Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Mập Mạp
Khi Thẩm Chu Dao và Dương Di Nhan tới nhà hàng bọn họ thường đi, Hà Chiêu Lan đã đợi ở đó.
Hắn mặt mày nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm di động trên bàn, như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng, thậm chí Thẩm Chu Dao tới cũng không chú ý.
"Suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, chúng tôi tới cũng không để ý." Thẩm Chu Dao tự mình ngồi xuống cạnh Hà Chiêu Lan, lại vội vàng vẫy Dương Di Nhan nhanh ngồi xuống.
"Xin lỗi, không để ý." Hà Chiêu Lan cười cười với Thẩm Chu Dao, nụ cười có phần mệt mỏi.
Thẩm Chu Dao lập tức nhíu mày.
Hà Chiêu Lan là huynh đệ nhiều năm của hắn, hắn vừa nhìn đã biết, Hà Chiêu Lan có tâm sự.
"Chiêu Lan, cậu làm sao vậy?" Thẩm Chu Dao có phần lo lắng.
Hà Chiêu Lan nhìn hắn một cái vẫn không nói chuyện, nhấc tay ý bảo người phục vụ ra ngoài trước.
Người phục vụ ngầm hiểu, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Người phục vụ mới vừa đóng cửa lại, Hà Chiêu Lan liền lập tức nhìn về phía Dương Di Nhan, ánh mắt còn mang vài phần sắc bén.
Dương Di Nhan bị hắn nhìn đến xấu hổ, miễn cưỡng cười cười, mở miệng hỏi: "Anh Chiêu Lan, làm gì nhìn em nghiêm túc vậy."
"Nhan Nhan, cảnh sát tìm em một ngày một đêm, sao không tiếp điện thoại?" tay Hà Chiêu Lan nhẹ nhàng đặt trên bàn: "Hơn nữa nghe nói em hôm qua cũng không trở về chung cư, em đi đâu, cảnh sát cùng anh đều rất lo lắng, sợ em xảy ra chuyện."
"Em có thể có chuyện gì!" Dương Di Nhan cười nhẹ nhàng sửa lại tóc: "Điện thoại lạ em luôn không tiếp, sao em phải tiếp điện thoại của người lạ."
"Cảnh sát?" Thẩm Chu Dao có chút giật mình đánh gãy lời nói: "Cảnh sát tìm Nhan Nhan làm gì? Chuyện gĩ xảy ra?"
Hà Chiêu Lan và Dương Di Nhan đều không trả lời vấn đề của Thẩm Chu Dao, Hà Chiêu Lan thoáng nhíu mày, nhìn kỹ biểu tình của Dương Di Nhan: "Nhan Nhan, em hôm qua sao không về chung cư?"
"À, ngày hôm qua em hẹn bạn cùng lớp đại học đi dạo phố, dạo xong còn đi xem phim, đến quá muộn, em thấy một mình về nhà không an toàn, nên ở lại nhà bạn.
Sao vậy anh Chiêu Lan tối qua anh tìm em à?" Dương Di Nhan như bình thường, dường như Hà Chiêu Lan đang hỏi mấy vấn đề bình thường.
"Anh nói, không phải anh tìm em, mà là cảnh sát tìm em.
Đã tìm em một ngày một đêm." Hà Chiêu Lan cũng không quá để ý lời giả thích của Dương Di Nhan, chỉ luôn nhìn cô ta rất nghiêm túc.
"Cảnh sát? Kỳ lạ, cảnh sát tìm em làm gì!" Dương Di Nhan cười vẻ mặt như không hiểu chuyện gì.
"Đúng vậy, cảnh sát tìm Nhan Nhan làm gì? Chiêu Lan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!" Thẩm Chu Dao vẻ mặt lo lắng, đôi mắt nghiêm túc nhìn Hà Chiêu Lan.
Hà Chiêu Lan không trả lời, hắn liếc Thẩm Chu Dao một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn Dương Di Nhan: "Nhan Nhan, em thật sự không biết cảnh sát vì cái gì tìm em sao?"
"Em thật không biết." Dương Di Nhan nhún vai, nhìn Thẩm Chu Dao tươi cười làm nũng: "Anh Chu Dao anh xem, anh Chiêu Lan thật là không thể hiểu được, sao lại......!khi dễ em!"
Hà Chiêu Lan nghiêm túc nhìn Dương Di Nhan, cũng không long vòng, trực tiếp hỏi: "Em sao có thể không biết vì sao cảnh sát tìm em? Hôm Chu An An xảy ra chuyện em có phải cũng ở trung tâm thương mại không? Em không cần phủ nhận, cảnh sát đem theo giám sát tới tìm anh, gần thang máy không chụp được chính diện của em, nhưng camera giám sát của một cửa hàng có ghi lại được.
Còn có......"
Hà Chiêu Lan còn chưa nói xong câu, bả vai đã mạnh mẽ bị kéo lấy, hắn vừa quay đầu lại, liền đối diện với cặp mắt lo lắng và hoảng sợ của Thẩm Chu Dao.
"Chiêu Lan, cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Chu An An đã xảy ra chuyện?" Thẩm Chu Dao cười một cái khó coi: "Ha, đừng nói giỡn, Chu An An mỗi ngày chỉ biết đi làm rồi tan ca, sắp bị cậu biến thành một người cuồng công việc, mỗi ngày ở văn phòng sao có thể xảy ra chuyện."
Hà Chiêu Lan trầm mặc thật lâu khi nhìn thấy biểu tình này của bạn tốt mình, khi Thẩm Chu Dao sắp hết kiên nhẫn mới mở miệng đáp: "Đúng là đã xảy ra chuyện, bị người khác đẩy xuống từ tang cuốn ngắm cảnh của trung tâm thương mại."
"Đẩy......!Đẩy xuống dưới?" Thẩm Chu Dao kinh ngạc nhìn Hà Chiêu Lan, tay không tự chủ được siết chặt, làm tây trang của Hà Chiêu Lan bị nắm đến nhúm nhó.
Hắn một hồi lâu mới phản ứng lại lắp bắp hỏi: "Vậy, người......!Người hiện tại......!
"Còn sống, còn may." Hà Chiêu Lan trả lời ngắn gọn.
Hắn kéo tay Thẩm Chu Dao xuống, sửa sang lại quần áo của mình, rồi quay đầu nhìn Dương Di Nhan: "Nhan Nhan, cảnh sát nói em ngày hôm đó có khả năng đứng ở phía sau Chu An An, không biết có manh mối hữu dụng nào không, nên muốn mời em hợp tác điều tra."
"Chuyện này cùng em có quan hệ gì." Dương Di Nhan ủy khuất nói: "Em nghĩ Chu An An thật ra là muốn đem sự cố này đổ lên đầu em thì có?"
"Sao có thể nói như vậy." Hà Chiêu Lan nhăn mày, nhưng hắn cũng không trách móc nặng nề Dương Di Nhan, ở trong lòng hắn, Dương Di Nhan vẫn luôn là tiểu cô nương dung cảm chắn trước mặt hắn, hắn không nỡ nói nặng cô điều gì.
"Chính là như vậy." Dương Di Nhan kéo nhẹ tay áo Hà Chiêu Lan lắc lắc: "Đúng! Lúc Chu An An ngã xuống em cũng vừa vặn xuống thang máy, anh không thấy được ánh mắt cô ấy trừng em đâu, giống như muốn ăn em luôn, làm em sợ tới mức chạy vội còn gặp ác mộng cả đêm."
"Cô ấy trừng em?" Hà Chiêu Lan khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy! Em không nhìn thấy cô ấy ngã xuống như thế nào, thấy cô ấy nằm đó, em đang định đến hỗ trợ, kết quả vừa thấy cái ánh mắt kia của cô ấy em liền sợ!" Dương Di Nhan vỗ vỗ ngực: "Em thấy cô ta chính là muốn đổ tội lên người em."
"Nếu là như vậy, thì nhất định là có hiểu lầm gì đó, không sao, Nhan Nhan em đi cục cảnh sát nói rõ ràng là tốt rồi." Hà Chiêu Lan an ủi Dương Di Nhan một câu, hắn nghĩ, Nhan Nhan cũng không có lý do hại Chu An An, nhất định là sau khi Chu An An bị đẩy xuống sinh ra phản ứng quá kích, cảm xúc mất khống chế mới trừng Nhan Nhan.
"Ta không đi đâu." Dương Di Nhan ỉu xìu cúi đầu: "Anh Chiêu Lan, em nói anh không tin em, em thật sự không thấy ai đẩy Chu An An, rõ ràng là chính cô ấy tự mình ngã xuống......"
Nghe Dương Di Nhan nói xong, Hà Chiêu Lan lập tức lắc đầu: "Sao có thể.
Cảnh sát cũng nói, Chu An An là bị đẩy xuống."
Dương Di Nhan vẻ mặt càng thêm ủy khuất, cô ta giận dỗi buông tay áo Hà Chiêu Lan ra, giọng điệu oán trách: "Đó còn không phải là Chu An An tự nói là bị người đẩy, không phải có giám sát sao, ảnh chụp nói có liền có, không có liền không có sao.
Lại không có chứng cứ, còn nói là bị người đẩy xuống, anh bảo em đến cục cảnh sát nói chuyện, em cũng không thể bịa ra một hung thủ."
Đúng vậy! Cảnh sát tuy rằng nói Chu An An bị người đẩy xuống dưới, nhưng là cũng không có chứng cứ xác thực.
Hà Chiêu Lan trầm ngâm một lát, hắn nghĩ, dù sự thật là thế nào, nhất định không có quan hệ với Dương Di Nhan.
Tiểu Mị Mị từ nhỏ đã là một cô bé thiện lương, không có lý do cũng không có khả năng xuống tay với một người không có xung đột gì như Chu An An.
- ----
Tâm sự cuối chương:
Ta nói đọc phần này mà ta tức, tức ơi là tức luôn tức ko muốn edit luôn.
Tra nam, ghét bọn có có quyền rồi lộng quyền, vô đạo đức blablabla........
.