Editor: Muscat
Ninh Mông lững thững đến trường, từ đây có thể nhìn thấy bên ngoài hội trường lớn của trường, còn thấy được đoàn người múa bóng rối đi vào.
Lần trước chủ nhiệm lớp nói có thể tự đi tìm hiểu, những lúc rảnh rỗi không có việc gì, mấy nam sinh trong lớp luôn thích chạy qua đó, nhưng lúc trở về đều ỉu xìu, nói chẳng có gì vui cả.
Hỏi nguyên nhân tại sao không biểu diễn, đoàn người múa rối bóng cũng không nói.
Ninh Mông cảm thấy tò mò, bây giờ mà có người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú thì bọn họ càng nên quảng bá nó nhiều hơn mới đúng, sao lại không nói gì cả.
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Nhưng cô không đi hỏi, cô nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa chuông mới reo, cô dứt khoát chuyển hướng đi về phía bên kia.
Khai giảng đã được hai ngày, cô còn chưa đi xem hết trường học, cũng chỉ biết được mỗi khối mười hai bên kia, hội trường lớn là do lần trước đi qua tòa nhà hành chính nhìn thấy mà thôi.
Thiết kế rất đẹp, còn có phong cách độc đáo.
Ninh Mông từ cổng lớn đi vào, bên trong xếp từng hàng ghế màu đỏ, đèn không mở, sân khấu cũng không sáng, vừa rồi một nhóm người đi vào cũng không biết đã đi đâu.
Phía sau sân khấu không lớn.
Ninh Mông nhẹ nhàng đi qua, liền nhìn thấy vài bóng người đang bận rộn, còn có một số thứ hình như là đạo cụ biểu diễn, đều là những thứ mà cô chưa từng thấy qua.
Khi cô bước về phía trước, phát hiện trên mặt đất có người giấy.
Hình dạng của người giấy rất bình thường, hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng, chỉ có các khớp nối được cố định bằng vật kỳ lạ, trên người tô màu xanh đỏ, làn da trắng nhợt.
Ninh Mông nhìn người giấy trên mặt đất, cảm thấy kỳ quái, cái này cũng không giống như là trên TV cô hay xem, hơn nữa đến lúc biểu diễn chỉ thấy bóng, tốn thời gian tô vẽ làm gì.
Cô thầm nghĩ: “Sao lại phải tô màu?”
Hệ thống nói: “Theo phong tục ngày xưa thì nam đỏ, nữ xanh, cũng giống như người giấy được gấp vậy. Đoàn múa bóng rối sử dụng là dùng giấy cắt thành, cho nên phải dựa theo phong tục này.”
Ninh Mông lại hỏi: “Múa bóng rối có thể dùng thứ khác được không?”
Hệ thống giải thích nói: “Cắt giấy thì có rất ít, thông thường đều là các sản phẩm da đã qua xử lý hoặc được chạm khắc bằng dao, cho nên gọi là rối bóng.”
Cũng có thể nói, đoàn múa rối bóng này có vẻ đặc biệt hơn.
Vừa lúc đó, ông lão trong đoàn múa rối bóng đi tới, ông ta cầm người giấy trên đất lên, đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Người giấy không mỏng như cô nghĩ, mà rất dày.
Ông lão sau đó mới quay lại hỏi: “Cô gái có việc gì à?”
Giọng nói khàn đặc, nếu không phải cô đang đứng ngay gần chỉ sợ nghe không rõ ông ấy đang nói gì.
Ninh Mông chỉ người giấy trên đất kia, tò mò hỏi: “Ông ơi, tại sao mắt bên kia chỉ có vòng tròn, không vẽ lên ạ?”
Một cái lỗ bị cắt đen thui, nhìn rất xấu.
Ông lão nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: “Người giấy không thể vẽ đôi mắt. Bởi vì một khi vẽ lên, nó sẽ sống.”
Rõ ràng là nói đùa, nhưng Ninh Mông lại toát mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, ông lão đã cầm người giấy vừa nãy đi vào bên trong, chỉ bỏ lại một câu: “Không có việc gì thì đừng tới đây.”
Những lời này đến thật thật bất ngờ.
Ninh Mông rời khỏi hội trường lớn. Cô vẫn không thể hiểu nổi, đành nhờ hệ thống giúp đỡ: “Lời ông ấy nói có ý gì nhỉ? Ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Nghe không hiểu thì thôi đi, lại còn cảm thấy sởn tóc gáy.
Hệ thống không để ý mà nói: “Haizz, sợ cô quấy rầy người ta làm người giấy, cô ít đi qua bên đó đi, lo mà học, ngày ngày tiến lên.”
Câu cuối vừa nói ra, Ninh Mông liền nghĩ tới lúc trước mình có để lại cái gọi là di chúc cho Thời Thích, cứ nghĩ tới lại thấy buồn cười.
Tình huống lúc đó, cô cũng không biết nên viết gì nữa.
Sau đó nghĩ đến trong tiểu thuyết Thời Thích đóng vai phản diện cuồng vọng, cho nên cô nghĩ phải hướng cho cậu ấy có cái nhìn đúng đắn về cuộc sống, nên mới để lại một câu như vậy.
Cũng không biết Thời Thích nhìn thấy thì vẻ mặt sẽ như thế nào?
Trong nháy mắt cô đã quên chuyện đoàn múa rối bóng, vui vẻ trở về phòng học, cô ngồi xuống cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Tiết tự học buổi tối trước nay đều là làm đề thi và làm bài tập.
Giáo viên ngồi trên bục giảng quan sát, thỉnh thoảng xuống dưới kiểm tra, Ninh Mông cũng không thể lười biếng, hơn nữa cô còn phải cố gắng học tập cho tốt.
Nhưng chưa làm xong một trang giấy thi, cô đã thấy mệt rồi.
Ninh Mông cắn bút ngẩn người gần nửa phút, lén nhìn xem Thời Thích đang làm cái gì.
Bà nội quan sát cháu trai mình chẳng có gì là sai.
Hơn nữa cô bây giờ còn là bạn ngồi cùng bàn, góc nhìn này thật sự không tồi.
Cô làm bộ lơ đãng nhìn về phía Thời Thích, kết quả còn chưa nhìn thấy rõ ràng thì đã ngây ngẩn cả người, há miệng không nói được lời nào.
Có một người giấy bám lên trên cửa sổ.
Chính là người giấy mà hôm nay cô nhìn thấy ở hội trường lớn, lỗ đen ban đầu trên đôi mắt đó bây giờ đã được vẽ, khớp nối trên thân còn được sửa chữa, có thể cử động.
Người giấy dán ở trên cửa sổ, ngoại trừ một số chỗ có màu sắc rực rỡ trên mặt, những chỗ khác làn da trắng nhợt.
Bên trong hốc mắt là con ngươi màu trắng, ngoài con ngươi ra thì những
cái khác đều đen như mực, nhìn thoáng qua không thể thấy được gì.
Theo lý mà nói, đen như bầu trời phía sau mới đúng nhưng Ninh Mông lại cảm thấy sâu bên trong hốc mắt đó là một nơi vô cùng đáng sợ.
Không phải ông ấy nói không thể vẽ đôi mắt lên à?
Ninh Mông ngạc nhiên, tại sao người giấy này lại bị người ta vẽ đôi mắt lên, cho nên mới có thể sống dậy?
Người giấy thấy cô nhìn chằm chằm nó, bỗng nhiên đường chỉ đỏ ngay miệng mở ra, tạo nên một vòng cung nhẹ, cười vô cùng kỳ quái.
Cơ thể nó động đậy bò lên cửa sổ, không lâu sau, toàn bộ cửa kính thuỷ tinh bị thân hình của nó dán lên hết.
Phía sau tòa nhà lớp không còn toà nhà nào nữa, nếu có cũng chỉ là cỏ dại và phía xa là tường rào, cho nên khung cảnh sau lưng người giấy càng trở nên đáng sợ.
Ninh Mông nuốt nước miếng, cả người run lên.
Con này so với con quỷ nhỏ đêm qua kinh khủng hơn nhiều, người giấy này rõ ràng có cái gì đó không đúng, cơ thể xẹp lép dán ở cửa sổ thuỷ tinh, bị ánh đèn chiếu vào, hình ảnh quỷ dị.
Cô nhịn không được đẩy đẩy Thời Thích đang làm bài tập.
Thời Thích giống như chưa phát hiện ra điều gì, ánh mắt liếc qua cửa sổ, khóe môi cong lên, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Mông chỉ ngoài cửa sổ, không dám nói lời nào.
Thời Thích quay đầu nhìn thử, đúng lúc này Ninh Mông mới phát hiện người giấy ở cửa sổ đã không thấy đâu nữa, biến mất không một dấu vết, như chưa từng xuất hiện.
Cô không tin vào mắt mình, dụi đôi mắt.
Vừa rồi cô không nhìn lầm, người giấy kia khẳng định đã dựa vào cửa sổ rồi còn cười với cô, còn muốn leo lên nữa mà.
Thời Thích quay lại nhìn cô.
Ninh Mông xấu hổ gãi đầu, giải thích nói: “… Mình muốn nhờ cậu mở cửa sổ… Hít thở không khí đó mà…”
Cái cớ này khiến cô cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Thời Thích gật đầu, lại nói: “Trong phòng học mở điều hòa.”
Nhưng cậu vẫn mở một khe hở, không tiếng động vặn trên bệ cửa sổ, sau đó thu tay về.
Rất nhanh, không khí bên ngoài liền tràn vào, không giống với không khí ngột ngạt trong lớp học.
Ninh Mông buồn bực nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Cô ngồi xuống, giả vờ như đang làm đề thi, lén hỏi hệ thống: “Vừa nãy ta không có hoa mắt, người giấy kia tại sao đột nhiên biến mất?”
Hệ thống suy nghĩ, nói: “Chắc là sợ cháu trai của cô, nên chạy rồi.”
Câu trả lời này… Ninh Mông cảm thấy rất có lý, suy cho cùng thì cháu trai cô có thể điều khiển quỷ, một người giấy nho nhỏ có tính là gì.
Chỉ cần ngồi chung với cháu trai, quỷ cũng không dám tới tìm cô.
Thời Thích nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, trên đó có dính bột phấn, cậu dùng hai ngón tay xoa xoa, cảm giác lành lạnh chạy thẳng lên trên não.
Nhưng nhanh chóng biến mất.
Cậu đã sớm biết bên ngoài có gì, chỉ là không ngờ tới nó lại chạy mất, xem ra trong trường học có không ít.
Nhưng phản ứng của người ngồi cùng bàn lại khiến cho cậu cảm thấy rất vừa lòng.
Làm xong vài đề, Ninh Mông lại không nhịn được, cô lén nhìn về phía cửa sổ.
Quả nhiên lại thấy được người giấy kia, lần này thay đổi tư thế dựa vào cửa sổ thuỷ tinh, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, trở nên đáng sợ kinh khủng.
Những thay đổi của cô Thời Thích đều không bỏ qua.
Cậu lấy bút chạm vào môi, khẽ hỏi: “Cậu run cái gì?”
Ninh Mông trừng mắt nhìn cửa sổ, người giấy vẫn nhìn cô, ngoác miệng cười với cô, cơ thể xẹp lép như tờ giấy, rõ ràng rất bình thường, nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Lại thấy Thời Thích nhìn chằm chằm mình, cô hơi khựng lại.
Đầu óc xoay chuyển, Ninh Mông quyết định phải giữ lại chút thể diện cho chính mình.
Cô quay đầu lại, không chớp mắt, bình tĩnh mà nói: “Nhiệt độ điều hòa thấp quá, tôi lạnh thôi.”
Thật lâu trước kia.
Bà nội trong ngày trời nóng nực mà lại run lên.
Sau đó bà cũng nói sợ lạnh.