuyên môn đều được ra sân thi đấu. Cuộc sống của họ tưởng như đơn giản nhưng thật ra lại rất tàn khốc. Từ nghèo khổ đến giàu có thì dễ, nhưng từ giàu có xuống nghèo khổ thì khó có thể chấp nhận được.

“Chúng ta phải xử lý chuyện này thế nào?” Carlos sửng sốt một lúc, rồi bình tĩnh hỏi lại. Anh chưa từng nghĩ bạn cũ sẽ biến anh thành công cụ kiếm tiền của họ.

“Hiện giờ bình luận trên mạng chủ yếu được chia thành ba loại. Loại thứ nhất cho rằng em có vấn đề lớn, muốn em rời khỏi đội. Loại thứ hai có thể thông cảm và bỏ qua vấn đề bệnh tình của em, cho rằng nó không ảnh hưởng đến toàn cục. Loại thứ ba, chúc mừng em, là những fan trung thành của em, không quan tâm đến mọi chuyện, luôn luôn ủng hộ em.” Thẩm Kha xoay cổ tay, “Tổng thể thì những người đang bôi đen đều là antifan, tranh cãi tương đối gay gắt. Anh thấy tình hình vẫn tốt hơn anh tưởng tượng nhiều, sức nóng của chuyện này ngày càng tăng, không biết khoảng thời gian tới có xảy ra chuyện gì không?”

Nghĩ đến tài khoản “Mấy người không biết Ừ Ừ nhà tôi đã nỗ lực đến mức nào” là lại buồn cười. Carlos híp mắt nhìn, Thẩm Kha nghiêm mặt nói, “Vậy nên anh muốn tổ chức một cuộc họp báo. Đầu tiên xin lỗi tất cả người hâm mộ, thẳng thắn thừa nhận sai lầm trong trận đấu. Thứ hai, tự mình đến thăm phóng viên xui xẻo kia. Về phần bệnh trầm cảm, mọi người muốn nói thì nói, em không thừa nhận thì tất cả đều là vô căn cứ. Từ trước đến nay, FIFA chưa từng cấm cầu thủ trầm cảm không được chơi bóng. Tóm lại là em phải diễn tốt, ngoài ra còn phải chơi tốt ở trận tứ kết sắp tới.”

Đây là cách tốt nhất hiện nay. Điều người hâm mộ quan tâm nhất chính là kết quả của trận đấu. Đánh phóng viên là một vết đen không thể xóa sạch, anh sẽ tìm cách tác động, biến Carlos thành nạn nhân. Nghĩ đến tiền mua chuộc các phóng viên hôm đó, Thẩm Kha uất ức ra mặt, chẳng lẽ Liên đoàn bóng đá lại cưỡng ép đưa Carlos đi khám bệnh?

“Được, em đồng ý.” Carlos gật đầu, “Vậy nhanh chóng mở họp báo đi, anh nhớ gửi bản thảo để em chuẩn bị trước nhé.”

Thẩm Kha căm phẫn gật đầu, càng nói càng đau lòng. Mẹ nó, lâu lắm rồi anh chưa được ngủ đủ giấc, vậy mà hôm nay còn phải thức đêm, “Nhóc nói xem nhóc phải làm thế nào để bồi thường anh đây?” Anh chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình.

“Em sẽ chi trả tiền vé máy bay và tất cả các khoản phí về nước khác.” Carlos cười nói. Thẩm Kha cũng được coi là một người trẻ có sự nghiệp thành công nhưng tình duyên lại lận đận. Tuy gia đình anh định cư ở Tây Ban Nha đã lâu nhưng ba mẹ anh lại không thích con dâu nước ngoài, chỉ thích con dâu Trung Quốc. Gia đình ba đời độc đinh tuyệt đối không thể đứt đoạn ở thế hệ của Thẩm Kha được.

“Vậy được rồi.” Thẩm Kha ngẩng cao đầu, “Anh sẽ lập giấy thỏa thuận trước.”

Sau khi ký tên, thấy vẻ mặt đắc ý của người đại diện, Carlos châm chọc: “Nghe nói anh đi xem mắt, chúc anh thành công.”

Thẩm Kha: “…” Có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không?

Truyện Chữ Hay