Đoàn phim xuất hiện một ảo ảnh kỳ lạ.
Một đám nghệ sĩ lớn nhỏ, tính cả đạo diễn ở bên trong, đều ở vây quanh một nữ sinh tuổi tr ……
Hỏi han ân cần?!
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không nhịn được tò mò duỗi đầu thăm.
“Chẳng lẽ là diễn viên do kim chủ nhét vào hả? Lớn lên thật ra khá xinh đẹp.”
“Cắt, thao tác thông thường mà thôi.”
“Nhìn cô ta như vậy liền biết không có thực lực gì, không giống biên kịch lần này của chúng ta, tôi nghe nói là tốt nghiệp trường danh tiếng, hơn nữa đạo diễn Hạ rất yêu thích kịch bản của cô ấy.”
Âm thanh bát quái phát ra, lại có một người hạ giọng thần bí nói: “Sao tôi lại nghe nói biên kịch là đi cửa sau vào? Hơn nữa còn là cửa sau do Lục Việt mở cửa ra, tôi đoán quan hệ của hai người bọn họ …… chậc chậc.”
Trong phòng nghỉ.
Một đám nam tuấn mỹ nữ vây quanh trước mắt Đồng Thanh Duyệt, vẻ mặt mỗi người khác nhau, hình thành một nửa vòng cực có cảm giác áp bách.
Bản kịch trong tay Lục Việt, cười lạnh nói: “Công báo thù riêng? Thực sự chỉ có cô.”
Thân là đạo diễn Lâm nhưng lại nhìn trời nhìn đất, phảng phất giả bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Điền Điềm nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Ngay cả Lâm Tư Nam cũng trừng mắt, đầy mặt tò mò, như là đang chờ trường hợp tiếp tục hỗn loạn.
Loại trạng thái lén lút xem kịch vui này, giống Lục Việt trước đó cũng không khác biệt gì.
Đồng Thanh Duyệt nhìn lướt qua mấy người, im lặng không lên tiếng cầm bản kịch gửi đến đoàn làm phim thoạt nhìn.
Kịch bản bị sửa lại.
Nam một phân cảnh giảm mạnh không nói, nguyên bản ít phân cảnh diễn cùng nữ chính thân mật, cũng đều đổi thành kịch bản rất trong nước. Hơn nữa rất nhiều chỗ đổi thành nam chính bị ngược, ngược cực thảm.
Nói cách khác, Lục Việt thân là nam một, không phải bị diễn viên quần chúng đánh chửi, cũng chính là ở bị diễn viên quần chúng đánh chửi trên đường.
Ngay cả nữ một cũng hiểu lầm hắn, thi ngược.
( Nam/ nữ một là người có vai diễn, lời thoại nhiều trong phim cũng có thể coi là nam/nữ chính)
Nhưng những hướng này không ảnh hưởng đến câu chuyện tổng thể.
Khóe miệng Đồng Thanh Duyệt hơi nhấp, nhớ tới điện thoại buổi sáng, nháy mắt sáng tỏ.
Đây là điều kiện của Lục Tinh Trầm, cải biến kịch bản cộng thêm đá văng nhà đầu tư, tự mình thay thế, lợi dụng cường ngạnh thủ đoạn tạo áp lực cho Lục Việt.
Nếu Lục Việt không muốn, vậy vi phạm hợp đồng phải trả một khoản kếch xù.
Đồng Thanh Duyệt khép lại kịch bản, giương mắt: “Tôi cảm thấy còn có thể ngược thêm một chút.”
“……?!” Lục Việt suýt nữa mất kiểm soát ngay tại chỗ.
Mẹ kiếp, quả thực!
Lục Việt tức đến nhồi máu cơ tim, đặt mông ngồi xuống sô pha, ngậm miệng không nói.
“Duyệt Duyệt, cậu làm như vậy có chút không tốt lắm.” Lâm Tư Nam do dự, “Tớ cảm thấy cậu bây giờ vẫn cần nghỉ ngơi tốt một chút, tôi cũng lo cho thân thể của cậu, còn có trạng thái tinh thần…… Thật sự có thể chứ?”
Đồng Thanh Duyệt nhướng mày khẽ nhếch, cười lại, hỏi ngược lại: “Trạng thái tinh thần tớ làm sao cơ? Có vẻ như cậu hiểu rõ hơn cả tôi ý nhỉ.”
“Tớ……” Lâm Tư Nam sửng sốt, lập tức chột dạ rũ mắt xuống.
Đồng Thanh Duyệt thu lại ý cười, nguyên bản cô cũng không muốn cùng những người này có quá nhiều dây dưa lẫn giao tiếp, cũng không muốn phản kích lại làm gì, rốt cuộc ở trong mắt cô chẳng qua chỉ là một quyển sách mà thôi, đó cũng chỉ là người trong sách mà thôi.
Hết lần này tới lần khác Lâm Tư Nam và Lục Việt nhất định phải kéo cô xuống nước, cho dù không phản kích lại cũng phải tự bảo vệ mình.
Buổi tối hôm đó, Lục Tinh Trầm bị kích thích không hề nhẹ, cho dù mặt sau trở về bình thường, nhưng Đồng Thanh Duyệt cũng rất lo lắng, hết thảy, luôn cho cô một loại ảo giác yên lặng trước bão táp.
Bị người nhà ép khô máu, bị anh em ghét hận, thậm chí bị “Cô” trước kia không thích, những thứ này giống như là sâu bướm gặm cắn Lục Tinh Trầm từng chút một, mặc dù mặt ngoài không hề tổn thương, bên trong cũng sớm đã vỡ nát.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cũng không biết khi nào nó sẽ đến.
Đồng Thanh Duyệt âm thầm hít sâu một hơi, khéo léo cười nói: “Kịch bản tôi sẽ sửa lại, nhưng ý nguyện của nhà đầu tư tôi sẽ không vi phạm, tôi cảm thấy phương hướng ấy rất tốt, loại kịch bản tiên hiệp này, chính là ngược luyến tình thâm một chút.”
Nghe vậy, Lục Việt lập tức ngồi không yên.
“ Cô và Lục Tinh Trầm đã ở bên nhau lâu rồi, cũng cùng máu lạnh như anh ấy sao.”
Lâm Mặc Nhiên đối với sửa kịch bản không thành vấn đề, dù sao một vài cảnh thân mật vốn không cần thiết, hơn nữa thị trường quả thật hoan nghênh đề tài ngược.
Về phần Điền Điềm và Lâm Tư Nam, cũng đều có vẻ mặt không sao cả.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Lục Việt tức muốn hộc máu không thực hiện kế hoạch.
Đồng Thanh Duyệt chớp chớp mắt, giơ tay làm động tác “Mời”: “Tôi còn muốn sửa lại một chút, phiền các vị diễn viên đi ra ngoài làm việc của mình đi.”
“……” Mọi người.
Không nói gì, nhưng cũng không có gì phản bác.
Theo khóa cửa rắc rắc một tiếng rơi xuống, trong phòng nghỉ một lần nữa trở về bình tĩnh, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng thông suốt không ít
Mấy ngày tiếp theo, Đồng Thanh Duyệt đều đang chuẩn bị khởi động máy với sửa kịch bản.
Những ngày yên tĩnh cuối cùng đã kết thúc sau khi chính thức bắt đầu quay phim.
Đầu tiên phải quay chính là ngoại cảnh, bởi vì phim tiên hiệp đối với ngoại cảnh yêu cầu cao, cho nên tìm đều là địa phương hẻo lánh.
Lục Việt treo uy áp, treo trên vách núi cao trăm thước, một thân hồng y hắn sống không còn gì luyến tiếc.
Đây là một hồi môn phái tiểu đệ sau khi chạy trộm xuống núi, gặp phải tình tiết đại yêu bị ngược đãi, Thân là nam nhất Lục Việt gặp phải tự nhiên so với người bình thường gập ghềnh hơn một chút, cho nên sau khi trải qua các loại sự kiện ly kỳ trên nhân gian, tò mò hắn cũng lén chạy xuống núi xem xét, nào biết vừa mới xuống núi, liền gặp Lâm Tư Nam thân là đại yêu.
Thử thách của vở kịch này không chỉ là nghị lực của Lục Việt, mà còn là thử thách đối với tất cả nhân viên công tác ở đây.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía núi non trùng điệp, dưới chân cỏ dại mọc lan tràn, tùy thời đều có thể gặp được các loại nguy hiểm ẩn dấu, cho nên cần nhanh chóng hoàn thành.
Thân là biên kịch, Đồng Thanh Duyệt đương nhiên cũng không cách nào dễ dàng rời đi, phải tùy ở bên cạnh đạo diễn Lâm Mặc Nhiên đối diễn.
Mười phút qua đi, Lục Việt trên cần cẩu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“Đồng Thanh Duyệt! Có phải cô cố ý chỉnh muốn chỉnh tôi phải không? Chỉ vì muốn ở lại với tiểu tử Lâm Mặc Nhiên kia một chút có phải không!”
Thời gian ăn cơm, tất cả nhân viên công tác rời đi trong thời gian ngắn ngủi, lúc này chỉ có Đồng Thanh Duyệt có thể nghe được Lục Việt tức giận cũng vô dụng.
Nghe được âm thanh, cô cười cười.
Nhìn Lục Việt bị treo trên không trung phảng phất như con gà, tâm tình Đồng Thanh Duyệt không hiểu sao lại vui sướng.
“Đúng sai phải dán nhãn thù riêng của công báo cho tôi, vậy tôi còn không được làm theo?” Đồng Thanh Duyệt hướng cách đó không xa nâng cằm lên, “Hơn nữa, mọi người đều truyền là cậu chủ động muốn quay kịch bản của tôi mà, còn nói cậu có thể chịu khổ, là diễn viên chuyên nghiệp, đây là tôi cũng đang phối hợp với cậu nhân thiết chuyên nghiệp, cậu nên cảm ơn tôi chứ.”
“Tôi nhổ vào! Tôi thấy cô muốn cùng Lâm Mặc Nhiên ở chung một mình! Nói cho cô biết, tôi chụp không ít ảnh mặt của hai người, đợi Lục Tinh Trầm trở về, tôi liền gửi toàn bộ cho anh ta xem.”
Đồng Thanh Duyệt sắc mặt hơi trầm xuống: “Xem ra cậu vẫn chưa nếm đủ giáo huấn.”
Dường như thấy cô thay đổi sắc mặt, Lục Việt thực hiện được mục đích khiêu khích khóe môi nói: “Trong giới giải trí tôi đều có thể đứng vững gót chân, cô nói giáo huấn tôi nhưng căn bản mà chỉ là cào ngứa.”
“Hết thuốc chữa.” Đồng Thanh Duyệt đánh lại bốn chữ, xoay người rời đi.
(无可救药 = hết thuốc chữa)
Trong giờ ăn, tất cả mọi người đều thưởng thức cơm trưa.
Đồng Thanh Duyệt lấy một phần cơm, đi đến một một góc yên tĩnh, tùy tiện ăn hai miếng, liền lấy điện thoại gọi cho Lục Tinh Trầm.
Ngày đó ánh mắt bi thương của Lục Tinh Trầm, cùng với bộ dạng chân tay luống cuống của anh, đều còn khắc sâu trong đầu cô.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng sẽ hiện lên trước mắt, làm cho cô rất là áy náy.
Ở trong lòng Lục Tinh Trầm, cô chính là một nơi trú ẩn an toàn với đặc tính “người nhà”, nhưng ngày đó cô đem anh nhốt ở ngoài cửa, sau này ngay cả điện thoại cũng không mấy lần, có thể thấy được người thương hoàn toàn có bao nhiêu.
Cuộc gọi được gọi ra.
Ngắt kết nối trong vài giây.
“Còn không có tín hiệu?”
Đồng Thanh Duyệt nhíu mày, đoàn phim chọn địa phương thật sự hẻo lánh, điện thoại di động luôn không có tín hiệu.
Đồng thời, cách đó không xa truyền đến tiếng nhân viên kêu khởi động máy âm thanh.
Lại tùy tiện ăn hai miếng cơm, Đồng Thanh Duyệt liền đứng dậy bước nhanh đi qua.
“Bắt đầu quay!”
Đồng Thanh Duyệt đi đến bên cạnh Lâm Mặc Nhiên, chuyên chú nhìn vào Lục Việt trong màn ảnh.
Không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn xuất Lục Việt rất tốt, đặc biệt là gương mặt cậu ta cũng rất gần gũi với nhân vật trong sách, hơn nữa tạo hình phụ trợ, có vẻ cậu ta đặc biệt khí phách hăng hái, ngoại trừ miệng tương đối nát và thích khiêu khích Lục Tinh Trầm ra, ngoài ra các mặt khác đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Vở kịch này có một số nguy hiểm, nhưng không thể nhìn thấy một chút sợ hãi trên khuôn mặt của cậu ta.
Nhìn Lục Việt treo trên uy áp , Đồng Thanh Duyệt lại âm thầm đánh giá Lâm Mặc Nhiên, bất giác đem hai người kia đặt ở một chỗ so sánh.
Trong nguyên văn, hai người đều rất đáng thương.
Nhưng đáng thương nhất, vẫn là Lục Tinh trầm.
Ba chữ ở trong đầu toát ra, Đồng Thanh Duyệt khống chế không được thất thần.
Mấy ngày nay bọn họ cơ hồ cũng không liên hệ được, cũng không biết đối phương có bình an hay không, lại có thể gặp mặt bất ngờ như lần trước hay không ……
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt?” Lâm Mặc Nhiên âm thanh ôn nói, “Có phải em không thoải mái không? Cảm giác sắc mặt có chút khó coi, ó muốn về phòng xe nghỉ ngơi trước không?”
Đồng Thanh Duyệt đang muốn đáp lại, liền nhìn thấy ánh mắt Điền Điềm nhìn qua.
Đơn giản, lấy lắc đầu làm như trả lời.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng la kinh hoảng thất thố.
Tất cả mọi người hướng phía dưới dây thép vọt tới, thoáng chốc, trái tim Đồng Thanh Duyệt cũng là một trận đau quặn.
Lục Việt đã xảy ra chuyện!
Nửa giờ sau xe cứu thương mới tiến vào, khi Lục Việt bị nhân viên y tế nâng lên cáng, máu tươi chảy đầy mặt anh, xiêm y màu đỏ cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Cậu ta che nửa mắt lại, máu tươi liền theo khe hở ngón tay chảy xuống.
Dù vậy, Lục Việt vẫn nắm chặt cổ tay Đồng Thanh Duyệt, hỏi: “Tôi rất khó coi đúng không?”
“Đúng.” Đồng Thanh Duyệt thành thật gật đầu, xoay người nhắc nhở nhân viên y tế có thể nhanh lên.
Vừa dứt lời, Lục Việt liền thống khổ nhíu mày: “Đừng để Điền Điềm nhìn thấy bộ dáng này của tôi, cô cùng tôi đi bệnh viện, những người khác đừng tới!”
Đồng Thanh Duyệt vô ngữ cứng họng, nhưng cũng làm theo.
Đều đến lúc này rồi, còn nhốt thần tượng của mình gánh nặng, Lục Việt sợ là người đầu tiên.
Người đại diện sau khi chất vấn vài câu nhân viên công tác, cũng vội vàng đuổi theo xe cứu thương.
May mà, miệng vết thương ngoại trừ chảy máu nhiều ngoài da, có chút gãy xương ra, ngược lại cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Đồng Thanh Duyệt ngồi ở giường bệnh, nghe người đại diện bắt đầu gọi cho các đại phóng viên giải trí phát thông bản thảo, lại nghe người đại diện trách cứ nhân viên công tác, sau đó lại đánh thức người bị thương “Lục Việt”, chụp cho cậu hai tấm ảnh tỉnh táo đăng weibo.
Làm xong các thao tác, nước chảy mây trôi.
Fan trên Weibo cực kỳ đau lòng, ngại chủ nhân nhà mình nhân thiết, cũng không dám thật sự mắng phạt đoàn phim, chỉ có thể ở trên mạng mắng chửi.
Trên giường bệnh, Lục Việt đưa tay về phía Đồng Thanh Duyệt, lại dùng ánh mắt ngó liếc nhìn quả chuối bên mâm, ý tứ rất rõ ràng.
Nhưng mà, Đồng Thanh Duyệt chỉ rót cho cậu ta một ly nước ấm.
“Kỳ thật tôi còn rất thích bộ dáng không nói lời nào của cậu, xuất phát từ tâm, tôi muốn cậu duy trì như này lâu một chút.” Đồng Thanh Duyệt đem ly nước đưa tới trong tay cậu ta nắm lấy, lại nói, “Nhưng xuất phát từ sự nghiệp, tôi vẫn hy vọng cậu có thể nhanh chóng khỏe lại, sau đó quay lại đoàn phim để đóng tiếp.”
Trên đầu quấn lấy từng vòng băng vải, ngay cả Lục Việt bị quấn như vậy, muốn há mồm nói chuyện, thế nhưng đau đớn chỉ có thể làm cho mắt cậu ta trợn trắng lên.
Vô nhân tính!