"Được, tôi về gọi Lục Phù Diêu lập tức đi ngay." Tiền Thiển chạy nhanh hơn.
"Hả? Cô ấy vẫn chưa đi? Theo kịch bản, không phải giờ cô ấy đã về tông môn rồi sao?" hơi giật mình: "Lúc tôi chơi cờ với chủ hệ thống cô làm cái gì vậy?! Sao Lục Phù Diêu vẫn chưa đi?"
"Không! Cậu vội cái gì, cô ấy có phải nam chính đâu. Cô gái này rất tốt, còn dạy tôi tu luyện, tôi rất thích. Tôi sẽ đối tốt với cô ấy, luôn đi theo cô ấy cho tới khi cô ấy lấy chồng. Chẳng phải cậu bảo tôi học vài thứ lặt vặt sao, tôi nhờ cô ấy dạy đó." Tiền Thiển vui sướng báo cáo với .
"Nghe cô nói như vậy cũng không tệ. Cô hời lớn rồi, người ta là nữ chính có đại khí vận trên người đấy. Cô bái người ta làm thầy hả?" nghĩ, nếu Tiền Xuyến Tử nhà nó bái được nữ chính làm thầy thì ít nhất không thiếu rèn luyện.
"Không. Cô ấy bảo tôi lập cái lời thề gì gì đó."
"Hả? Cô bảo gì cơ?! Lập thề?! Cô giỏi tìm chết thật cơ đấy! Ngoan ngoãn bái sư không được à?!" bắt đầu nhảy dựng, Tiền Xuyến Tử thực sự không hết lo được mà, nó chỉ rời đi một lát đã tự dẫn lửa thiêu mình rồi.
Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu: "Sao thế? Nghiêm trọng lắm ư? Không thể lập à?"
"Cmn đấy là lạc ấn thần hồn! Bà mợ cô không có việc gì thì lập thề chơi à! Lần này hay rồi, nếu tu vi Lục Phù Diêu cao một chút, dù cô đổi bao nhiêu thế giới người ta cũng tìm được cô!!!" sắp tức chết đến nơi: "Lại nói, nữ nữ hai người lập thề cái gì, đâu phải đính hôn kết hôn đâu, rảnh à mà tìm chết."
"Hả? Sao lại liên quan đến đính hôn..." Tiền Thiển đần mặt ngơ ngác.
"Ngu người! Đã bảo cô từ sớm rồi, cô ngốc thì phải đọc nhiều sách vào! Cô không đọc sách cũng phải hỏi tôi chứ!" lại nhảy dựng lên mắng Tiền Thiển: "Ở thế giới này, ngôn thệ là lời thề nặng nhất, bình thường đính hôn hoặc đại điển song tu còn không mấy ai lập ngôn thệ, lập rồi là không lui được! Cả một đời đều buộc chung một chỗ cô biết không hả! Đồ đần này!!!"
"Làm gì nghiêm trọng thế. Lúc tôi và Lục Phù Diêu lập ngôn thệ có nói, khi cô ấy lập gia đình tôi sẽ rời đi." Tiền Thiển cảm thấy phóng đại sự thật.
"ĐM! Có ai ngu hơn cô không hả! Giờ tôi hỏi cô, cô lập ngôn thệ thế nào?" sắp bị Tiền Thiển chọc cho tức chết rồi.
"Ớ... Không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Nhưng khi cô ấy lấy chồng thì tôi sẽ rời đi." Tiền Thiển cường điệu câu sau với .
"Quỳ với cô luôn đấy! Cmn vậy mà cô thề song tu luôn! Nữ nữ hai người lập ngôn thệ song tu làm gì hả?!" hận mình không có tay để đập Tiền Thiển vài cái.
"Có nói khi cô ấy lấy chồng tôi sẽ rời đi mà, dù sao nội dung chỉ ước định đến khi cô ấy gả chồng thôi." Tiền Thiển lần nữa cường điệu với .
"Nếu cô ta không gả thì sao hả?! Tôi hỏi cô đấy! Nếu người ta không chịu gả thì sao bây giờ?! Cô bắt người ta lấy chồng được à?!" Có túc chủ tùy tiện thế này thật là nhọc lòng. Loại chuyện như ngôn thệ không hỏi một tiếng đã làm xong rồi.
"Tôi không quản được cô! Cô chờ đi! Nếu Lục Phù Diêu không gả cho nam chính, tôi sẽ tính sổ với cô. Lần này mà có thêm một cảnh cáo màu lam, tôi liều mạng với cô!!!" Hung ác nói xong, quyết định tạm thời không để ý tới Tiền Thiển nữa. Nó quyết định xem tình hình trước rồi nói. Có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu... khuyết thiếu niềm tin tự an ủi.
Thấy không lải nhải nữa, Tiền Thiển vô tâm vô phế ném chuyện này sang một bên, giờ chạy trốn mới quan trọng hơn cả!
"Tiền bối! Tiền bối! Chúng ta phải đi rồi, ta sẽ tới chỗ quản lý xin xuống núi rèn luyện." Tiền Thiển hoảng loạn chạy vào phòng nhỏ của mình.
Lục Phù Diêu đang ngồi đả tọa trên giường, thấy Tiền Thiển hấp tấp xông tới, lông mày cũng không buồn nhúc nhích. Nàng từ từ mở mắt, thần sắc nhẹ nhàng nhìn qua Tiền Thiển nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại khí thế uy phong.
"Vội cái gì." Lục Phù Diêu từ tốn nói, ánh mắt sắc bén khiến Tiền Thiển sáng mắt lên. Đây chính là phong phạm nữ vương cực phẩm đây đúng không? Đúng không!!
"Hôm nay ta nghe ở bãi kiếm nói, Huyền Giám sư thúc tổ tỉnh rồi! Nghe bảo đã mất ký ức, không biết xảy ra chuyện gì. Lâm Uyên lão tổ xuất quan, phong chủ Kiếm Phong mời chưởng môn tới, có lẽ phải kiểm tra thức hải Huyền Giám sư thúc tổ. Nếu ngài ấy có chuyện gì thì người kéo ngài ấy về là ta có bị liên lụy không đây?! Chưa nói tới ngài đang ở chỗ của ta, nhanh nhanh đi thôi." Tiền Thiển khoa tay múa chân, kể lại chuyện hôm nay nghe được cho Lục Phù Diêu.
"Tỉnh rồi? Tỉnh nhanh vậy quả thực vượt qua dự kiến của ta." Lục Phù Diêu hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên phải mất ký ức rồi."
"Cái gì? Sao tiền bối biết ngài ấy sẽ mất ký ức?" Tiền Thiển há hốc mồm kinh ngạc.
"Chờ chút, Tiền Xuyến Tử!" đột nhiên nhảy ra giận dữ tăng cảm giác tồn tại: "Lục Phù Diêu này lạ quá! Sao cô nàng có tu vi Kim Đan kỳ rồi! Lên nhanh như vậy kiểu gì thế?! Trước khi tôi đi đánh cờ còn ở Trúc Cơ mà..."
Đột nhiên thu được nhiều tin tức thế khiến Tiền Thiển ngây ra không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn từ trên xuống dưới Lục Phù Diêu.
Lục Phù Diêu nhếch miệng cười, thoải mái cho Tiền Thiển quan sát khắp người nàng, sau đó mới hỏi: "Nhìn đủ chưa? Nhìn xong rồi có gì thì cứ hỏi."
Tiền Thiển cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên mở miệng hỏi một chút, nếu không cô và đều không yên lòng. Dù sao cô và Lục Phù Diêu đã lập ngôn thệ, chắc gì Lục đại mỹ nữ đã làm thịt cô.
"Tiền bối, sao ngài biết Huyền Giám sư thúc tổ sẽ mất ký ức?" Đây là vấn đề an toàn nhất Tiền Thiển có thể nghĩ tới. Chỗ đáng ngờ trên người Lục Phù Diêu quá nhiều, khiến Tiền Thiển không thể không hoài nghi, nội dung cốt truyện lại chơi cô một vố.
"Hừ! Mất ký ức là đương nhiên." Lục Phù Diêu cười lạnh một tiếng: "Chưa thôn phệ thần hồn gốc thì không thể coi là đoạt xá thành công, hơn nữa lúc hắn đoạt xá dung hợp nhục thân còn bị cấm chú phản phệ, chắc giờ thần hồn đang bị thương nặng."
Mẹ ơi con hoàn toàn bất lực! Sao Lục Phù Diêu biết Tiêu Đồng Phong bị đoạt xá! Sao nàng ấy biết?! Chẳng lẽ nàng ấy trọng sinh?! Tiền Thiển và đều ngơ ngác, một người một hệ thống hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là thế nào.
Nam chính mất ký ức và nữ chính hoàn toàn không hợp lẽ thường, kịch bản kun đã bỏ nhà đi từ sớm...
Hồi lâu sau, Tiền Thiển mới đẩy lại cái cằm sắp rơi xuống đất, miệng lưỡi khô khốc hỏi: "Tiền bối... Ngài, ngài bảo Huyền Giám sư thúc tổ bị đoạt xá ư? Lúc đoạt xá bị cấm chú phản phệ nên mất ký ức?"
"Ừ." Lục Phù Diêu gật đầu, khóe miệng là nụ cười lạnh băng: "Thừa dịp ta trọng thương đoạt nhục thân của ta, mưu toan thôn phệ thần hồn ta, thù này không báo không phải quân tử. Nếu không phải lúc đó ta trọng thương, năng lực có hạn thì giờ hắn đã tan thành cát bụi rồi."
Tiền Thiển cảm thấy mình không hiểu gì hết... Hoặc là mình chưa tỉnh ngủ...
cảm thấy Lục Phù Diêu đang nói đùa rồi... Cười không đẹp gì cả... Rốt cuộc nữ chính đang nói gì thế...
...
Lảm nhảm tí xíu. Thế giới đầu tiên mình để xưng hô giữa Tiền Thiển và là tao-mày, giờ xem một số ngữ cảnh thấy không hợp, nên mình để tùy cảm xúc nhen.