Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Notanis
Beta: Dâu Tây
_______________
Sau khi thổ lộ, Carlos di chuyển người để tai cô gái trong lòng dựa vào ngực mình, dù biết phải rất lâu sau mới chờ được câu nói “Em đồng ý” nhưng không sao cả, cậu chờ được.Tô Thanh Gia nãy giờ luôn im lặng bỗng giơ tay lên nắm lấy cổ cậu. Từ góc này, cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm hình cung và hàng râu nhọn hoắt của đối phương. Ánh nắng chiếu vào khiến mạch máu dưới da hiện lên rõ nét.
Theo quỹ đạo của kiếp trước, đáng lẽ sinh mệnh này đã kết thúc vào năm tuổi, đường chỉ tay cũng bị gãy khúc ở giữa lòng bàn tay. Song bây giờ cậu vẫn đang sống rất khỏe mạnh, sức sống tỏa ra khắp nơi, cậu được sống dưới ánh mặt trời rực rỡ của thành phố Barcelona chứ không phải là địa ngục tối tăm phủ đầy rêu xanh. Dường như lịch sử đã bị một thứ gì đó tác động vào, ngay tại nơi đây, tất cả mọi thứ đều đã khác xưa. Có lẽ từ khi cô bước chân vào sân tập và nói chuyện với cậu bé đó, vận mệnh đã đi theo một con đường khác.
Trời đã định họ phải gắn liền với nhau.
Tô Thanh Gia lắng nghe tiếng tim cậu đập một lúc rồi lên tiếng: “Anh muốn câu đó được nói bằng tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Trung?”
Câu nói đó? Câu nào? Chàng trai tóc vàng thoáng ngẩn ra, suy nghĩ mãi mới biết là cô đang nhắc đến câu “Em đồng ý”.
Cậu hít một hơi thật sâu, mây đỏ răng kín mặt, đôi mắt xám xanh cũng trở nên ướt át: “Được….được hết…em muốn nói bằng tiếng nào cũng được.”
“Nếu em muốn nói bằng cả hai thì phải làm sao đây?” Tô Thanh Gia hỏi lại.
Đôi tai của chàng trai tóc vàng càng run mạnh hơn, cậu không dám ngẩng đầu lên, “Vậy…Vậy thì nói hết, anh….chỉ cần em nói, anh sẽ rất vui.”
Mái tóc vàng trước mặt khẽ lắc lư, cô hài lòng vuốt ve mái tóc vừa ấm áp lại mềm mại của cậu, “Nhưng anh chưa cầu hôn, vậy em biết phải trả lời thế nào?”
Được cô sờ tóc, chàng trai tóc vàng thoải mái dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay mịn màng của cô. Sau khi nghe thấy cô nói vậy, cậu lập tức ủ rũ cúi đầu, bồn chồn kéo kéo góc áo, giọng nói phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Anh….anh vẫn chưa chuẩn bị xong….nhẫn kim cương và hoa tươi. Anh cũng chưa tích góp đủ tiền để cưới vợ. Anh cũng chưa đến ra mắt họ hàng…” Ra mắt họ hàng là thuật ngữ Thẩm Kha dạy cho cậu, nghe nói ở Trung Quốc, đó là một việc vô cùng quan trọng.
Gió hè thổi đến mang theo hương vị mằn mặn của biển khơi. Carlos chợt cảm thấy choáng váng, cậu vẫn còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ nhưng lại muốn làm tất cả thật nhanh. Tuy chưa thể kết hôn nhưng không có nghĩa là không thể đính hôn.
Cậu vừa vui vẻ vừa lo lắng, tình cảm dạt dào khiến cả người cậu chìm trong trạng thái lơ lửng. Hoa tươi? Cậu có số của một tiệm hoa, cậu nhất định sẽ mua một bó hồng siêu lớn, Oleguer sẽ tư vấn cho cậu về quá trình chuẩn bị hôn lễ. Nhẫn kim cương? Cậu đang có rất nhiều tiền, cậu sẽ chọn mua một chiếc nhẫn thật xinh đẹp và phù hợp với vòng ngọc trai trên tay Bella….
Thấy cậu tủi thân vì chưa được gặp người lớn, Tô Thanh Gia không thể không cười khổ rồi gõ đầu cậu, “Đồ ngốc, bây giờ không phải là lúc cầu hôn, đừng vội ~”
Carlos ngẩng đầu lên, cắn môi nói: “Em có chê anh đần không?”
“Không chê, không chê đâu, bạn trai của em thông minh nhất trên đời. Chỉ là chúng ta vẫn còn nhỏ, mà đó lại là một chuyện lớn, đợi đến khi đủ chín chắn, chúng ta mới biết nó ý nghĩa đến nhường nào.”
Tô Thanh Gia vòng tay ôm lấy eo cậu, “Carlos, em muốn nói với anh ba chữ đó vào lúc thích hợp nhất, nhưng không phải bây giờ.”
Cô nói một cách nghiêm túc, đôi mắt màu hổ phách trong trẻo chứa đầy sự kiên định. Đây là lần đầu tiên Carlos thấy cô nói rõ ràng đến vậy. Trước kia cô thường nhắc đến tương lai bằng sự mơ hồ và khó hiểu, bây giờ cậu mới biết hóa ra trong tương lai của cô lại có cậu.
Tình cảm dâng trào như sóng biển khiến Carlos như bị nhấn chìm. Cậu chăm chú nhìn cô gái trước mắt, sau đó nhẹ nhàng giữ gáy rồi từ từ cúi đầu.
Trước khi môi cậu hạ xuống, Tô Thanh Gia vội đưa ngón trỏ ra ngăn cách. Dưới sự thắc mắc và ảo não của ai đó, cô chỉ tay về phía một ông già mặc áo khoác trắng đang cầm máy ảnh chụp slogan “Không chỉ là một CLB” ở dưới đài chủ tịch.
Không hiểu sao cả người chàng trai tóc vàng lại cứng đờ, Tô Thanh Gia cười ngọt ngào với cậu, “Đó là ông ngoại của em. Anh có muốn đến gặp không?”
Carlos nhanh chóng buông tay, liên tục nuốt nước bọt và làm phẳng các góc áo nhăn nhúm vừa bị nắm chặt, “Muốn.”
Tô Thanh Gia bật cười vì thấy các động tác này, cô kéo cậu đi xuống, vừa đi vừa nói: “Muốn cái gì, muốn gặp mà vẫn ngồi đây, chẳng lẽ anh muốn ông em tự đi qua à?” Tại sao tên ngốc này lại đáng yêu đến thế, rõ ràng là rất hồi hộp nhưng vẫn ngồi yên để duy trì hình tượng của mình.
Chàng trai tóc vàng lấm lét quan sát Minh Úc, “Bella, anh….anh nên nói là gì bây giờ? Anh vẫn chưa chuẩn bị xong.”
“Chuẩn bị cái gì? Hoa tươi và nhẫn à?” Tô Thanh Gia trêu chọc cậu.
Mặt Carlos đỏ bừng, “Không phải mấy cái này, là…..”
Tô Thanh Gia cũng không làm khó cậu nữa, thẳng thừng nói: “Còn nhớ những gì em từng nói không? Ông em là fan Barca, ông hỏi gì thì anh chỉ cần trả lời cái đó, ông rất thích anh nên sẽ không làm khó anh đâu. Cơ mà lúc gặp ba em anh cũng đâu hồi hộp đến mức mổ hôi đầy tay thế này?”
Dù không vận động nhưng mồ hôi trên trán cậu càng lúc càng nhiều.
Carlos nhận lấy khăn Tô Thanh Gia đưa, vừa lau mồ hôi vừa thành thật trả lời: “Thật ra anh cũng rất sợ ba em. Nhưng nghĩ đến việc chú ấy chính là con rồng ác độc đã cầm tù em, anh liền không sợ nữa. Dù sao trong truyện cổ tích, dũng sĩ cũng luôn chiến thắng thế lực tàn ác.”
Ánh mắt cậu vô cùng trong sáng và thuần khiết, hàng mi dài tựa như chiếc bàn chải nhỏ, sau khi tưởng tượng đến dáng vẻ bị biến thành con rồng ác độc của cán bộ ngoại giao, Tô Thanh Gia hỏi: “Vậy em là công chúa phải không dũng sĩ?”
Chàng trai tóc vàng ngượng ngùng gật đầu, “Ừ.” Theo như quy tắc trong truyện cổ tích, nếu không có hoàng tử thì dũng sĩ chính là người giành được trái tim của công chúa.
Tô Thanh Gia dịu dàng vuốt ve tay cậu, tim như được ngâm trong dòng nước trong vắt.
Hai ngày nay, Minh Úc luôn lấy lý do đi gặp hội bạn bè trong giới hội họa để đến sân Camp Nou ngồi quan sát. Mỗi khi nhìn thấy nhóm cầu thủ chạy trên sân bóng, ông đều cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Khi biết đứa cháu ngoại mà mình yêu thương nhất đang yêu một cầu thủ Barca, tâm trạng ông lập tức trở nên phức tạp.
Một bên là cháu gái nhỏ dịu dàng đáng yêu được ông nâng niu trong lòng bàn tay, đến cả mắng chửi cũng không nỡ, một bên là ngôi sao mà ông cực kì yêu thích, Minh Úc không biết phải làm sao cho đúng. Cuối cùng ông quyết định để hai đứa nhỏ tự quyết định chuyện của mình, chỉ mong cháu gái mình không bị tổn thương.
Dựa theo những tư liệu mà ông đang có thì thằng nhóc này vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi gia đình họ Minh được.
Mấy ngày nay ông vẫn luôn cố gắng kiểm tra nhân phẩm của cháu rể. Thấy Carlos khen ngợi cháu gái vừa xinh đẹp lại thông minh, Minh Úc rất vui vẻ vì tính giác ngộ này.
Nhưng mà có một chuyện chàng trai tóc vàng khiến ông rất khó chịu, đó chính là quá lãng mạn. Sophia suốt ngày lải nhải khen cậu đẹp trai rồi tỏ ra tiếc nuối vì năm đó đã chọn ông. Hừ…không nhớ năm đó ai là người khóc nóc năn nỉ được ở bên ư?
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, ông vừa định nói vài câu thì chàng trai đã chạy về phía khán đài. Lúc này ông mới phát hiện ra cháu gái ngoan của mình đang ở đó và băn khoăn không biết nên chuồn hay ở lại. Dù không đi nhưng ông cũng không muốn xem hai đứa trẻ tình tứ với nhau, vì vậy ông đã cầm máy ảnh đi đến chỗ trưng bày.
“Ông ngoại ~” Tô Thanh Gia gọi Minh Úc.
Minh Úc đang say sưa ngắm nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp, nghe thấy tiếng gọi, ông quay đầu lại thì thấy Tô Thanh Gia đang nắm tay Carlos đi tới: “Lại đây chọn cho ông bức ảnh đẹp nhất đi.”
Tô Thanh Gia nhận lấy máy ảnh, sau đó nhấn xem những tấm tiếp theo, “Hôm nay ông không phải đi gặp bạn à?”
“Gặp rồi, nghe nói con đang ở đây nên ông mới ghé qua.” Minh Úc bình tĩnh trả lời, phủi phủi chữ phúc được thêu trên áo dài vài cái, sau đó quan sát Carlos một lượt rồi lắc đầu.