Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

chương 108: sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (27)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Sương Hàm

"Không phải đâu, ta chỉ đang nghĩ sao hộp ngọc tinh xảo bậc này lại không có hai lớp, chẳng lẽ dùng để đựng son phấn thật à?" Tiền Thiển giơ hộp ngọc lên cao, quan sát đáy nó.

Sắc trời dần tối, Tiền Thiển móc cái pháp đèn theo nàng nhiều năm từ tông môn ra, sau khi thắp sáng tiếp tục mượn ánh đèn quan sát hộp ngọc nhỏ.

"Sư thúc tổ," Tiền Thiển bỗng hỏi: "Nếu không có linh lực duy trì, sao con Vân Đề Thỏ trêи nắp hộp này cứ chạy mãi thế?! Nhưng ta lại không tìm thấy vị trí đặt linh thạch. Viên Minh Châu chính giữa này nhìn như châu báu bình thường vậy."

"Để ta xem." Lục Phù Diêu nhận hộp ngọc từ tay Tiền Thiển, cầm trong tay nghiêm túc quan sát.

Hộp ngọc không có linh lực dao động, nhìn như chỉ là hộp ngọc bình thường, dù chất ngọc quý giá nhưng không bao hàm chất liệu linh lực, chỉ được cái mã ngoài mà thôi. Minh Châu được khảm trêи hộp cũng y hệt châu báu bình thường. Nhưng lạ thật, không có linh lực duy trì thì con thỏ này di động bằng cái gì? Dù dựa vào chú pháp để chạy cũng không duy trì được lâu thế này.

Lục Phù Diêu nheo mắt nhìn chằm chằm hộp ngọc, trước đó hắn tưởng có linh thạch bên trong, giờ nhìn kỹ, quái lạ thật đấy...

"Nhìn thế này thì cái hộp ngọc cũng coi như thành quả sắc sảo, hẳn được bậc thầy luyện khí chế tạo ra." Lục Phù Diêu cầm hộp ngọc soi dưới đèn: "Nhưng trừ cái mã đẹp ra thì nó không còn tác dụng gì nữa, chỉ là đồ vật bình thường thôi."

"Sư thúc tổ, ta mượn chút." Tiền Thiển cầm lại cái hộp ngọc từ tay Lục Phù Diêu. Cô quăng xuống đất, đồng thời tụ linh lực vào tay, dường như tính lấy linh lực chém nó một phát xem sao.

Lục Phù Diêu thấy vậy cũng kệ cô. Tuy mua cái hộp ngọc này tốn không ít linh thạch nhưng vốn là hàng để Tiền Thiển nghịch chơi. Dù cô giữ nó hay phá nó thì Lục Phù Diêu cũng không quan tâm, chỉ cần Tiền Thiển vui là được rồi.

Tiền Thiển nén linh lực hồi lâu mới chém xuống cái hộp ngọc trêи đất, uỳnh một tiếng trêи mặt đất xuất hiện một hố lớn. Bụi đất tan đi, Tiền Thiển vội vàng bước tới nhìn qua, hộp ngọc vẫn vẹn nguyên không trầy xước, cũng không lộ ra lớp thứ hai. Tiền Thiển thở dài sầu muộn, xem ra quả thực cô không phải nhân vật chính, ngay cái hộp ngọc cũng kỳ thị cô.

"Sư thúc tổ ngài nhìn xem, chất tốt ghê ấy, ngay cả nứt cũng không nứt." Tiền Thiển nhặt hộp ngọc đưa cho Lục Phù Diêu.

Lục Phù Diêu nhận hộp ngọc, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn. Dù tu vi Tiền Thiển thấp nhưng cô cũng là tu sĩ, nếu là ngọc bình thường sao lại không chút xây xát khi trúng một kϊƈɦ toàn lực của tu sĩ?

Lục Phù Diêu đẩy nắp hộp ngọc ra quan sát cẩn thận một lúc rồi khép nắp lại, nhìn kỹ con Vân Đề Thỏ liên tục chạy bên trêи. Hắn như xác định cái gì đó, ngẩng đầu nói với Tiền Thiển: "Thử rót linh lực vào viên Minh Châu xem thế nào."

Tiền Thiển vừa dịch tới vừa thầm nhủ: "Ta nghĩ không được đâu, dùng lực lượng lớn mà nó còn nguyên vẹn cơ mà."

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn y lời Lục Phù Diêu bảo, rót một ít linh lực vào viên Minh Châu ở giữa hộp. Quả nhiên không có gì phản ứng gì. Chỉ là một đạo cụ mà dám kỳ thị diễn viên quần chúng, Tiền Thiển khá căm phẫn với cái hộp ngọc này.

"Không phải à..." Lục Phù Diêu khó hiểu nhíu mày lại. Hắn cầm hộp ngọc lại nhìn một chút, lại ngưng tụ một đạo linh lực rót xuống viên Minh Châu giữa hộp ngọc. Lôi linh lực tinh thuần có mang theo chút tia điện, đụng vào viên Minh Châu trêи hộp ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cạch một tiếng, hộp ngọc hơi dịch ra, lộ lớp thứ hai. Tiền Thiển chán nản, quả nhiên là chọn người hử?! Không phải nhân vật chính thì không mở được!

"Thì ra là thế." Lục Phù Diêu khẽ gật đầu với cái hộp ngọc, quay đầu giải thích cho Tiền Thiển: "Nhất định chủ nhân ban đầu của cái hộp này là tu sĩ Lôi Linh căn, phải có linh lực thuộc tính Lôi mới mở được. Thiết kế tinh xảo bậc này, nếu không phải vừa lúc là tu sĩ Lôi Linh căn thì rất khó phát hiện cái hay ở đây, chỉ cho rằng nó là đồ chơi bình thường."

Tiền Thiển thầm phỉ nhổ, lại còn bày đặt chỉ Lôi Linh căn mới mở được, rõ ràng thiết lập này để chuẩn bị cho nhân vật chính mà, ý thức thế giới bất công ghê ấy.

Được rồi! Dù sao đã mở ra, tàng bảo đồ quan trọng hơn. Tiền Thiển thò đầu tới, hé mắt nhìn khe hở qua lớp tường kép: "Mở ra nhìn đi, xem bên trong có thứ gì không."

Trong mắt Lục Phù Diêu thoáng ý cười lườm Tiền Thiển một cái rồi đẩy tường kép. Sự thật chứng minh, những cái mà liên quan tới bàn tay vàng, trước giờ kịch bản luôn giới thiệu chính xác! Quả nhiên trong lớp kép của hộp ngọc có một tấm lụa được gấp lại.

Hai ngón tay Lục Phù Diêu kẹp một góc tấm lụa giơ lên, dùng sức giật giật, lại nhìn kỹ một chút, cười nói: "Hình như được chế từ Bích Chu Ti, cái này là đồ tốt đấy, ta sẽ luyện cho ngươi một bộ pháp y."

Trêи mặt Tiền Thiển chảy vạch đen, chưa mở ra xem đã quyết định là thế quái nào... Cô sợ một giây sau Lục Phù Diêu sẽ phá nát nó, vậy là vội vàng nói: "Mở ra nhìn kỹ trước rồi tính."

Tấm lụa sau khi trải ra thì rất lớn, đích thật là một tấm bản đồ, phía trêи còn viết lít nha lít nhít chú giải. Nhưng được viết bằng huyền văn, chỉ có tài cao đầy người Lục Phù Diêu của Diệu Linh Tông mới đọc hiểu, loại đệ tử ngoại môn nửa mù chữ như Tiền Thiển dù có địa đồ cũng vô dụng.

Lục Phù Diêu hứng thú nghiên cứu địa đồ hồi lâu: "Hình như cái này là địa đồ Bí cảnh... Nơi này có tên... Bí cảnh Vân Hạp? Không ghi chép Bí cảnh tồn tại từ bao giờ, chỉ nói nó là một bí cảnh khép kín không ai phát hiện. Nhìn kiểu này quả là nơi dừng chân tốt đấy..."

Lục Phù Diêu vừa lẩm bẩm vừa xem kỹ địa đồ và chú giải, lần xem này xem thẳng tới hơn hai canh giờ, Tiền Thiển chờ ở cạnh đã ngủ gục từ lâu.

Đợi khi Lục Phù Diêu hiểu rõ địa đồ và chú giải, hắn tiếc hận gập nó lại bỏ vào giới chỉ: "Tiếc tấm Bích Chu này ghê, ra vào bí cảnh đều cần đến nó, không thể làm áo cho ngươi được..."

Tiền Thiển che mặt không đành lòng nhìn thẳng, thì ra vị này còn trăn trở việc luyện pháp y á hả?! Thân làm nhân vật chính, ngài có tiền đồ chút đi chứ?! Bảo bối trong bí cảnh nhiều lắm đấy, mãi nhung nhớ tấm bản đồ làm gì vậy...

Lục Phù Diêu ngồi sau lưng Tiền Thiển giúp cổ chỉnh trang tóc tai: "Sắp tới ta định bế quan, nếu địa đồ là thật thì có chỗ thích hợp rồi, chúng ta không ngại đi xem một chút."

Đương nhiên Tiền Thiển gật đầu rồi, bàn tay vàng vất vả lắm mới cướp được, dù Lục Phù Diêu không muốn đi cô cũng kéo hắn đi: "Đương nhiên là được, dù sao gương mặt này của ngài đi tới đâu kéo phiền phức đến đấy, nếu có bí cảnh khép kín thật thì ngài có thể an tâm bế quan rồi."

"Muốn đưa Chương sư thúc đi không?" Tiền Thiển sực nhớ tới, họ và Chương Hàm Ly hẹn ba ngày sau gặp nhau ở phường thị.

"Để tự hắn quyết định đi." Lục Phù Diêu không quan tâm lắm. Nếu có bí cảnh khép kín thật thì lúc hắn bế quan, việc tìm người bảo vệ Tiền Thiển khoogn quan trọng như trước nữa.

Hắn cũng không sợ đưa Chương Hàm Ly vào bí cảnh cùng sẽ lộ tin tức ra ngoài. Đầu tiên là Lục Phù Diêu vẫn tin con người Chương Hàm Ly, hai là, không có địa đồ thì không vào được...

Truyện Chữ Hay