Quý ngài Rexach đã đề nghị với ban huấn luyện CLB Barca và Tô Tĩnh Khang về việc cho phép ông được đưa Tô Thanh Gia đi thăm quan vài vòng. Tuy rằng Tô Tĩnh Khang không hề muốn chút nào, nhưng cùng trời dưới đất, con gái lớn nhất, nên ngay khi Tô Thanh Gia dùng đôi mắt to tròn nhìn ông, ông chỉ có thể nói: "Vale (Được rồi)."
Sau khi nhận được sự cho phép từ hai bên, Rexach bèn ôm cô búp bê này tới bãi đỗ xe. Ngay khi Tô Thanh Gia nói ra địa chỉ nơi họ sắp tới, Rexach khá là kinh ngạc, ông hỏi cô: "Người bạn kia của cháu là trẻ mồ côi ư?"
Tô Thanh Gia cẩn thận cài dây an toàn, sau đó nhấn nút mở he hé cửa sổ ra: " Chẳng lẽ chỉ vì là con gái của một nhà ngoại giao mà cháu không có quyền được chọn bạn ư thưa ngài? Người Trung Quốc có câu "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", ngài có biết câu này có nghĩa là gì không ạ?"
Quý ngài Rexach hoàn toàn không hiểu được nền văn hóa uyên thâm của đất nước Trung Quốc, một người "thét ra lửa" tại La Masia như ông mà lại chỉ dành lắc đầu nói: "Nền văn hóa Trung Hoa rộng lớn biết bao, ừm, còn ta lại chỉ biết xem bóng đá thôi cô bé à."
"Câu nói này có nghĩa là, một đời người luôn có lúc thịnh lúc suy, tất cả mọi việc đều thay đổi rất khó lường, không ai trong chúng ta có thể dự đoán trước được. Thưa ngài, xuất thân không phải là tất cả, hôm nay có lẽ cậu ấy phải sống trong trại tị nạn ở Brazin, nhưng ngày mai chưa biết chừng cậu ấy lại có thể mua nhà ở trung tâm New York thì sao." Chiếc xe lướt đi trong gió khiến những lọn tóc của Tô Thanh Gia khẽ tung bay, cảm giác đón gió này đúng là rất tuyệt.
Reixach sửng sốt, ông cười nói: "Cô bé nói đúng, hơn nữa cách so sánh này của người Trung Quốc cũng rất hợp lý."
Còn cậu bé Carlos đang miệt mài luyện bóng tại sân tập thì không hề biết rằng, một cơ hội tuyệt vời đang từng bước đến với cậu.
Hôm nay không có nhiều bài tập cho lắm, nên sau khi trở về cậu đã ra đây tập bóng được một lúc rồi. Gần đây cậu không phải làm một việc như trước, đó là kể từ sau lần dầm mưa hôm ấy, Tô Thanh Gia đã không cho cậu ra trạm xe buýt đợi cô nữa, hơn thế gần đây cô cũng không còn tới chỗ này thường xuyên.
Carlos rất tủi thân, không phải chỉ dầm mưa thôi sao, cậu không bị ốm mà, cậu không sợ mưa cũng chẳng sợ nắng, cậu chỉ muốn khi Bella vừa xuống xe là có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức thôi. Chỉ vì muốn gặp cô mà mỗi ngày cậu đều chú ý chải đầu, làm cho mái tóc vàng kim của mình đỡ bù xù và mềm mại hơn.
Nhưng hiện giờ thì tóc cậu lại trở về trạng thái tổ chim, bởi vì gần một tuần rồi mà Tô Thanh Gia vẫn chưa đến đây.
Mỗi ngày Carlos đều miệt mài tập bóng, cậu cố gắng tìm ra cách khống chế bóng tốt hơn, bởi vì Carlos nghĩ rằng, chỉ cần cậu tiến bộ, Bella nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, sau đó cô sẽ thường xuyên đến đây hơn.
Cứ mãi chìm trong suy nghĩ, cậu như nghe đâu đó có tiếng Bella, lắc đầu, ừm, nên đi tập bóng thì hơn. Giờ này Bella sẽ không tới đâu.
Nhưng ngay sau đó, Carlos nhìn thấy cô búp bê tóc đen mặc áo sơ mi trắng váy caro xanh đứng ngay trước mặt cậu, cậu chớp lấy chớp để đôi mắt xót mồ hôi, đúng là Bella kìa.
Nhưng, còn có một người đàn ông nữa.
Carlos không biết tại sao Bella lại dẫn người khác tới đây, xuất phát từ tâm lý bài xích người ngoài, cậu mím đôi môi khô khốc lại, không bước lên.
Tô Thanh Gia lôi kéo Rexach đến trước mặt Carlos, cô giới thiệu hai người với nhau.
"Ngài Rexach, đây là bạn cháu, cậu ấy là Carlos, năm nay tuổi." Cô lại nói với Carlos: "Carlos, đây là giám đốc thể thao của La Masia - ngài Rexach, tớ đã mời ngài ấy đến đây xem cậu đá bóng đấy."
Tô Thanh Gia không hề giấu diếm Carlos về thân phận của Rexach.
Một cầu thủ chuyên nghiệp nhất định phải có tố chất tâm lý vững vàng, chỉ như vậy anh ta mới có thể vượt qua từng trận đấu căng thẳng.
Là một người dân của thành phố Barcelona và Catalonia, Carlos hiểu rõ lò đào tạo trẻ La Masia có ý nghĩa như thế nào, đó là chiếc nôi đã tạo ra những siêu sao bóng đá đẳng cấp thế giới, cũng là niềm kiêu hãnh của người dân Catalonia.
Cậu cũng từng mong mỏi được lò đào tạo trẻ La Masia lựa chọn như bao thiếu niên ôm giấc mộng về bóng đá ngoài kia, nhưng cậu biết, mình không đủ tư cách. Từ lần đầu tiên bị loại khỏi cuộc tuyển chọn của học viện bóng đá cậu đã hiểu, mình cần nhanh chóng nâng cao kỹ thuật đá bóng.
Nhưng hai năm sau ngày đó, cô búp bê tóc đen ấy lại mang tới cho cậu một tờ giấy phép vô cùng đặc biệt - giám đốc thể thao của La Masia.
Carlos biết rằng, chỉ cần kỹ thuật đá bóng của cậu thuyết phục được quý ngài Rexach này, cậu sẽ có thể tham gia vào khoảng thời gian tập huấn của La Masia - bước đầu tiên để trụ lại nơi này.
Rexach quan sát cậu bé có mái tóc bù xù như tổ chim này, cậu bé rất xinh đẹp, các đường nét trên gương mặt khá tinh xảo, ẩn sâu trong đôi mắt xanh xám ấy là những tia sáng đang nhảy nhót, hàng lông mày hơi hếch lên khiến cậu thêm vài phần cương nghị, cậu mặc áo đấu của CLb Barca, ừm, nếu chiếc áo không bị bẩn lem nhem như vậy, chắc Rexach sẽ càng vui vẻ hơn.
"Chào cháu Carlos, ta là Rexach, giám đốc thể thao của lò đào tạo trẻ La Masia." Rexach khẽ gật đầu với cậu bé, ông nói tiếp: "Carlos, sau khi nhận được lời mời từ người bạn tốt của cháu, ta muốn xem cháu chơi bóng một lát, cháu đồng ý chứ?"
Carlos trầm tư một lát, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Thanh Gia, bỗng nhiên cậu hiểu ra vì sao thời gian này Bella lại bận đến vậy. Cơ hội này chắc chắn không dễ có được, cậu không muốn làm Bella thất vọng.
"Cháu đồng ý, cảm ơn ngài!" Giọng cậu hơi khàn, Carlos cúi chào Rexach. Vị giám đốc thể thao lùi dần ra lề sân, bây giờ, đã đến lúc Carlos thể hiện mình rồi.
"Carlos cố lên! Cố lên nào Carlos!" Tô Thanh Gia để tay lên miệng làm loa, cách xa như vậy mà Carlos vẫn có thấy được nụ cười vui vẻ của cô.
Cậu sẽ thành công, nhất định sẽ thành công.
Giống như lời cậu đã từng hứa với cô khi cả hai ở quảng trường Columbus.
Carlos lập tức thể hiện cho Rexach thấy màn biểu diễn bóng đá tuyệt vời của cậu, đúng vậy, là tuyệt vời. Rexach đã hoàn toàn bất ngờ về cậu bé có chiều cao còn chưa đạt chuẩn này. Tất cả những kĩ năng Carlos thể hiện như sút bóng, khống chế bóng, đánh đầu hay dẫn bóng đều cho thấy khả năng khống chế tuyệt vời của cậu.
Mặc dù cậu bé còn khá non nớt, nhưng bằng vào kinh nghiệm và mắt nhìn phong phú của mình, Rexach biết rằng, cậu bé mồ côi này sở hữu một ưu thế về tốc độ mà không phải ai cũng có, tuy kĩ thuật, cùng khả năng sút bóng và khống chế bóng của cậu đều chưa được trải qua sự đào tạo chuyên nghiệp, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một viên ngọc thô, một viên ngọc thô cực kỳ hiếm có.
Ông không hề do dự chút nào mà lập tức dành những tràng vỗ tay cho cậu bé thiên tài này: "Carlos, cháu sở hữu một năng khiếu bóng đá vô cùng xuất chúng, chúc mừng cháu, cháu đã giành được tư cách tham gia tập huấn ở La Masia. Chúc cháu gặp nhiều may mắn!"
"Cảm ơn ngài!" Carlos lại cúi đầu chào ông lần nữa.
Tô Thanh Gia hung phấn nhảy cẫng lên: "Carlos, cậu thành công, cậu thành công rồi! Cậu giỏi quá đi mất! Woa, cậu sẽ được tới La Masia tập huấn! Cậu vui không, có vui không!"
Carlos gật đầu, một nụ cười sáng lạn nở trên môi cậu, chiếc lúm đồng tiền bên má trái sâu hoắm trông đến là đáng yêu.
"Cháu đã dùng lời nói của mình đã thuyết phục được ta cô bé phương Đông à, còn cậu bé này lại dùng kỹ thuật của mình để chinh phục ta." Tuy Rexach thốt lên lời này đầy vẻ than thở nhưng giọng nói của ông không giấu được nét vui mừng.
"Cháu biết mà, ngài sẽ không nỡ bỏ viên ngọc quý này đâu." Tô Thanh Gia huơ đi huơ lại nắm tay be bé của mình, cô mỉm cười với ngài Reixach tinh nghịch như một chú cáo nhỏ.
Reixach lại hỏi Carlos một số thông tin cơ bản, ông rất giỏi giao tiếp với người khác. Đối với thiên tài, ông luôn rất hòa ái, ai biết được, mai sau cậu bé lại trở thành một người làm chủ sân bóng thì sao. Cuộc sống của cậu vừa mới bắt đầu, chứa đầy những điều bất ngờ mà ta chưa biết đến. Tựa như một trận bóng vậy, trước khi tiếng còi cất lên, không ai biết được đội nào sẽ là người vô địch, nhưng cũng chính vì thế mà bóng đá luôn chứa đầy sự quyến rũ, tất cả mọi người đều rất thích những thứ kích thích và có tính khiêu chiến như thế này.
Thắng không kiêu, bại không nản. Cậu bé này rất có tố chất để thành công.
Trời càng lúc càng tối, Rexach phải dẫn Tô Thanh Gia rời khỏi cô nhi viện và trở về La Masia.
Nhìn thấy hai người bạn nhỏ hình như còn có chuyện gì đó muốn nói với nhau, vị giám đốc này rất tâm lý đi tới bãi đỗ xe trước.
Thấy ông đã đi xa, Carlos mới ôm bóng nhìn sang cô bé đứng trước mặt mình, cậu nói: "Cảm ơn cậu, Bella."
Tớ nói thật đấy, cảm ơn cậu nhiều lắm, cảm ơn cậu đã làm tất cả vì tớ. Trái tim Carlos từ từ bừng sáng như một vầng thái dương dần ló dạng khỏi đêm đen, dễ dàng phá tan đi sự cô đơn của cậu.
"Tớ nhận lời cảm ơn của cậu, nhưng nếu không phải cậu có tài năng thật sự, ngài Rexach cũng sẽ không cho cậu đi tập huấn đâu." Đôi mắt hổ phách đầy nắng ấm của Tô Thanh Gia long lanh tựa như đỉnh núi tuyết Pyrénées vừa bị ánh nắng làm tan chảy, cô vỗ nhẹ lên vai Carlos, nói đùa: "Nè, nếu sau này cậu nổi tiếng thì phải nhớ kỹ người tìm thấy tài năng của cậu tên là Bella đó, có biết không hả?"
Carlos nhìn thấy hình bóng mình sâu trong đáy mắt cô, nét mặt cậu có chút là lạ, nhưng cậu vẫn cố gắng nở nụ cười, nói đầy vẻ trịnh trọng: "Ừ, tớ biết rồi."
Tô Thanh Gia thấy thời gian đã không còn sớm nữa, cũng đã đến lúc phải đi, cô nói với Carlos: "Carlos, xin lỗi cậu nhé, tớ phải về rồi, ba đang chờ tớ ở bên kia. Lần sau gặp nhé!"
Carlos gật đầu, cậu nhìn theo bóng cô rời xa.
Cậu thiếu niên vừa nhận được niềm vui cực lớn lập tức buông quả bóng đang ôm ra, cậu ôm chặt đầu mình, buồn bã ngồi xổm xuống đất, quả bóng với những khoảng đen trắng đan xen lăn dài trên mặt đất.
Làm sao đây, lần này tóc cậu nó bù xù như tổ chim á, a a a, nhất định Bella đã thấy rồi, cô ấy thấy rồi.
Carlos cào mạnh vài cái lên tóc, hai ngày rồi cậu chưa gội đầu, không biết Bella có ngửi thấy mùi gì lạ không.
Rõ ràng Reixach vô cùng xem trọng thiên tài nhỏ của Barcelona mà ông ngẫu nhiên tìm được. Sau khi trở về, ông nhanh chóng sắp xếp người tới thông báo với Carlos thời gian tập huấn, cũng chuẩn bị xong các thứ liên quan. Lần này La Masia lại sắp được chào đón những cậu bé mang trong mình giấc mơ về bóng đá đến từ khắp nơi trên thế giới rồi, ông phải tìm ra "luồng gió" mới lạ nhất mạnh mẽ nhất về cho Barca.
Ngày khởi hành đi tập huấn, hành lý của Carlos rất đơn giản, cậu chỉ mang theo mấy bộ quần áo và một chiếc hộp, bên trong là một bức tranh phác thảo, một trái bóng cùng một bình nước.
Tô Thanh Gia đi cùng cậu đến cửa lò đạo tạo trẻ La Masia rồi mới nói lời tạm biệt, sau khi vẫy tay chào tạm biệt cô búp bê tóc đen ấy, Carlos cảm thấy mình đi vào trong trường mà như đang lướt trên mây.
Bella vừa mới hôn cậu một cái đó ~~~
Cậu sờ lên lúm đồng tiền bên má trái, ở ngay đây này, cậu có thể ngửi được mùi thơm ấy.
Cậu cố gắng kìm nén niềm vui vào trong lòng và đi xuôi theo dòng người, Carlos ôm chặt chiếc hộp trong tay, cậu nhìn thấy một dãy phòng ở khá là cũ kỹ, rồi bình tĩnh bước vào, ánh mặt trời Tây Ban Nha chiếu lên mái tóc vàng kim của cậu, chúng sáng lấp lánh tựa như những viên kim cương.
Ngày hôm nay, chính là ngày mà cuộc sống của một siêu sao kiệt xuất bắt đầu, một huyền thoại đến từ La Masia.